Thiên Thần Băng Giá - Angel Ice

Chương 57

Giới thiệu nhân vật:

Bailey Berg: 42t, là ba của Diễm Kiều và Ngọc Diệp, là new boss của Black Dragon, khuôn mặt khá điển trai tuy đã phai nhòa theo tuổi, tình cánh điềm đạm, sáng suốt, là một nhà lãnh đạo tài ba khác hoàn toàn so với ba mình.

Vào truyện

Tại lùm cây gần đó, có 7 con chuột đang cố gắng chen vào để nhìn thật kĩ nó và hắn, miệng cười thích thú, Anna nói:

-Xem kìa, xem kìa, Sarah nó đồng ý rồi đó.

-Kế hoách của chúng ta đã thành công. –Mary

-Tấm ảnh này mà đưa cho nhà báo thì chúng ta giàu to. –Kelvin cầm chiếc điện thoại.

-Cuối cùng bảo bối của chúng ta cũng có người chăm sóc rồi. –Kin, Gin và Ken xúc động.

-Tên King kia có phúc thật đó, mà không ngờ hắn ta cũng có thể nói ra những lời “sến” như vậy.–Bảo Ngọc

Giữa cánh đồng hoa, hắn buông nó ra khi cả hai đã cạn dần không khí, hắn ôm chặt nó vào lòng rồi thì thầm bên tai nó:

-Em là báu vật vô giá của anh, anh sẽ bảo vệ em hết cuộc đời này và sẽ không để ai cướp em đi đâu.

Nó khững người lại “Bảo vệ hết cuộc đời”, hắn nhận ra sự thay đổi của nó, liền buông nó ra lo lắng hỏi:

-Em làm sao vậy??

Nó khẽ lắc đầu, rồi nó đi ra phía lùm cây và nói:

-Mấy người xem đủ rồi, ra đi.

7 người sợ hãi, bước ra ngoài, nhìn nó cười hòa, nó nói thản nhiên:

-Lần sau đừng có rình mò người khác như vậy, tôi sẽ móc mắt đó.

7 người dựng tóc gay, nó nói móc mắt ư??, Kin nói:

-Thôi mà, tụi anh làm vậy cũng chỉ vì lo cho em, sợ cái tên kia làm gì em thôi mà.

-Về thôi, muộn rồi

Nó nói rồi cũng hắn đi về, 7 người kia ngơ ngác nhìn theo nó rồi cũng chạy theo.

Tại nhà nó

Mọi người ngồi xuống sofa, chợt Ken quay sang nó hỏi:

-Thiên Băng này, chuyện của em và Bảo Ngọc là như thế nào vậy??

-Mọi chuyện cách đây 11 năm về trước, sau khi mẹ mất được 3 tháng…..

Flash Back

11 năm trước tại Anh Quốc

Nó và Gin đang đi dạo, theo sau là 10 người vệ sĩ to lớn mặc đồ đen, qua một con hẻm, nó nhận ra tiếng kêu cứu, nó tò mò nhìn vào, một cô bé tầm 6 tuổi đang ôm chặt con gấu bông, quần áo bẩn, mặt nhem nhuốc, cô bị bao vây bỏi một đám con gái lớn hơn chắc khoảng 10 tuổi, ai cũng dữ tợn, họ đang cướp con gấu bông từ tay cô. Nó nhìn thấy cảnh này thì máu nóng trong người nổi lên, nó quát lên:

-Mấy người hèn vừa thôi, định cậy lớn hơn mà bắt nạt bé à ??

Đám con gái cùng với cô bé tội nghiệp quay sang nhìn nó, một đứa cười nham nhở:

-Chị à, em muốn bộ váy của con bé đo.

-Còn em muốn chiếc lắc tay kia. –Một đứa khác.

-Em thích đôi giày của nó. –Đứa khác.

-Còn tao muốn cho nó một chận vì giám xen vào chuyện của tao. –Đứa lớn nhất nói và xông tới nó.

Gin đẩy đứa đó ra, đám vệ sĩ của nó bao vây mấy đưa đó, đám đó nhìn đám người mặc đồ đen sợ hãi khóc toáng lên, nó nhếch mép “Chỉ mới đấy đã khóc rồi, yếu đuối, vậy mà định cho tôi một chận”, nó nhìn cô bé sợ mà ngất đi rồi ra lệnh:

-Mau đem cô bé đó về cung điện, còn đám người kia, tìm và nói ba mẹ cũng nên dạy lại con mình, hãy nói đây là lệnh của công chúa.

Đám người gật đầu, nó, Gin và cô bé lên xe về hoàng cung.

Cô bé mở mắt, nhìn xung quanh ngạc nhiên khi nhìn xung quanh, cô bé vội bật dậy, đúng lúc này nó đi vào, theo sau là một người hầu cầm tô cháo trên tay, nó nhìn cô bé nói:

-Cô nằm xuống nghỉ ngơi đi, cô vẫn chưa khỏe hẳn đâu, tôi đã cho người thay đồ cho cô rồi.

Nó tới ngồi cạnh giường, cô người hầu để bát cháo xuống và lui đi, nó nhìn cô bé nói:

-Tôi là Sarah, 6 tuôi, là công chúa của Anh Quốc, còn cô tên gì ??? Ba mẹ cô đâu??

Cô bé cúi mặt xuống, khóc òa lên, nó lạnh lùng:

-Đừng khóc nữa, ở đây không có ai an ủi cô đâu.

-Mình tên Allegra, mình cũng 6 tuổi, ba mẹ…ba mẹ mình đã bị người ta gϊếŧ chết rồi. –Allegra nấc lên.

-Ai đã gϊếŧ hại ba mẹ cô. –Nó.

-Là người phụ nữ này.

Cô bé lấy con gấu bông và lôi ra từ con gấu tấm hình của một người phụ nữa, nó cầm lấy tấm ảnh, mặt đen lại vì tức giận, cô bé ngạc nhiên hỏi:

-Có chuyện gì vậy, Sarah??

-Tôi và cô có cũng một kẻ thù, hãy ở lại đây và giúp tôi bắt bà ta phải trả món nợ này.

Nó nói, Bảo Ngọc gật đầu. Từ đó, Bảo Ngọc, nó và Gin cùng nhau học và luyện võ. 4 năm sau thì Bảo Ngọc theo kế hoạch của nó đã đến chỗ bà ta và bí mật thông báo những thứ quan trọng cho nó. Dù phải làm bất cứ chuyện gì, hoàn thành nhiệm vụ phải được đặt lên trên đầu

End Flash Back

-Vậy là 3 người giấu bọn này đến tận bây giờ à?? –Anna.

-Anh Gin kín miệng thật đó. –Mary

-Sao em nói là Bảo Ngọc chết rồi mà. –Kin

-Chuyện đó….-Nó kể lại chuyện ở bệnh viện.

-Vậy Bảo Ngọc không phải kẻ thù của chúng ta. –Ken.

-Đúng vậy đó, bây giờ hai người có thể tự do rồi.

Nó nói làm hai người kia đỏ mặt, Ken đi tới ôm chầm lấy Bảo Ngọc và nói:

-Chúng ta đừng đợi sang thế giới bên kia nữa, mà hãy thành đôi ở đây luôn nha.

Bảo Ngọc khẽ gật đầu, mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng, cà bọn mỉm cười nhìn cặp đôi hạnh phúc, chợt tiếng điện thoại của nó vang lên, phá vỡ bầu không khí hạnh phúc:

-Alo, ai vậy??

-…..

-6 người tới đó trước đi, tôi sẽ tới sau.

Nó tắt máy, khuôn mặt đen sạm vì tức giận, mọi người ngạc nhiên, Kin hỏi:

-Có chuyện gì vậy??

-Thiên Bảo nhận được tin là Black Dragon sẽ đột nhập nhà tù hoàng gia Liechtenstein vào ngày mai để giải cứu bà Rose, hình như là new boss của họ có quan hệ với bà ta. Em đã nói với 6 người kia tới đó trước rồi, chúng ta cũng mau đi thôi. –Nó nói mặt hình sự.

-Ừm. –Cả bọn đồng thanh.

Tối hôm sau

Một đám người mặc đồ đen đang di chuyển nhẹ nhàng cố không phát ra tiếng động, “HỰ”, một vài người lính bị đánh gục, họ di chuyển vào trong. Bên trong này, anh sáng mờ nhạt của ngọn đèn màu đỏ, khi vừa nhận dạng được người cần cứu, một người khéo léo dùng sợi dây sắt mở khóa.

Cạch, cánh cửa sắt được mở ra, bà Rose từ bên trong bước ra ngoài, nhìn đám người trước mặt, hỏi:

-Mấy người là ai?? Sao lại cứu tôi???

Ngọc Diệp và Diễm Kiều từ đám người đó chạy ra, ôm chầm lấy bà nói:

-Là bọn con đây mẹ.

Bà Rose xúc động ôm lấy hai đứa con gái của mình, bà hỏi:

-Những người này là ai vậy?? Sao hai con có thể tới cứu mẹ??

-Mẹ à, đây là người của tổ chức Black Dragon, cũng chính là người của ba đó. Ba là new boss của Black Dragon.

-Các con nói vậy là sao??? Sao lại là ba các con??

-Ở đây không tiện giải thích đâu, về tới căn cứ sẽ nói sau, bây giờ thì mau rời khỏi đây thôi. –Bailey nói.

Phụt.Ánh đèn bật lên, bên trong nhà tù sáng như ban ngày, mấy người bên dưới sợ hãi.

-CÁC NGƯỜI NGHĨ NHÀ TÙ HOÀNG GIA LIECHTENSTEIN LÀ ĐÂU MÀ MUỐN VÀO THÌ VÀO MUỐN RA THÌ RA NHƯ VẬY???

Một giọng nói tầm nhưng lạnh giá vang lên, mấy người bọn nó cùng với tứ đại hậu pháp và hai cô nàng thánh cô-nữ đi ra, đám người kia sợ hãi, nó nói giọng đáng sợ:

-Ông là new boss của Black Dragon à???

-Đúng vậy, là tôi, còn mấy người là…… –Bailey nhìn cô gái trước mắt, đúng là cô gái mà Dracula đã nói đến.

-B&W, không phải tôi đã bảo với ông là đừng gây sự với chúng tôi rồi sao??? Sao ông vẫn đến đây cướp ngục. –Nó

-Tôi…tôi.

Ông ta không biết nói gì, Ngọc Diệp và Diễm Kiều đi ra, nhìn nó với ánh mắt cầu xin, Ngọc Diệp nói:

-Đây là ba mình, ông ấy đến đây cứu mẹ mình là do mình cầu xin, hoàn toàn không phải do ba mình, xin mọi người đừng làm hại ông ấy.

-Cô nói vậy là sao?? Tại sao new boss của Black Dragon lại là ba của cô?? Bọn nó ngạc nhiên, Kelvin hỏi dồn:

-Mọi chuyện là…. –Diễm Kiều kể lại.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, (trừ Diễm Kiều, Ngọc Diệp và ba hai cô), bà Rose thấy tiếc khi bỏ một người có thân thế như vậy, “ Dựa vào tổ chức Black Dragon, ta có thể trả thù được”. Kin nói:

-Thì có sao nào?? Các người hãy để lại người đàn bà độc ác kia ở lại thì mới được rời khỏi đây, không thì đừng ai mong sống sót mà ra được khỏi nhà tù Liechtenstein này.

“TÁCH”, Kin vừa ra hiệu, tất cả các cánh cửa đóng sập lại, một loạt người ở trên cao chĩa súng vào phía đám người Black Gragon làm đám đó sợ hãi, Bailey ra lệnh:

-Xông lên, hãy cho họ biết bộ mặt mới của Black Dragon.

Vừa dứt lời, đám người đó hùng hổ xống lên, nó nhếch mép cười rồi quay ra sau ra lênh:

-Lên đi.

Ngay lập tức, tứ đại hậu vệ, thánh cô thánh nữ, Anna, Mary, Kelvin, Kin, Ken, Bảo Ngọc và Gin xông lên đánh đám người đó, từng người từng người bị hạ gục.

Chỉ 10 phút sau, hàng loạt người của Black Dragon nằm dưới đất đau đớn, 4 người còn lại là Ngọc Diệp-Diễm Kiều-Bà Rose và ông Bailey, 3 người kia sợ hãi, còn ông Bailey đã được sống trong thế giới ngầm lâu nền chai dần với chứ “sợ” rồi, chợt hai nhỏ Ngọc Diệp và Diễm Kiều quỳ xuống, Ngọc Diệp cầu xin:

-Chúng tôi hiện tại chỉ muộn có một cuộc sống bình yên, chúng tôi chỉ muốn sống trong một gia đình đầy đủ thành viên. Những thứ như tiền tài danh vọng chúng tôi không cần nữa.

-Thiên Băng, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa đâu.–Diễm Kiều

Bọn nó ngạc nhiên, hai cô gái này khác hoàn toàn so với cô tiểu thư kiêu kì trước kia họ từng gặp, nó suy nghĩ một hồi, nó cũng không muốn người khác phải giống như mình, không nhận được tình yêu thương của ba, nhưng nó cũng hơi ganh tị với hai cô, dù bà ta có xấu xa đến mức nào đi chăng nữa thì bà ta vẫn yêu thương con gái mình, nó quay mặt ra hướng khác nói:

-Đi đi, đừng bao giờ để tôi gặp lại nữa, lúc đó tôi sẽ không tha cho đâu.

Mấy người còn lại nhìn nó ngạc nhiên, rồi mỉm cười, Ngọc Diệp và Diễm Kiều cúi đầu cảm ơn rồi đỡ ba và mẹ mình ra khỏi đó. 4 người vừa đi khỏi, hắn khoác vai nó cười:

-Angel của anh nhân hậu quá đó, lần đầu tiên anh thấy sát thủ lại tha cho kẻ thù của mình.

-Tính sát thủ đi mất đằng nào rồi. –Bảo Ngọc.

-Vì sao em lại tha cho họ??? -Kin

-Có lẽ là không muốn hai cô gái kia giống chúng ta. –Nó quay mặt ra hướng khác.

Mọi người mỉm cười, có lẽ nó cũng không lãnh lẽo giống như cái tên của nó, chợt Hà Vi gỡ tay hắn ra khỏi vai nó, nói:

-Thiếu chủ, bỏ tay ra đi, sao ngài lại khoác vai đại tỷ như vậy??

-Thiếu phu nhân của ta, cớ sao ta lại không được khoác??

Hắn khoác vai nó làm nó đỏ mặt, 6 người B&W ngạc nhiên, Thiên Vũ lắp bắp:

-Không lẽ….không lẽ hai người….

-Đúng đó, từ giờ đại tỷ của mấy người đã chở thành thiếu phu nhân rồi, đừng ai dòm ngó đó. –Hắn trừng mắt.

Nó đỏ mặt, tức giận dẫm vào chân hắn khiên hắn đau đớn la lên, sau đó nó bỏ đi, mọi người cười rồi đi theo nó, Thiên Bảo nhìn theo nó buồn rười rượi. Sau đó anh và đi vườn, tay đấm không ngừng vào cây, miệng lẩm bẩm “Sao em lại làm như vậy?? Tại sao em lại đối sử với tôi như vậy?? Tôi đã thích em từ rất lâu rồi mà em không nhận ra sao???”. Chợt có một bàn tay ngăn anh lại, anh ngước lên nhìn, là Hà Mi, anh ngạc nhiên, Hà Mi nhìn anh lắc đầu:

-Đừng tự làm đau bản thân như vậy?? Thiên Băng biết sẽ buồn lắm đó.

-Tại sao em lại ở ngoại này?? –Thiên Bảo.

-Để đi theo cái tên nào đó đang thất tình khi thấy đại tỷ thành đôi với thiếu chủ. –Hà Mi.

-Em biết chuyện này sao?? –Thiên Bảo.

-Ừm, từ khi còn nhỏ, anh đã thích Thiên Băng rồi, anh chưa bao giờ làm trái bất cứ lời nào cô ấy nói. Anh thật sự rất ngốc!!! Mà anh biết tại sao em biết điều này không?? Đó là vì em đã bí mật theo dõi anh đó.. –Hà Mi.

-Tại sao em lại làm vậy?? –Thiên Bảo ngạc nhiên.

-Tại vì em đã thích cái tên ngốc đó từ lâu rồi nhưng hình như hắn ta không bao giờ để ý đến ai ngoài đại tỷ.

Hà Mi cười buồn, Thiên Bảo nhìn cô ngạc nhiên, rồi chợt ôm chầm lấy cô nói:

-Hà Mi, hãy ở cạnh anh nha, hãy giúp anh quên đi Thiên Băng nha, xin em đó.

Hà Mi gật đầu, câu nói của anh làm cô đau lắm, anh coi cô như người thay thế thôi sao, nhưng chỉ cần như vậy thôi đã quá đủ rồi, nhất định đến lúc nào đó, Thiên Bảo sẽ đáp trả lại tình yêu của cô.

Tại Việt Nam

“RẦM”

-ĐÁM NGƯỜI ĐÓ, NHẤT ĐỊNH TÔI PHẢI TRẢ THÙ HỌ. –Bà Rose tức giận quát lên.

-Mẹ à, thôi đi mà, họ đã tha cho chúng ta rồi, hơn nữa con cũng đã hứa với họ rồi mà. –Ngọc Diệp.

-Mẹ con cố chấp lắm, con không ngăn được bà ấy làm bất cứ việc gì đâu. –Ông Bailey ôm eo bà Rose,

-Anh đi đâu vậy?? –Bà Rose ngạc nhiên khi thấy ông Bailey mặc đồ như vậy.

-Anh có việc phải đi sang California, em quản lí người ở đây giúp anh.

Ông Bailey nói rồi khoác áo đi, cánh cửa vừa đóng lại, Bà Rose mỉm cười tà mị, bà ra lệnh cho quản lí:

-Hãy mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tấn công một nơi.

-Ở đâu thư bà chủ. –Quản lí hỏi.

-Bar Heaven. –Bà Rose nói giọng cực kì đáng sợ.

3 người ở đó ngạc nhiên, Ngọc Diệp nói:

-Mẹ, đừng mà, họ đã tha cho chúng ta rồi mà.

-Chúng ta nợ họ đó, ẹm đừng có lấy oán trả ơn như vậy. –Diễm Kiều.

-Hai con im đi, mẹ không cần hai con dạy đời mẹ. –Bà Rose tức giận.

-Nhất định con sẽ không để mẹ làm thế đâu. –Diễm Kiều.

-Con sẽ đi nói cho ba biết, để ba ngăn cản mẹ. –Ngọc Diệp.

-HA…HA…HA…AA…. Các con nghĩ mẹ sẽ để các con làm vậy sao, quá xem thường mẹ rồi đó.

Bà to cười lớn và nói bằng giọng đáng sợ làm hai cô run lên, các cô đã sai khi cứu bà ra khỏi nhà tù, bà Rose ra lệnh:

-Quản lí, hãy đi chuẩn bị đi và đưa hai tiểu thư vào phòng, không có lệnh của tôi thì không để hai tiểu thư ra ngoài.

-Vâng.

Quản lí nói và cho người đưa Ngọc Diệp và Diễm Kiều vào phòng, hai cô gọi với lại:

-Mẹ, đừng mà.

-Xin mẹ đừng làm hại họ.