Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 56

Mấy ngày hôm sau, Lương Vỹ vẫn bình thản đối diện với Mạc Chính Phong, chỉ là thái độ càng ngày càng lạnh nhạt, có đôi khi còn nổi cáu với anh. Mỗi khi anh hỏi, cậu đều tỏ vẻ như vô ý mà phạm lỗi, rối rít xin lỗi anh, thân mật được vài ngày rồi lại chứng nào tật nấy. Mạc Chính Phong lờ mờ cảm thấy hình như cậu có điều gì đó giấu anh, nhưng lại không dám hỏi. Anh sợ... sợ đáp án nhận được sẽ là thứ mà anh không mong muốn nhất. Cuộc sống của anh hiện tại đã đủ bế tắc, đủ chuyện phiền muộn rồi, anh không muốn ngay cả chuyện tình cảm mới chớm nở với cậu cũng gặp vấn đề. Anh thật sự... không dám khẳng định mình đủ mạnh mẽ để chống chọi được tất cả.

...

Một buổi sáng, Mạc Chính Phong còn chưa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Mạc Chính Thuần: ba đang trong tình trạng nguy hiểm, đến bệnh viện ngay lập tức. Anh liền vội vội vàng vàng bật dậy, mặt chưa kịp rửa, ăn cũng chưa kịp ăn đã lao ra khỏi nhà. Suốt một đường từ nhà đến bệnh viện, anh đã không ngừng cầu khấn trong lòng đến cả ngàn lần rằng ba anh tuyệt đối phải bình an, nhất định phải tiếp tục sống khỏe mạnh, ít nhất là...

đến khi nhìn thấy hai anh em anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Thế nhưng, ông trời không phải lúc nào cũng theo ý con người.

Khi Mạc Chính Phong đến bệnh viện, Mạc Chính Dân đã trong tình trạng không thể cứu vãn nổi rồi... Ông cố gắng gượng chỉ là để chờ đứa con trai còn lại của mình tới mà thôi. Nhìn anh cố kìm nén nước mắt cầm chặt lấy tay mình, ông run rẩy đưa bàn tay gầy yếu của mình lên xoa đầu anh, dùng chút sức lực cuối cùng mà nói:

- Hai đứa con... nhất định phải sống tốt...

Giây phút ông nhắm mắt, bàn tay trượt khỏi tóc anh, Mạc Chính Phong có cảm giác như trái tim mình hẫng mất một nhịp. Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông, khó mà tin được người cha yêu thương của mình đã thật sự rời xa mình. Ngay từ ngày đầu ông nhập viện, bác sĩ đã nói trước là người nhà cần chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào, vì bệnh của ông, vốn là kéo dài được ngày nào hay ngày ấy chứ không thể hoàn toàn hồi phục được. Mạc Chính Phong biết chứ, hiểu chứ, nhưng vẫn không chấp nhận được.

"Baaaaaa!!!" Tiếng kêu gào của anh vang khắp hành lang bệnh viện dài hun hút. Mạc Chính Thuần đứng bên lặng lẽ lau nước mắt, vỗ vỗ vai em trai, nhưng cũng chẳng nói được câu an ủi nào. Hai người mất mẹ từ nhỏ, là một tay ba nuôi họ lớn lên. Ông luôn nghiêm khắc nhưng cũng không thiếu chiều chuộng, ông dạy hai đứa con những điều hay lẽ phải, cho họ cuộc sống tốt nhất trong khả năng của mình. Khi biết cả hai đứa con trai đều là đồng tính, ông cũng không nửa lời trách móc, thoải mái chấp nhận chỉ bằng một câu nói: "Hai đứa hạnh phúc là được." Một người cha như thế lại ra đi quá sớm... Có đứa con nào lại không đau lòng đến xé ruột xé gan.

Mạc Chính Phong nghẹn ngào khóc như một đứa trẻ. Đã lâu lắm rồi anh mới lại khóc như vậy. Ba của anh... cứ vậy mà xa hai anh em anh mất rồi...

Tang lễ của ông được tổ chức không quá lớn, nhưng người đến chia buồn thì đông không tả xiết. Khi ông còn sống vẫn luôn là người tính tình hào sảng, hay giúp đỡ người khác, dĩ nhiên bạn bè không ít. Mạc Chính Phong đứng tiếp khách cùng anh trai, mắt vẫn không ngừng ngóng trông ra cửa, chờ Lương Vỹ đến. Anh đã gọi điện báo cho cậu rồi, hẳn là cậu sẽ đến chứ. Anh muốn ba mình biết, anh đã tìm được người mình yêu, ông có thể yên tâm an nghỉ rồi. Thế như anh chờ mãi, chờ mãi, đến tận khi ba anh đã được hạ táng xong xuôi mà cậu vẫn chẳng thấy xuất hiện. Vốn tâm trạng đau buồn, anh càng thêm tức giận. Trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy lên dữ dội thiêu đốt trái tim lạnh giá như băng. Cảm giác nóng lạnh đan xen khó chịu khôn cùng. Cậu ngay cả tang lễ của ba anh cũng không đến, rốt cuộc là thế nào đây? Anh có thể nhịn cậu lạnh nhạt, nhịn cậu vô cớ gây rối, nhưng việc này thực sự không thể nhịn được!

Ngày hôm sau, anh vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì từ cậu. Chịu không nổi, anh liền ra khỏi nhà đi tìm cậu, anh nhất định phải làm cho ra lẽ, cậu rốt cuộc vì cái gì lại có thể làm ra chuyện quá đáng thế này.

Hỏi thăm Mã Tiểu Ny, anh tìm được địa chỉ nhà của Trương Huệ Mẫn, đùng đùng giận dữ lái xe một mạch đến đó. Lúc đến gần cửa phòng trọ mà hai người đang ở, chợt nghe thấy tiếng khóc bi thương chua xót từ trong truyền ra. Cánh cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ, Mạc Chính Phong liền khẽ đẩy ra, đi vào trong, lần theo tiếng khóc đến một căn phòng bên trong.

Trên chiếc giường kê ở giữa phòng là một bà cụ nhìn có vẻ già yếu, bên cạnh giường là Trương Huệ Mẫn và Lương Vỹ đang quỳ. Huệ Mẫn nắm lấy tay bà, khóc đến không thở ra hơi.

- Bà ơi, bà đừng bỏ cháu đi như thế mà... Mẫn Mẫn còn nhỏ lắm, không có bà cháu biết sống sao đây... Bà ơi...

Bà cụ mấp máy môi như muốn nói nhưng không nên lời, chỉ có thể cố hết sức cầm lấy tay cô, lại đưa ra nắm lấy một bàn tay của Lương Vỹ, để hai người cầm tay nhau, sau đó mới mỉm cười gật nhẹ đầu.

Lương Vỹ tựa hồ hiểu ý bà, siết chặt tay Huệ Mẫn trong tay mình, giọng nói mười phần kiên định:

- Cháu hiểu mà bà, cháu hứa sẽ chăm sóc cho Mẫn Mẫn thật tốt, làm người chồng tốt, là chỗ dựa cho cô ấy. Bà không cần lo lắng.

Trong phút chốc, Mạc Chính Phong có cảm giác cả thế giới của anh đều sụp đổ, thân thể không đứng vững nổi, hơi mất thăng bằng mà ngả về phía sau. Rất nhanh, anh trấn tĩnh lại được... Có thể không phải như anh nghĩ... có thể cậu chỉ là đóng kịch giúp Trương Huệ Mẫn thôi... phải không?

Bà cụ trên giường cũng mỉm cười mãn nguyện, trút hơi thở cuối cùng. Trương Huệ Mẫn càng kêu gào đến nát ruột nát gan, ngã gục xuống, tưởng chừng sắp ngất. Lương Vỹ vội đỡ lấy cô, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng vỗ về:

- Huệ Mẫn, nín đi, đừng khóc nữa. Còn có tôi ở đây.

- Vỹ Vỹ... Tôi đau lắm... tôi buồn lắm... Bà của tôi...

- Được rồi, tôi hiểu mà... em đừng khóc. Em sẽ không cô đơn đâu, còn có tôi mà, tôi sẽ ở bên em. Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho em, thực hiện lời hứa của mình, nhất định là một người chồng tốt.

Thực hiện lời hứa? Người chồng tốt? Như vậy... là thật sao?...

Mạc Chính Phong nhất thời như con rối gỗ bị cắt đứt dây. Mọi phẫn uất trong lòng tiêu tán, chỉ còn lại sự trống rỗng đến thắt tim. Anh không còn biết mình đang ở đâu, không biết mình vừa nghe thấy gì, nhìn thấy gì, theo bản năng mà quay đầu bỏ chạy. Anh không thể tiếp tục đứng đây nữa, không... Những gì vừa xảy ra... đều chỉ là ảo giác thôi. Chỉ cần đi khỏi đây, hết thảy sẽ biến mất, sẽ trở về như cũ. Lương Vỹ... vẫn là của anh...

Nghe tiếng động đằng sau, Lương Vỹ và Trương Huệ Mẫn đồng thời quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh chạy đi. Trong nháy mắt, Lương Vỹ thẫn thờ cả người. Chính... Chính Phong...