Cung Khuyết

Chương 37: Tiệp đối

Ta thấy không rõ biểu tình lúc này của Cửu đệ. Nhưng ta đoán hắn nhất định đang dùng ánh mắt

hứng thú nhìn sang bên thuyền chúng ta. Chiếc thuyền hoa nho nhỏ này lộ

ra bộ mặt thần bí, với lòng tham của Cửu đệ, rất dễ để dụ hoặc hắn.

Quả nhiên, Cửu đệ là người mất kiên nhẫn trước.

"Công tử nhà ta nói, cầm kỹ của cô nương rất tốt, ước chừng cả Đại Triệu này

cũng không tìm được người thứ hai. Nhưng công tử nhà ta không thích nghe cầm, chỉ muốn tìm hồng nhan tri kỉ. Không biết cô nương có hợp ý công

tử nhà ta hay không, nếu hợp ý, công tử nhà ta sẽ dâng sính lễ, tuyệt

đối sẽ không làm cô nương thất vọng".

Cửu đệ lúc nào cũng như

vậy, hắn hoan hỷ, khoe khoang sự thông minh của mình, bây giờ còn muốn

dùng chiêu này. Chẳng lẽ hắn còn muốn A Nam đến giải cửu liên hoàn cùng

hắn sao?

Không cần A Nam lên tiếng, Đặng Vân đang tựa vào cạnh

cửa tiếp lời cực nhanh, hắn giả vờ giả vịt nháy mắt một cái, "Vị công tử tuấn tú này, tiểu thư nhà ta cũng là một người có danh tiếng, thục nữ

khuê các. Không phải loại người tùy tiện nào cũng có thể lên thuyền hoa

của tiểu thư nhà ta. Về phần sính lễ... ngươi cũng đừng vội nhắc tới,

trong thành Kim Lăng này, không thiếu người ái mộ tiểu thư nhà ta. Công

tử có tài cán gì, trước thể hiện ra cho tiểu thư nhà ta nhìn xem, nếu

vừa lòng người, tiểu thư nhà ta sẽ xem xét định đoạt".

Trá thuật là so lòng kiên định.

Lão Cửu luôn là một người tự tin. Ta biết, lần này hắn là có chuẩn bị mà

đến. Cho nên, không cần phải nói, hắn tự nhiên sẽ phối hợp diễn màn kịch này.

Rất nhanh, thanh âm lão Cửu từ bên kia truyền vào, "Hồng

nương tử, trâm ngân hoa, nhập tự cây giáng hương, Liên Kiều trăm bước,

xấu hổ cầu Vân Mẫu thiên tiên sớm ngộ tân lang" (đây là vế đối, hk bix

edit sao nên t để nguyên cv, ai bix nói với t để sửa lại cho hay nha )))

Ta sửng sốt, rất nhanh liền hiểu, lão Cửu đang đọc vế trên của câu đối.

Hắn vẫn giở trò cũ, hắn luôn luôn tự tin vào sự thông minh của mình,

thích dùng nó để khoe khoang trước mặt phụ hoàng.

Vế đối này rất

hay, vừa nghe còn có trêu đùa ý. Có bao nhiêu là châm chọc y phục của A

Nam, rõ ràng là muốn quyến rũ người, lại còn giả bộ.

A Nam hiển

nhiên cũng nghe ra, nàng sửng sốt một chút, tiếp theo giận dữ hướng

ngoài cửa sổ trừng mắt một cái. Nghĩ nghĩ, nàng có chút tức giận rút cây trêm mẫu đơn xuống, ném qua cửa sổ, ta thấy đóa hoa mẫu đơn diễm lệ

trên cây trâm rơi vào trong nước. Đóa hoa phấn nộn kiều diễm ở trên mặt

nước phá lệ chói mắt.

Thực đáng tiếc! Ta nghĩ, kỳ thật A Nam có cài cây trâm mẫu đơn kia thì vẫn là mỹ nữ.

Hoa mẫu đơn ở trên mặt nước xoay tròn mấy vòng, sau đó theo dòng nước trôi đi.

Cửu đệ khanh khách cười, "Tiểu nương tử chớ giận, vế đối này xác thực có

chút khó khăn, nếu nghĩ không ra cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi

theo hầu hạ ta một đêm là được".

Bên kia có người dùng cây trúc

kéo cây trâm mẫu đơn ở trong nước lên, đưa tới trên tay Cửu đệ. Hắn

thưởng thức, lại đưa lên mũi ngửi, "Nếu tiểu nương tử không nhận thua

cũng được, ta có thể buông tha cho ngươi, miễn cho có người nói ta khi

dễ một tiểu nữ tử. Chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ không để cho nàng chịu

thiệt, nếu nàng thích quân nô hay là tiểu quan (hihi cái này chắc ai

cũng bix) ta cũng có thể chiều theo ý nàng".

A Nam tức giận, kéo rèm cửa sổ bên người lên một chút.

Ta nghĩ một lát, nhắc nhở A Nam, "Chim sáo đá, vượt biển mã, cầm trong tay đại kích, cam toại phục làm, nghênh liễn phong cỏ xa tiền tướng quân

lập ban thưởng quốc lão".

Phải biết rằng, Lão Cửu rất am hiểu thi ca, muốn ứng đối, không chỉ có trên mặt chữ, còn phải phù hợp với ý tứ

ngầm trong đó nữa, ta sợ A Nam ứng phó không được.

A Nam liếc mắt nhìn ta một cái, trong ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Chỉ một cái liếc mắt này, trong lòng ta âm thầm có chút đắc ý, nàng nhất định không nghĩ tới, ta cũng không kém trong khoản thi từ ca phú này. Ta có chút hứng

thú với cái này, hơn nữa cũng nghiên cứu khá kĩ.

Ta chỉ thấy A

Nam suy nghĩ một chút, đặt tay lên dây cầm huyền, giọng nói thanh thúy

cách cửa sổ truyền ra ngoài, "Tạo giác nhi, giá hà xe, ngộ thủy gặp sầu, mất hồn sống một mình, thạch tín huy thảo mao đại kích luân vì cây mộc

tặc".

Thanh âm uyển chuyển mềm mại đặc trưng của phương Nam, lúc

này thâm nhập sâu vào trong tai ta, như tiếng đàn thấm sâu vào lòng

người. Nàng ứng đối rất tuyệt diệu, không nói đến tự tự tướng khấu, dùng thạch tín hài âm phi sương (2 câu này khó hiểu quá), ý tứ trào phúng mà hàm xúc, thậm chí so với vế trên của Cửu đệ lập luận còn sắc sảo hơn.

So với vế dưới kia của ta lại cao minh hơn rất nhiều.

A Nam quả nhiên thông minh, không phụ thanh danh yêu nữ của nàng.

Một lần nữa, tiểu nha đầu này lại làm cho ta phải nhìn nàng bằng con mắt

khác, rốt cuộc nàng còn giấu giếm ta bao nhiêu tài cán nữa?

Đặng Vân đứng ở một bên cười thầm không thôi, lại quay sang ta làm cái mặt quỷ.

Phía bên kia lại yên tĩnh, Lão Cửu cũng đã biết chính mình bị mắng. Vế đối

của hắn vốn là có chút ý tứ đùa giỡn, nay bị mắng lại cũng xứng đáng, ta nghĩ hắn hẳn là đang cảm thấy tức giận, ta lại cảm thấy khoái trá là

hắn thẹn nhưng không thể phát tác được. Lão Cửu tự xưng là thông minh,

luôn luôn nghĩ mình không có đối thủ. Lần này xem ra hắn đã nuốt phải

hoàn liên (một vị thuốc rất đắng).

Chỉ chốc lát sau, phía bên kia lại phái người đem lễ vật sang đây. Là một cái hộp gỗ được chế tác rất

tinh xảo, Đặng Vân mở ra, một viên trân châu Nam Hải.

Ta không

khỏi âm thầm tán thưởng Lão Cửu, ta còn chưa bao giờ tặng A Nam đồ vật

quý giá như vậy, trân châu Nam Hải, đủ may bao nhiêu bộ y phục bằng vải

sa la? Bao nhiêu vàng bạc châu báu? Chắc chắn có thể đổi ra bạc để

thưởng cho một nửa số nô tài trong hoàng cung. Hoàng đế nghèo kiết hủ

lậu là ta đây, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.

"Một bảo châu, đáng tiếc không có hồng nhan", bên kia Cửu đệ lại cao giọng nói, vẫn một bộ dạng văn nhân nho nhã.

A Nam liếc mắt hờ hững nhìn viên trân châu kia một cái, "Chỉ là vật ngoài thân, không cảm thấy thẹn", lần này A Nam hồi đáp cực nhanh. Tiếp theo

phân phó Đặng Vân, "Lui về!"

Đặng Vân lập tức trả lại cái hộp kia, sau đó liền trở vào trong thuyền.

Đầu ngón tay A Nam xẹt qua dây huyền cầm, thanh âm thanh bình thản nhiên,

hàm chứa ý tứ không cho là đúng. Tiếng đàn chưa dứt, A Nam đã mở miệng,

"Mới trai ngọc hàm châu, nuốt bất nhập, phun không ra, khó tránh khỏi

châu thành thân liệt".

Đây rõ ràng là vế trên của một câu đối,

ngụ ý rất rõ ràng, là A Nam nhìn thấy viên trân châu kia nên tức thời

nghĩ ra, nghe thì khiêm tốn nhưng lại hàm ý khuyên bảo nhiều hơn là cảnh cáo.

Ta nghĩ, vế đối này không làm khó được lão Cửu, chính là

hắn muốn đối như thế nào, mới là điều ta quan tâm. A Nam xem như hiểu rõ lòng ta, biết ta muốn gì từ lão Cửu.

Nếu hắn có thể nhớ đến tình cảm huynh đệ...

Nhất thời bên kia không đáp lại. Vế này khá đơn giản, chắc chắn hắn không phải không đối được.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ta nhìn thấy có người đến gần hắn nhưng cũng

không nói lời nào, khi tới đầu thuyền cũng không chần chờ mà trực tiếp

nhảy sang thuyền của chúng ta. Không có ai ngăn cản hắn, để cho hắn vén

rèm bước vào trong khoang thuyền. Hắn tiến vào nhìn qua một vòng, quét

mắt một lượt tất cả mọi người bên trong, bao gồm cả ta và A Nam.

Người này ta đã thấy, là người hầu thân cận bên cạnh lão Cửu. Xem như gặp lại cố nhân ở thành Lạc Kinh năm đó. Hiển nhiên, người này được Cửu đệ phái đến để xem người trên thuyền chúng ta là ai, ánh mắt của người nọ rất

lợi hại, hắn chậm rãi đảo mắt ở trên mặt ta và A Nam.

Lúc này, ta ngồi phía sau A Nam, tận lực làm giảm bớt đi sự tồn tại của mình. Nhưng A Nam thì khác, nàng một bộ dáng cao ngạo, không thèm để người tới vào

trong mắt, chỉ để đến trái Bồ Đào trong tay mình.

Người nọ lộ ra

thần sắc nghi hoặc. Sau khi quan sát một lúc lâu, mới hồ nghi lui ra

ngoài. Hướng về phí chủ tử của hắn phục mệnh.

"A Nam, nàng cảm thấy hắn có nhận ra chúng ta không?", ta nhịn không được hỏi A Nam.

"Không biết", A Nam nói, "Chờ một chút sẽ biết".

Ta cảnh giác nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, tạm thời không nhìn ra có gì bất thường. Thủ hạ của ta cùng Tạ Tử Nam đều ở cách đó không xa đợi

lệnh, chắc sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn đâu. Nhưng đối thủ lại

là Lão Cửu, ta cảm thấy không thể không đề phòng. Ta mượn một thanh kiếm để đề phòng bất trắc.

Lão Cửu đã gặp A Nam, nhưng hắn gặp là khi A Nam đã dịch dung. Hôm nay, ngồi ở chỗ này là A Nam không dịch dung

cùng ta Tứ ca đã dịch dung, không biết hắn có thể nhận ra hay không? Lại càng không biết, nếu như hắn nhận ra, không biết hắn có phản ứng như

thế nào?

Chúng ta lại đợi một lát, ta cảm thấy lúc này thời gian dường như trôi qua rất chậm, làm cho người ta bất an.

Lúc này, ngay cả Đặng Vân cũng không còn giữu được nụ cười, hắn im lặng dựa cửa mà đứng, trong tay nắm chặt cây sáo ngọc. Hắn không hổ xuất thân từ tướng môn, lâm trận cũng không khϊếp đảm.

Nhưng lúc này A Nam

lại đắc ý nhấc rèm cửa sổ lên, không biết từ nơi này lấy ra một cái

gương đồng, nàng chậm rãi sửa lại sợi tóc rối loạn trên trán, còn tự đắc khẽ hừ một tiếng, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đẹp đảo một vòng, rõ ràng

là muốn quyến rũ những linh hồn nhỏ bé.

Thời điểm mà ta không thể kiên nhẫn được nữa, thì bên kia truyền đến tiếng nói, "Triệu công tử xin cầu kiến".

Đặng Vân a một tiếng, "Xem đi, cá vẫn cắn câu! Ta đi nghênh đón". Nói xong, nhắc màn, sải bước đi ra ngoài.

Ta cười khổ lắc lắc đầu, Đặng Vân này thật đúng là một nhân tài!

"Đương nhiên!", A Nam không chút nghi ngờ đồng ý.

Chỉ một lát sau, trên thuyền có tiếng bước chân lại gần, cách cái màn, ta

nhìn thấy Cửu đệ vẫn là phong thái trước sau như một, hắn một thân áo

trắng không nhiễm bụi trần. Nụ cười trên mặt trông thật giả tạo, chỉ

mỏng manh như có như không, thực dễ dàng nhìn ra không phải xuất phát từ tận đáy lòng. Không biết vì sao, ta lại cảm thấy có điều không thích

hợp.

Đặng Vân ân cần đi lên nghênh đón hắn, miệng không ngừng

nói, "A, Triệu công tử sao lại lên đây, tiểu thư nhà ta còn chưa mời

đâu!". Một bên hoạt động cái miệng, một bên linh hoạt ngăn cản những thủ hạ của Cửu đệ lại phía sau, "Công tử a, sao ngươi lại đem theo những

phàm phu tục tử này lên đây vậy, không phải ai cũng có đủ tư cách để lên thuyền hoa của tiểu thư nhà ta đâu!".

Cửu đệ dừng cước bộ, hắn chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Đặng Vân. Phất phất tay, ý bảo thủ hạ dừng lại.

"Ngượng ngùng, đắc tội, thuyền của chúng ta nhỏ, không tiếp được nhiều người

thế này", Đặng Vân vừa nói vừa ra hiệu cho thủ hạ thu lại đoạn cầu nối

giữa hai thuyền. Thủ hạ cũng biết quan sát thời thế, liền đi lên rút cầu nối về, đem đám thủ hạ của Cửu đệ ngăn lại ở bên kia thuyền.

Ta

có chút lo lắng, nghĩ đến Cửu đệ cũng không phải là người dễ đối phó,

không chừng tính tình nhỏ mọn của hắn lại phát tác, sẽ nhảy về thuyền

của hắn.

Nhưng không có, khi Lão Cửu đi đến cách một cái màn cửa, hắn tạm dừng một chút, "Con diều đã đứt dây, có thể bỏ đi hoặc tìm lại

(câu này chém bừa). Đến tột cùng rơi vào tay ai còn chưa biết !", trong

thanh âm chứa đựng sự dũng cảm, đây không phải phong cách thường thấy

của Cửu đệ.

Tim ta đập mạnh và loạn nhịp, không biết xảy ra vấn đề gì.

Cửu đệ cười cổ quái, nhưng cuối cùng vẫn vén rèm lên đi vào.

Ánh mắt lão Cửu dừng trên mặt A Nam. A Nam dường như cảm thấy nhàm chán,

tay đặt trên dây huyền cầm, thỉnh thoảng gảy ra một vài âm thanh đơn

điệu, ngay cả cũng không ngẩng đầu lên.

Sau khi nhìn thật lâu,

cuối cùng lão Cửu nói một câu, "Khí thế xuất chúng, đoan trang thiên

thành, quả nhiên không phụ chờ mong của tiểu sinh".

Người kia tán thưởng A Nam xong, mới chuyển ánh mắt sang nhìn ta.

Lúc này, ta thành thành thật thật ngồi ở phía sau A Nam, trừ bỏ thanh kiếm

bên người vừa rồi mới mượn từ thủ hạ của Tạ Tử Nam, trên người không có

cái gì đặ biệt thu hút sự chú ý.

Ta cụp mắt, tránh mắt chạm mắt với lão Cửu, ta mắt xem mũi, mũi xem tâm, như lão tăng nhập định.

Là ta động trước hay vẫn để cho lão Cửu động trước? Ta còn cần cho Cửu

đệ một cơ hội nữa không? Tuy Cửu đệ thông minh, tiếp thu rất tốt, võ

công học rất nhanh nhưng về mặt này hắn cũng không bằng ta, nay hắn lại

đơn độc, có lẽ hắn cũng không có gan làm bừa, cũng không hoàn toàn có ác ý đối với ta.

Chúng ta là huynh đệ, khi phụ hoàng sắp lâm chung, người từng nhắc đi nhắc lại với ta, muốn ta hết sức chiếu cố mỗi người

bọn họ.

Khi ta rối rắm, tay cầm kiếm cũng dùng lực nhiều hơn.

Ta cảm giác ánh mắt lão Cửu dừng ở trên tay ta.

A Nam chậm rãi mở miệng, nàng cũng giả vờ nói mấy lời khách khí, "Đa tạ

công tử tán thưởng, ta cũng thấy công tử tướng mạo, phong tư bất phàm,

khó trách khẩu khí thật lớn", A Nam nói.

Ta nghe Cửu đệ cười gượng một tiếng, "Cô nương lại càng không bình thường, ngay cả Quân nô bên người cũng xuất chúng như vậy".

Ta đột nhiên biết không đúng chỗ nào! Khẩu âm nói chuyện của người này,

căn bản không phải của Cửu đệ! Thanh âm của hắn không giống vừa rồi khi

dùng để trêu đùa A Nam! Trong thanh âm người này có một cỗ tử khí làm

cho người ta không rét mà run, hung ác nham hiểm.

Ta cuống quít ngẩng đầu, trong nháy mắt, ta liền nhận ra ánh mắt trước mắt này!