Edit:
Koliz
Tâm tình Quý Trần Ai lúc này, cùng Tiểu Thất giống nhau như đúc, đều là mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ nó đây cái quỷ gì?!
Bối Giang Thành cũng không nghĩ tới người có hệ thống là Quý Trần Ai, mà cố chấp cảm thấy bởi vì liên quan với Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai mới không bị cậu ta tẩy não.
Liên quan tới điểm này, Quý Trần Ai không thể giải thích gì với Bối Giang Thành, lúc anh bị cưỡng ép đưa đi, liền kêu Tiểu Thất gửi tin nhắn nói qua tình huống bên này của anh cho Chu Nghiêu Uẩn.
Từ Quý Trần Ai xem ra, Bối Giang Thành đã có chút điên cuồng, cậu ta cưỡng ép lôi Quý Trần Ai đi, đồng thời lấy mất điện thoại di động của anh, dọc theo đường đi đều không ngừng lặp lại một câu: “Chu Nghiêu Uẩn sẽ hại chết anh.”
Quý Trần Ai hỏi Bối Giang Thành tại sao Chu Nghiêu Uẩn lại hại chết nh, Bối Giang Thành lại không muốn trả lời, hốc mắt cậu ta đỏ lên, quả thực giống như một con thú hoang ăn nhầm thuốc độc, đã hoàn toàn có thể nói là không có lý trí.
Bối Giang Thành như vậy, khiến người khác cảm thấy rất khủng bố, Quý Trần Ai chỉ có thể chịu đựng, để mặc Bối Giang Thành nói.
Lúc gần đến chỗ cần đến, Bối Giang Thành mới tiết lộ thông tin mấu chốt, cậu ta bắt lấy tay Quý Trần Ai, ngữ khí tối nghĩa nói: “Anh có tin, sống lại không?”
Quý Trần Ai lần thứ hai ngây ngẩn cả người, trong cả ngày hôm nay, số lần anh sửng sốt còn nhiều hơn so với một năm nay, ánh mắt Bối Giang Thành nhìn về phía anh là khát vọng lại chân thành, mà Quý Trần Ai cũng cho Bối Giang Thành một đáp án hài lòng, anh nói một tiếng, tin.
Không có ai so với Quý Trần Ai tin vào sống lại hơn, bởi vì chính anh, đã sống lại.
Mà Bối Giang Thành lại trở thành người không tin, thái độ quá mức bình tĩnh của Quý Trần Ai, làm cho cậu ta cảm thấy mình bị qua loa có lệ, vì vậy cậu ta gắt gao nắm lấy tay Quý Trần Ai như trước, lặp lại: “Tin tưởng tôi, tôi đã sống lại, tôi biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Nghiêu Cần, anh không thể cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn.”
Quý Trần Ai bị Bối Giang Thành nắm rất đau, anh nhíu nhíu mày nói: “Bối Giang Thành, cậu bình tĩnh một chút.”
Bối Giang Thành khàn giọng nói: “Không còn kịp rồi!! Anh không thể cùng với hắn! Hắn thật sự sẽ hại chết anh!!”
Quý Trần Ai biết mình không khuyên nổi Bối Giang Thành, vì vậy anh hít một hơi thật sâu, lại phun ra khẩu khí kia, anh nói: “Trước tiên cậu có thể buông tôi ra? Tay của tôi rất đau.”
Bối Giang Thành lúc này mới phát hiện cậu ta vẫn luôn nắm lấy Quý Trần Ai, chờ sau khi cậu ta thả ra, mới phát hiện trên cánh tay Quý Trần Ai đã hiện lên một mảnh xanh tím, hiển nhiên là bị cậu ta hung hãn nắm.
Bối Giang Thành nói: “Xin lỗi… Tôi không chú ý…”
Vẻ mặt Quý Trần Ai vẫn nhàn nhạt, từ đầu anh bị mang đi, trên mặt vẫn chưa từng thay đổi, nghe thấy Bối Giang Thành nói như vậy, anh chỉ lắc lắc đầu, nói: “Không sao.”
Bối Giang Thành do dự còn muốn nói gì đó.
Quý Trần Ai nói: “Bây giờ cậu tỉnh táo lại chưa? Có thể nói cho tôi biết đến cùng xảy ra chuyện gì không?”
Bối Giang Thành đang chuẩn bị mở miệng, thì xe ngừng lại, cậu ta liếc mắt nhìn ra ngôi nhà phía ngoài, rồi thuận miệng nói: “Trước tiên xuống xe đi, chúng ta vào trong rồi nói.”
Quý Trần Ai nói tiếng được, chống gậy cùng xuống xe với Bối Giang Thành.
Quý Trần Ai bình tĩnh, có lẽ sinh ra một chút ảnh hưởng với Bối Giang Thành, ít nhất cậu ta không giống lúc đầu không kìm chế được nỗi lòng nữa, mà là lựa chọn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, tránh khỏi thương tổn đến Quý Trần Ai lần thứ hai.
Theo như cái này thì, Bối Giang Thành vẫn còn có thể cứu chữa.
itsukahikari.wordpress.com
Sau khi vào nhà, Quý Trần Ai tìm một chố ngồi xuống, sau đó hỏi Bối Giang Thành có nước uống hay không. Vừa nãy anh ăn bánh ngọt, lại sinh tố xoài ngọt, lúc này quả thật là có chút khát.
Bối Giang Thành không hiểu tại sao Quý Trần Ai cứ luôn có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng hắn vẫn vào phòng bếp mang cốc nước ra, đưa cho Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai uống nước ừng ực ừng ực, lau miệng, hỏi: “Nói đi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra.”
Bối Giang Thành ra hiệu cho người đứng ở phía sau cậu ta đi ra ngoài, chờ cửa đóng hẳn lại xong, mới mở miệng nói với Quý Trần Ai: “Chu Nghiêu Cần, anh không thể cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn, hắn sẽ hại chết anh!”
Quý Trần Ai nói: “Lời này là nói thế nào?”
Bối Giang Thành nói: “Tôi biết có thể anh không tin, thế nhưng tôi đúng là sống lại về quá khứ…”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, nói: “Được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết trước lúc cậu sống lại đã xảy ra chuyện gì?”
Bối Giang Thành nói: “Nhiều lắm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng việc duy nhất tôi nhớ kỹ, chính là anh đã chết, chết rất thảm.”
Đã chết? Làm sao lại chết rồi? Quý Trần Ai mặc dù còn mang lòng nghi ngờ đối với việc Bối Giang Thành nói cậu ta là người sống lại, thế nhưng nghe được Bối Giang Thành nói anh đã chết, lại không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Có Tiểu Thất, theo lý thuyết cái chết thế nào cũng sẽ không rơi xuống đầu Quý Trần Ai, nhưng Bối Giang Thành hết lần này tới lần khác nói, anh đã chết, còn có thể bị Chu Nghiêu Uẩn hại chết.
Quý Trần Ai nói: “Cậu có thể nói chi tiết một chút?”
Đôi mắt Bối Giang Thành có chút thất thần, cậu ta nói: “Ở thế giới kia, anh không có cứu tôi.”
Quý Trần Ai nói: “Tôi không cứu cậu?”
Ánh mắt hoang mang của Bối Giang Thành từ từ lạnh xuống, theo hồi ức của cậu ta về kiếp trước, tâm tình kích động của cậu ta cũng ổn định lại, cậu ta nói: “Đúng, không sai, anh chẳng những không cứu tôi, còn rơi vào kết cục giống như tôi.”
Quý Trần Ai không lên tiếng, chờ Bối Giang Thành tiếp nói tiếp.
Bối Giang Thành lại nói: “Đời trước tôi bị người mua đi, sau đó tôi gặp anh, anh dường như cũng bị người hãm hại, mới bị cho là hàng hóa buôn bán, vô cùng khéo léo là, người mua tôi, cũng mua anh.”
Nội dung Bối Giang Thành nói quá rời rạc cũng quá đột ngột, khiến Quý Trần Ai trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy không tìm được manh mối, nếu không phải Bối Giang Thành cũng có hệ thống, e rằng Quý Trần Ai sẽ qua những câu Bối Giang Thành nói mà phán đoán, cho rằng tinh thần cậu ta thất thường.
Bối Giang Thành nói: “Anh là vì Chu Nghiêu Uẩn mà bị liên lụy, tình huống cụ thể, tôi cũng không rõ, ta chỉ biết là có người muốn trả thù Chu Nghiêu Uẩn, mới cố ý hạ thủ lêm anh.”
Quý Trần Ai nói: “Cuối cùng tôi thế nào?”
Bối Giang Thành nói: “Cuối cùng… Anh chết.” Lúc cậu ta nói lời này, dường như có chút ý tứ hàm xúc muốn nghiến răng nghiến lợi.
Quý Trần Ai nói: “Nhưng mà Bối Giang Thành… Nếu như theo lời cậu nói, một vài việc đều là xảy ra trước khi cậu sống lại, như vậy tại sao bây giờ cậu lại được tôi cứu?”
Bối Giang Thành ngẩn người, giống như giờ mới chú ý tới vấn đề này.
Quý Trần Ai lại nói: “Cậu không có bị bọn buôn người mua đi, có phải mang ý nghĩa, kỳ thực ký ức liên quan trước khi cậu sống lại không có chính xác như vậy, mà tồn tại sai lệch rất lớn không?”
Quý Trần Ai có thể nói là từng bước dụ dỗ, kỳ thực anh cảm thấy lời của Bối Giang Thành chỉ có ba phần tin cậy, nhưng vướng bởi Bối Giang Thành cũng có hệ thống, cho nên độ tin cậy tăng lên đến năm phần.
Bối Giang Thành cắn răng nói: “Tôi cũng không biết, thế nhưng Chu Nghiêu Cần, chuyện Chu Nghiêu Uẩn hại chết anh, tuyệt đối là thật sự.”
Quý Trần Ai nói: “Cậu trước tiên tỉnh táo lại được chứ?”
Bối Giang Thành hoàn toàn không nghe Quý Trần Ai khuyên bảo, cậu ta nói: “Anh nói đúng, hiện thực đã thay đổi, tôi không còn là thằng nhóc đáng thương kia nữa, tôi cũng có hệ thống, tôi phải bảo vệ anh, Chu Nghiêu Cần.”
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới, là một người điên lấy được vũ khí có thể hủy diệt thế giới, người điên không thể nói ăn khớp vào với, không thể dụ dỗ bằng lợi ích, không ai có thể đoán được bước kế tiếp hắn muốn làm gì, rốt cuộc là cứu vớt tương lai, hay là hủy diệt thế giới.
Quý Trần Ai cảm thấy Bối Giang Thành cách điên cuồng đã không còn xa, nhưng anh không thể nói ra được, anh chỉ có thể tỏ ra là đã hiểu với Bối Giang Thành, sau đó ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh.
Bối Giang Thành còn muốn nói thêm, nhưng điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, cậu ta liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, rồi quay người đi ra ngoài nhận điện thoại.
itsukahikari.wordpress.com
Thừa dịp khoảng trống này, Quý Trần Ai nhanh chóng giao lưu với Tiểu Thất, anh nói: “Tiểu Thất, vì sao Bối Giang Thành lại có hệ thống?”
Tiểu Thất nói: “Ta làm sao biết được vì sao, ta cũng muốn biết lắm, không nên như vậy chứ, không nên như vậy… Ta chính là có tính duy nhất,vì sao cậu ta lại có hệ thống!!!”
Nhìn thấy Tiểu Thất so với anh còn phát điên hơn, Quý Trần Ai có chút không nói, anh nói: “Vậy nội dung cậu ta nói, thật sự có khả năng xảy ra?”
Tiểu Thất nói: “Nói đùa, có ta ở đây, làm sao có khả năng để ngươi chết?”
Hoàn toàn không có manh mối, lẽ nào là Bối Giang Thành thật sự điên rồi? Thế nhưng coi như là điên, thì cách điên cũng không nên kỳ quái như thế chứ, Quý Trần Ai càng nghĩ càng thấy đầu óc mơ hồ.
Nhưng còn chưa chờ Quý Trần Ai nghĩ ra manh mối, Bối Giang Thành đi nhận điện thoại đã trở lại.
Cú điện thoại này cũng không biết là ai gọi tới, lúc Bối Giang Thành vào nhà một mặt âm trầm, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Cần, có phải Chu Nghiêu Uẩn cài thiết bị định vị ở trên người anh không?”
Quý Trần Ai: “… Không có.”
Bối Giang Thành hoài nghi nhìn Quý Trần Ai, vẫn để cho người đem máy móc ra, quét một vòng trên người Quý Trần Ai, nhưng đều thể hiện trên người Quý Trần Ai không có đồ vật kim loại nào tồn tại.
Bối Giang Thành nói: “Hắn tìm tới đây, trước hết tôi mang anh đi, Tiểu Cần, anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Quý Trần Ai từ vẻ mặt Bối Giang Thành hiểu rõ được, Bối Giang Thành nghiêm túc, cậu ta thật sự cảm thấy chính mình cần phải bảo vệ…
Mà từ trong giọng nói có chút không vui của cậu ta, Quý Trần Ai cũng đoán được, Chu Nghiêu Uẩn khẳng định đã mò được tới đây.
Trạng thái tinh thần của Bối Giang Thành lúc này vô cùng đáng lo, nếu như cậu ta không có hệ thống, như vậy Quý Trần Ai đại khái sẽ tẩy não cậu ta, khuyên bảo sơ qua một chút, nhưng bây giờ Bối Giang Thành cũng có hệ thống, điều này mang ý nghĩa, Quý Trần Ai không có cách nào sử dụng bàn tay vàng của mình.
Bối Giang Thành nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước, Tiểu Cần, vì ngày hôm nay tôi đã chuẩn bị đã lâu rồi.”
Quý Trần Ai nói: “Cậu đã chuẩn bị bao lâu rồi?”
Bối Giang Thành vi nở nụ cười, cậu ta nói: “Cực kỳ lâu, thế giới này quá tệ, tôi muốn thay đổi thế giới này.”
Quý Trần Ai: “…” Đứa nhỏ này quả nhiên là, cách phát điên không còn xa.
Bối Giang Thành nói: “Tôi muốn tiêu diệt toàn bộ những thứ bẩn thỉu trong thế giới này, những người đáng chết mà chưa chết kia, nên chết hết đi.”
Bối Giang Thành nói tới chỗ này, Quý Trần Ai đột nhiên nhớ tới cô gái lúc đó cũng bị bọn buông người bắt cóc với Bối Giang Thành, về đến nhà lại chịu ngược đãi kia.
Bây giờ nhìn lại, cha mẹ cô gái kia đột nhiên gặp chuyện, anh trai cũng không có may mắn thoát khỏi tai nạn, rất có thể là Bối Giang Thành động tay chân, mà Bối Giang Thành sở dĩ nhanh chóng đứng vững vào vị trí trong nhà như vậy, chỉ sợ cũng không thể thoát khỏi quan hệ với hệ thống.
Quý Trần Ai đột nhiên cảm thấy, Bối Giang Thành trước mắt, bởi vì hệ thống mà các loại du͙© vọиɠ đều khuếch trương lớn đến cực hạn.