Cung Khuyết

Chương 32: Bất đồng

Nói đến việc này,

ngay cả chính ta đều cảm thấy xấu hổ, thân là hoàng đế Đại Triệu, sợ là

Nguyên Quân Diệu ta là người duy nhất bị mù. Ai cũng đều biết Phùng Ký

gian xảo, cố tình ta lại là một kẻ ngốc. Người phía Nam không tạo phản,

Phùng Ký hắn vốn không có công lao gì, mà nếu không có chiến công, chỉ

dựa vào việc ta sủng ái Phùng Yên Nhi, hắn sao có thể dễ dàng được giữ

chức đại tướng quân. Không có hiệu lệnh của đại tướng quân để điều động

quân đội Đại Triệu, hắn làm thế nào có cơ hội ngồi trên long ỷ của ta.

Hiện tại thấy ta đã phát hiện ra chân tướng, A Nam đương nhiên rất cao hứng, nhưng nàng biết chuyện mà không sớm nói rõ với ta, để cho dùng phương

thức này mới biết, nàng là cố ý trêu đùa ta.

Càng làm cho ta tức

giận là..."Nàng liên hệ cùng ngoại giới như thế nào?", ta chất vấn A

Nam, "Vì sao những chuyện nàng biết so với hoàng đế là trẫm đây còn

nhiều hơn?".

Lúc này, A Nam đã bị ta dùng sức kèm chặt trên

tường, thân mình nho nhỏ đều bị bao bọc trong lòng ta. Tới bây giờ trên

gương mặt nàng mới có điểm sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm,

biết là ta thật sự tức giận. Nhưng nàng cũng không lảng tránh, ánh mắt

kia lại thập phần sáng ngời, "Nếu Hoàng Thượng thật tâm muốn biết, trên

đời này có chuyện gì có thể lừa gạt được Hoàng Thượng?", nàng ninh cổ

nói.

Đến lúc này, nàng vẫn còn quật cường như vậy, nói đến nói đi, hết thảy đều là ta sai.

Nhưng trong lòng vẫn có chút để ý, gia tộc Phùng Yên Nhi làm cho ta trả giá

đại giới, sau khi trùng sinh, ta rất sợ việc ngoại thích cùng người

trong cung có liên lạc. Vốn A Nam là phi tần mà ta cảm thấy yên tâm nhất trong hậu cung. Nhưng hôm nay... những điều đồn đãi trong cung về A Nam như xuyên mây truyền thư, xuất quỷ nhập thần, cấu kết cùng loạn dân

phía Nam, chẳng lẽ là sự thật?

"Nàng mua chuộc thái giám trong

cung?", ta hỏi A Nam. Nhưng trong lòng ta cũng hiểu được khả năng không

lớn. Thái giám có quyền liên hệ với bên ngoài, hẳn là không có người của A Nam. Phẩm chất những người trong cung như thế nào lòng ta biết rõ

ràng, bọn họ làm sao có thể không khéo như thế, có thể qua mắt tất cả để giúp A Nam mật báo?! A Nam, tiểu yêu nữ này khẳng định có cách riêng để truyền nhận thông tin từ bên ngoài, chỉ là không bị người khác phát

hiện mà thôi.

A Nam không trả lời ta, trên mặt lại hiện lên tươi cười, "Thϊếp cái gì cũng không biết", nàng nói.

Nếu là trước kia khi nhìn thấy thái độ này của nàng, ta đã trút giận lên

tiểu nha đầu này rồi. Nhưng hiện tại... trong lòng tiểu nha đầu này đã

có chủ ý, lúc này tâm của ta loạn như ma, đây lại là Giang Nam, nếu thật sự gặp chuyện gì, ta còn phải hướng Nam Hương công chúa là nàng thỉnh

giáo. Cho nên nàng liền có dung khí làm càn.

Thân mình A Nam rất

nhỏ so với ta, nếu chỉ nhìn vào sự đối lập về vóc dáng, dường như tiểu

nha đầu này chỉ có thể tùy ta xử trí. Nếu ta là hổ, thì con thỏ nhỏ là

nàng lúc này đã bị hạ bởi móng vuốt của ta. Nhang sự thật là như thế

sao? Hiện tại ta nào có năng lực đem nàng vo tròn bóp méo! Ta không phải hổ, nàng cũng không phải con thỏ nhỏ yếu ớt.

"Nàng cho là trẫm

thật sự ngu ngốc đến mức nhìn không ra ư?", ta chất vấn A Nam, "Những kẻ ám sát ở Nhuận châu rõ ràng là tử sĩ, cùng những kẻ hành thích trên

thuyền, phong cách hành sự cũng không phải là cùng một nhóm người!". Nếu đã nói đến đây thì ta liền làm cho rõ ràng. Ta vẫn nhẫn nhịn đến tận

bây giờ, hoài nghi cùng phẫn nộ không có chỗ phát tiết, ta cảm thấy rất

khó chịu, hai tay ta đang nắm chặt cánh tay nàng không tự giác dùng thêm lực, "Các ngươi thực cho rằng trẫm không có phán đoán của chính mình?

Nếu nói nhóm người trên thuyền kia đều nằm trong dự kiến của trẫm, như

vậy, Sở tu dung, nàng nói cho trẫm biết, những sát thủ ở Nhuận Châu kia

là từ đâu tới? Có liên quan đến nàng hay không? Một đám các ngươi tất cả đều xem trẫm là kẻ ngốc, đều xem trẫm là kẻ bại hoại giang sơn Đại

Triệu, muốn dồn trẫm vào chỗ chết...". Nói đến đây, trong lòng ta ngày

càng khó chịu, ngay cả A Nam cũng đối với ta như vậy, uổng công ta nghĩ

nàng rất tốt với ta, xem nàng như tri kỷ. Ta thở không ra hơi, nói không ra lời.

A Nam hoảng sợ mở to hai mắt, "Hoàng Thượng!"

"Những kẻ trên thuyền đều là những kẻ sợ chết, vừa nghe có động tĩnh liền muốn chạy trốn. Đó bất quá chỉ là một đám diễn trò cho trẫm xem. Nhưng những kẻ ở Nhuận Châu, một khi bị bắt liền tự sát, đây là rõ ràng là hướng về phía Nguyên Quân Diệu ta mà đến!". Ta tức giận đến phát run, gắt gao

giữ chặt A Nam ở trên tường, "Nói! Đây có phải là nàng cùng Tạ Tử Nam an bài hay không?"

A Nam bị ta cưỡng bách, không thể không đối diện với ta. Lúc này đôi mắt to tròn của nàng cách mặt ta rất gần, lông mi

dường như đã chạm vào mặt ta. Nhưng mắt nàng không hề chớp một cái nào,

lại dùng hàm răng cắn chặt môi mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Ta

nhìn được, lúc này, nàng rất là sợ hãi.

Hiện tại, ta cũng hiểu

được rất nhiều thói quen của nàng. Khi ánh mắt của nàng chợt lóe đó là

thời điểm nàng muốn cùng người khác tranh luận, nghĩ ra chủ ý khác

thường. Mắt cụp xuống dưới là khi nàng cảm thấy bất an. Giống như bây

giờ, đôi mắt trừng lớn nhìn ta chằm chằm, lúc này đại biểu cho sự sợ hãi chân chính của nàng.

"Nói!", ta thét lớn, muốn rèn sắt khi còn nóng, "Có phải nàng muốn gϊếŧ ta?".

"Hoàng Thượng, không phải! Thϊếp không biết, thật sự không biết", thanh âm của nàng run run, nhưng không khóc, vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.

"Là Tạ Tử Nam!", ta nói.

"Không phải!", A Nam kêu to, "Không phải là Tạ đại nhân!"

"Phải không?", ta bức bách nàng, "Không phải người của Hà Tử Ngư, cũng không

phải người của nàng, Sở tu dung nàng nói xem, còn có ai dám lấy mạng của Nguyên Quân Diệu ta?"

A Nam cũng có chút mê hoặc (mê man + nghi

hoặc), ánh mắt của nàng di chuyển, bắt đầu cố gắng tự hỏi, "Tạ đại nhân

cần sự công nhận của Hoàng Thượng", A Nam nói, "Dân chúng phương Nam

cần sự bảo hộ của Hoàng Thượng. Chúng ta sao có thể gây bất lợi cho

Hoàng Thượng?". Nàng nói rất nhanh, âm thanh rõ ràng mang theo sợ hãi.

"Hoàng Thượng chỉ cần nghĩ đến việc dân chúng Nam Sở cỡ nào hy vọng vào

lần nam tuần này của Hoàng Thượng, liền sẽ biết việc này không thể do

thϊếp hay Tạ đại nhân làm ra. Chúng ta đều cần Hoàng Thượng chủ trì công đạo".

"Chúng ta?", ta cười lạnh một tiếng, bắt được sơ hở trong câu nói của nàng,

"Chẳng lẽ còn bao gồm tiểu A Nam nàng sao? Nàng cũng cần trẫm sao? Trẫm lại

không thấy như vậy?". Chóp mũi của ta sắp chạm vào chóp mũi của nàng,

tất cả trong miệng, trong mũi đều tràn đầy hương thơm nhẹ nhàng khoan

khoái trên người tiểu nha đầu này, là mùi Hà Hương thanh khiết, không

nhiễm bất cứ bụi bẩn nào.

"Thϊếp...", A Nam chỉ chần chờ trong một chớp mắt, da mặt lập tức dầy lên,

"Thϊếp cũng cần Hoàng Thượng". Rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng

tưởng như thế có thể qua mặt ta sao. Nàng phản ứng rất nhanh, không bỏ

qua bất cứ một cơ hội nào để thoát khỏi trừng phạt. Điều này ước chừng

cũng là được tu luyện thành trong vài năm ở bên người ta.

Ngày

đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy A Nam, ta chỉ biết, A Nam không để ta vào mắt. Cũng không biết nàng suy nghĩ gì, cho dù về sau ta đăng cơ làm

hoàng đế, nàng cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái. Nàng cùng ta ầm

ỹ, cùng ta tranh luận, chọc giận ta, không để ta vào mắt, hạ độc ta, lúc này nàng còn xem ta như tiểu hài tử mà lừa ta.

Ta càng tức giận hơn, ta muốn phản bác nàng, muốn chỉ trích nàng lại gạt ta.

Nhưng... trong nháy mắt, ta cảm thấy vừa rồi nàng nói câu kia, cho dù chỉ là vì

muốn lừa ta, cũng là một câu nói dễ nghe nhất thiên hạ này. Nàng cần ta! Đây chẳng phải là nàng muốn ta sao?

"Vừa rồi nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa", ta lớn tiếng nói.

Tiểu nha đầu này lại không nói, trừ bỏ khẩn trương nhìn chằm chằm vào ta,

không nói một câu nào nữa. Nàng lại cắn môi, một bộ dáng chờ chết.

Ta tinh tế đánh giá gương mặt nhỏ nhắn trước mắt này, sự tức giận trong

lòng dường như dần dần tiêu tán. Nhìn nàng gần như vậy, so với cái đêm ở trong cung của nàng còn gần hơn, làm cho tâm của ta được an ủi rất

nhiều. Chính là gương mặt này, trong lúc ta cô độc cùng tuyệt vọng nhất

đã ở bên ta dù rất ngắn ngủi. Chính là ánh mắt này, luôn ở thật sâu

trong linh hồn ta, chiếu sáng nó, xóa tan đi bao u ám. Nàng cần ta, ta

càng cần nàng hơn.

Nhưng vào lúc này, ta nhìn thấy vết sẹo trên trán nàng.

Dọc theo đường đi trong suốt chuyến nam tuần này, ta vẫn cố ý dời đi ánh

mắt mình, cố ý không nhìn đến chỗ hồng hồng trên trán của A Nam.

Nhưng lúc này, vết sẹo kia lại ở ngay gần dưới chóp mũi của ta, nó càng nổi

bật trên gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của A Nam. Đây là chứng cứ do ta thô bạo dẫn đến thương tổn cho nàng, ta vĩnh viễn cũng không dám quên

nó.

Ánh mắt ta rất nhanh dời đi, không dám trừng nàng nữa. Tay

của ta dần dần thả lỏng, cuối cùng vô lực buông thõng xuống. Ta không có biện pháp làm như nhìn không nhìn thấy nó.

A Nam không ý thức

được biến hóa của ta, dường như nàng vẫn còn sợ hãi, trong lúc nhất thời ngơ ngác, động cũng không dám động. Chỉ có đôi mắt lại càng mở lớn. Sau khi trùng sinh rồi ở cùng với nàng, mỗi lần ta muốn đối tốt với nàng

thì nàng lại làm cho ta nổi giận, muốn nàng thật lòng đối đãi ta, tin

tưởng ta, nàng đều hoảng sợ nhìn ta như thế này.

Nàng vừa cứng

đầu lại vừa quật cường, không giống với những nữ nhân khác ở hậu cung

của ta. Cho dù là lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng ta, nàng cũng rất ít

khi nói, tích chữ như vàng. Bảo nàng nói thêm một lần nữa nàng cũng

không chịu. Nếu không phải ta từng động tay động chân thương tổn nàng,

ta nghĩ, sợ là ngay cả một câu lấy lòng cũng không nghe được. Ngay cả

gạt ta một chút, làm cho ta cao hứng nàng đều không tình nguyện làm.

Nàng không giống như Phùng Yên Nhi hay Hà Tử Ngư, ở trước mặt ta hoa lê đái

vũ, ngày thường cũng không thấy nàng lời ngon tiếng ngọt với ta. Đến lúc này, khó tránh khỏi làm cho ta nghĩ nàng cố ý muốn cùng ta đối địch.

Nhưng vết sẹo trên trán nàng lại nhắc nhở ta, kỳ thật không phải như

vậy. Trong hơn mười năm ở kiếp trước, A Nam chưa từng thương tổn ta. Chỉ có ta thương tổn nàng.

Thiên hạ nho nhỏ trước mắt này, không bao

giờ làm chuyện giống với người khác, nàng không giống với bất kì nữ nhân nào trên đời này. Đời này, ta dựa vào cái gì mà hoài nghi nàng?

Ta đã buông ra nàng, nhưng A Nam vẫn dán sát vào tường, tư thế không hề

thay đổi, ta cảm thấy, nàng hận không thể lui về phía sau cách ta càng

xa càng tốt.

"Còn đau không?", ánh mắt của ta rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào phấn môi đỏ mọng của nàng.

"Hoa thái y không nói cho ta biết, thương thế của nàng có ảnh hưởng đến

xương cốt hay không?", ta nhỏ giọng hỏi. Ta từng hy vọng vết thương của

nàng sẽ được chữa khỏi hoàn toàn, không lưu lại bất kì dấu vết gì, ta có thể vĩnh viễn coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nhưng hiện tại, xem

ra, đó là điều không có khả năng.

A Nam vẫn không nói lời nào, ta liền kéo nàng vào trong lòng, ôm lấy nàng, mới cảm thấy an tâm, "A Nam, hiện tại nàng nói cho ta biết, nàng chưa từng muốn gϊếŧ ta, chưa từng

an bài người ở Nhuận Châu đối phó ta". Cánh tay của ta ôm chặt nàng,

muốn đem nàng nhập vào trong cốt tủy của ta.

"Thϊếp không có,

thật sự không có", A Nam nói nhanh, "Cũng không phải Tạ đại nhân. Thϊếp

cam đoan! Chúng ta đều luôn mong ngóng lần nam tuần này của Hoàng

Thượng, từ đó về sau, dân chúng phương Nam có thể an tâm, có một cuộc

sông yên ổn, ấm no, chúng ta chưa từng có dị tâm".

Nếu điều nàng nói là sự thật, vậy thì tốt quá. Ta rất muốn tin tưởng nàng.

Ta híp mắt, tinh tế hiểu rõ sự thiện lương trong lòng tiểu nha đầu này,

"Vậy A Nam cho rằng thích khách ở Nhuận Châu là do ai phái tới?"

Nàng trầm mặc rất lâu, "Thϊếp không nghĩ tới thích khách ở Nhuận Châu và

nhóm người ám sát trên thuyền là hai nhóm người khác nhau", A Nam nói,

"Hiện tại khi nghe Hoàng Thượng nói, thϊếp mới hiểu được". Nàng lại trầm mặc trong chốc lát, "Tạ Hoàng Thượng đã cứu thϊếp một mạng ở trên

thuyền".