Thật sự ngoài ý muốn, lên triều toàn là cảnh cãi nhau. Chuyện mua bán hai miền nam bắc, chuyện mở khoa thi năm nay, chuyện xâm phạm bờ cõi Tây Nhung, còn có chuyện Tương Vương tới Lạc Kinh. Ta chỉ ngồi trên ghế rồng, kiên nhẫn nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, thực ra trong lòng đã sớm có tính toán đối với những chuyện này.
Lúc này A Nam mang theo bút đến, ở bên trong bức tường bên cạnh ghi chép lại ý kiến của chúng thần về chuyện giao thương nam bắc.
"Nên bắt đầu thực hiện chính sách mới càng sớm càng tốt, tránh để sau này xảy ra chuyện lớn gì lại thay đổi không kịp." Nàng nói với ta như vậy. Ta nhìn kế hoạch của nàng, bắt đầu nghiêm túc xem xét chuyện này.
Hiện tại chúng ta đang ngồi trên xe ngựa, tựa sát người vào nhau, bên chân bày ba vò rượu đồ tô mà trong cung chuẩn bị cho tiệc mừng năm mới. A Nam nói là để cho chúng ta và Đặng Hương mỗi người một vò, xem ai say trước, ta đã cười đáp ứng sẽ tỷ thí với nàng.
Hôm nay A Nam mặc y phục từ tơ mỏng màu trắng với viền mép được thêu chỉ đen. Dáng vẻ nàng ôm tay áo ngồi bên cạnh khiến ta cảm thấy có chút mới lạ. Quen nhìn nữ nhân trong cung tranh kỳ đấu diễm*, đột nhiên nhìn thấy cách ăn mặc giản dị này, kết hợp với đôi mắt linh động hoạt bát của A Nam, thực sự cho ta cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
*tranh kỳ đấu diễm: cạnh tranh, đấu tranh với nhau, thường là giữa phụ nữ, sử dụng vẻ đẹp bên ngoài để cạnh tranh nhau
"A Nam thật là xinh đẹp." Ta nói lời từ đáy lòng.
Mặt A Nam liền đỏ, giống như đóa hoa mơ sắp nở ven đường.
Lúc này mưa đã ngừng, trên bầu trời mây đã tản đi, ánh mặt trời lười biếng hé ra vài tia nắng.
Xe ngựa đưa chúng ta ra khỏi thành nam đã mấy dặm, qua Y Thủy, đoạn đường núi còn lại chúng ta phải tự đi bộ. Mấy tiểu hoạn quan không lớn hơn Như Ý bao nhiêu mang rượu đi trước, ta và A Nam chậm rãi đi theo phía sau.
Đường núi quanh co, hai bên là tường đá ẩm ướt, mặt trời bị mây che lúc sáng lúc tối, hoàn toàn tách biệt với thành Lạc Kinh phồn hoa ồn ào náo nhiệt. Ta có chút ngạc nhiên lẫn tò mò, vì sao Đặng Hương lại tới nơi này.
A Nam dường như nhìn ra tâm tư của ta, nàng vừa đi bên cạnh ta vừa nói: "Nơi này vốn là dinh thự của một tài chủ (người giàu có) ở Lạc Kinh, mấy năm chiến loạn liên tục, gia nghiệp của người kia ngày càng tiêu điều, dinh thự ở bên ngoài không dùng đến buộc phải đem bán. Giá cả hợp lý, Mính Hương tiên sinh liền mua."
Ở trước mặt ta, A Nam cũng không kiêng dè chuyện nàng hiểu rõ Đặng Hương. Bọn họ vẫn thường xuyên trao đổi tin tức, chắc hẳn chuyện gì cũng nói tới một chút.
A Nam kiên nhẫn bước đi, nhìn qua cũng không có vẻ vội vã, từng bước đều vững vàng. Ta cũng không dừng lại, đi được mấy dặm, mấy tiểu hoạn quan ôm rượu đi phía trước đã không chịu được nữa, không chỉ bị chúng ta vượt qua mà còn bị chúng ta bỏ lại rất xa.
"Hoàng thượng, chờ bọn họ một lúc đi." Như Ý thỉnh cầu.
Ta và A Nam cũng đứng lại. Hoàng đế đi tuần, tuy là cải trang nhưng vẫn dẫn theo rất nhiều hộ vệ. Lúc này hộ vệ của ta cũng đang ẩn nấp ở một chỗ không xa, chỉ là không nhìn thấy. Mấy tiểu hoạn quan kia cũng biết điều này, bọn họ là sợ chúng ta đi trước, các hộ vệ cũng đi theo, không ai canh chừng cho bọn họ.
Chỗ chúng ta đang đứng lúc này là một cây cầu đá hình vòm, ở một bên cầu có một đoạn thác nước nhỏ chảy dọc sườn núi. Nước từ trên thác chảy xuống phản chiếu ánh sáng bảy màu, có vài giọt nước còn bắn lên trên cây cầu nhỏ. Mấy con chuồn chuồn ở đây bay lượn trong thứ ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Dưới cầu, dòng suối nhỏ chảy chầm chậm, gió mát thổi qua dưới chân chúng ta.
Ta thấy bên dòng suối có một cái cọc hình chữ "Y", phía trên treo một tấm lưới đánh cá.
Cái này khiến ta cảm thấy giống như chúng ta đang đạp một chân vào trong bức họa. Đường nhỏ, cây cầu, dòng suối, thiên nhiên hoang sơ giản dị. Ta chỉ vô cùng tò mò, dòng nước xanh trong như vậy làm sao có thể có cá.
Nhìn một chút thì thấy mấy tên tiểu hoạn quan mang vò rượu đang từ từ đi đến bên người chúng ta, từng người đều thở hổn hển như trâu. A Nam nói rất dứt khoát: "Cảnh trí nơi này không tệ, chi bằng nghỉ ngơi thêm một lát." Nói xong liền ngồi lên lan can bằng đá bên cây cầu hình vòm.
Gió xuân lay động làn váy trắng của nàng, càng nhìn càng giống một bức tranh.
Như Ý và mấy tiểu hoạn quan kia đều bày ra dáng vẻ vô cùng cảm kích.
"Như Ý là người ở đâu?" A Nam đột nhiên hỏi.
"Khu vực Kinh Sở." Ta thay Như Ý nói.
Như Ý cũng có chút ngượng ngùng: "Ta cũng từ Nam Sở rời đi." Hắn dùng từ "cũng", mặc dù vẻ mặt không lộ rõ, nhưng ít nhiều có ý lấy lòng A Nam.
"Trong cung của ta có một người tên Hỉ Nhạc, hình như là đồng hương của ngươi." A Nam cười nói.
"Vốn là chúng ta cùng được hoàng thượng mang về trong cung. Cũng không có người thân, phải nương nhờ hoàng thượng chứa chấp."
A Nam ồ một tiếng: "Khẩu âm của các ngươi đã nhạt rồi."
Lúc bọn Như Ý đi theo ta thì mới năm, sáu ruổi, đến bây giờ đương nhiên khẩu âm đã nhạt, không thể so với A Nam nàng mười ba, mười bốn tuổi mới đến đất bắc, đến bây giờ lúc nói chuyện vẫn vừa êm ái vừa nhẹ nhàng.
Con đường núi bên kia truyền đến tiếng bước chân, chúng ta đều cùng nhau ngoảnh đầu lại nhìn, lúc đầu còn cho là Đặng Hương, sau mới nhận ra là hai tiểu đồng của hắn. Hai tiểu tử thấy ta liền cung kính thi lễ. Thì ra dinh thự của Đặng Hương ở phía trước không xa. Bọn họ là tới đây để kéo lưới cá, chuẩn bị dùng cá trong lưới để đãi khách.
Đặng Hương không ra ngoài đón chúng ta, lúc chúng ta nhìn thấy hắn thì hắn đang ngồi trên ghế trúc dưới gốc cây tử đằng, đang đổ gạo vào trong ống trúc. Tóc của hắn được búi tùy tiện bằng một nhánh trúc, có mấy sợi rơi xuống, bám trên bờ vai chiếc áo trắng của hắn.
Ngón tay trắng như ngọc, ống trúc xanh biếc, tay áo rộng, chân đi guốc mộc, cộng thêm nhành hoa che phủ trên đỉnh đầu. Bỗng chốc khiến ta có cảm giác như thể đang đến Giang Nam.
"Mính Hương tiên sinh." A Nam từ đằng xa đã kêu một tiếng.
Đặng Hương ngẩng đầu lên. Nhìn nghiêng một chút, khóe miệng liền hé ra một tia cười, thần thái tươi tỉnh, khó có thể miêu tả. Trong lòng ta lại bắt đầu ghen tỵ, Đặng gia bọn họ ai cũng đều tuấn tú.
Hắn ngừng động tác trên tay, nhanh chóng đảo mắt nhìn ta và A Nam, nhìn thấy chúng ta đều mặc thường phục thì không đứng lên. Hắn chỉ cười, nhường chỗ ngồi cho chúng ta, chỉ vào mấy cái ghế gấp bên cạnh: "Tự mình mở ra ngồi đi. Buổi sáng mới biết các ngươi muốn tới, không kịp chuẩn bị, chỉ có thể nấu nướng đơn giản, dùng rau dại đãi khách."
Ánh mắt A Nam sáng ngời: "Rất lâu rồi chưa ăn cơm lam." Nàng không hề rụt rè, tự mình chạy tới bên người Đặng Hương nhìn ống trúc: "Còn có thịt kho!"
Huyền Tử không biết từ góc nào chui ra ngoài, một tay cầm cung, một tay còn ôm hai con gà gô. Nhìn thấy chúng ta cũng chỉ cười một tiếng, tùy tiện gật đầu.
Đến lúc này, ta cũng đã thả lỏng người, ở nơi như thế này không cần phải làm dáng. Lại nói, những người này đều hiểu rõ ta, cũng không cần phải giấu diếm cái gì. Ta nhấc một cái ghế gấp, ngồi đối diện Đặng Hương, nhìn hắn bỏ gạo và thịt kho vào trong ống trúc. A Nam đã đến chỗ mấy ống tre dẫn nước để rửa tay, xắn tay áo lên, cũng tới giúp hắn một tay.
"Không có thứ gì tốt, chỉ nấu vài món phương nam, hoàng thượng đừng chê." Đặng Hương nói với ta: "Chúng ta vừa làm vừa nói chuyện."
Ta chỉ cười, thật ra thì ta chưa từng nhìn thấy cơm lam, từ lúc sinh ra đến giờ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nấu cơm như vậy.
Đặng Hương lại quay đầu hỏi A Nam: "Phương thuốc ta kê cho ngươi dùng thế nào? Hôm nay sang xuân rồi, để sau ta sẽ bắt mạch cho ngươi." Lúc này trên tay hắn dính gạo, không thể bắt mạch được: "Ta phải đổi phương thuốc khác cho ngươi. Bệnh mùa đông trị xong, mùa hạ này ngươi phải tĩnh dưỡng thật tốt."
A Nam vung tay lung tung: "Phổi ta không quan trọng, năm nay chỉ cảm thấy đường ống dẫn nhiệt quá nóng, nóng đến mức khiến ta không thể không mở cửa sổ thường xuyên." Một câu nói đã lộ ra nguyên nhân mắc bệnh, có phải năm trước cung Trường Tín để ống dẫn nhiệt quá nóng hay không.
Ta không thể không nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, che giấu sự bối rối của mình.
Ta thấy bọn Như Ý cùng với tiểu đồng của Đặng Hương đã gϊếŧ gà mổ cá ở bên kia. Mấy con hạc trắng xuất hiện rất kịp thời, chờ mấy đứa trẻ ném cá nhỏ cho chúng nó.
A Nam lại không nhận ra sự khác thường của ta, trong lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn, liên tục quét mắt nhìn ta và Đặng Hương: "Hai người các ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta? Có phải có liên quan đến Lý phu nhân hay không?"
Huyền Tử giơ cao hai cây dao bếp, từ từ đi tới chỗ chúng ta, đặt lên cái thớt gỗ.
Ta và Đặng Hương đều không lên tiếng.
A Nam chớp mắt một cái: "Đây là muốn làm cá viên sao? Hoàng thượng đưa cái thớt gỗ đến đây, chuyện băm cá để cho hoàng thượng làm."
Ta sửng sốt một chút, ta làm sao có thể làm chuyện này! Đời này ta chỉ biết há mồm ăn cơm đưa tay mặc quần áo, hoàn toàn không biết mấy thứ liên quan đến nhà bếp như thế này. Nhưng vừa nghĩ lại cũng lập tức hiểu được, A Nam là đang đuổi Huyền Tử đi chỗ khác.
Quả nhiên, Huyền Tử le lưỡi với tỷ tỷ, làm mặt quỷ, rất không tình nguyện đẩy đồ đến trước mặt ta.
Mổ xong, cạo vảy cá rồi đặt lên cái thớt trước mặt ta, A Nam lại nhét hai cây dao một trái một phải vào tay ta: "Băm đi!" Nàng nói.
Ta cầm lấy hai cây dao, không biết nên xuống tay như thế nào.
Ngay cả Đặng Hương cũng nhìn ta cười: "Chờ một chút ta sẽ làm cho." Hắn nói.
Ta vung mạnh cây dao xuống.
A Nam là một tiểu yêu tinh, nàng lập tức đoán ra chuyện ta sai Đặng Hương đi làm.
Ta vừa băm cá, vừa nghe Đặng Hương nói: "Ta đến gia yến của Quy Mệnh hầu, thê thϊếp của hắn không ra ngoài toàn bộ. Nhưng ta đã hỏi một vị ca cơ của hắn, trong phủ Mệnh hầu không có nhân vật nào giống Lý phu nhân."
Chuyện này ta cũng không lấy làm lạ, chỉ bằng kẻ bỉ ổi như Quy Mệnh hầu chắc chắn không giữ được nhân tài như Lý phu nhân.
Nhưng Đặng Hương vốn là nói muốn gặp mặt ta, có thể thấy chuyện hắn nghe được không chỉ có thế này.
Quả nhiên: "Nhưng ta nghe nói trong các vị khách được Quy Mệnh hầu mời ngày đó có hai đứa con trai của Phùng gia." Đặng Hương nói: "Nhưng cuối cùng bọn họ đều không tới. Điều này khiến Quy Mệnh hầu rất mất mặt." Đặng Hương mỉm cười: "Theo những gì Quy Mệnh hầu nói lúc say sau buổi gia yến, hai vị công tử kia vốn là khách mời quen thuộc trong các buổi tiệc ở Lạc Kinh. Bọn họ thích giao thiệp với người khác."
Ta lẳng lặng chờ Đặng Hương nói xong, tay cũng dần dần thạo việc, nặng nhẹ băm xuống cùng lúc, dao và thớt gỗ cùng phát ra âm thanh vang vang.
"Nghe nói không ít khách tới Phùng gia, hai đứa con trai đều bận tiếp đãi, không để ý tới kẻ vô dụng Quy Mệnh hầu. Trong phủ của hắn có rất nhiều người đều là định năm nay vào kinh dự thi."
Chuyện này ta đã sớm biết, cũng không có gì lạ. Khoa thi năm nay được dự kiến là vào tháng ba, có vài người đều tới Lạc Kinh sớm một chút, vốn là vì xin yết kiến để được nâng đỡ. Mới vừa sang năm mới, danh thϊếp mà hai phủ của Lý Tế và Phùng Ký nhận được đã nhiều đến mức có thể dùng làm than mà đốt trong nhà.
Nhưng tiếp nhận sự bái phỏng của người khác là một chuyện, lựa chọn nhân tài chân chính trong đó mới thực sự cần đến con mắt tinh đời của bọn họ.
Sau đó, rốt cuộc Đặng Hương cũng nói đến trọng điểm: "Nghe nói Phùng phủ năm nay tiếp đón một vị khách quý đặc biệt." Hắn nói, dường như cũng có chút hứng thú: "Người này trực tiếp tiến vào trong nhà Phùng gia. Phùng Ký hết sức khách khí với người nọ, còn gọi ca cơ và vũ cơ đi phục vụ người nọ, những ca cơ hay vũ cơ có chút danh tiếng của Lạc Kinh đều được gọi đến."
Ta nhíu mày một cái, hai tay không tránh khỏi dừng lại: "Đó là người như thế nào, có phải tuổi tác không chênh lệch lắm so với ta hay không?"
Đặng Hương kỳ quái ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Đúng vậy, hoàng thượng biết? Nghe nói người nọ là một nam tử âm trầm lại tuấn tú."
Ta nghe được lại nói không rõ cảm giác lúc này, giống như tảng đá trong lòng vừa rơi xuống đất, sau đó lại cảm thấy một loại áp lực khác mới tới. Ta cảm giác ống tay áo cản trở, trong lòng phiền não bất an, duỗi cánh tay để cho A Nam giúp ta cuốn tay áo lên. A Nam lại chỉ đưa bàn tay ướt nhẹp ra trước mặt ta.
Ta quay đầu lại kêu to: "Như Ý!" Tiếng kêu rất lớn, làm chính ta cũng giật mình.
Đặng Hương nhìn ánh mắt của ta liền có chút tò mò.
Chờ Như Ý rửa tay xong, lại xắn tay áo cho ta rất ngay ngắn, tâm tình hỗn loạn của ta mới ổn định lại một chút. Ta nhìn Đặng Hương: "Mính Hương tiên sinh nói tiếp đi, bên cạnh vị khách quý kia có phải có một người phụ nữ xinh đẹp hay không?"
Ánh mắt Đặng Hương nhìn ta như thể đang suy nghĩ gì đó, thấy ta hỏi thì giống như vừa hồi hồn: "Đúng là nghe nói có một người phụ nữ xinh đẹp vẫn luôn ở bên cạnh vị khách quý đó. Người phụ nữ kia vô cùng xinh đẹp, cũng không phải xinh đẹp bình thường, theo như những gì ca cơ kia miêu tả, nữ nhân kia giống như do yêu quái tu thành, vẻ đẹp có chút quỷ dị, không ai có thể nhìn ra tuổi thật của nàng ta, chỉ nói rằng người phụ nữ kia khiến cho bọn họ cảm thấy nàng ta đã tu luyện ngàn năm, chỉ là diện mạo nhìn giống thiếu nữ thôi." Đặng Hương cười một tiếng: "Đây có chút giống người mà hoàng thượng muốn tìm thì phải? Ít nhất ta cảm thấy rất giống!"
Đặng Hương từng nhìn thấy Lý phu nhân, hắn nói cảm thấy giống, thì chắc chắn là giống.
Ta không lên tiếng, âm thanh vang vang liên tục trên thớt gỗ nói rõ tâm tình ta lúc này.
Đặng Hương tiếp tục nói: "Ta còn nghe nói, vị khách quý kia cũng không có hứng thú với việc ca cơ vũ cơ múa hát, người nọ dường như tâm sự nặng nề, có chút không như ý, còn hơi giận dữ." Đặng Hương chau nhẹ hàng mi dài, giống như có chút khó hiểu: "Càng kỳ lạ hơn chính là, vị khách quý kia ở trong phủ Phùng Đại Tư Mã chỉ nằm gối đầu lên chân người phụ nữ kia cả ngày. Người phụ nữ kia thường vuốt ve vị khách quý đó trước mặt người khác, vị khách quý đó cũng chưa từng cự tuyệt. Nhưng hai người cũng không trêu ghẹo gì nhau. Có vị vũ cơ mời rượu bọn họ, không cẩn thận đổ một chút lên váy người phụ nữ xinh đẹp kia, còn bị vị khách quý đó hành hung. Những chuyện như thế này, ca cơ vũ cơ trong phủ Quy Mệnh hầu nhìn thấy rất nhiều, nhưng người ngoài tuyệt không nhìn ra quan hệ của hai người họ."
Ta yên lặng băm cá, A Nam không bảo dừng lại, ta vẫn sẽ tiếp tục băm.
Ta nghĩ ta biết quan hệ giữa hai người kia là như thế nào, cõi đời này tối tăm nhất chính là tương tư, mà tương tư cũng không nhất định đều là tình nhân.