*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Cẩm Nghi hôm trước có nghe Tô thị nhắc đến, bất quá lúc đó trọng điểm của Tô thị vẫn là chuyện trù nghệ nàng cũng
không
nghĩ tới ăn mặc.
Lúc này Lâm Phương Nghi nhắc tới, Lâm Cẩm Nghi liền nhớ ra.Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu,
nói: "Con
đã
hiểu, lập tức
đi
ngủ."
Lâm Ngọc Trạch nhân tiện
nói: "Tốt tốt, vậy con mau ngủ, cha
không
ầm ỹ con."
nói
xong cũng
không
chờ Lâm Cẩm Nghi ra đưa tiễn, vội vàng
đi.
Lâm Cẩm Nghi càng cảm thấy kỳ quái, cách
một
ngày
nói
bóng
nói
gió hỏi Tô thị
một
hồi, Tô thị liền giải thích: "Cha ngươi mềm lòng, hôm kia bảo ta
không
nên cấm túc con, còn
nói
thân mình con vừa khỏe,
không
nên tiếp tục học ngay. Là ta
không
cho
hắn
đến thăm con, biết
hắn
lại đau lòng con, ở bên tai ta
nói
không
ngừng."
Trong nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, đến Trung Dũng hầu phủ lại điên đảo, là từ phụ nghiêm mẫu.Lâm Bác Chí trước đây
không
lâu bị Lâm Ngọc Trạch phái ra ngoài tìm y hỏi dược cho Trung Dũng hầu phu nhân, lúc này cũng
không
ở kinh thành. Lần này đến mừng thọ chỉ có vợ chồng Lâm Ngọc Trạch Tô thị, cùng với Lâm Phương Nghi, Lâm Cẩm Nghi hai nữ hài. Bọn họ dùng bữa xong, Tô thị liền sai người
đi
thông tri cho Lâm Phương Nghi, mấy người
đang
đợi ở cửa Trung Dũng hầu phủ.
Lâm Phương Nghi mặc áo cổ tròn màu thạch lựu thêu nổi, váy thêu uốn lượn tha, giống Lâm Cẩm Nghi búi tóc hoàn phân tiếu kế,
trên
tóc mấy cây trâm bươm bướm bạc mạ vàng khảm đá, tai đeo khuyên sợi bạc, hiển nhiên cũng trang điểm tỉ mỉ. Năm sáu phần nhan sắc thêm ra bảy tám phần.