Anh Động Tâm

Chương 65: Khúc mắc

Edit: meowluoi.

“Ba.” Suy nghĩ như vậy, Kỳ Diệu nghe được ba Mạc mở miệng, ”Chiều gió

trên

mạng

đã

thay đổi, nhờ có công ty Mạc Minh”

nói

xong, ông đột nhiên cười nhìn

cô, “Còn có Kỳ Diệu mỗi tuần đăng blog nữa.”

Ôi chao? Bác đều biết sao?



gái

bị điểm tên ngại ngùng cúi thấp đầu.

“Chiều gió xoay chỗ khác cũng có thể quay lại, ai biết được người phụ nữ kia có phát điên cắn người hay

không

chứ?”

Kỳ

thật… Ông nội Mạc Minh

thật

sự

là lo lắng cho danh tiếng cháu trai mình?

Nghe lão nhân gia

nói, Kỳ Diệu càng tin suy đoán của mình là chính xác.

“Ba - - hai đứa bé còn ở đây…” Cha Mạc nhìn cha già kích động muốn

nói, vội vàng mở miệng khuyên can.

Mạc lão gia hai mắt trợn tròn, nhìn hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc ngồi

trên

ghế salon.

Ông thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc nghi hoặc

không

hiểu, bọn chúng nghiêm túc suy nghĩ, ông

đang

nói

cái gì.

Mạc lão gia mở miệng, thu hồi tức giận, nghiêm túc hỏi: “Hai đứa ai là

anh?”

Vấn đề này bị hỏi quá nhiều, hai

anh

em

không

cần do dự,

anh

trai ra mặt lên tiếng: “Cháu ạ.”

Mạc lão gia nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hai tiểu gia hỏa lúc lâu, nhíu mày

nói

thầm: “Lớn lên giống nhau như vậy…”

Mạc Du và Mạc Nhiên lúng túng.

“Ông à, cháu và

anh

trai là sinh đôi, đương nhiên là giống nhau.” Tiểu Mạc Nhiên nhịn

không

được tiếp lời, cảm thấy

không

còn gì để

nói

với ông vài hôm trước đánh chị.

Mạc lão gia

không

đoán được lá gan tiểu tử này cũng lớn, mặt

không

đổi sắc

nói

ông

một

câu - - mặc dù, tiểu quỷ này

không

phải cố ý.

Tiểu tử đương nhiên

không

cố ý châm chọc cụ nội cậu, cậu cảm thấy ông hung ác này hình như hơi ngốc.

Bị cụ nội lườm tiểu Mạc Nhiên cũng

không

sợ hãi, khẽ nhếch miệng bày tỏ bất mãn.

Mạc lão gia cũng

không

cao hứng: Con thỏ

nhỏ

đáng chết kia… Cha ngươi còn phải gọi ta

một

tiếng “Ông nội”, thế mà mi gọi ta là “Ông” hả?

Ông hoài nghi cháu trai mình

không

nói

với hai đứa con ông là ai, ông nổi giận lườm Mạc Minh.

“Ngài nhìn cháu làm gì? Là ngài

không

nhận bọn chúng,

không

phải là bọn chúng

không

nhận ngài.” Nào ngờ đối phương hiểu ông, mở đầu châm chọc.

Mạc lão gia bùng nổ,

không

hề nghĩ ngợi đứng dậy, dùng quải trượng trong tay gõ xuống.

“Ai

không

nhận bọn chúng? Hả? Ông có

nói



không

nhận bọn chúng

không?



ràng là cháu

khôngchịu dẫn bọn chúng về gặp ông!”

Mạc Minh dùng ánh mắt như người ngoài hành tinh nhìn ông.

Lúc trước,



ràng ông

nói

mấy lời hung ác,

nói

cái gì mà bất kể là đứa bé hay cha đứa bé, cuộc đời này đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Mạc, nhiều năm sau lại đột nhiên thay đổi, chuyển thành vãn bối

khônghiếu kính rồi?

Thực ra, Mạc Minh cũng thấy ủy khuất ông nội

anh.

Năm đó ông

nói

mấy lời đó

không

có sai, nhưng mà về sau, trưởng tôn còn chưa nhận tổ quy tông

đãqua đời ngoài ý muốn, chính mình lại

không

gặp được chắt trai, trong lòng ông

không

biết là có tư vị gì.

Đáng tiếc, sống đến bằng này tuổi, quan tâm đến tiểu bối hơn nửa đời người, có

một

số việc,

không

thể thấy



được.

Ông oán trưởng tử mình mấy năm

không

chịu cúi đầu nhận sai, cũng trách tôn tử vì đứa con ngoài giá thú kia mà phản nghịch ông, càng hận chính mình sống chết

không

bỏ được mặt mũi, cứ thế phá hỏng gia đình

đang

yên lành.

Chỉ là, lời

nói

này, cảm nhận này, ông

không

thể

nói

ra.

Lúc còn trẻ, bạn già

đi

trước,

một

mình ông nuôi hai đứa bé khôn lớn, lúc trước, đứa bé

không

nghe lời,

một

người

đi

theo nha đầu

không

có gia thế,

một

người khác, mặc dù hiểu chuyện kết hôn với người ông chỉ định, nhưng

không

lâu sau, lại ầm ĩ ly hôn.

thật

sự

là gia môn bất hạnh.

Về sau vì cuộc hôn nhân này, khuôn mặt già nua của ông vì con trai mà mất hết. Ông thất vọng vì bọn họ, bắt đầu ném sức lực mình

trên

thương trường, hy vọng cháu trai lớn lên có thể hiểu tâm tư ông, có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Mạc, bước lên tiền đồ ông

đã

trải sẵn.

Nhưng mà, nhân sinh

không

như ý muốn, cánh cháu trai cứng cáp, gạt ông ghi danh làm diễn viên, ông tức giận huyết áp đều tăng. Hai người cãi nhau

một

trận ầm ĩ, cháu trai tức giận chuyển ra khỏi nhà họ Mạc.

Cũng chính lúc đó, cháu trai kích động, lộ ra

một

bí mật làm ông khϊếp sợ: Trừ

một

cháu trai làm ông tức chết, còn có

một

cháu trai nữa lớn hơn

một

chút.

Tốt, tốt… Làm chủ

một

gia đình, là cha và ông nội, ông lại là người cuối cùng biết chuyện này.

Ông có thói quen khống chế tất cả mọi thứ trong tay nên Mạc lão gia rất khó tiếp nhận! Mỗi tháng ông ra ngoài gặp con trai mình giam lỏng, cưỡng chế con trai và con thứ cắt đứt quan hệ với đứa con ngoài giá thú kia. Cuối cùng hai đứa con trai bị ông khống chế, duy nhất chỉ có cháu trai ông lại thoát khỏi trói buộc, tiếp tục cùng “anh

họ” dây dưa.

Ông vốn tức giận

không

kiềm chế được, nhưng ai có thể ngờ, đứa con ngoài giá thú chủ động chạy tới tìm ông, cầu xin ông tha thứ cho cha mình và chú.

“Ngài

không

nhận cháu cũng

không

sao, trong lòng cháu vẫn xem ngài như ông nội, chú hai là chú, Mạc Minh là em trai. Cháu chỉ cần ngài thông cảm cho cha cháu, thông cảm cha cháu đều

một

lòng với ông.”

Đứa bé quỳ trước mặt ông

nói, đến nay ông vẫn còn nhớ

rõ.

nói

thật, bất luận là tính tình hay tướng mạo đứa bé kia, ông đều

không

cảm thấy chán ghét. Chỉ là, nghĩ đến con trai lớn làm trái ý nguyện của ông - - cùng

một

phụ nữ

không

minh bạch sinh hạ đứa bé, ông nuốt

không

trôi cục tức này.

Cho nên, đứa bé kia mang quà đến, mặc dù ông

không

ném ra ngoài cửa sổ, nhưng cũng

không

mở ra xem.

Ông nghĩ, cứ như vậy

đi, dù sao

một

ngày nào đó, ông vừa nhắm mắt, bọn

nhỏ

thích làm gì

thì

làm, ông có thể quản được sao?

Nhưng đột nhiên trời mưa gió, lúc ông

đang

vui vẻ, ngầm đồng ý đứa bé kia đến gần, đột nhiên nó lại

nói

chuyện về



gái

chưa lập gia đình mang thai.

Biết được tin tức kia, Mạc lão gia chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng - - chuyện xưa tái diễn, đứa bé kia

không

hổ là con ruột của trưởng tử, dùng thủ đoạn giống hệt cha nó!

Trong nháy mắt, hảo cảm của ông với đứa bé mất sạch, bị giấu giếm, bị lừa gạt làm phẫn nộ và thất vọng.

Giận dữ, ông

nói

xuống

một

câu tàn nhẫn từ trước đến nay chưa

nói: Ngươi! Cả mấy đứa con hoang kia! Cả đời cũng đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Mạc!

nói

xong, ông mặc kệ đứa bé quỳ

trên

mặt đất, khóc gọi “Ông nội”, ông giận dữ bỏ

đi.

Lúc đó, ông nằm mơ cũng

không

đoán được, gặp lại, đứa bé kia

đã

nằm trong quan tài.

Sắc mặt nó yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, nằm ngủ ở đó.

Lần đầu tiên tay ông run run đưa bàn tay hướng về phía mặt đứa bé.

Ngày nào đó,

không

ai biết, Mạc lão gia ngôi sao sáng của thương giới, nhốt mình trong phòng, lệ rơi đầy mặt.

Trong

một

đêm, ông hình như già

đi

rất nhiều.

Ông bắt đầu hỏi lại mình, có phải mình làm sai rồi

không?

không

ai

nói

cho ông đáp án, ông cũng

không

cần người khác

nói

đáp án. Ông chỉ ngày qua ngày nhớ lại, suy tư, im lặng

không

lên tiếng nghe con trai ngẫu nhiên

nói

tình hình cháu trai và hai chắt trai gần đây, sau đó, dần dần mài phẳng oán hận và trách cứ.

Đáng tiếc, sống đến tuổi này, ông

không

thể cúi đầu chủ động

đi

gặp vãn bối, chủ động nhận sai.

Ông còn tưởng rằng, tính tình cháu mình làm cha vài năm, cũng

sẽ

thông cảm cho trái tim người làm cha.

Nhưng ai mà ngờ, ông chờ sáu năm,

không

đợi được cháu trai mang chắt trai đến cửa nhận sai.

Tức chết ông.

May mà trời xanh có mắt, cháu trai xảy ra

sự

cố này.

Cái gì? Mẹ đứa bé sao? Người phụ nữ câu dẫn cháu trưởng của ông, còn dám trở về đoạt con trai sao?

Nhưng mà… Được lắm!

Mạc lão gia vừa tức giận vừa vênh váo - - ông có thể lấy cớ này gọi cháu trai về.

Cháu trai từ khi xuất đạo đến nay đều

không

gây ra lỗi lầm, ông liên tục đợi cơ hội cũng sắp phát điên. Cảm giác này rất khó

nói, may mà ông có cơ hội đòi cả vốn lẫn lãi.

Vì vậy, lão gia có địa vị cao gọi điện thoại cho cháu trai, chuẩn bị trả lại những tức giận sáu năm qua - - thuận tiện nhìn hai chắt trai thông minh đáng

yêu.

Ý nghĩ như vậy nhưng thực tế

thì. Cháu trai vừa đến, ông còn chưa

nói

được vài câu, cháu trai liền cãi nhau với ông, làm ông tức giận.

Ông vội lấy roi ra hù dọa cháu trai,

không

chút lưu tình hướng

trên

người

anh

- - ai bảo cháu

khôngnghe lời! Ai bảo cháu mạnh miệng! Ai bảo sáu năm qua cháu

không

mang chắt trai về gặp ông! Ai bào… A mẹ ơi! Sao roi này lại quất vào người tiểu



nương người ta thế?

Dưới cơn nóng giận đánh sai người, ông phát

hiện

chính mình đánh sai đối tượng, còn cầm nhầm roi, cả người ông cảm thấy

không

tốt.

Đánh phụ nữ, là chuyện người đàn ông

không

nên làm - - huống chi ông đánh sai người.

Quả

thật

lần đầu đầu gặp chắt trai và bạn

gái

cháu trai lại lưu lại ấn tượng bết bát như vậy, nếu đổi lại là người mà

không

đủ mạnh, phỏng đoán thà chết còn hơn - - đem bản thân bóp chết.

Cũng may Mạc lão gia là

một

người kiên cường dũng cảm, ông ngồi trong thư phòng

không

động đậy, cho đến khi con trai thứ nghe được đứng trước mặt ông.

Con trai

nhỏ

không

giống ông, bình thường lúc nào cũng dịu dàng tao nhã, ngay cả khi

nói

chuyện cũng

nhỏ

nhẹ

nhã nhặn. Con trai từng câu từng chữ chọc trúng ông uy hϊếp, khoảng

một

giờ, làm ông

khôngngẩng đầu lên được.

Ông! Ông

không

cố ý…

Đối mặt với ông liều chết ngụy biện, con trai

nhỏ

không

nói

lời nào, chỉ ý tứ sâu xa, cười mà như

khôngcười nhìn chăm chú ông.

Ông gần tám mươi tuổi có

một

loai ảo giác - - ông bị con trai áp đảo, cảm giác này rất sốt ruột!

Được rồi! Vậy ông liền nể mặt mũi vãn bối, bảo con trai gọi cháu trai trở về!

Vì vậy, quanh

đi

quẩn lại, liền có

một

màn trước mắt này.

Mạc lão gia thở phì phì cầm quải trượng chỉ cháu trai: “Cháu nhìn ông như vậy là sao? Ông nội làm gì chứ? Năm đó ông chỉ

nói

nhảm!

nói

nhảm!

nói

nhảm có thể coi là

thật

sao? Hả?”

Mạc Minh mặt

không

đổi sắc tim

không

đập nhanh, mày nhíu lại: Nhìn tư thế này của ông nội,

khôngphải là ông dự định thả ra đấy chứ?