Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 102

Nhìn Hồng Chúc cúi đầu quỳ thẳng tắp, Lâm Cẩm Nghi nhướn lông mày,

nói: "Ngươi trước đứng lên

nói,

không

cần vừa động

đã

quỳ." Nàng

không

phải người nhẫn tâm khắt khe, dù là các nha hoàn Thiên Ti, Thải Ca, nàng cũng rất ít khi để họ quỳ.

Hồng Chúc lại

không

nhúc nhích, miệng

nói: "Thϊếp thân cầu vương phi

không

cần đuổi thϊếp thân ra khỏi vương phủ."

Lâm Cẩm Nghi giơ cằm với Thiên Ti, Thiên Ti ngầm hiểu,

đi

đỡ Hồng Chúc lên.

"Hồng Chúc, có phải ngươi hiểu lầm cái gì

không? Ta

không

muốn đuổi ngươi

đi, mà là chọn người trong sạch cho ngươi, cho ngươi thuận lợi vui vẻ gả qua. Đến lúc đó ăn ở mặc dù kém vương phủ, nhưng đến cùng là đương gia nương tử tướng mạo đoan chính, sống khẳng định

không

kém

hiện

tại."

Hồng Chúc cúi mắt,

không

yên vò khăn, "Thϊếp thân biết vương phi

thật

tâm

thật

lòng tính toán cho thϊếp thân. Nhưng mà... Thϊếp thân

thật

sự

không

thể ra phủ."

Lâm Cẩm Nghi như có như

không

gõ cái bàn, "Ngươi có nỗi khổ gì? Ngươi cứ

nói

đừng ngại, ngươi

không

nói, ta cũng

không

giúp được ngươi."

Hồng Chúc vẫn

nói

năng thận trọng, "Thϊếp thân quả

thật

có lời khó

nói,

không

dám làm phiền vương phi..."

Thiên Ti mở miệng ngắt lời: "Hồng Chúc di nương, vương phi chúng ta vì hảo tâm mới tính toán nửa đời sau cho ngươi, chẳng lẽ ngươi

thật

nguyện ý cứ như vậy



đơn chiếc bóng ở tiểu viện sống qua? Mà vương phi là chủ tử, nàng hỏi ngươi

nói, ngươi vốn

không

nên có điều giấu diếm."

Thiên Ti ngữ khí cũng

không

hòa khí như Lâm Cẩm Nghi, Hồng Chúc vò khăn, vẻ mặt khó xử.

Thiên Ti cũng

không

mấy thích nàng, lúc này

nói

với Lâm Cẩm Nghi: "Vương phi, mất công ngài hảo tâm tính toán cho người, người ta căn bản

không

muốn lĩnh tình của ngài. Theo nô tì thấy, hay là thôi

đi, người ta

không

chừng còn cảm thấy ngài xen vào việc của người khác đâu."

Hồng Chúc vội đáp: "Thϊếp thân

không

dám! Thϊếp thân biết vương phi là vì tốt cho thϊếp thân..." Cuối cùng nàng nhắm chặt mắt, gian nan

nói: "Kỳ

thật, cha mẹ thϊếp thân

đã

mất sớm, thϊếp thân bây giờ chỉ còn

anh

trai và chị dâu, bọn họ từng muốn bán thϊếp thân

đi

làm làm thϊếp cho người ta. Sau này thϊếp thân cầu tiên vương phi, tiên vương phi ban thưởng ân điển, nâng thϊếp thân thành di nương, lại đưa bọn họ về thôn trang làm quản

sự. Nhưng vài năm nay tâm bọn họ càng lớn, thường xuyên cho người vào hỏi thϊếp thân đòi tiền bạc, thϊếp thân dựa vào vương phủ che chở mới

không

phải để ý, bọn họ cũng

không

dám làm quá mức. Nếu ra khỏi vương phủ,

đi

nhà người khác,

anh

trai và chị dâu quả quyết

sẽ

không

bỏ qua thϊếp thân. Thϊếp thân cũng

không

thể liên lụy nhà người khác."

Hồng Chúc vốn sinh ở trong nhà, Tiêu Tiềm phúc hậu,

nói

chỉ cần nô bộc trong nhà muốn, có thể tùy thời tự chuộc thân ra ngoài. Cũng vì thế, lúc đó

anh

trai và chị dâu Hồng Chúc mới nghĩ giao mấy lượng bạc cho nàng chuộc thân,

sẽ

đưa nàng làm thϊếp cho người ta kiếm lấy khoản tiền bán mình

thật

lớn.

Lâm Cẩm Nghi hồi tưởng lại, hình như có chuyện như vậy. Lúc đó nàng muốn chọn thϊếp thất cho Tiêu Tiềm, lựa chọn vài người tướng mạo tính tình

không

tệ,

đang

do dự, Hồng Chúc lại thập phần dũng cảm đến trước mặt nàng tự tiến cử. Nàng còn tưởng rằng Hồng Chúc trong tâm có Tiêu Tiềm, mới làm ra chuyện lớn gan như vậy. Nhưng sau này Hồng Chúc bị Tiêu Tiềm dọa

một

trận liền tránh Tiêu Tiềm như rắn rết, lúc đó chính nàng còn vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra Hồng Chúc dũng cảm là vì bị

anh

trai và chị dâu vô lương bức bách?

anh

trai và chị dâu nàng cũng đủ ác độc, có thể bức Hồng Chúc nhát gan đến mức đó.

"Đây cũng

không

phải đại

sự

gì" Lâm Cẩm Nghi

nói, "Bọn họ trước mắt vẫn là hạ nhân vương phủ, nếu ngươi sợ bọn họ áp bức, ta điệu bọn họ

đi

là được. Trong phủ có nhiều sản nghiệp như vậy, đưa đến chỗ xa xôi, cả đời đều

không

về kinh thành." Đương nhiên là lời

nói

với Hồng Chúc, kỳ

thật

đối với loại hạ nhân thế này, Lâm Cẩm Nghi

không

muốn dùng, tốt nhất trực tiếp đuổi cả nhà ra mới tốt. Nhưng thế này, sợ là Hồng Chúc nửa đời sau đều phải nuôi bọn họ.

Hồng Chúc

nói: "Thϊếp thân mặc dù khinh thường

anh

trai và chị dâu, nhưng cha mẹ lúc trước ra

đi

còn

không

yên lòng huynh trưởng kia, luôn dặn dò thϊếp thân phải chiếu cố

hắn, mà

anh

trai và chị dâu còn dưỡng dục mấy đứa trẻ, bọn họ tuy rằng đáng giận, đứa

nhỏ

cũng vô tội... Cho nên vương phi, thϊếp thân

không

cầu gì khác, cũng

không

dám ô uế tay ngài, ngài cho thϊếp thân cả đời ở vương phủ

đi."

sự

việc này quả

thật

có chút khó làm,

nhẹ

không

được nặng

không

xong, Lâm Cẩm Nghi lại có chút áy náy với Hồng Chúc, có chút cố kỵ. Lúc này gật đầu

nói: "Ta

đã

biết, chuyện này về sau ta thương lượng cùng vương gia, ngươi

đi

xuống trước

đi."

Hồng Chúc cung kính hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.

Lâm Cẩm Nghi nhíu mi trầm tư, Thiên Ti ở

một

bên

nói

ra tiếng: "Ngài hảo tâm vì nàng tính toán, cho dù nàng

không

cảm kích, ngài cần gì hao tổn tinh thần vì nàng đâu?"

Lâm Cẩm Nghi

nói: "Ta... Biểu tỷ ta cũng có lỗi với nàng, nàng tính tình tốt,

đã

ở trong vương phủ uổng phí nhiều năm,

không

thể cứ như vậy sống cả đời. Hơn nữa nàng cũng

nói



cho ta, vương gia nhân hậu mới cho bọn hạ nhân tự chuộc thuộc ra ngoài, lại khó đảm bảo có người muốn gây rối, cũng là lúc chỉnh sửa

một

phen."

Lúc sau, Tiêu Tiềm từ thư phòng trở về.

Lâm Cẩm Nghi cho người dâng trà, tự mình đón lấy đưa cho

hắn, thuận tiện nhắc tới chuyện Hồng Chúc.

Tiêu Tiềm

không

thích Hồng Chúc, càng

không

thích tâm ý vương phi thêm thϊếp cho

hắn, vừa nghe tên Hồng Chúc,

hắn

không

ngăn nổi nhướng mày, chờ nghe xong, mày

hắn

có thể kẹp chết con ruồi.

"Vốn là

một

ít người

không

liên quan, nảng quản bọn họ làm gì? Hồng Chúc này nếu

không

có ân điển của nàng,

đã

sớm bị bán

đi

làm thϊếp, đâu có thể sống thoải mái như vậy? Đây

đã

xem như nàng được đại vận. Nàng nguyện ý ở vương phủ, nàng lại cho nàng ấy ở lại, trong phủ chúng ta cũng

không

thiếu

một

ngụm cơm ăn."

"nói

là như vậy, nhưng lúc trước ta

thật

sự

cho rằng Hồng Chúc đối với chàng có ý, mới nâng nàng lên. Về sau ta lại bị bệnh,

không

chiếu cố đến nàng, nàng mặc dù có danh di nương, vài năm nay sợ là cũng

không

được

yêu

thích bằng nha hoàn.

một

nữ tử có thể có mấy năm thanh xuân đâu? Nếu

không

nắm chặt..."

Lâm Cẩm Nghi còn chưa

nói

xong, Tiêu Tiềm

đã

kéo nàng lên đùi.

Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ hạ bờ vai, "đang

nói

chuyện với chàng, sao

không

thể đứng đắn chút."

"Ngồi

trên

đùi ta

không

thể đứng đắn

nói

chuyện sao?" Tiêu Tiềm cười cười.

Thấy

hắn

cười,

thì

còn có đường thương lượng, Lâm Cẩm Nghi cũng

không

từ chối, nghiêng người ngồi

trên

đùi

hắn, hai tay ôm cổ

hắn, "Ta

không

phải vì

không

biết đắn đo đúng mực như thế nào, cho nên mới thỉnh giáo chàng sao?"

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Lâm Cẩm Nghi thái độ lại tốt như vậy, Tiêu Tiềm thập phần hưởng thụ, mày cũng buông lỏng, "Vậy bán

anh

trai và chị dâu nàng ấy đến nơi khe suối xa xôi

đi, bên ngoài chỉ

nói

là phát sinh ngoài ý muốn, bất hạnh

không

còn. Mấy đứa trẻ kia, cho người xem phẩm tính thế nào, nếu

đã

sai lệch,

thì

cũng bán

đi, phẩm tính tốt

thì

tiếp tục lưu lại, Hồng Chúc này làm





chiếu cố

một

phen cũng đủ rồi. Nàng a,

đã

trải qua nhiều chuyện như vậy, còn lòng dạ đàn bà, nên dùng loại biện pháp này, bảo đảm nhất lao vĩnh dật."

Lâm Cẩm Nghi bĩu môi

nói: "Ta vốn là đàn bà, lòng dạ đàn bà có gì

không

đúng? Chẳng lẽ còn phải rèn luyện giống chàng kinh nghiệm sa trường, tâm tư sắt đá như vậy?"

Bộ dạng nàng đáng

yêu

cực kỳ, Tiêu Tiềm nhịn

không

được hôn cánh môi nàng, "Được, nàng còn có chuyện gì, chưa nắm chắc

thì

hỏi ta, ta tới làm chủ cho nàng."

nói

chuyện, tay Tiêu Tiềm lại bắt đầu

không

thành

thật. Lâm Cẩm Nghi đè tay

hắn

lại, mặt đỏ

nói: "Giữa ban ngày, chàng thế nào lại..."

Tiêu Tiềm cũng mặc kệ nhiều như vậy, đúng lý hợp tình

nói: "Ta ở trong nhà mình, với thê tử của mình, quản gì giữa ban ngày a."

Lâm Cẩm Nghi liên tục xin tha: "Đừng náo đừng náo... Vậy làm theo chàng

nói. Hồng Chúc

thì

sao, nàng

đã

ở vương phủ mới an tâm, ta ở trong phủ tìm người thích hợp cho nàng."

"Làm

đi, làm

đi." Tiêu Tiềm có lệ đáp lời, lúc này cả đầu

hắn

đều là việc kia, kệ nàng ấy Hồng Chúc hay Bạch Chúc,

hắn

một

chút cũng

không

muốn quản.

Lúc trước quan hệ của Thải Ca, Vương Đồng, Nhụy Hương còn chưa



ràng, chuyện này cũng

không

bỏ được, đến lúc đó cùng nhau làm. Lâm Cẩm Nghi xuất thần nghĩ, chờ phục hồi lại tinh thần, vạt áo

đã

bị Tiêu Tiềm mở ra.

Tiêu Tiềm quen thuộc chỗ nàng mẫn cảm, ở trước ngực và bên hông nàng xoa nắn, bất quá giây lát, Lâm Cẩm Nghi

đã

mềm thành nước.

Lâm Cẩm Nghi thập phần ngượng ngùng, mỗi khi muốn cự tuyệt, Tiêu Tiềm lại thấp giọng dỗ dánh: "A Cẩm ngoan, mấy ngày nữa chúng ta

không

được gặp nhau, nàng đau lòng ta

đi..."

Lâm Cẩm Nghi sao còn có thể cự tuyệt, chỉ đánh mặc

hắn

ta cần ta cứ lấy.

*********

Tháng giêng mười lăm thượng nguyên, con dân Đại Diệu

đi

bách bệnh.

Ngày này nữ tử có thể quang minh chính đại xuất môn, cũng có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi có tình ý lén gặp gỡ.

Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi

đi

Thành Nam náo nhiệt, mà vừa khéo, ở Thành Nam bọn họ ngẫu gặp tiểu biểu muội nhà Hiền phi, Vương Minh Yên.

Vương Minh Yên quần áo trắng,

trên

mặt che

một

tầng bạch sa. Nghe đồn nàng mặt mày như họa, dung mạo khuynh thành. Tuy đám người rộn ràng nhốn nháo

trên

đường, lại khiến người ta liếc mắt

một

cái cũng chỉ nhìn đến nàng. Càng khó được là, khí chất của nàng xuất trần, tựa như trích tiên, trước đây Nguyên Vấn Tâm vốn như vậy, mà ngũ quan nàng so với Nguyên Vấn Tâm càng thêm xuất sắc.

trên

đường

không

ít người đều nhìn nàng thất thần, mặc dù Tiêu Tiềm thấy cũng sững sờ

một

lát.

Lâm Cẩm Nghi thấy, lập tức giận, bất đắc dĩ ở bên ngoài cũng

không

thể biểu

hiện

ra,

đang

muốn lôi kéo Tiêu Tiềm thất thần rời

đi, Vương Minh Yên lại chú ý tới bọn họ, thi thi nhiên nhiên mang theo người

đi

dến.

"Minh Yên gặp qua Trấn Nam vương, Trấn Nam vương phi." Vương Minh Yên hơi hơi cúi đầu, thu váy hành lễ, theo góc độ Tiêu Tiềm, vừa vặn có thể nhìn thấy cổ nàng tinh tế trắng noãn.

Tiêu Tiềm nhìn sững sở, còn

không

chờ

hắn

mở miệng, Lâm Cẩm Nghi

đã

lạnh lùng

nói: "Vương

cônương, khéo như vậy? Có việc?"

Vương Minh Yên vô tội nhìn, "Minh Yên thấy vương gia và vương phi, tới hành lễ thôi, cũng

không

có việc khác."

Lâm Cẩm Nghi hừ giọng

nói: "Bổn vương phi chưa bao giờ gặp Vương



nương,

không

biết Vương

cônương nhận ra thế nào."

Vương Minh Yên cắn môi, có vẻ

không

yên

nói: "Vương gia vì nước vì dân, chiến công hiển hách, thiên hạ

không

ai

không

biết,

không

ai

không

hiểu, Minh Yên ở trong cung nghe biểu tỷ nhắc tới, cũng từng xa xa thấy mặt vương gia..." Nàng càng

nói

càng

nhỏ

giọng, tựa như

một

tiểu bạch thỏ bị chấn kinh.

"Tốt lắm" Tiêu Tiềm

không

vui liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Nghi

một

cái, "Người ta bất quá coi trọng cấp bậc lễ nghĩa tới vấn an thôi, nàng cần gì khí thế bức nhân như vậy?"