Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 26

Bao Tử vì một phút lầm lỡ do bị Hoắc Sâm trêu ghẹo mà cuối cùng phải nhận về một bàn thua thảm khốc, hơn nữa nội dung nói chuyện còn có vẻ hơi da^ʍ tà (¬_¬), không phải chỉ có lúc lăn lộn trên giường thì mới có chuyện cởϊ qυầи sao?

Mà toàn bộ cảnh này đều đã bị thu hết vào ống kính rồi, mặc dù "Có em trong đời" là một chương trình văn minh, nhưng đây là xã hội hiện đại, tốt xấu gì cũng nên phô ra hết thì mới chân thực.Cho nên đạo diễn tuyệt đối sẽ không cắt đoạn này đi đâu, vì chắc chắn đây sẽ là một cảnh đắt giá để làm tăng tỷ suất người xem ( ̄▽ ̄).

[Vì tiền, anh ta sẵn sàng bán đứng nhân cách chính trực của mình.]

Sau cuộc nói chuyện thô bỉ vừa rồi, Bao Tử không hề lên tiếng nữa...

[Xấu hổ chết được, một lần là đủ rồi.]

[Cứ lẳng lặng mà quên tôi đi ~]

[Với cả, quan trọng là...]

[Đây rõ ràng không phải lỗi của tôi mà.]

[Tất cả là tại Hoắc Sâm!]

Mãi đến tận lúc lên máy bay, bánh bao ngốc vẫn im lặng không nói, làm Hoắc Sâm sợ hãi vì cho rằng mình lại chọc giận vợ rồi Σ (゚д゚lll).

"Vợ ơi, sao em không nói gì thế?"

Cũng may là trên máy bay không được phép quay chụp nên Bao Tử mới dám nói: "Anh có biết là lúc trên xe anh nói cái chuyện cởϊ qυầи làm em xấu hổ thế nào không?"

"Chuyện đó đối với hai vợ chồng là bình thường mà, khán giả xem đài cũng sẽ hiểu thôi ( ̄▽ ̄)."

"..."

[Mặc dù nói vậy không có gì sai...]

[Nhưng có ai lại đi nói toẹt ra bên ngoài như vậy chứ!]

[Người của công chúng mà không biết giữ hình tượng gì cả!]

[Show ân ái cũng được thôi!]

[Nhưng không phải bằng cách đó!]

---

Cũng may là trong kì kinh nguyệt Bao Tử không bị buồn đi tiểu vô số lần giống những bạn nữ khác, nhưng không đi nhiều không có nghĩa là không buồn đi (╥﹏╥).

Bởi vì không được gỡ dây ra, mà đi vệ sinh lại phải cùng nhau đi, máy bay lại là nơi công cộng, để người khác trông thấy cảnh một nam một nữ cùng nhau đi vào toilet thì còn ra thể thống gì nữa.Nghĩ vậy, Bao Tử liền nhắm mắt lại, quyết định sẽ nhịn tiểu.

...

[Không được rồi!]

[Không thể chịu nổi nữa!]

[Sắp tiểu ra quần luôn rồi!!]

"A Sâm, em muốn đi vệ sinh QAQ."

"..."

[Mặc dù ban đầu cảm thấy rất hưng phấn.]

[Nhưng đến khi hành động thực tế...]

[Thì hắn lại thấy hơi ngại.]

"Cái thứ phải thay ra kia em có cầm theo không?"

"Có, em nhét trong túi áo rồi."

"Đi thôi."

...

Nhìn hai vợ chồng ngốc nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh, các nhân viên công tác đều phấn khích bụm miệng...

[Dù biết chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.]

[Nhưng không hiểu sao trong đầu lại cứ nghĩ đến mấy chuyện mờ ám kia ý.] [Trời ạ, chúng tôi thật sự không trong sáng chút nào cả.] Trong toilet...

"Anh có thể tự giác quay đầu đi chỗ khác không hả?" "Vợ chồng già rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ (●°u°●)"." "..."

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có mỗi hai vợ chồng, chỉ cần anh không nói em không nói, có làm những chuyện khác thì tuyệt đối cũng không có ai biết cả.Đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ cởi cái sợi dây đỏ đang trói tay nhau ra mà thôi ◉‿◉.

[Thần không biết quỷ không hay.]

[Chuyện này chỉ có trời biết đất biết anh biết em biết mà thôi.]

Hoắc Sâm bị vợ bắt phải úp mặt vào tường, không cho quay đầu lại, lúc ấy Bao Tử mới thoải mái mà đi tiểu được (╥﹏╥).

"Anh có mang theo một gói đường đỏ cho em đấy, anh sợ ở Tiệp không mua được." [Vợ à, mau khen anh đi = v =.]

[Có đốt đèn l*иg cũng không tìm được một người chồng biết quan tâm vợ như anh đâu =w=.]

"Thế à, cảm ơn anh nhé."

"..."

[F*ck]

[Không còn lời nào khác sao?]

[Cũng không XOXO?]

[Mất hứng ( ̄^ ̄)ゞ]

...

Giải quyết xong chuyện đại sự của đời người, hai người lại luống cuống buộc cái dây lại, nhưng mà...tháo ra thì dễ, buộc vào lại khó cực kỳ (T_T)

"Chồng à, lúc nào đi tắm hay thay quần áo thì chúng mình có thể tháo cái dây này ra đó (●°u°●)"

."

"Em không thấy là rất khó để buộc lại à →_→?"

"Nhưng nếu không gỡ ra thì làm sao cởϊ qυầи áo mặc quần áo được →_→?"

"..."

"Chỉ là chút khó khăn thôi mà, chồng à, phải nếm trải qua đau khổ thì mới là con người, biết chưa?"

"..."

[Phu nhân dạy rất đúng.]

[Là trẫm ngu.]

---

Đợi đến khi hai vợ chồng vất vả buộc lại cái dây rồi đi ra ngoài thì...chậc chậc, mọi người trên máy bay đều đang nhìn họ với một ánh mắt...khinh bỉ, gian tà kiểu ý nói ái chà chà, không tệ nha.

Hoắc Sâm: "..."

[Mấy người này thật là, tư tưởng quá đen tối!]

[Đầu óc đang nghĩ cái quái gì thế hả?!]

Bao Tử: "..."

[Cảm giác như mình là động vật quý hiếm được mọi người vây xem ý.]

[Nhất định là cảm giác của mình không đúng rồi!]

Tổ đạo diễn: "..."

[Tại sao không được quay phim tại sao không được quay phim chứ!!!]

[Chỉ trách đây là một chuyến bay đề cao sự an toàn mà thôi!]

[Đã vậy thì...]

[Đành phải nhờ đến tổ phụ đề hỗ trợ thôi!]

Lúc máy bay hạ cánh, đạo diễn có để lại một tấm bản đồ, bên trên ghi rõ nơi ở của hai vợ chồng tối nay, sau đó chỉ cho một anh quay phim duy nhất ở lại, còn tổ đạo diễn và các nhân viên khác thì lập tức đi lên xe buýt rồi nhanh chóng rời đi.

Ý muốn nói là, ngay khi xuống máy bay, hai vợ chồng phải tự mình đi tìm chỗ ở. Hoắc Sâm: "(¬_¬)"

[Mẹ nó, có biết là cơ thể vợ tôi đang không thoải mái không hả?!]

Bao Tử: "(¬_¬)"

[Mẹ nó, có biết là cơ thể tôi đang không thoải mái không hả?!]

Đối với chuyện này, tổ đạo diễn tỏ vẻ tất nhiên là chúng tôi không biết rồi.

Đạo diễn khổ sở vứt bỏ Hoắc Sâm ở đây đương nhiên là để trả thù rồi, mà Hoắc Sâm biết nhưng vẫn giả bộ ngốc, nhưng hiện tại thì...ha ha!

"Bánh bao, nơi chúng mình đang đứng là cộng hòa Séc chứ đâu phải Tiệp Khắc, Tiệp Khắc đã sớm giải thể rồi, kiến thức của đạo diễn đúng là quá nông cạn."

"Em cũng biết mà, chẳng qua lúc đạo diễn nói em thấy anh ta high quá nên mới không nhẫn tâm cắt lời thôi."

Anh quay phim: "..."

[Quá hiểm!]

[Đây tuyệt đối là một đôi vợ chồng có thù tất báo.]

[Đạo diễn, anh mà nhìn cảnh này thì nhất định sẽ khóc ngất ở nhà cho xem QAQ.]

---

Tiếp theo, hai vợ chồng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tấm bản đồ.

...

Hoắc Sâm: "(⊙w⊙)"

Bao Tử: "(⊙w⊙)"

[Cái đống đường kẻ kéo dài bất tận này...]

Hai vợ chồng liếc nhau một cái, đồng loạt thở dài, sau đó nắm tay nhau tiến về phía trước.

Anh quay phim đi đằng sau, nhìn bóng lưng đang khuất xa của hai người, đột nhiên cảm thấy cảnh này phải nên l*иg một đoạn nhạc...

[Đệ gánh hành lý, huynh dắt ngựa.]

[Đón ánh bình minh, tiễn ráng chiều.]

[Bước qua gập ghềnh, đường dài rộng.]

(Editor: Những câu hát trong bài "Xin hỏi đường ở phương nào?", nhạc phim Tây du ký.)

"Hoắc tiên sinh thân mến, bánh bao tiểu thư vợ ngài tức tôi đây xin nương tựa vào ngài trong suốt năm ngày ở Séc này, mong ngài hãy chăm sóc cho tôi thật tốt, mặc dù giữa hai ta đã bị trói buộc bởi một sợi dây, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, ngài tuyệt đối đừng vứt bỏ tôi nhé (╯3╰)."

Hoắc Sâm: "..."

[Vợ à, em bị trúng gió gì vậy?]

[Gió Siberia hay là gió thái bình dương thế?]

"Bà Hoắc nghĩ quá rồi, tôi còn phải bám chặt chân bà mà đi ấy chứ, dù gì thì kỹ năng sống của bà cũng đạt max điểm mà."

Anh quay phim: "..."

[Hai người đủ rồi đó!]

Bao Tử liếc xéo chồng (¬_¬): "Ý của em là, ở nơi đất khách quê người, hai chúng ta phải biết phối hợp ăn ý với nhau."

Lời này trong nháy mắt đã đả thông hai mạch nhâm đốc của Hoắc Sâm, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được hàm nghĩa của nó, ví như cái vị đang cầm máy quay phim kia, anh ta chỉ đơn giản cho là Bao Tử tiểu thư đang nói linh tinh thôi.Cũng may là Hoắc Sâm - người chuyên gia hãm hại vợ, tuy đã hiểu ý vợ rồi nhưng hắn vẫn giả bộ không hiểu: "Hoắc phu nhân, xin hãy nói tiếng người, cảm ơn."

Bao Tử: "..."

[Nhất định phải bức bách em như vậy sao?]

[Tình cảm vợ chồng đi đâu hết rồi?]

[Bị cẩu độc thân ăn hết rồi sao?]

[Chuyện mất mặt như vậy em không thể nói ra được╭(╯^╰)╮.]

Bánh bao ngốc hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Sâm đang cười đểu, không cam lòng nói: "Là một người theo chủ nghĩa yêu nước, nên em chỉ tinh thông tiếng Trung Quốc thôi, hiểu chưa? Ngu ngốc!"

Hoắc Sâm: "..."

---

Séc là một đất nước xinh đẹp với rất nhiều công trình kiến trúc đặc sắc.Hai vợ chồng ngốc dần dần bị đắm chìm vào cảnh đẹp nơi đây, hoàn toàn quên mất chuyện phải đi tìm nhà ở, chắc là hai người đang nghĩ thế này: Không cần vội! Nhà nó vẫn ở nguyên đó thôi, có chạy được đâu mà sợ!

[Tuyệt đối không nên vì mục đích cuối cùng mà bỏ lỡ cảnh đẹp trên đường.] [Chúng tôi rất có mắt thẩm mỹ mà = v =.]...

Và thế là hai vợ chồng ngốc với mắt thẩm mỹ của mình cứ chậm chạp mãi không đến nơi ở trong năm ngày tới của mình.

Hại cả tổ đạo diễn với các nhân viên đến sớm phải đau khổ chờ đợi QAQ.

[Đúng là một câu chuyện xưa đau buồn.]

[Đạo diễn chỉ biết khóc ròng.]

[Rõ ràng kịch bản không phải thế này mà!]

[Nhưng mà đạo diễn à, anh đừng quên là chính anh đã bỏ rơi hai vợ chồng họ đấy.]

[Nên là tự mình đi chết đi, đừng quên tự mua quan tài cho mình nhé!]...

Lúc này đây, hai vợ chồng ngốc đang hưởng thụ quãng thời gian vô cùng lãng mạn, Hoắc Sâm rất ra dáng một người chồng, dưới ánh hoàng hôn, hắn nắm tay vợ mình đi dạo quảng trường Prague, cảnh tượng đẹp tuyệt vời.

"Chồng ơi, có phải bọn mình đã quên mất chuyện gì rồi không?"

"Đâu có."

"Nhưng em lại nhớ là đạo diễn bảo chúng mình trước ba giờ phải tìm được nhà ở mà."

"Hình như thế, bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bốn rưỡi."

"Thế thì đằng nào cũng muộn rồi, cứ chơi thêm lúc nữa đi." "Đồng ý