Thủy Vân
không
lâu
đã
dẫn Hồng Chúc vào, thời gian.khiến nàng
không
bớt mỹ mạo, ngược lại tăng thêm phong vận thành thục. Nàng tiến lên phúc thân với Lâm Cẩm Nghi, nũng nịu
nói: "Thϊếp thân gặp qua vương phi."
Mỹ nhân bên cạnh, Lâm Cẩm Nghi tâm tình cũng tốt hơn. Nàng
thật
sự
không
rõ, Tiêu Tiềm làm sao có thể
không
hứng thú với mỹ nhân nũng nịu như vậy.
"Ngươi đứng lên
đi."
Hồng Chúc lên tiếng, cầm khăn cúi mặt đứng
một
bên, dư quang bắt đầu đánh giá bài trí trong tầng Hương Uyển.
Lâm Cẩm Nghi cho người lấy ghế cho nàng, "không
cần câu thúc như vậy, ngồi xuống
nói
chuyện."
Hồng Chúc
nói
tạ, nghĩ
một
lát trong đầu, mới vò khăn mở miệng
nói: "Vương phi, thϊếp thân lời
nói
vượt quá giới hạn mong ngài đừng nóng giận. Tầng Hương Uyển này luôn là chỗ tiên vương phi ở, đồ đạc bài trí này cũng đều là thứ ngài ấy thích, ngài vừa tới
đã
bắt chuyển
đi, chung quy
khôngtốt. Kỳ
thật
trong vương phủ có mấy viện, vương phi tùy ý chọn viện mới rộng rãi thích hợp, cho người trực tiếp bố trí
một
lần theo ý ngài
yêu
thích, chẳng phải càng thuận tiện?"
Lâm Cẩm Nghi mới đầu còn tưởng Hồng Chúc nghe
nói
Tiêu Tiềm ở nơi này, mới chọn thời cơ tới thỉnh an, lại
không
nghĩ rằng nàng vừa mở miệng lại
nói
về mình trước.
... Cũng
không
uổng hai người
một
phen tình nghĩa. Lâm Cẩm Nghi vui mừng nghĩ.
Bất quá nàng
không
biết
nói
thế nào với Hồng Chúc, cũng
không
thể trực tiếp
nói
cho nàng ấy, viện này vốn là của mình. Hồng Chúc
nói
thế này quả
thật
là
một
mảnh trung tâm, cũng
không
cần cứng rắn bác bỏ.
Lâm Cẩm Nghi trầm ngâm
không
nói, dừng trong mắt những người khác, đó là nàng nghe xong lời
nói
này
không
vui.
Còn
không
chờ Lâm Cẩm Nghi nghĩ mở miệng thế nào, Thiên Ti bên người nàng
đã
nói: "Hồng Chúc di nương, vương gia an bày vương phi vào ở tầng Hương Uyển, phu nhân chúng ta hao tổn tâm cơ cho nàng đồ cưới mới, vương phi chúng ta lại có hiếu tâm, nên lấy đồ đạc này ra sử dụng. Tiên vương phi là biểu tỷ vương phi chúng ta, ngươi
nói
lời này, ngược lại giống như vương phi chúng ta
không
dung được đồ đạc của ngài ấy..."
Hồng Chúc cắn môi, kích động đứng lên phúc thân
nói: "Ta, ta
không
phải ý tứ này, vương phi thứ tội."
Lâm Cẩm Nghi liếc mắt nhìn Thiên Ti
một
cái,
nói: "Ngươi hung hăng như vậy làm cái gì, dọa sợ nàng ấy."
Thiên Ti vẻ mặt vô tội, thầm nghĩ
cô
nương ngốc ôi,
không
phải giúp người sao!
"Tốt lắm, ngươi đứng lên
đi,
không
có chuyện gì. Chuyện đồ đạc ta
đã
nói
với vương gia, vương gia cũng đồng ý."
Hồng Chúc
đã
bị dọa đỏ hốc mắt, co rúm bả vai
nói: "đã
như thế này, thϊếp thân
không
lắm miệng nữa."
Lâm Cẩm Nghi xem bộ dáng nàng giống như tiểu bạch thỏ bị sợ hãi,
không
đành lòng, hiền lành cười
nói: "Ngươi
đã
đến bái kiến, ta cũng nên đưa lễ gặp mặt."
nói
xong nàng nghĩ nghĩ, nhớ mang máng Hồng Chúc từ trước rất thích hương liệu nàng làm, liền tiếp tục
nói: "Lúc ở nhà ta làm chút hương liệu, nếu ngươi
không
ghét bỏ,
thì
cầm
một
ít về dùng."
Hồng Chúc nào dám ghét bỏ, lập tức cảm tạ nàng ban thưởng.
hương liệu Lâm Cẩm Nghi đều tự mình làm, Thiên Ti cũng
không
biết nên lấy cái gì ra tặng. Để xin chỉ thị nàng sau, Lâm Cẩm Nghi đứng lên
nói: "Ta nhớ mùa đông ta làm hộp hoa mai, còn chưa dùng... Quên
đi, hương liệu từ trước cũng
không
phải ngươi quản, sợ là
không
rõ. Vẫn là ta tự mình lấy."
nói
xong cùng Thiên Ti vào nội thất.
Trong nội thất còn có nha hoàn khác của Trấn Nam vương phủ đangmột lần nữa bố trí đồ đạc, Thiên Ti đè thấp thanh
âm
nói: "cô
nương sao lại đối tốt với di nương này như vậy? Cũng
không
nghe xem nàng vừa tới
đã
nói
cái gì..."
Lâm Cẩm Nghi vừa tìm kiếm hòm hương liệu, vừa
nói: "Ngươi cũng
nói
tiên vương phi là biểu tỷ của ta, nàng giúp biểu tỷ
nói
chuyện, cũng là giúp đỡ người nhà ta. Nàng cũng
không
phải người xấu."
Thiên Ti cau mày than thở
nói: "Ngài rất hảo tâm, nếu nàng ấy tốt, sao buổi sáng
không
đến, cố tình chờ vương gia trở lại mới tới, khẳng định là vì muốn ở trước mặt vương gia lộ diện."
Lâm Cẩm Nghi cũng tìm được hộp hương liệu hoa mai,
nói: "Được rồi, có chuyện gì sau đó chúng ta
nói
riêng, trước mắt người ta còn ngồi ở bên ngoài đâu."
Chủ tớ hai người lại từ trong thất
đi
ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi vừa ra, liền nhìn thấy Tiêu Tiềm
đã
từ khóa viện
đi
tới, lúc này
đang
nhàn tản thoải mái ngồi uống trà.
Hồng Chúc nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh chỗ mình ngồi, vừa thấy nàng liền như được đại xá tiến lên nhận hương liệu,
nói: "Thϊếp thân tạ vương phi ban cho,
sẽ
không
quấy rầy vương gia và vương phi, thϊếp thân cáo lui."
nói
xong liền phúc thân, kéo váy nhanh lui ra. Dưới chân có gió,
thật
giống như bị quái thú ăn thịt người đuổi theo.
Lâm Cẩm Nghi hồ nghi nhìn Tiêu Tiềm
một
cái,
nói: "Bất quá chỉ chốc lát, vương gia làm gì với Hồng Chúc sao?"
Tiêu Tiềm nhún vai, vô tội
nói: "Ta có thể làm gì? lá gan nàng ấy như gà con, nàng cũng
không
phải
không
biết, ta ngồi xuống chỗ này, nàng ấy
đãnhư vậy."
Hồng Chúc lá gan
thật
nhỏ, điểm ấy Lâm Cẩm Nghi cũng biết. Nhất là từ lần được nàng an bày
đi
thư phòng, bị Tiêu Tiềm tức giận đuổi ra, lá gan của nàng ấy lại càng
nhỏ, sau này mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tiềm đều như lâm đại địch.
Muốn nâng nàng ấy thành di nương, kết quả là dọa hỏng lá gan người ta. Lâm Cẩm Nghi cũng
không
biết
nói
gì cho phải.
Hai người ngồi xuống, canh giờ cũng
không
sớm, Tiêu Tiềm đổi xiêm y, cùng Lâm Cẩm Nghi ra khỏi vương phủ,
đi
hoàng cung.
Tiêu Tiềm cưỡi ngựa, Lâm Cẩm Nghi ngồi xe, Thiên Ti tùy thị ở bên người nàng.
Trong xe chỉ có hai người các nàng, tiếp tục đề tài lúc trước.
Lâm Cẩm Nghi
nói: "Hồng Chúc như vậy ngươi cũng thấy, ngươi còn cảm thấy nàng ấy là loại người nào?"
Thiên Ti cũng
không
nghĩ Hồng Chúc,
một
di nương, thấy Tiêu Tiềm lại chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ
nói: "Tâm phòng người
không
thể
không
có, trước mắt
cô
nương vừa mới vào vương phủ, nề nếp chưa quen, rất nhiều chỗ đề phòng
một
ít luôn
không
sai."
Lâm Cẩm Nghi cũng biết Thiên Ti là vì tốt cho mình, cũng
không
nói
gì, "Ta có chừng mực."
Xe ngựa
đi
gần nửa canh giờ, ngừng ở cửa cung.
Tiêu Tiềm dẫn đầu xuống ngựa, Lâm Cẩm Nghi cũng được Thiên Ti đỡ xuống xe.
"Nàng muốn ngồi liễn
không?" Tiêu Tiềm hỏi nàng
nói.
Ở trong cung ngồi liễn đều là hoàng đế cùng thái hậu, thái phi, hoàng hậu, những người có thể diện, trước Lâm Cẩm Nghi xuất nhập cung đình đều ngồi liễn là do nàng sinh bệnh, Giờ nàng khỏe mạnh,
không
có đạo lý ngồi liễn, chọc người chê trách.
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu,
nói: "Dù sao cũng
không
xa,
đi
bộ là được."
Tiêu Tiềm gật đầu, hai người
đi
Từ Ninh cung.
Kết quả
trên
đường, lại gặp vợ chồng Thập vương gia ngồi liễn
đi
phía trước.
Thấy Tiêu Tiềm, Thập vương gia lập tức xuống liễn, tiến lên hàn huyên
nói: "Bát ca, ngươi cũng đến
nói
chuyện cùng mẫu hậu?"
Tiêu Tiềm chắp hai tay, sắc mặt thản nhiên gật gật đầu, "Hôm qua thành hôn, hôm nay cùng vương phi vào bái kiến mẫu hậu."
Lâm Cẩm Nghi
đi
theo phía sau Tiêu Tiềm, ánh mắt tùy ý lướt qua kiệu liễn, thấy Sầm Thoa ngồi bất động ở
trên, cũng đúng lúc nhìn mình, ánh mắt đắc ý lại oán độc.
Thập vương gia lại dùng ngữ khí mềm mại
nói
với Sầm Thoa: "Thấy Bát ca, sao nàng
không
xuống hành lễ."
Sầm Thoa nửa cúi mắt,
một
bàn tay đặt lên bụng, nũng nịu
nói: "Ta thân mình
không
tiện, làm phiền vương gia đỡ ta
một
phen."
Thập vương gia vừa muốn
đi
tới đỡ, Tiêu Tiềm khoát tay,
nói: "đã
không
tiện,
thì
không
cần phiền toái."
Thập vương gia sờ sờ mũi, cười
nói: "Nàng vừa mới chẩn ra hỉ mạch, khẩn trương quá mức, bát ca đừng để ý."
Nghe
nói
thế, Lâm Cẩm Nghi cuối cùng minh bạch đắc ý trong ánh mắt Sầm Thoa kia từ đâu mà đến.
Tiêu Tiềm
nói
một
tiếng chúc mừng, cùng Thập vương gia song song
đi
Từ Ninh cung.
Sầm Thoa và Lâm Cẩm Nghi
đi
theo phía sau hai người,
một
người ngồi liễn,
một
người
đi
bộ.
Lâm Cẩm Nghi là
không
muốn bắt chuyện với Sầm Thoa, bất đắc dĩ Sầm Thoa lại mở miệng trước: "Trấn Nam vương phi nhìn sắc mặt
thật
tốt, nghĩ đến tân hôn yến của ngươi, nhất định
thật
sự
hạnh phúc."
Lâm Cẩm Nghi cũng khách khí
nói: "Kia cũng
không
mừng rỡ bằng Thập vương phi có thai."
Sầm Thoa vỗ về bụng, tươi cười rạng rỡ, thầm nghĩ, Lâm Cẩm Nghi chiếm vị trí của mình
thì
thế nào, thiết kế nàng gả cho Thập vương gia
thì
thế nào, Tiêu Tiềm đến cùng là người lãnh tâm lãnh tính, chẳng bằng phu quân mình, tuy rằng bên ngoài có chút tin đồn khó nghe, nhưng sau khi hai người thành hôn đối xử với nàng hỏi han ân cần, hết sức ôn nhu. Kết quả, người thắng vẫn là nàng!
thật
giống như vị trí hai người trước mắt, nàng là Thập vương phi ngồi kiệu liễn, mà nàng ấy mặc dù có danh hiệu Trấn Nam vương phi, lại chỉ có thể
đi
bộ ở trong cung!
không
bao lâu, đoàn người tới Từ Ninh cung.
Thập vương gia tự mình đỡ Sầm Thoa xuống liễn, cùng nàng
đi
ở phía sau Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi.
Bốn người vào trong điện, mới nhìn thấy thái hậu cùng hoàng hậu, Tô thái phi
đang
ngồi
nói
chuyện.
Theo thứ tự thỉnh an, thái hậu gọi Lâm Cẩm Nghi tiến lên
nói
chuyện.
Hôm nay thái hậu coi như thanh tỉnh,
không
nhận sai nàng, còn hỏi Tiêu Tiềm đối đãi nàng tốt
không.
Lâm Cẩm Nghi làm vẻ ngượng ngùng gật đầu,
nói: "Vương gia đối đãi ta tốt lắm, tạ ngài quan tâm."
Thái hậu cười gật đầu,
nói: "Nếu
hắn
đối đãi con
không
tốt, con chỉ cần đến
nói
cùng ai gia, xem ai gia thu thập
hắn
thế nào." Sau đó lại quay đầu
nóivới Tô thái phi: "Cái này ngươi có thể yên tâm rồi."
Tô thái phi cũng cười gật gật đầu, để Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên cạnh, lôi kéo tay nàng
nói: "Con sống tốt, trong lòng
cô
nãi nãi cũng yên vui."
Tô thái phi mùa đông năm trước bị phong hàn, triền miên
trên
giường bệnh,
đã
thật
lâu
không
ra ngoài.
một
ngày trước khi Lâm Cẩm Nghi thành hôn, bởi vì bà tinh lực
không
đủ, xã giao
không
được nên
không
tham gia. Hôm nay bà đến này Từ Ninh cung, là riêng vì Lâm Cẩm Nghi. Nghe Lâm Cẩm Nghi đáp, trong lòng bà coi như trấn an. Lâm Cẩm Nghi cháu
gái
ngoại, Tiêu Tiềm là đứa
nhỏ
bà nhìn lớn lên, bà đương nhiên ngóng trông bọn họ tốt.
nói
xong bọn họ, thái hậu lại hỏi đến Thập vương gia, "Tiểu thập, hôm nay nghĩ như thế nào đến tiến cung thỉnh an mẫu hậu?"
Thập vương gia cười
nói: "Mẫu hậu
nói
gì vậy,
nói
như xưa này nhi thần
không
quy củ. Bất quá hôm nay đến quả
thật
là có tin tức tốt muốn
nói
cho ngài ——vương phi nhà ta hôm nay chẩn ra hỉ mạch."
Thái hậu tuổi này, đương nhiên là muốn phúc khí nhiều con nhiều cháu, cho nên vui mừng từ nội tâm
nói: "thật
đúng là tin tức tốt, con
nói
cho hoàng huynh chưa?"
Thập vương gia
nói: "Còn chưa kịp
đi
gặp hoàng huynh đâu, đây
không
phải muốn đem tin tức tốt
nói
trước cho ngài."
"Tốt tốt" thái hậu liên tục gật đầu, đón Sầm Thoa đến trước mặt, cởi
một
cái vòng tay kim tương ngọc thủ
trên
cổ tay đeo cho nàng, "Con có phúc khí, vòng tay này cho con thêm
không
khí vui mừng."
Sầm Thoa cười tạ ân, đắc ý dào dạt dùng dư quang quét Lâm Cẩm Nghi
một
cái.
Tô thái phi ngồi ở bên cạnh Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên cũng nhìn thấy Sầm Thoa đắc ý, vỗ vỗ bàn tay Lâm Cẩm Nghi
nói: "Con vừa mới thành hôn,
không
vội nhất thời."
Lâm Cẩm Nghi gật đầu, kỳ
thật
cũng
không
rõ
Sầm Thoa có gì đắc ý, nàng ấy hoài đứa
nhỏ
của Thập vương gia
thì
thế nào, được thái hậu ban thưởng
thì
thế nào, có liên can gì với mình?! So đến so
đi, có gì hay ho?
Tác giả có chuyện muốn
nói: chuẩn bị an bày
một
"Tình địch" cho nam chủ...