Vũ Lâm Lâm

Chương 23

Ăn cơm xong, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành thu thập đồ đạc, Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn y, Lục Thận Hành liền tiến lên hì hì cười: “Vừa đến mùa đông thì tay chân ngươi lại lạnh lẽo, ta đến ủ giúp ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng đau xót, gật đầu nói: “Được rồi, ngươi luôn có rất nhiều chủ ý.”

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành ăn xong điểm tâm, tiểu tư tiến vào nói: “Nhạc đại phu, kiệu đã chuẩn bị xong rồi, hai vị có thể xuất môn.”

Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ một chút, nói với Lục Thận Hành: “Thận Hành, chúng ta đi từ biệt Vương gia đi.” Lục Thận Hành thầm nghĩ: “Vương gia người ta cũng không muốn gặp ta.” Gãi gãi đầu nói: “Cẩn Cẩn, ta không đi đâu, sợ làm Vương gia tức giận.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, đưa hành lý cho Lục Thận Hành nói: “Vậy ngươi chờ ta một chút.” Rồi chắp tay với tiểu tư kia: “Tiểu ca này, tại hạ muốn chào từ biệt Vương gia, không biết tiểu ca có thể đưa ta đi được không?”

Tiểu tư kia đồng ý, dẫn Nhạc Cẩn Ngôn đến vườn sau.

Khánh vương đang luyện kiếm ở vườn sau, kiếm quang như ngân, bay bổng như chim nhạn, dũng mãnh như du long. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn đến ngây người, thầm nghĩ: “Hắn múa kiếm cũng đẹp như vậy.”

Đang nhìn mê mẩn, Khánh vương thu thế, trên mặt lộ ra mỉm cười. Nhạc Cẩn Ngôn vừa định lên tiếng thì nghe được một âm thanh trong trẻo: “Kiếm pháp của Vương gia lại tinh tiến rồi. Nhìn khắp giang hồ sợ không tìm được người thứ hai như thế.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn theo mới thấy hóa ra trong đình có một người, mặc một chiếc áo khoác rực rỡ, đỉnh đầu mang tử quan sáng loáng, mặt mày như họa, tầm mười sáu mười bảy tuổi, đúng là một thiếu niên tuyệt sắc, cả người có quý khí, hiển nhiên là xuất thân không tầm thường.

Khánh vương cười ha ha đi vào đình, nói: “Nhược Nhi, ngươi đúng là càng ngày càng dẻo miệng.” vào đình, thiếu niên kia ngẩng mặt lên, không biết thấp giọng nói câu gì, Khánh vương lại cười to một trận, cúi đầu thơm lên mặt y một cái.

Nhạc Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy trái tim như bị đập mạnh một cái, đau đớn không chịu nổi, trước mắt biến đen, không khỏi lấy tay vịn vào hành lang, chợt nghe một âm thanh vang lên bên tai: “Tiểu Nhạc, ngươi sao thế?”

Nhạc Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn, Lăng Tiêu mặt đầy lo lắng nhìn y, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Lăng Tiêu tỷ tỷ, ta đến chào từ biệt Vương gia.”

Lăng Tiêu liếc mắt một cái thấy Khánh vương đang ở trong sảnh chơi đùa cùng thiếu niên kia, có vẻ hiểu rõ, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta mang ngươi đến đó.” Rồi dẫn theo Nhạc Cẩn Ngôn đến trước đình, cao giọng nói: “Vương gia, Tiểu Nhạc đến chào từ biệt ngài.” Kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn đẩy mạnh vào đại sảnh.

Nhạc Cẩn Ngôn bị Lăng Tiêu đẩy, đứng không vững sắp ngã đến nơi, mắt thấy sẽ đập vào bàn, Khánh vương cả kinh, không nghĩ ngợi, thân hình vυ't một cái đã ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào trong ngực. Khánh vương cảm thẩy Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực, tuy rằng đã mặc nhiều quần áo như vậy nhưng vẫn cảm giác được xương cốt đều nhô ra, cố gắng khắc chế ý niệm ôm Nhạc Cẩn Ngôn trong đầu, buông Nhạc Cẩn Ngôn, thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.”

Nhạc Cẩn Ngôn đứng vững rồi, tâm tình cũng bình tĩnh lại, thi lễ với Khánh vương: “Vương gia, nhìn ngày nay Cẩn Ngôn cùng sư đệ đã quấy rầy quý phủ, nhờ Vương gia chiếu cô, Cẩn Ngôn đến đây cảm tạ Vương gia.”

Khánh vương nâng tay nói: “Không cần đa lễ. Lần này đến Thụy vương phủ, phải hảo hảo cùng Thụy vương ở chung, sư đệ kia của ngươi cũng phải quản chặt một chút, chớ làm ra họa.”

Nhạc Cẩn Ngôn khom người nói: “Vâng.”

Khánh vương nói: “Vậy ngươi đi đi.” Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, rời khỏi đình. Lăng Tiêu thấy Khánh vương đối với Nhạc Cẩn Ngôn có chút lạnh lùng, tức giận đến hừ một tiếng, dậm chân một cái, đi theo Nhạc Cẩn Ngôn ra ngoài.

Thiếu niên kia luôn đứng một bên tò mò nhìn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đi rồi, quay đầu lại nói với Khánh vương: “Biểu ca, ngươi thích Tiểu Nhạc này phỉa không.”

Khánh vương sửng sốt một chút, cười nói: “Nhược Nhi, ngươi vì sao lại nói thế?”

Thiếu niên này chính là biểu đệ của Khánh vương tên Tiêu Hoài Thực, nhũ danh Nhược Nhược, mẫu thân y là dì của Khánh vương, Bình nam hầu phu nhân. Giờ mẫu thân Tiêu Hoài Thực đang bệnh nặng nên gửi y ở Khánh vương phủ một thời gian, rất được Khánh vương yêu thương. Tiêu Hoài Thực nghe Khánh vương hỏi vậy, trợn mắt nói: “Ngươi có biết vừa rồi khi y té ngã biểu tình của ngươi có bao nhiêu khẩn trương không? Ta chưa bao giờ thấy ngươi thất thốt hoảng hốt như vậy. Còn đem người ôm thật chặt như vậy, không muốn buông ra.”

Khánh vương khẽ thở dài, “Đáng tiếc y không thích ta.” Tiêu Hoài Thực di một tiếng nói: “Sẽ không nha, ta cảm thấy y cũng thích ngươi.” Khánh vương cười khổ: “Người y thích là lão Lục.”

Tiêu Hoài Thực hỏi: “Hả, chính là cái Lục ca thường xuyên tới nơi này đó sao?” Khánh vương gật đầu, không muốn nói về chuyện này, “Nhược Nhi, tối hôm qua ngươi vừa đến, đi đường mệt nhọc, hôm nay lại dậy sớm, mau trở về ngủ thêm đi.”

Tiêu Hoài Thực nói: “Được rồi, dù sao ta cũng được xem kiếm pháp của ngươi rồi, thật là thứ nhất thiên hạ a.” Vặn vẹo cái thắt lưng, nói tiếp: “Ta trở về phòng đây” rồi thản nhiên đi vào. Khánh vương ngồi lại trong sảnh, cẩn thận suy nghĩ lá thư Tiêu Hoài Thực mang đến tối qua, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Động tác thật là nhanh a.”

Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành vào Thụy vương phủ, Lưu bá đã ở tiền thính, thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì mừng không kiềm chế được, cầm lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn không buông, luôn miệng nói: “Tiểu Nhạc đại phu, ngươi trở về thật sự là quá tốt, mau đến xem Vương gia một chú đi.”

Lục Thận Hành còn đang đứng bên cạnh hừ một tiếng: “Các ngươi đây là đạo đãi khách kiểu gì vậy, khách nhân vừa chân ướt chân ráo đến, cư nhiên còn bắt người ta đi nhìn cái Vương gia chó má kia.”

Nhạc Cẩn Ngôn thấp giọng quát: “Thận Hành, không được vô lễ.” Lưu bá đã nếm qua sự lợi hại của Lục Thận Hành, vội cười nịnh nọt: “Đúng đúng, cũng là ta già đến hồ đồ, Tiểu Nhạc đại phu, Lục gia, trước tiên ta đưa hai người về phòng nghỉ ngơi.”

Lưu bá sắp xếp Lục Thận Hành ở phòng phía tây, phòng rất thoải mái, Lục Thận Hành nhìn thoáng qua, hoi: “Ta cùng Cẩn Cẩn ở một phòng.” Lưu bá vừa nghe, thầm nghĩ: “Ngươi cùng Nhạc đại phu ở một phòng, vậy Vương gia của chúng ta làm sao bây giờ.” Cười nịnh nói: “Lục gia nếu không hài lòng phòng này thì ta gọi người đổi một phòng khác vậy.”

Lục Thận Hành không kiên nhẫn tiến tới trước mặt Lưu bá nói: “Ngươi điếc à? Ta nói muốn ở cùng gian với Cẩn Cẩn!” nước miếng phun thẳng vào mặt Lưu bá. Lưu bá lui về phía sau, liên tục gật đầu nói: “Vâng vâng, ta liền cho hạ nhân mang đồ ngủ đến.”

Lục Thận Hành đắc ý dào dạt, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Cẩn Cẩn, ta với ngươi ở một phòng được không?”

Nhạc Cẩn Ngôn cười lắc đầu, “Ngươi nha, còn không phải tự mình quyết định rồi sao, giờ còn hỏi ta.” Lục Thận Hành biết Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý rồi nên mừng rỡ nhảy lên, thúc giục Lưu bá dẫn đường. Lưu bá một bụng không vui không thể nói ra, chỉ đành đưa hai người lại căn phòng của Nhạc Cẩn Ngôn đã ở, thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, hình như có người thường xuyên dọn dẹp, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng giải tỏa nỗi lo, Nhạc Cẩn Ngôn tinh mắt nhìn thấy trên bàn có mấy bức tranh, đi đến cầm lên, nét mực còn rất mới, có vẻ như mới được vẽ cách đây không lâu, toàn là bức tranh giống Nhạc Cẩn Ngôn, mỉm cười, sốt ruột hay thẹn thùng, tất cả đều giống như đúc, phác thảo nhuần nhuyễn khí chất ôn hòa tinh khiết thiện lương của Nhạc Cẩn Ngôn.

Lục Thận Hành thấy lạc khoản chỉ có một chữ Tuyên, ngầm đoán rằng đây là tên của Thụy vương, còn đang trầm ngâm thì Nhạc Cẩn Ngôn đã thu thập xong đồ đạc, rót một chén trà đi tới nói: “Thận Hành, ngươi khát không, uống nước đi.”

Lục Thận Hành vội nhét bức tranh vào trong ngực, nhận trà rồi uống, vừa uống vừa nghĩ: “Hóa ra Thụy vương này thích Cẩn Cẩn. Có điều hắn từng làm tổn thương Cẩn Cẩn, ta liền không tha cho hắn, xem từ nay về sau ta như thế nào chậm rãi thu thập hắn.” nghĩ đến chỗ đắc ý, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Nhạc Cẩn Ngôn thấy Lục Thận Hành cười đến quỷ dị, biết là y lại đang có chủ ý quỷ quái gì đó, cảnh cáo y một cái. Lục Thận Hành làm mặt quỷ, hì hì cười nói: “Cẩn Cẩn yên tâm, ta khẳng định sẽ thành thật, quyết không sinh sự.”

Nhạc Cẩn Ngôn ngồi vào bàn, nhẹ giọng nói: “Thận Hành, ta biết ngươi không muốn đến Thụy vương phủ, nhưng là biết hắn bệnh nặng, ta không thể không quản. Ngươi yên tâm, chờ hắn hết bệnh rồi, giải độc cho Khang vương xong, chúng ta liền trở về Tương Tây đi, từ sau sẽ không bao giờ bước vào kinh thành nữa.”

Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn vẻ mặt cô đơn, thầm nghĩ: “Ngươi thực ra là vì người nọ mới muốn trở về đi? Ngươi thật sự bỏ được sao?” tuổi Lục Thận Hành dù nhỏ tuổi hơn Nhạc Cẩn Ngôn nhưng tính cách nhạy bẻn sắc xảo, láu cá, mười bốn mười lăm tuổi đã biết lừa sư huynh sư phụ đi uống hoa tửu, trong việc phong nguyệt đã hiểu biết không biết bao nhiêu lần so với Nhạc Cẩn Ngôn, chút tâm tư của Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm nhìn ở trong mắt. Y biết Nhạc Cẩn Ngôn nhìn như đã thành thục, kỳ thực tâm tư lại vô cùng đơn thuần, lại là lần đầu tiên nếm thử tư vi ái tình, đáng tiếc người y thích lại là quý tộc dòng dõi hoàng thất, thân phận cách xa như vậy nhất định là ngọt ít đắng nhiều. Lục Thận Hành cảm thấy rầu rĩ, thu lại cợt nhả thường ngày, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn ôn nhu nói: “Được rồi, Cẩn Cẩn muốn làm sao thì ta cũng vậy, cả đời không xa nhau.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghe Lục Thận Hành nói vậy không khỏi nở nụ cười, nói: “Lại nói bậy, sau này ngươi lấy vợ vẫn muốn ta ở bên sao, lúc đó khẳng định chê ta phiền toái.”

Lục Thận Hành gác cằm lên vai Nhạc Cẩn Ngôn, dùng răng cắn cổ Nhạc Cẩn Ngôn, khẽ cười nói: “Ta không cưới vợ, trừ khi Cẩn Cẩn cưới vợ không cần ta, bằng không cả đời ta cùng Cẩn Cẩn.” Nhạc Cẩn Ngôn bị y cắn ngứa ngáy, rụt cổ cười ha ha, quay lại thọc lét Lục Thận Hành.

Hai người nháo thành một đoàn, chợt nghe thấy một âm thanh có chút sợ hãi: “Nhạc Cẩn Ngôn?”

Thân thể Nhạc Cẩn Ngôn cứng đờ, chậm rãi xoay người, thấy một người đứng ở cửa, ngược sáng nên không thấy rõ bộ dáng, Nhạc Cẩn Ngôn nghe qua thanh âm liền biết, người nọ là Thụy vương.

Thụy vương bước từng bước tới, Nhạc Cẩn Ngôn cực kỳ sợ hãi hắn không khỏi nắm chặt tay Lục Thận Hành. Lục Thận Hành vội cầm tay y, thấp giọng nói: “Cẩn Cẩn, ta ở đây, không sợ.”

Thụy vương đi đến gần, Nhạc Cẩn Ngôn mới nhìn thấy bộ dáng của hắn, thấy trên mặt hắn không còn chút thịt, đôi mắt lại lòe lòe tỏa sáng, nhìn mình chằm chằm, liền không đành lòng, nhẹ giọng gọi: “Vương gia.”

Thụy vương bước đến trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, có chút không dám tin mà nâng tay sờ mặt Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn thấy bàn tay Thụy vương tiến tới, cả người liền cứng ngắc, đã thấy trong mắt Thụy vương vừa đau thương vừa vui mừng, mơ hồ còn có khϊếp đảm, trong lòng than nhẹ một tiếng, không né tránh nữa để Thụy vương sờ lên mặt y.

Thụy Vương

cẩn thận vuốt ve chân mày, miệng, mũi Nhạc Cẩn Ngôn. Lục Thận Hành nhìn hai mắt phun lửa, muốn tiến lên bỏ tay Thụy vương xuống, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng kéo Lục Thận Hành, y đã nhìn ra thần trí của Thụy vương lúc này đã không rõ, không thể chịu thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào. Thụy vương sờ soạng một lần, thở dài một hơi, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào lòng, gục đầu vào vai Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ giọng nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi ở đây, thật tốt.”

Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy lời này như đã từng nghe, thấy Lục Thận Hành tiến lên kéo Thụy vương ra cũng không nghĩ tiếp, giúp Thụy vương xoay người, nói với Lục Thận Hành: “Thận Hành, đừng động vào hắn.” Dùng tay vỗ lưng Thụy vương nhẹ nhàng, trong miệng dỗ dành: “Vâng, Vương gia, là ta.” Cảm thấy Thụy vương vẫn không nhúc nhích, hoảng sợ, vội nhẹ đẩy hắn ra, thấy Thụy vương từ từ nhắm mắt, hô hấp vững vàng, hóa ra là đang ngủ.