Yêu Điên Cuồng

Chương 4

Khi về nhà,ba ba không có ở nhà.

Tôi cầm lấy tờ giấy trên bàn:

Mưa nhỏ

Ba ba buổi tối có tiệc xã giao,không về ăn,tự mình làm cơm ăn,trong tủ lạnh có cá.Còn có,đừng quên uống thuốc.

Tôi nhún nhún vai,sớm thành thói quen chuyện ba ba bình thường không có ở nhà.Tôi lười làm cơm,tùy tiện làm một chén mì ăn liền,hai ba cái giải quyết hết.

Cơm nước xong,mở máy vi tính ra,chơi lại mấy trò trên vi tính.Cảm giác phi thường buồn chán,hay là sớm lên giường ngủ đi,gần đây không biết có chuyện gì xảy ra,luôn có điểm thiếu ngủ.

Thấy trên bàn sách bình thuốc màu xanh da trời,tôi nảy sinh một trận ngây ngô.

Mấy ngày trước kí ức rơi vào trong sông kinh khủng lại trở về,tôi nhào tới bàn,đoạt lấy bình thuốc,run rẩy đổ ra vài viên thuốc,cũng không quản mấy viên,một nắm nhét vào trong miệng,nước cũng đã quên uống,cứ như vật khô khốc mà nuốt xuống.

Tôi thở hổn hển,cảm thấy trong lòng buồn bực,mở cửa sổ,làm căn phòng thông gió,sau đó ngã xuống giường,đắp chăn lên,chậm rãi ngủ.

Trong mơ mơ màng màng,cảm giác có ánh đèn chói mắt.

Thế nhưng tôi quá buồn ngủ,không muốn mở mắt.Cảm giác được có người ở mép giường của tôi ngồi xuống,nhìn tôi.

Tôi hơi mở mắt,ý thức còn rất mơ hồ,thấy ba ba bày ra gương mặt anh tuấn.Ánh mắt của người u buồn mà thống khổ,sắc mặt uể oải mà hơi tái nhợt,hai tóc mai thoáng có vài sợi bạc.

Ba ba cũng bắt đầu già đi a.Tôi mơ hồ nghĩ đến.

Tôi thấy ba ba đưa tay ra,nhẹ nhàng vuốt ve sờ mặt của tôi.

Tôi nhớ khi còn bé,ba ba thường thường ôm tôi vào trong ngực,sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tôi,ánh mắt ôn nhu kia cùng với tình phụ tử khắc sâu kia tôi đến nãy hãy còn nhớ.

Tôi nghĩ,ba ba còn là yêu tôi.

Ngón tay thô ráp tiếp xúc trên da mặt tôi,tôi thoải mái khẽ giơ lên khóe miệng,nhưng trong ý thức đột nhiên tới một trận sợ hãi.

Tôi mãnh liệt mở mắt.

Ba ba sửng sốt,u buồn trong đôi mắt dâng lên một tầng ôn nhu,”Ta đánh thức con.”

Nhìn tay của ba ba,tôi từ trên giường nhảy dựng lên,quát to một tiếng,”Đừng đυ.ng tôi.”

“Mưa nhỏ,con làm sao vậy?”

Ba ba cứng đờ,vẻ mặt ngạc nhiên lại làm cho tôi dừng lại mà bên trong điên cuồng la.

“Không nên đυ.ng tôi,không nên đυ.ng tôi.” Tôi kêu to,sợ hãi nắm chặt chăn,lui vào phía sau dựa sát vào một góc tường.”Ngươi bỏ đi,bỏ đi.”

“Mưa nhỏ,làm sao vậy,con làm sao vậy?” Ba ba đưa tay muốn ôm tôi,dỗ dành thần kinh khẩn trương của tôi.

Tôi lại không kiềm chế được sợ hãi trong lòng,liều mạng né tránh,cả tiếng hét chói tai,tôi dùng sức đưa chân đạp cha,”Cha bỏ đi,bỏ đi a!” Tôi khóc kêu,hoàn toàn không khống chế được tâm tình của mình.

Ba ba ngừng một hồi,đột nhiên cầm lấy thuốc trên bàn,nhào tới,ngăn chặn tôi,đè lại tay chân của tôi,trong miệng dụ dỗ: “Mưa nhỏ,hít sâu,không cần khẩn trương,không cần khẩn trương,ít sâu,bình tĩnh lại,bình tĩnh lại.”

Tôi không nghe,ra sức giãy dụa,thế nhưng cha cậy mạnh tránh không ra,càng tránh không ra,tôi lại càng sợ,càng sợ,tôi liền liều mạng kêu khóc.

Ba ba đè lại tay chân của tôi,lấy ra thuốc muốn đút tôi ăn,tôi lắc đầu,lên tiếng khóc lớn.

“Mưa nhỏ,đến,ngoan ngoãn đem thuốc uống,cũng sẽ không chịu khó khăn như vậy.”

Tôi giãy dụa,”Con không ăn,con không uống thuốc,con không có bệnh,không có bệnh.”

Ba ba dùng thân thể ngăn chặn cơ thể cuồng loạn của tôi,tách miệng của tôi ra,ném hai viên thuốc vào.

Tôi “phi” một tiếng nhổ ra,đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều ngập chìm,tôi điên cuồng la:”Người cứu mạng a,người cứu mạng a…” Lạc giọng lực kiệt,kêu loạn lạc hống.

Ba ba chấn động toàn thân,đè lên cơ thể toàn thân cứng đờ của tôi.

Tôi khóc kêu lên:”Ba ba,ba ba,con không nên chết,con không nên chết,không nên,không nên…”

Ba ba chợt buông,hướng lui về phía sau vài bước,tựa ở trên tường phòng tôi.Cha nhìn tôi,sắc mặt xanh trắng,ánh mắt đau khổ mà kiềm nén,dường như không chịu nổi đả kích mà run cả người.

Tôi núp ở góc giường,ôm thật chặt thành một đoàn.Đường nhìn mơ hồ toàn nước mắt,tôi khóc đến cơ hồ tắt thở,”Con sẽ nghe lời,con sẽ ngoan ngoãn nghe bác sĩ,con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc…Ba ba,ba ba,không nên,không nên…Con không muốn chết…”

Ánh mắt ba ba lóe lệ quang,gương mặt bi thống,tay người nắm chặt thành quyền,cái chuôi màu xanh trên tay như muốn vỡ toang.

Tôi không dám nhìn ánh mắt của ba ba,tôi sợ,tôi thực sự sợ.

Ba ba,người vì sao không thương con,còn muốn thương tổn con.Tôi toàn thân run rẩy,co lại thành một đoàn.Vì sao mỗi người đều phải thương tổn tôi,vì sao mỗi người đều như vậy ghét tôi.

Ba ba đau buồn rống một tiếng,vọt ra khỏi phòng.