Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 40

Tuy trước đây Bao Tử là một người khá nhàn rỗi, nhưng bây giờ thì đã có chút khởi sắc rồi, dù cho khởi điểm có hơi thấp một chút cũng không sao, so với trước đây thì tốt hơn nhiều lắm.Có câu muốn đạt được thành công thì phải cố gắng hơn nhiều lần người khác, mà Bao Tử trừ việc luôn không ngừng cố gắng ra thì còn phải nói là cô rất may mắn nữa.

[Đó chính là tầm quan trọng của việc cưới được một anh chồng tốt đấy.] [Và một anh chồng tốt sẽ kèm theo đó là một người đại diện tốt.] [Ôm chặt chỗ dựa rồi bước đến đỉnh cao thôi!]

Kịch bản phim mới đã về đến tay, đánh giá sơ qua thì đây là một bộ phim khá hay, chủ yếu nói về chuyện tình của một thứ nữ của phủ tướng quân và hoàng tử, tất nhiên trong quá trình sẽ xảy ra tranh đấu, đoạt quyền đoạt vị, còn nhắc tới cả gia đấu nữa, tình tiết phức tạp khiến người ta phải than thở, nhưng xu hướng khán giả thì vẫn thích xem thể loại như vậy.

Trong phim Bao Tử vào vai ám vệ ở bên cạnh nam chính từ nhỏ, ngoài lạnh trong nóng, tuy thích nam chính nhưng vì thân phận địa vị mà không dám thổ lộ, trong vòng tám tập đầu vì là người đi theo nam chính nên sẽ được lên hình nhiều, đến tập tám thì chết vì đỡ một nhát kiếm cho chủ tử, thế nhưng cho đến tận khi chết nàng vẫn không dám nói ra tiếng lòng của mình.Thật ra nam chính đã biết tâm tư của nàng từ lâu, nhưng hắn làm như không biết, chỉ coi nàng là trợ thủ đắc lực của mình mà thôi.

Hoắc Sâm ngồi trên salon đọc kịch bản, tập trung chú ý vào nhân vật mà vợ sẽ đóng, lông mày nhíu chặt lại.

Bánh bao ngốc ngồi một bên im lặng chờ đợi ý kiến của chồng, kết quả lại thấy khuôn mặt của Hoắc Sâm tối sầm lại, trong lòng đột nhiên có chút ưu tư: "Sao vậy? Kịch bản không hay ạ?"

[Ai gu, sắc mặt của chồng không tốt rồi.]

[Có phải là bị yêu quái nhập không?]

[Đừng làm em sợ!]

"Ừ, cực kỳ chán luôn."

"..."

[Chồng à, anh đang coi thường con mắt của người đại diện à →_→?]

"Chậc chậc, em nghĩ đi, em chỉ là vai phụ số 6 thôi, sao phải diễn vai yêu đương làm gì hả?"

"..." Chuyện này sao mà em biết được?

"Tám tập đã chết rồi, mà còn chết vì một kẻ không đáng nữa chứ, xì!"

"..." QAQ

[Sao tự dưng mình lại ngửi thấy mùi dưa chua ủ lâu ngày vậy nhỉ?]

[→_→]

Hoắc Sâm ngạo kiều không hề che dấu sự ghen tuông trong lòng trước mặt Bao Tử, rất có dáng vẻ kiểu "Đúng, trẫm đúng là rất không hài lòng khi ái phi diễn cảnh yêu đương, trẫm bá đạo như vậy đấy,

cố tình thích gây sự như vậy đấy, muốn độc chiếm nàng như vậy đấy".Nhưng hiển nhiên Hoắc ảnh đế đã quên mất rằng, trong lúc Bao Tử còn đang chật vật đóng vai thi thể thì hắn đã đóng qua bao nhiêu bộ phim tình cảm rồi? Lại còn toàn vào vai nam chính si tình nữa chứ →_→.

"A Sâm, kịch bản người ta viết vậy rồi, em cũng không có cách nào, với lại anh cũng thấy rồi đấy, nhân vật của em tuy thầm mến nam chính, nhưng hoàn toàn không thổ lộ ra mà." Để đối phó với Hoắc Sâm đang xù lông thỏ, bước đầu tiên Bao Tử chọn cách giảng đạo lý.

"( ̄^ ̄)ゞ"

[Vẫn không vui!]

[Anh không nghe anh không nghe anh không muốn nghe!]

[Anh cứ thích làm ầm ĩ lên đấy!]

"Anh thử nhìn lại mấy bộ phim anh đóng trước kia đi, mấy phim lâu rồi thì bỏ qua, chỉ nói đến phim "Đế vương" gần đây nhất thôi, cái vai đế vương mà anh đóng ý, trời ơi đúng là có cả một hậu cung ba nghìn mỹ nữ trong truyền thuyết, còn á cùng với nữ chính diễn cảnh chàng là gió thϊếp là cát cùng nhau bay đến tận chân trời, thế mà em còn chưa thèm nói gì đâu đấy!" Nói nhẹ nhàng không nghe, Bao Tử không còn cách nào khác là phải dùng chút thủ đoạn.

"..."

[Vợ, em đang ghen đấy à = v =.]

[Thích quá đi!]

[Vợ, em hãy nghe anh giải thích.]

"Vợ, đó chỉ là diễn thôi mà." [mặt nghiêm túc]

"Em cũng vậy thôi, cho nên chúng ta phải thông cảm cho nhau chứ." [mặt lạnh]

[Game over!]

[Trận ghen tuông xin tạm kết thúc tại đây!]

---

Kịch bản về đến tay, cũng có nghĩa là một tuần nữa Bao Tử phải vào đoàn quay phim rồi.Lần đầu tiên trong đời cô được vào một vai quan trọng, hơn nữa còn có nhiều lời thoại nữa, quả thật khiến cho cô rất căng thẳng.Vai diễn này không giống như trước đây, cho nên cô hi vọng mình có thể nhập vai trong trạng thái tốt nhất.

[Đây chính là sự quyết tâm để được trở thành một diễn viên xuất sắc.] [Mười năm sự nghiệp chỉ được thể hiện bằng một phút trên sân khấu thôi.] [Cho nên phải biết tận dụng hết tài nguyên vốn có bên cạnh mình.]

Đúng là trong một bộ phim truyền hình không chỉ cần diễn viên chính diễn tốt là được, mà những diễn viên phụ cũng vô cùng quan trọng, chỉ một người làm sai thôi là cả bộ phim sẽ không hoàn hảo.Hiểu được điều này, bánh bao ngốc đã rất thông minh tìm đến chồng mình để diễn tập, đây chính là biết tận dụng tài nguyên đó.

"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ."

"Làm xong hết mọi chuyện rồi sao?"

"Vâng."

"Tốt, lui xuống đi."

"Tuân lệnh."

"Khoan đã! Hồng Diệp, ngươi đi điều tra về Tống Phi cho ta."

"Tống phi, thứ nữ của tể tướng sao ạ?"

"Đúng vậy." Bùi Chi Thương nhếch môi cười, ánh mắt lộ ra sự ôn nhu, khiến cho nàng nhìn mà tim đau nhói.

Hồng Diệp im lặng hồi lâu mới đáp: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Bóng lưng nàng lúc rời đi có chút cứng nhắc, bước đi có phần vội vã.

...

Sau khi tập với nhau một đoạn ngắn, Bao Tử vội vàng suy nghĩ lại biểu hiện của mình, thậm chí còn bám chặt lấy Hoắc Sâm mà hỏi: "Thế nào hả chồng? Em diễn thế có được không (☆_☆)?"

"Ừm, tổng thể mà nói thì không tệ lắm, nhưng có những chỗ em cần phải chú ý một chút, ví dụ như lúc em nghe thấy người ta nói đến tên Tống Phi thì cơ thể của em phải cứng đơ lại ngay, khuôn mặt lạnh lùng tỏ ra sững sờ chút." Hoắc Sâm đưa tay véo má cô.

"Xin được lĩnh giáo."

"Không cần khách khí, muốn cảm ơn thì lại đây hôn một chút nào."

"..."

[Chồng cứ đùa giỡn thế thì em biết phải làm sao?]

[Không cự tuyệt, cũng không phản kháng.]

[=3=]

---

Bao Tử vì muốn cảm ơn chồng mình hôm nay đã vất vả luyện tập với mình, nên ngoài việc dâng hiến một nụ hôn ra thì còn tự mình vào bếp làm bữa tối cho chồng nữa, một bữa tối phong phú ngon miệng chắc hẳn là đủ để báo đáp anh rồi, với lại giữa hai vợ chồng với nhau thì chuyện báo đáp cũng không cần quá cầu kỳ.

[Thật ra thì...]

[Hoắc Sâm muốn Bao Tử báo đáp bằng cách...]

[Làm cái chuyện này nọ này nọ kia ý.]

Nhưng tất nhiên Hoắc Sâm vẫn rất vui vẻ tiếp nhận bữa ăn thịnh soạn mà vợ làm cho mình, hắn cũng rất muốn đi theo vợ vào bếp, mặc dù người ta thường bảo đàn ông tránh xa nhà bếp, nhưng hình ảnh hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm rất lãng mạn mà = v =.

Chỉ tiếc là hắn đã bị đuổi ra ngoài rồi, nhìn cánh cửa phòng bếp, Hoắc Sâm thở dài ~ Vợ mình đúng là chả biết lãng mạn gì cả! Chậm rãi đi ra sopha, ngồi xuống, buồn chán mở TV, sau đó...Rất tình ngờ và bất ngờ, hắn lại xem được cái quảng cáo khoai tây chiên mà vợ mình đóng →_→.

[Ô chộ ôi chộ ôi chộ ôi ~]

[Ngồi xem mà trong đầu lại nghĩ mấy chuyện đen tối rồi ~]

[= v =]

...

Lúc Bao đầu bếp bưng món ăn đặt lên bàn thì tự dưng lại nhận được một nụ hôn nóng bỏng với cách thức tiêu chuẩn của chồng mình.

Bánh bao ngốc ngơ ngác: "..."

[Bổn bánh bao chẳng qua chỉ vào bếp một lần thôi mà.]

[Sao lại khiến cho chồng kích động đến vậy nhỉ?!]

[Ưm, đừng hôn nữa mà ~ Ăn cơm thôi ~]

...

Lúc ăn cơm, bánh bao ngốc lại nhạy cảm phát hiện ra là chồng mình có gì đó không bình thường...

[(⊙w⊙)]

[Sao tự nhiên anh lại liếʍ môi làm quái gì vậy?]

[Ăn cơm bình thường không được sao? Chẹp chẹp miệng làm gì chứ?!]

[Đây có phải chồng tôi không đó?!]

---

Sau khi xem quảng cáo khoai tây chiên của Bao Tử, thấy vợ mình liếʍ môi chép miệng rất mờ ám, khiến cho Hoắc Sâm cứ nhộn nhạo trong lòng mãi, đầu cứ chỉ nghĩ đến chuyện phóng túng với vợ đêm nay thôi = v =.

Chắc chắn có vấn đề, đây chính là nhận định khách quan của Bao Tử khi nhìn thấy mấy hành động kì lạ của Hoắc Sâm, thậm chí cô còn thể hiện ra thái độ kiên định kiểu "Anh mà không nói cho em biết nguyên nhân thì em sẽ không lăn lộn với anh đâu."

Nhưng mà buổi tối lúc trông thấy Hoắc Sâm bước từ phòng tắm ra, thật ngại quá, lập trường là cái quái gì vậy? Có ăn được không? Cứ dứt khoát đè ngã là thiết thực nhất.

[Bánh bao ngốc đã tự làm mình mất mặt như vậy đấy.]

...

Xong việc, hai vợ chồng nằm ôm nhau trò chuyện...

"Em thích ăn khoai tây chiên à?"

"Tất nhiên là thích rồi, vị chanh ăn ngon nhất luôn."

"Thế hôm nào mua một ít về để ở nhà nhé."

"(●°u°●)

"."

[Chồng mình thật tốt!]

[Lần nào lăn lộn xong cũng cực kỳ dịu dàng, quan tâm và hào phóng.]

[Hửm? Có ý đồ bất chính gì không đây?]

[Mà dù có thế nào thì...]

[Chồng ơi I love you!]

"Chồng ơi, để em xem cái nhẫn anh đeo trên ngón áp út có khắc tên em không nào."

Hoắc Sâm giơ tay ra: "Thật ra thì anh không muốn đeo nhẫn cho lắm."

"Tại sao?"

"Người ta đeo nhẫn có hai ý nghĩa, đó là đối ngoại và đối nội.Đối ngoại là gì, là tuyên bố cho người ta biết mình là hoa đã có chủ rồi, còn đối nội thì sao, là để luôn tự nhắc nhở bản thân rằng mình đã có vợ hoặc chồng.Cá nhân anh thì cảm thấy nếu người đàn ông thật sự yêu vợ mình thì sẽ không cần đến cái thứ mang tính hình thức này, bởi vì anh ta sẽ tự biết chống cự lại những hấp dẫn bên ngoài vì gia đình của mình, cho dù trên tay không đeo nhẫn thì trong lòng vẫn luôn có vợ."

"Ừm, anh nói rất hay, nghe cũng rất có lý nữa, thế tại sao anh lại đeo nhẫn?"

"Chỉ trách mị lực của anh quá lớn, phải dùng đến cái nhẫn để xua đuổi yêu ma quỷ quái bên ngoài

= v =." "..."

[Chồng mình đúng là không biết xấu hổ, mình không muốn nhận anh nữa thì phải làm sao QAQ?]

"Vợ, em cũng phải luôn đeo nhẫn đấy, chờ đến khi em bốn mươi năm mươi tuổi thì mới được tháo ra."

"Tại sao?"

"Bây giờ em cần phải tuyên bố với người ta là em đã thuộc quyền sở hữu của ai, đến khi bốn năm mươi tuổi không còn mị lực nữa thì người ta sẽ không nhìn ngó em nữa, lúc đó còn cần nhẫn làm gì, dù sao thì em vẫn là của anh thôi."

"..."

[Thế quái nào mà mình lại nói đến chủ đề cái nhẫn vậy nhỉ?!]

[Chẳng qua là mình mới phát hiện ra trên nhẫn của mình có khắc tên tiếng Anh của chồng thôi mà.]

"Vợ."

"Dạ."

"Em ngủ ngon."

"Ừm, anh ngủ ngon."

Bánh bao rúc vào ngực Hoắc Sâm, ôm chặt lấy eo hắn, miệng nhếch lên cười, từ từ nhắm mắt ngủ.