Chỉ chớp mắt đã đến ngày sinh em bé, Phương Thành Thu ở trong phòng sinh ép buộc một ngày một đêm, mà Lục Ngũ cũng ở ngoài cửa nôn nóng đợi một ngày một đêm. Ngày hôm sau Phương Thành Thu mang đến cho Lục Ngũ một đứa con khỏe mạnh trắng trẻo. Lục Ngũ ôm lấy khuôn mặt nhăn nhó nhỏ nhắn của con trai hôn hôn, nghĩ lại thật vất vả cho vợ yêu, cảm động nói: “Thành Thu, vất vả, cám ơn em.” Phương Thành Thu mỏi mệt hừ một tiếng, nhếch môi ngủ.
Ở cữ là những ngày Phương Thành Thu rất là khó chịu. Mỗi ngày phải uống canh đại bổ, làm gì cũng không để chính mình động thủ, ăn cơm được người đút, đi đường được người ôm, Lục Ngũ quả thực đem cậu trở thành một em bé sơ sinh dễ vỡ mà đối đãi. Lúc mới bắt đầu Phương Thành Thu trong lòng vui vẻ dương dương tự đắc, lâu dần liền chịu không nổi. Một đại nam nhân tay chân đầy đủ, thân thể cũng không kém ai, Lục Ngũ vẫn xem cậu như ngày vừa mới sinh, vẫn cứ hầu hạ Phương Thành Thu. Phương Thành Thu sinh khí, Lục Ngũ liền năn nỉ, năn nỉ xong tiếp tục không để cậu làm cái này làm kia. Vòng quanh đình viện tản bộ chỉ được đi hai vòng, xong liền ôm đi, mỗi lần tức giận Phương Thành Thu đều hét lên: “Em cũng không phải tàn tật!”. Còn có một điều làm Phương Thành Thu tức giận đến nghiến răng, mỗi lần muốn Lục Ngũ đều chỉ thủ da^ʍ cho cậu một lần, mặc kệ phía dưới của cậu ướt thành ao nước cũng không cho thêm một chút, sợ đυ.ng đến miệng vết thương bị vỡ ra. Mỗi lần đều dùng kỹ xảo cao siêu làm cho cậu nhanh chóng bắn tinh.
Bởi ăn nhiều đồ bổ, Phương Thành Thu ngực tuy không lớn, những lượng sữa lại rất nhiều, mỗi lần cho con nhỏ bú xong không bao lâu lại trướng lên rất khó chịu, thường xuyên đem áo trước ngực làm ướt.
Phương Thành Thu xả khăn mặt xoa xoa, hiện ra dấu hai chỗ ẩm ướt. Phương Thành Thu nhíu nhíu mày đem áo thay, không cởi được hai cái nút Lục Ngũ liền làm giúp cậu. Sau khi cởϊ áσ ướt trước ngực Phương Thành Thu hai bên đều sưng to hai viên hồng anh bị sữa chảy ra trở nên lấp lánh, đáng chú ý cực kỳ. Phương Thành Thu ngửa đầu ưỡn ngực, ra lệnh: “Hút hết đi.”
Lục Ngũ là người chồng biết nghe lời nên phải nghe theo, chóp mũi ở trên ngực, Lục Ngũ để lưỡi ở trên khỏa hồng anh một đường đem sữa tràn ra cuốn vào miệng, cảm thấy trong miệng đầy mùi sữa. Lục Ngũ một ngụm ngậm đầu v* tròn tròn chậm rãi hút nhẹ, bên trong sữa tươi theo lực hút chậm rãi chảy vào trong miệng. Một tay nâng ngực bên kia nhẹ nhàng mơn trớn, hai ngón tay kẹp lấy đầu v* nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài.
“A… ah…” Sữa tích ở ngực được khai thông, cảm giác căng mẩy cũng theo sữa chảy ra chậm rãi giảm bớt. Cảm giác dễ chịu lại có thể gợi ra du͙© vọиɠ, Phương Thành Thu thoải mái đem tay lòn vào tóc Lục Ngũ, ôm đầu hắn rêи ɾỉ. Lúc này Lục Ngũ bất mãn nhả đầu v* ra đem đầu hướng tới trước ngực.
“Đổi một bên, đừng lãng phí.” Lục Ngũ quay đầu hấp trụ đầu v* bên kia, đem sữa chảy xuống bụng Phương Thành Thu một giọt không bỏ sót toàn bộ liếʍ hết.
“Ah… Lại dùng lực hút mạnh, cắn nó…” Phương Thành Thu lắc mông, ôm chặt đầu Lục Ngũ. Hai tay Lục Ngũ đi xuống, quả nhiên đυ.ng đến tính khí của Phương Thành Thu đang cương lên, lấy tay bao trụ thân nó thuần thục bộ lộng.
“A… thích quá…” Phương Thành Thu một bên thoải mái thở, một bên lấy tay sờ qυầи ɭóŧ của Lục Ngũ quả nhiên cũng đυ.ng đến một côn th*t căn cứng. Phương Thành Thu vui sướиɠ kéo lấy: “Hôm nay cắm vào đi… em muốn anh…”
Lục Ngũ bị sờ hừ một tiếng, dừng một chút nói: “Không được.”
” Sao không được… thân thể em đã tốt..”
“Không được.”
“Anh…” Phương Thành Thu nổi giận: “Em mặc kệ, anh đem thân thể em biến thành như vậy, anh không muốn phụ trách!”
“Giúp em thủ da^ʍ bắn ra, cũng giống nhau mà, xem, rất thoải mái phải hay không?” Lục Ngũ ở qυყ đầυ của Phương Thành Thu để ngón trỏ trên đỉnh khe hở nhỏ hẹp ma sát ấn xoa.
“A..uh… em càng muốn anh cắm vào đi…”. Phương Thành Thu mở chân ra, dùng cảnh sắc dụ hoặc mà Lục Ngũ yêu nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
Nhìn đóa hoa được d*m thủy làm tỏa sáng, huyệt khẩu hồng nộn khép mở dụ hoặc, thật muốn liếʍ lên, hút hết mật dịch, lại dùng côn th*t hung hăng đâm vào ma sát… Lục Ngũ lấy lại bình tĩnh, như cũ gian nan cự tuyệt: “Không được bảo bối, chỗ đó của em sẽ thụ thương…”
“…” Phương Thành Thu một mặt lôi kéo, cắn răng, đem tay của Lục Ngũ đặt ở ngực cậu đẩy ra, xoay người nằm xuống, chỉ cho Lục Ngũ một cái nhìn quật cường lại ủy khuất phía sau lưng.
Lục Ngũ bất đắc dĩ chuyển qua đối diện với Phương Thành Thu thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, đỏ mặt thở hổn hển, thà chết chịu đựng du͙© vọиɠ, vẻ mặt lại rất khó chịu không khỏi làm tâm trở nên mềm nhũn. Hắn dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng dỗ nói: “Bảo bối khiến anh giúp em đi, không thì em khó chịu.”
“Khó chịu đến chết cũng không cần anh lo!”
Lục Ngũ ngậm lấy vành tai mềm mại, tay đi xuống đυ.ng đến cúc huyệt ở mặt sau, nhẹ nhàng ấn xoa: “Dùng nơi này được không, cắm vào giống nhau cũng thoải mái, quên sao?”
Phương Thành Thu mở mắt ra yêu cầu: “Muốn côn th*t.” “Được, anh cam đoan dùng côn th*t cắm vào bên trong thao đến thư thư phục phục. Hiện tại trước lấy ngón tay khuếch trương, lâu lắm không dùng nơi này sẽ thụ thương…”
Được cam đoan, Phương Thành Thu ngoan ngoãn mở ra hai chân, hai tay ôm lấy Lục Ngũ, Lục Ngũ vừa lòng lại lấy lưỡi liếʍ láp lỗ tai cậu. Nhìn Phương Thành Thu thông minh hiểu ý Lục Ngũ hôn môi tán thưởng, cuối đầu bắt lấy đầu v* tròn trĩnh dùng lực hút mạnh, hút đầy một miệng đầy sữa. Sau đó lại chuyển qua hạ thể Phương Thành Thu nâng hai cánh mông tròn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khai mở cúc huyệt, đem miệng đầy dịch sữa chậm rãi đưa vào.
Nhìn cúc huyệt co rụt lại co rụt đem sữa nuốt xong, Lục Ngũ tán thưởng vỗ vỗ vào cánh mông nộn thịt, lấy một cái gối đầu để ở dưới eo Phương Thành Thu đem hạ thể hiện ra rõ ràng hơn ở trước mắt.
Phương Thành Thu phối hợp mở đùi càng lớn chờ mong động tác tiếp theo của Lục Ngũ.
Lục Ngũ cắm vào một ngón tay, được cúc huyệt thoải mái tiếp nhận vào, vì thế lại gia nhập thêm một ngón. Phương Thành Thu phối hợp thả lỏng, thuận lợi đem hai ngón tay thu nạp đi vào. Lục Ngũ nhẹ nhàng trừu động, hỗn hợp sữa truyền vào đem toàn bộ cúc huyệt biến thành tiếng “Phốc tư” rung động. Một hồi vòng quanh nội bích xoay quanh, một hồi hai ngón tay hướng bên trái phải ra vào đem hậu huyệt đùa bỡn đến mềm mại mười phần có thể dung nạp vật cự đại của hắn mới rời khỏi. Qυყ đầυ to lớn đỉnh ở huyệt khẩu vẻ một vòng, đỉnh nhập một nửa lại rời khỏi, lặp lại liên tiếp để xác nhận độ mềm mại của huyệt khẩu. Cho đến khi Phương Thành Thu thở dốc thúc giục, mới hoàn chỉnh đưa vào toàn bộ qυყ đầυ, từng tấc một nghiền mở tràng bích. Đến khi cả toàn bộ côn th*t được nuốt vào, lưu lại hai viên túi thịt ở bên ngoài.
Rốt cuộc hoàn chỉnh ăn vào côn th*t, Phương Thành Thu thỏa mãn thở dài, điều động tràng bích đem côn th*t gắt gao bao lấy, cảm thụ nam căn lửa nóng ở trong tràng đạo nhảy lên: “Lục Ngũ… Động nhẹ động…”
Nhìn thấy Phương Thành Thu đã không chịu nổi, Lục Ngũ cũng không nghĩ lại nhịn nữa, chậm rãi lấy côn th*t ra lại chậm rãi đưa vào, toàn lực cảm thụ được nhục bích không tha siết chặt cùng nhiệt tình vây quanh. Phương Thành Thu “A… ah…” thở dốc, mỗi lần trừu động mang đến kɧoáı ©ảʍ đều khiến Phương Thành Thu thoải mái cong ngón chân lên, đem sàng đan làm loạn thành một đống.
Lục Ngũ nắm hai bầu ngực của Phương Thành Thu tự xoa nắn như vắt sữa, đầu ngón tay ở hai điểm hồng cao cao vươn thẳng mà xoa nắn, dẫn tới sữa trào ra bên ngoài. Lục Ngũ ngậm một ngụm đưa vào trong miệng Phương Thành Thu, hỏi: “Nếm thử sữa của mình, thấy ngọt không?”. Phương Thành Thu muốn nói đầu lưỡi lại bị Lục Ngũ cuốn lấy dây dưa, chỉ có thể phát ra âm thanh “Ah..a..uh..”. Lục Ngũ lui ra ngoài, Phương Thành Thu lấy lưỡi ở trong miệng liếʍ liếʍ sữa còn sót lại, dụ hoặc mở miệng: “Còn muốn…”
Lục Ngũ hơi thở dốc, hạ thân dùng lực đỉnh sâu vào cúc huyệt, rồi mới cúi đầu dùng lực hút mạnh. “A…” Phương Thành Thu sảng khoái hét lên, cúc huyệt kẹp chặt côn th*t, giương ngực run rẩy. Lục Ngũ nhanh tay lẹ mắt ngăn chặn qυყ đầυ, chờ cậu qua hết trận cao triều nhỏ này mới nói: “Nhịn nhịn, lại theo giúp anh một chút.”
“Ừ…” Phương Thành Thu đáp nhẹ, hai chân cong lên gắt gao vòng qua thắt lưng của Lục Ngũ hạ thể phối hợp với hắn đong đưa.
Lục Ngũ ôm lấy eo Phương Thành Thu dùng lực một cái đem cậu ngồi dậy, côn th*t “Phốc” một tiếng hung hăng chạm vào điểm mẫn cảm, đi vào bên trong huyệt đạo càng chặt chẽ đỉnh mạnh vào trong huyệt tâm, chọc Phương Thành Thu một trận thét chói tai. Sau đó thân mình mềm mềm nằm ở trên người Lục Ngũ cằm để ở hõm vai theo hơi thở phập phồng động tác môi mềm mềm mơn trớn gáy của Lục Ngũ. Lục Ngũ tản mát ra hương vị nam nhân dụ hoặc, không tự kìm hãm được cậu vươn đầu lưỡi chầm chậm liếʍ hôn địa phương sau gáy.
Lục Ngũ gắt gao ôm lấy thân cậu, thẳng lưng hung hăng đỉnh lộng, cơ ngực rắn chắc để Phương Thành Thu mềm mềm bộ ngực ma sát, sữa làm ngực hai người ướt một mảng lớn. Lục Ngũ lấy tay bắt lấy một mảng thịt ở mông Phương Thành Thu hung hăng bóp, xoa, chà, cấu, đem cánh mông trên tay gắt gao hướng về phía mình. Trong lúc ma sát làm lông mao cứng ở hạ thể chạm qua hoa huy*t của Phương Thành Thu có mấy cọng đáng khinh đâm vào nộn huyệt bên trong, theo hơi thở trên dưới phập phồng còn đâm đến hoa hạch hồng hồng, chọc hoa huy*t không cam lòng tiết ra d*m thủy, đem côn th*t cùng túi cầu thịt phía dưới làm cho ướt đẫm ngập nước, khiến côn th*t to lớn đỉnh vào càng thêm thuận lợi càng thêm tiêu hồn.
Thân thể nhiều nơi mẫn cảm được truyền đến kɧoáı ©ảʍ đánh tan, Phương Thành Thu đột nhiên gắt gao ôm chặt Lục Ngũ, căng thẳng thân mình kẹp chặt cúc huyệt bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ tính khí từng cỗ phun ra, đem ngực bụng hai người càng thêm ướŧ áŧ. hoa huy*t mở rộng từ bên trong trào ra một cổ mật dịch, hợp với cúc huyệt được phân bố dịch ruột non cùng nhau cọ rửa côn th*t cùng hai túi thịt của Lục Ngũ làm hai người hạ thân lầy lội một mảnh. Lục Ngũ nín thở lại đỉnh mạnh hơn mười phát, du͙© vọиɠ tinh thủy bắn ra, hắn gầm nhẹ lên tiếng: “Bảo bối, anh yêu em.” Còn ở trong cao trào chưa khôi phục Phương Thành Thu vừa nghe, lại co rút cúc huyệt, quay đầu ở bên tai Lục Ngũ run rẩy đáp lại: “Em… Cũng yêu anh…”
Một tháng sau, hai tay của Phương Thành Thu cùng Lục Ngũ đều có một chiếc nhẫn trên ngón áp út, bên trong nhẫn có khắc tên của hai người. Lục Ngũ nhìn ở trong đình viện Phương Thành Thu ôm con trai phơi nắng, cảm giác hạnh phúc tự nhiên dâng lên. Trước kia một lão giang hồ thuật sĩ nói hắn Lục Ngũ tướng mang hảo mệnh, cuộc đời này chẳng những gặp được người yêu định mệnh của mình, người kia còn vì hắn sinh con, dắt tay đến đầu bạc. Lục Ngũ lấy tay xoa xoa mũi, nhớ lại… Khó trách chỉ thấy qua một lần liền đối với người kia nhớ mãi không quên. Nguyên lai ông trời sớm lấy loại phương thức này nhắc nhở, người kia chính là cậu a.
Lục Ngũ bưng lên hoa quả đã gọt sẵn, đi đến người đối diện hắn ôn nhu cười với người nọ.
— hoàn —
Rốt cuộc câu chuyện cẩu huyết cũng kết thúc. Không có phiên ngoại vì không thể viết thô hơn được nữa… Có lẽ vì hai vυ' của bạn thụ như phụ nữ nên xấu hổ. Không sao cái gì không hợp lý càng mang cảm giác mê hoặc