Giai Nhân Là Trộm

Chương 107: Nguyệt Thanh Xà

Lục Triển Tường nói xong, Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đều đã trầm mặc.

"Ngươi nói Vận Nhi chính là Dương Chi sứ giả kia sao?"

Hiên Viên Hủ trầm giọng hỏi. Nếu trước đây hắn nhất định sẽ nói Lục Triển Tường là đang nói bậy, nhưng hiện tại hắn tin, bởi vì Vận Nhi quả thật không phải người thế giới này.

Lục Triển Tường gật đầu.

"Tộc của ta mỗi một đời tộc trưởng đều đi tìm người có đôi mắt đỏ, mà trừ đôi mắt đỏ còn phải có một đặc điểm khác, chính là có thể nhìn ra ảo cảnh, điểm này cũng đã được chứng thật."

"Nói nhiều như vậy làm cái gì, thử qua chẳng phải sẽ biết hay sao."

Lục Triển Tường mỉm cười.

"Hàn công tử nói rất đúng. Yên tâm, tế lễ cây sinh mệnh sẽ không có nguy hiểm quá lớn đối với Hàn công tử đâu. Chỉ cần dùng ít máu tươi của Dương Chi sứ giả tưới lên thân cây. Về phần bao nhiêu.... tuy rằng ta không biết nhưng tuyệt đối sẽ không quá giới hạn có thể. Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ lập tức dừng tế lễ."

Hiên Viên Hủ thở phào nhẹ nhõm.

"Vận Nhi tự quyết định?"

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đại khái năm ngày sau có thể tiến hành. Trong khoảng thời gian này Hàn công tử nhất định phải giữ sức khỏe cho tốt, như vậy cam đoan tế lễ sẽ thuận lợi hoàn thành."

Hàn Vận cười cười.

"Yên tâm đi, tuy rằng võ công ta không cao nhưng thân thể cũng coi như khỏe mạnh."

Nếu không khỏe sớm đã bị dã thú Hiên Viên Hủ này làm cho chết.

"Được rồi, không có việc gì ta đi trước, chỗ cây sinh mệnh còn cần ta đến giám sát."

Lục Triển Tường đứng dậy đi ra. Trình tự tế lễ quyết định tồn vong của Hải Tâm Đại Lục.

Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đứng dậy đưa tiễn.

Đợi Lục Triển Tường rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm lấy Hàn Vận từ phía sau, tham lam ngửi mùi hương của trên người đối phương.

"Làm sao vậy?"

Hàn Vận hỏi, trạng thái của Hủ thực dị thường.

"Ta không muốn cho Vận Nhi đi làm cái tế lễ kia."

Hiên Viên Hủ rầu rĩ nói. Tuy rằng Lục Triển Tường cam đoan không ảnh hưởng tính mạng Hàn Vận, nhưng những cái khác thì sao, dù sao cần bao nhiêu máu không ai biết.

Hàn Vận cười trìu mến.

"Yên tâm, ta có chừng mực."

Hàn Vận còn luyến tiếc dã thú này sao chết được.

"Bảo bối, cứng lên rồi."

Tay Hiên Viên Hủ đưa đến trước người Hàn Vận, trêu đùa thổi khí ở bên tai Hàn Vận.

"Hỗn đản, không sờ mó thì nó cứng lên được sao?"

Hàn Vận nổi giận nói. Không biết vì sao bị Hiên Viên Hủ cầm giữ thì tiểu Vận Vận lại cứng lên, ai da, sa đọa rồi.

"Ta thích làm cho nó cứng lên."

Hiên Viên Hủ cười vô lại. Hắn thích thấy Vận Nhi vì hắn mà động tình.

"Ta cũng vậy."

Hàn Vận nheo mắt, tiểu Hủ đâm vào eo cũng rất thích.

"Ha ha."

Hiên Viên Hủ buông Hàn Vận ra. Vì năm ngày sau là tế lễ Vận Nhi phải bảo trì thể lực, lại bị ép buộc sẽ không xong.

Hàn Vận bĩu môi, kéo tay Hiên Viên Hủ.

"Đi, mang Hủ tới một chỗ."

Hiên Viên Hủ theo Hàn Vận rời khỏi nhà gỗ. Hiên Viên Hủ không hỏi Hàn Vận đi chỗ nào, bởi vì dù là nơi nào hắn cũng sẽ đi cùng đối phương.

"Tới đó."

Hàn Vận chỉ vào cánh rừng tùng phía trước.

"Nơi này rất đẹp."

Hiên Viên Hủ tán thưởng, trên đảo rất nhiều chủng loại cây cỏ, đa số hắn chưa bao giờ gặp qua.

"Chỗ đẹp còn ở phía sau."

Hàn Vận cười thần bí, giảo hoạt giống một tiểu hồ ly.

"Hả?"

Hiên Viên Hủ cũng thấy hưng phấn.

Hai người đi qua những cây tùng đến chỗ có rất nhiều bụi hoa, từ trung tâm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

"Đây là....?"

Hiên Viên Hủ nhìn về phía trung tâm đã thấy một hồ nước nhỏ.

"Ha ha, không tệ chứ. Nơi này là ta mới phát hiện."

Hàn Vận đắc ý nói. Lục Triển Tường đã nói qua là hồ nước nóng này có tác dụng tăng cường sức khỏe.

"Vận Nhi là muốn....?"

Hiên Viên Hủ cười tà mị, ý gì không cần nói cũng biết.

"Nghĩ cái gì đâu không!"

Hàn Vận tức giận nói.

"Không phải võ công của Hủ vẫn trì trệ không tiến, ngâm nước này không chừng sẽ có đột phá."

Hàn Vận đã thử qua, rất hiệu quả, tuyệt đối còn hơn linh đan diệu dược.

Hiên Viên Hủ cười nhu hòa. Không hề nghĩ tới lời mình nói lúc trước Vận Nhi đều nhớ rõ.

"Cùng nhau ngâm."

Hiên Viên Hủ ôm eo Hàn Vận. Vận Nhi luôn luôn là người hắn yêu nhất.

"Được."

Trung tâm đảo là nơi cấm kỵ, cho nên nơi này trừ vài người đặc biệt, không có bất luận kẻ nào có thể bước vào. Hai người cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, thoải mái cởϊ qυầи áo, bước vào hồ nước nóng.

Nước ấm, sương mù mang theo mùi hoa thoang thoảng, tươi mát dễ chịu.

Hàn Vận khoanh tay tựa vào bờ hồ, thoải mái hít thở. Không khỏi cảm thán nói: Đây mới là sống!

"Xì xào xì xào."

Trên bờ phát ra âm thanh như gió thổi.

Hiên Viên Hủ bơi tới bên bờ, nhìn chỗ bọn họ để quần áo, phát hiện một con rắn màu xanh.

"Hủ muốn làm gì?"

Thấy Hiên Viên Hủ trần trụi lên bờ, Hàn Vận có một loại dự cảm không tốt.

"Con rắn này thực đẹp."

Hiên Viên Hủ chỉ vào con rắn nhỏ nằm trên quần áo bọn họ.

Hàn Vận dùng sức lắc đầu, cũng không cảm thấy nó đẹp chỗ nào. Đối với loại bò sát này Hàn Vận không thích, hơn nữa ở phía sau núi của Hủ Vương phủ bị Tiểu Hoa truy đuổi lại càng thêm chán ghét loại động vật này.

Hiên Viên Hủ ngồi xổm bên cạnh con rắn nhỏ, lộ ra ánh mắt trìu mến, đưa tay về phía con rắn kia.

Con rắn cũng nhìn Hiên Viên Hủ, cảm giác được đối phương không có ác ý, chậm rãi bò qua.

Hiên Viên Hủ xòe bàn tay ra, có lẽ con rắn cảm nhận được trên người Hiên Viên Hủ có một mùi quen thuộc, bởi vậy không có e ngại bò lên lòng bàn tay của Hiên Viên Hủ.

Con rắn cũng không lớn, cỡ ngón tay, chiều dài cũng khoảng một thước.

Hiên Viên Hủ mang con rắn trở lại hồ nước.

"Hiên Viên Hủ, tránh ta xa một chút."

Hàn Vận quát lên.

"Vận Nhi biết đây là rắn gì không?"

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận có chút sợ hãi, liền dừng lại cách Hàn Vận khoảng một thước.

"Ta làm sao biết."

Hàn Vận liếc Hiên Viên một cái.

Hiên Viên Hủ cẩn thận giảng giải:

"Rắn này tên là Nguyệt Thanh Xà, rất ít xuất hiện vào ban ngày. Rắn này không độc, hơn nữa trên thân thể có một loại chất lỏng có thể chữa bệnh ngoài da, và làm da căng mịn."

"Hủ muốn làm gì?"

Thân mình Hàn Vận run lên. Tên hỗn đản này sẽ không phải muốn đem con rắn đó để lên người ta chứ, chết cũng không chịu!

"Ha ha, Vận Nhi đừng sợ, rắn này rất hiền, sẽ không tấn công con người."

Hiên Viên Hủ lại nói.

"Ở Hiên Viên Quốc loại rắn này bị bắt gϊếŧ quá nhiều đến tuyệt chủng, không hề nghĩ đến sẽ gặp được ở chỗ này."

"Hừ, nếu thích thì tự mình nuôi, đừng đưa nó cho ta."

Hàn Vận hừ lạnh một tiếng. Khi nhìn ta, tên hỗn đản này cũng không có kích động như vậy. Chẳng lẽ ta còn không bằng một con rắn nhỏ?

"Không thể được."

Vẻ mặt Hiên Viên Hủ nghiêm túc, mắt nhíu lại, cười ác liệt.

"Vận Nhi sẽ thích nó."

"Á...!"

Đang ở trong hồ nước, khinh công rõ ràng thi triển không thuận lợi, nhưng tránh né Hiên Viên Hủ thì Hàn Vận vẫn có thể làm được.

Hai người chơi đuổi bắt trong nước, một người vẻ mặt hoảng sợ, người còn lại thì thích thú.

"Vận Nhi, trốn cái gì!"

"Không trốn mới là lạ."

Hàn Vận lè lưỡi ra với Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ bật cười, bước một bước dài tới bên cạnh Hàn Vận, dùng một tay giữ chặt cánh tay đối phương.

"Á...! buông ra...."

Hàn Vận lập tức đứng lên, làm bọt nước văng khắp nơi.

"Hắc hắc, Vận Nhi đi theo ta."

Một tay cầm con rắn, một tay giữ Hàn Vận, vẻ mặt Hiên Viên Hủ không có ý tốt.