Gia Định hầu phu nhân khen Lâm Cẩm Nghi như hoa nở, lại nghe
nói
nàng
hiện
tại thay Tô thị chưởng quản việc bếp núc, lại càng khen nàng đến tận trời.
Lâm Cẩm Nghi nghe mặt đỏ
không
thôi, quay đầu như cầu cứu nhìn về phía Tô thị.
Tô thị liền cười
nói
với Gia Định hầu phu nhân: "Ngài
không
cần khen như vậy, nàng vẫn là tâm tính tiểu hài nhi,
không
nên nghe lời khen."
Gia Định hầu phu nhân lại
nói: "Ta xem Cẩm Nghi cũng rất tốt, là đứa
nhỏ
nhu thuận biết chuyện, đáng khích lệ."
đang
nói
chuyện, thái giám ở cửa xướng nổi lên, "Thái hậu giá lâm —— "
Mọi người đều an tĩnh lại, nhất loạt đứng lên.
Trong khoảnh khắc, thái hậu mặc cung trang gấm vóc tơ vàng được hoàng hậu đỡ tay, chậm rãi
đi
vào trong điện.
Thái hậu mừng thọ sáu mươi lăm, đầu
đã
đầy tóc bạc, sắc mặt cũng vẫn hồng nhuận, thần thái thong dong,
trên
mặt
không
tỏ vẻ kiêu căng, nếu
không
phải bà toàn thân trang điểm hoa lệ, lại có hoàng hậu
đi
theo,
thật
không
khác lão nhân nhà bình thường.
"Thái hậu vạn an." Mọi người nhất tề phúc thân.
Thái hậu vui tươi hớn hở gật đầu,
nói: "Hảo hảo, đều đến a. Miễn lễ
đi."
Vừa
nói, thái hậu được hoàng hậu đỡ
một
bên, ngồi lên vị trí cao nhất trong điện.
Cung nhân dâng trà mới, hoàng hậu tự mình nhận, đưa tới trước mặt thái hậu.
Thái hậu nhập
một
ngụm, có chút trẻ con
nói: "Sáng sớm uống vài chén trà
nhỏ, bây giờ
thật
nhạt miệng,
không
muốn trà. Lấy chút mứt hoa quả trái cây cho ai gia ăn
đi."
Hoàng hậu cười khuyên nhủ: "Ngài mấy ngày trước đây ăn vặt nhiều, dùng cơm ít, hoàng thượng
đã
dặn dò ngài phải ăn ít thứ đó
đi."
Thái hậu hừ
một
tiếng, quay mặt qua
một
bên
nói: "Hôm nay là sinh nhật ai gia, nếu
không
có thể ăn thứ mình muốn ăn, sinh nhật của ai gia còn có ý nghĩa gì?"
Hoàng hậu
không
có biện pháp, chỉ đành
nói: "Hảo hảo, ngài đừng nóng giận, thần thϊếp cho người
đi
lấy."
Thái hậu thế này mới vừa lòng gật gật đầu,
trên
mặt lại có ý cười.
Ở đây tất cả mọi người
đã
quen tính khí hành vi của thái hậu như đứa
nhỏ. Đương nhiên, từ trước thái hậu vẫn là có chút tinh minh khỏe mạnh, nhưng mấy năm gần đây, thái hậu tuổi lớn, mới mắc bệnh tâm thần, nhất thời hồ đồ, nhất thời thanh tỉnh. Trước mắt
không
cần phải
nói, đương nhiên là
đang
hồ đồ.
không
bao lâu, cung nhân bưng
một
mâm mứt hoa quả trái cây
đi
lên.
Thái hậu vui tươi hớn hở lấy hai miếng bỏ vào miệng, mới bắt đầu
nói
chuyện cùng mọi người. Nay bà
không
thanh tỉnh lắm,
nói
chuyện bừa bãi, thập phần
không
biết điều, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng phụ họa.
Thái hậu cùng các nữ quyến
nói
xong, bỗng nhiên thấy mấy người Trung Dũng hầu phủ ngồi ở trong điện phía sau.
Bà cười hề hề
nói: "A Cẩm, sao con ngồi phía sau như vậy?
đã
vào Từ Ninh cung, cũng
không
biết lên đây trò chuyện cùng ai gia."
Lâm Cẩm Nghi sửng sốt, nào biết đâu rằng thái hậu hóa ra biết tiểu biểu muội. Nàng có chút mờ mịt nhìn về phía Tô thị, Tô thị cũng có chút
khônghiểu, chỉ
nhỏ
giọng
nói: "Thái hậu gọi con, còn
không
mau
đi!"
Lâm Cẩm Nghi lập tức đứng lên
đi
về phía trước, hành lễ với thái hậu.
Thái hậu vẫy vẫy tay, ý bảo nàng
không
cần đa lễ, lại đón nàng đến phía trước.
Lâm Cẩm Nghi đứng cạnh thái hậu, thái hậu bảo cung nhân kê thêm ghế dựa, cho nàng ngồi xuống, lại lôi kéo tay nàng
nói: "thật
lâu
không
nhìn thấy con, con gần đây
đang
bận cái gì?"
Lâm Cẩm Nghi đành phải thành
thật
nói: "Mấy ngày gần đây đều ở nhà luyện chữ, đọc sách, quản chút công việc vặt trong phủ."
Thái hậu nghe xong gật gật đầu,
nói: "Con nay
đã
có thể quản gia a?
thật
sự
là trưởng thành."
nói
xong lấy mứt hoa quả trái cây đưa cho nàng, "Đến, ai gia thưởng cho con
một
miếng."
Mứt hoa quả bị đưa tới miệng, Lâm Cẩm Nghi đành phải mở miệng ra, từ tay thái hậu thử
một
miếng.
"Ăn ngon
không?" Thái hậu cười tủm tỉm hỏi nàng.
mứt hoa quả trong cung đương nhiên so với bên ngoài ngon hơn. Lâm Cẩm Nghi thành
thật
nói: "Ăn ngon, tạ thái hậu thưởng."
Thái hậu rất hào phóng
nói: "Vậy lúc con ra cung, ai gia cho người gói
một
ít mang về cho con. Chừng nào ăn hết, lại tiến cung hỏi ai gia."
Lâm Cẩm Nghi thụ sủng nhược kinh đáp ứng. Trong lòng nhịn
không
được kinh ngạc, Tô thị
không
phải
nói
Trung Dũng hầu phủ
không
có cơ hội tiến cung sao? Thế nào trước mắt thái hậu mình lại trở nên thân thiết rồi?!
Mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc,
không
rõ
vì sao nháy mắt Trung Dũng hầu phủ lại có
một
cô
nương được thái hậu thích như vậy.
Thái hậu và Lâm Cẩm Nghi
nói
vài lời, lại quay ra tán gẫu cùng những người khác.
Lâm Cẩm Nghi từ trước cũng thường
đi
lại với thái hậu, coi như
đã
quen, nhưng mọi người thường thường dùng ánh mắt đánh giá mình, khiến nàng cảm thấy đứng ngồi
không
yên. Bất đắc dĩ thái hậu vẫn lôi kéo tay nàng
không
buông, nàng cũng
không
thể mượn cớ trở lại chỗ ngồi của mình.
nói
một
hồi lâu, thái giám trước diện lại xướng lên: "Hoàng thượng giá lâm —— "
Tất cả nữ quyến đứng dậy, nghiêng người hành lễ.
Sau đó, Phong Khánh đế long chương hổ bộ
đi
đến.
đi
theo sau là Tiêu Tiềm, Vinh vương gia, và các quý tộc hậu duệ hoàng tộc.
Lâm Cẩm Nghi vội nhường vài bước sang bên cạnh, đứng cạnh nữ quyến khác.
"Cung chúc mẫu hậu đại thọ!" Hoàng đế mang theo đoàn người, quỳ trước mặt thái hậu mừng thọ.
Thái hậu cười cho bọn họ miễn lễ,
nói: "Hảo hảo, các ngươi đều đến." Sau đó bắt đầu thỉnh thoảng nhìn đám người Tiêu Tiềm
nói
chuyện.
Long tôn phượng tử ngồi vây quanh thái hậu
một
vòng, tất cả nữ quyến đều dời sang bên cạnh
một
đoạn.
đang
trò chuyện, thái hậu liền mơ hồ hỏi Vinh vương gia: "Tiểu Cửu a, con thành thân cũng
đã
nhiều năm, ai gia còn chờ ôm đứa
nhỏ
của con đó. Con cũng nên nhanh
một
chút."
Vinh vương gia dưới gối
đã
có hai con trai, lúc này Vinh vương phi còn mang theo hai hài tử an vị ở trong điện, lúc trước còn thỉnh an thái hậu. Hiển nhiên thái hậu chớp mắt
đã
quên.
Vinh vương gia cũng
không
giải thích, theo lời thái hậu
nói: "Ngài
nói
phải, nhi thần sau khi trở về nhất định nỗ lực gấp bội. Sinh hạ nhiều vài đứa, cho bọn họ dắt tay nhau tới thỉnh an ngài."
Thái hậu cười liên tục gật đầu, "Con biết là tốt rồi. Ai gia cũng ngóng chỉ trông ngày đó đâu."
Lúc này thời gian
đã
gần buổi trưa, đến lúc bày yến.
Thọ yến ở Từ Ninh cung, nhưng nam tử và nữ quyến tách ra.
Thái hậu đương nhiên muốn cùng bàn với hoàng đế mọi người, nữ quyến khác
không
phải người trong tôn thất
đi
theo cung nhân đến thiên điện.
Lâm Cẩm Nghi mới vừa rồi
đã
cố hết khả năng khiến mình
không
tồn tại, thấy tất cả mọi người nhất nhất
đi
ra ngoài, cũng muốn xen lẫn trong trong đám người
đi
ra.
Ai ngờ thái hậu mắt sắc lại nhìn thấy nàng, còn mở miệng
nói: "Ôi, A Cẩm, con định
đi
chỗ nào?" Sau đó lại khẽ đẩy Tiêu Tiềm bên cạnh, "Còn
khôngmang tức phụ con ngồi lại đây?
một
lát còn khai tiệc."
Lâm Cẩm Nghi lúc này mới hậu tri hậu giác phát
hiện, hóa ra thái hậu
không
phải thân cận "Lâm Cẩm Nghi", mà tự coi nàng thành Sầm Cẩm...
Buồn cười là, nàng tuy rằng quả
thật
là "Sầm Cẩm", nhưng trước mắt lại
không
đúng. Nàng hóa ra bị coi thành thế thân của chính mình.
Nữ quyến trong phòng còn chưa
đi
hết, nghe được lời này của thái hậu, cũng đều hiểu ra. Lúc trước
không
ít người thấy Lâm Cẩm Nghi ở trước mặt thái hậu được
yêu
thích như vậy,
không
tránh khỏi có chút ghen tị, trước mắt lại đều mang theo dáng vẻ xem trò hay. Mệt nàng lúc trước còn ngồi ở bên người thái hậu, cùng thái hậu
một
hỏi
một
đáp, hóa ra là bị coi thành người khác... Ai cũng biết Trấn Nam vương lãnh thanh lãnh tính, quan hệ với thái hậu cũng chỉ thường thôi, chẳng lẽ còn có thể vì
một
câu của thái hậu, thực
sự
coi Lâm Cẩm Nghi là thành vương phi quá cố của mình?
hắn
khẳng định là muốn giải thích. Đến lúc đó Lâm Cẩm Nghi thành chuyện cười.
không
ít người vì xem náo nhiệt, đều thả chậm cước bộ, đứng lại. Đế hậu mọi người tuy rằng cũng biết thái hậu nhận sai người, nhưng cũng
không
có ai vạch trần, chỉ còn chờ xem phản ứng của Tiêu Tiềm.
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt trắng bệch, cũng biết mình sắp sửa xấu mặt. Nàng
không
khỏi dùng dư quang tìm kiếm thân ảnh Tô thị, nhưng chỗ ngồi của mọi người Tô thị là ở sát bên cửa,
đã
sớm được dẫn
đi
thiên điện.
"Mẫu hậu
nói
phải" Tiêu Tiềm vui vẻ đứng lên,
đi
đến bên người Lâm Cẩm Nghi, cười
nói: "Mẫu hậu
nói
cho nàng qua ngồi."
Lâm Cẩm Nghi sững sờ tại chỗ,
không
thế nào nghĩ tới hôm nay Tiêu Tiềm cư nhiên phối hợp với thái hậu như vậy.
Người chờ xem kịch vui đều thất vọng, chỉ cảm thấy hôm nay Tiêu Tiềm rất khác thường. Bất quá rất nhanh, ánh mắt Tiêu Tiềm lạnh lùng quét tới, các nàng cũng
không
dám ở lâu, cước bộ nhanh hơn
đi
ra khỏi chính điện.
Tiêu Tiềm
đã
nói
như vậy, Lâm Cẩm Nghi đâm lao phải theo lao, chỉ đành theo Tiêu Tiềm ngồi lại bên người thái hậu, còn ngồi phía bên kia chính là Tiêu Tiềm.
Rất nhanh, cung nhân bắt đầu dâng đồ ăn, mấy người phân bàn ngồi xuống.
Lấy địa vị của Tiêu Tiềm hôm nay, đương nhiên là ở chính bàn phía
trên. Hoàng đế ngồi bên tay trái Thái hậu, hoàng hậu ngồi bên tay phải. Tiêu Tiềm ngồi ở phía bên kia hoàng đế, sau đó chỗ trống bên cạnh chính là của nàng,
hắn
nâng nâng cằm với Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi kiên trì ngồi xuống, nghe Tiêu Tiềm
nhẹ
giọng
nói: "Mẫu hậu hôm nay đại thọ, Lâm nhị
cô
nương lúc này cũng
không
muốn phá hưng trí của người?"
Lâm Cẩm Nghi cứng ngắc gật gật đầu. Đúng vậy, bất quá gặp dịp
thì
chơi, lúc trước Vinh vương gia vì muốn thái hậu cao hứng, ngay con trai của mình cũng
nói
chưa có, nàng phối hợp
một
chút
đã
là gì? Hoàng đế và hoàng hậu cũng
không
giải thích, nếu nàng phá hủy bầu
không
khí này, chọc quý nhân mất hứng, ngược lại thành tội nhân.
Mở tiệc, hoàng thất mọi người vừa
nói
chuyện với thái hậu, vừa dùng cơm.
Lâm Cẩm Nghi như đứng
trên
đống lửa, như ngồi trong đống than, cúi đầu
không
có khẩu vị. Trong điện mọi người tuy rằng đều
không
vạch trần, nhưng nàng có thể cảm giác được
không
ít ánh mắt đánh giá băn khoăn
trên
người mình. Những ánh mắt này, dù sao cũng
không
phải thiện ý.
Thái hậu mặt mày hồng hào, quả
thật
là cao hứng, ăn đồ ăn còn đột nhiên nghĩ tới cái gì,
nói: "Ôi, tiểu Bát,
không
phải
nói
thịt thỏ bát bảo này là tức phụ con thích nhất sao? Con tới nha, bưng qua
đi."
Thịt thỏ bát bảo quả
thật
là món ăn lúc trước Sầm Cẩm thập phần
yêu
thích.
Lâm Cẩm Nghi hận
không
thể tìm cái lỗ chui vào, lúc này lại vẫn xấu hổ cười
nói
tạ ơn.
Còn Tiêu Tiềm ngồi ở bên cạnh nàng dường như vẫn thoải mái
không
bết, còn tự tay gắp
một
đũa để vào trong bát cho nàng,
nói: "Vẫn là mẫu hậu chu toàn, ta thiếu chút nữa
đã
quên nàng thích nhất món này."
Miệng
nói
ấm áp ôn nhu như vậy, chỉ có vào lúc hai người vẫn còn tốt đẹp, Lâm Cẩm Nghi mới được nghe. Việc
đã
đến nước này, nàng có chút đờ đẫn, như rối gỗ bị giật dây ăn thịt thỏ.
thật
vất vả sống quá ngọ yến, thái hậu có chút mệt mỏi, hoàng hậu tự mình đưa bà
đi
nội điện nghỉ trưa.
Đợi thái hậu
đi
rồi, Phong Khánh đế mới nhớ tới thay Lâm Cẩm Nghi giải vây, quay đầu
nói
với Tiêu Tiềm: "cô
nương này so với vương phi trước của Bát đệ có vài phần tương tự, cũng khó trách mẫu hậu nhận sai."
Lâm Cẩm Nghi đứng lên phúc thân, hồi bẩm: "Thần nữ xuất thân từ Trung Dũng hầu phủ, vương phi ngài
nói
đúng là biểu tỷ của thần nữ."
Phong Khánh đế hiểu
rõ
gật gật đầu, "Vậy khó trách." Sau đó lại an ủi nàng: "Mọi người đều biết hôm nay ngươi là vì dỗ thái hậu cao hứng mới như vậy,
không
cần để ở trong lòng. Tốt rồi, ngươi tự
đi
tìm tổ mẫu ngươi
đi, đừng bắt buộc ở chỗ này."
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, rất nhanh theo nội thị
đi
thiên điện.
Tiêu Tiềm hôm nay tâm tình
rõ
ràng
không
tệ, bên môi luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, chờ Lâm Cẩm Nghi
đi
rồi,
hắn
mới thu hồi ánh mắt, tươi cười cũng phai nhạt.
Bộ dáng này, rơi vào trong mắt Phong Khánh đế, có chút cổ quái.
trên
chính bàn cũng
không
có ngoại nhân, Phong Khánh đế đè thấp thanh
âm, có hưng trí trêu ghẹo
nói: "Mẫu hậu hôm trước còn muốn thay ngươi tục thú, hôm nay lại hồ đồ, nhận lầm tiểu
cô
nương Lâm gia kia."
Tiêu Tiềm thần sắc
không
thay đổi
nói: "Mẫu hậu có tâm. Chờ mẫu hậu tỉnh táo lại,
nói
cũng
không
muộn."
Phong Khánh đế gật gật đầu, ý vị thâm trường
nói: "Lâm gia tiểu
cô
nương này cũng rất
không
tệ, nhẫn nhịn được. Trẫm nhớ hình như nàng còn chưa hứa cho nhà ai..."
Tiêu Tiềm
không
tiếp lời, nhìn ra chỗ khác nâng chén trà lên uống.
Phong Khánh đế tự tìm mất mặt, cũng
không
nói
tiếp, ngược lại
nói: "Mẫu hậu bệnh tình liên tục bất định như thế, thực lo lắng. Các ngươi ngày thường đều
đi
lại ở ngoài cung, nếu nhìn thấy đại phu y thuật cao siêu, cứ việc mang tiến cung thử
một
lần."
Mọi người đương nhiên đáp ứng.
*
Lại
nói
Lâm Cẩm Nghi.
Nàng theo nội thị vào thiên điện, lúc này yến hội ở thiên điện cũng
đã
sắp kết thúc.
Nàng lúc trước vì bị ở lại chính điện,
không
ít người đều thấy trong mắt, lúc này nàng đương nhiên trở thành tiêu điểm.
Lâm Cẩm Nghi hơi cúi đầu,
không
để ý tới này tầm mắt mọi người, tìm được mọi người Trung Dũng hầu phủ, liền ngồi xuống.
Trước lúc mở tiệc Tô thị thấy nàng chậm chạp chưa đến, liền
đi
hỏi cung nhân, cung nhân chỉ
nói
nàng được thái hậu giữ lại chính điện, cũng
khôngđể ý
trên
bàn có người thình lình trêu đùa: "cô
nương Trung Dũng hầu phủ
thật
có phúc khí, được thái hậu coi trọng
không
nói, còn rất được Trấn Nam vương ưa thích. Sợ là Trung Dũng hầu phủ lại sắp ra
một
vương phi."
Nghe thấy Tô thị trừng mắt tức giận quay đầu muốn
đi
tìm người
nói
mát kia.
Bất đắc dĩ trong thiên điện người đông, tất cả mọi người coi là chuyện
không
liên quan, người
nói
chuyện đó căn bản
không
thể nào tìm ra.
Tô thị mọi người sợ Lâm Cẩm Nghi ở chính điện xảy ra chuyện gì, lo lắng đề phòng ăn xong tiệc.
Lúc này Lâm Cẩm Nghi rốt cục an toàn trở lại bên cạnh, Tô thị thập phần khẩn trương kéo tay nàng, hỏi lúc trước đến cùng phát sinh chuyện gì.
Lâm Cẩm Nghi cảm giác được lòng bàn tay Tô thị đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười cười,
nói: "Ngài yên tâm,
không
phải đại
sự
gì, trở về phủ
sẽ
nóivới ngài."
Trước mắt nhiều người nhiều miệng, quả
thật
không
phải lúc
nói
chuyện. Tô thị
không
tiếp tục truy vấn.