Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 14

[ Tiểu thuyết tu chân]

Lấy phù chú trong túi giữ vật ném mấy cái, Liễu Khê nằm lên giường, suy nghĩ không nhúc nhích, tay xoa cái eo nhỏ, cứ cảm giác cơ thể không còn của nàng nữa.

Trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi gặp sư phụ cầm thú băng sơn. Nghĩ tới đây, Liễu Khê nhịn không được chà xát hai chân, cái cảm giác tiêu hồn kia vẫn còn không biến mất đâu.

Ngáp một cái, Liễu Khê nằm ngủ.

Cấm chế ở cửa bị mở, một ánh sáng xuất hiện, một thân hình cao dài đi vào, nhìn Liễu Khê ôm chăn, vùi nửa mặt vào trong đó, có chút trẻ con bĩu môi, ngay cả ngủ cũng là bộ dạng dễ ăn hϊếp như vậy.

Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của NgọcThanh dịu dàng một chút, khóe mắt lộ ý cười, ngón tay nhẹ vuốt khuôn mặt của Liễu Khê, hơi dừng ở bờ môi phấn nộn.

Khiến nàng mệt chết rồi! Hắn nhớ rõ phần khẩu quyết đơn giản trong việc nam nữ song tu, lúc trước tùy tiện ném vào trong túi giữ đồ, vốn nghĩ không cần dùng, bây giờ cảm thấy may mắn mình không có ném đi.

Tùy ý ngồi bên giường, cúi người xuống, càng dựa càng gần, có thể nhìn rõ cặp lông mày nhỏ dài của Liễu Khê, hơi thở của Liễu Khê phả lên hai má của Ngọc Thanh, mang theo mùi vị khiến hắn nhớ mãi không quên, hắn thật sự rất thích.

Liễu Khê ngủ rất sâu, bởi vì Ngọc Thanh ở đây nên nàng cảm nhận được sự an toàn ấm áp, Liễu Khê giống như con mèo nhỏ, hai mắt nhắm lại, thân mình bắt đầu hoạt động, tự giác chui qua chỗ hắn.

Ngọc Thanh rất vui vì biểu hiện quyến luyến lơ đãng của Liễu Khê, hắn thỏa mãn lên giường, nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo, ôm lấy thân thể mềm mại của Liễu Khê vào lòng, không trừ một khe hở, sau đó mới nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Qua mấy canh giờ, mặt trời xuống núi, bầu trời rang đỏ mang theo một ít hồng chanh, diễm lệ xinh đẹp. Liễu Khê cảm thấy mình đang bị cái gì gắt gao ôm lấy, vừa ấm áp lại an toàn, nhưng cảm thấy không thể thở được.

Mơ màng cọ cọ cái chăn, thứ đó không mềm mại như cái chăn mà có chút rắn chắc mát mẻ, cũnng có một vài cảm xúc quen thuộc.

Quả nhiên, vừa mở mắt đã thấy bộ ngực trắng như ngọc, trên ngực có hai điểm màu hồng hồng, Liễu Khê nuốt nước miếng, sư phụ thật sự rất xinh đẹp ~

Trừng mắt nhìn, sư phụ lúc này chính là leo giường, hơn nữa còn ôm lấy bản thân. Hai thân thể trần trụi giao nhau một chỗ, da dính da, nhưng mà Liễu Khê rất thích, rất rất thích.

Bởi vì ôm rất chặt nên Liễu Khê cẩn thận dịch cơ thể, điều chỉnh lại tư thế của mình, thỏa mãn nhắm mắt lại, vậy thì ngủ thêm một chút.

Thật ra Ngọc Thanh không có ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, lúc nhìn thấy động tác vụиɠ ŧяộʍ của Liễu Khê, khóe miệng hắn nở một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, sau đó biến mất.

Hai người ở đây ôm nhau ngủ, mà Kiêu Dương đang lo lắng vì câu nói của Liễu Khê cũng tới Tàng Thư Các, ở lầu một của Tàng Thư Các, ai cũng có thể tới, nơi này có thể lấy mấy quyển sách tu chân cơ bản, chỉ cần có thể bước vào Luyện Khí kỳ thì có thể dụng thần thức ghi nhớ khẩu quyết trong đầu.

Nhưng với Tử Tiêu Tông mà nói thì nó chẳng có giá trị gì, nhiều nhất là bởi vì đám đệ tử nhàm chán không có gì làm tới đọc lấy kiến thức thôi.

Mà lầu hai và lầu ba lại có cấm chế ở cửa, cần có lệnh bài đặc biệt mới vào được.

Đạo đồng trông coi ngọc giản thấy Kiêu Dương, hành lễ với nàng ta rồi nói: "Tham kiến chân nhân."

Đối với các đạo đồng không thể tu chân mà nói, những đệ tử nội môn mặc đồ tu chân đều xứng đáng để tôn kính.

"Không cần đa lễ, ta chỉ tới nhìn một chút!" Kiêu Dương kiềm chế giao động của mình, nở nụ cười yếu ớt như gió xuân, gần như khiến đạo đồng cứng người.

Tuổi của vị chân nhân này không lớn, lại xinh đẹp, còn lễ phép dịu dàng như vậy, hắn không khỏi sợ hãi: "Vì chân nhân làm việc là phúc của ta!"

Kiêu Dương không có kiên nhẫn nhưng vẫn mỉm cười: "Không cần, ta tự tìm cũng được!"

"Mời chân nhân!" Đạo đồng giống như bị nụ cười của nàng ta làm cho choáng váng, sau đó hành lễ một cái, hai mắt nhìn bóng Kiêu Dương với sự mê luyến rõ ràng.

Ngọc giản ở lầu một như biển, may mắn có phân loại, Kiêu Dương chỉ mất chút sức đã tìm được ngọc giản về căn cốt và thể chất, trên mặt mang theo mấy phần nghi ngờ dao động.

Kiêu Dương ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiên định, bắt đầu dùng thần thức mỏng manh của mình tiến vào ngọc giản, trong nháy mắt, tất cả nội dung của ngọc giản nhảy vào đầu làm cho đầu Kiêu Dương đau đớn.

Kiêu Dương thấy được thứ mình cần tìm, đọc nhanh như gió, nhưng chỉ có mấy câu nói đã khiến cho lòng Kiêu Dương trầm xuống, khiến nàng ta khó chịu tới mức không thể thở.

Thân thể thuần âm! Đỉnh lô trời sinh!

Thì ra Liễu Khê sư tỷ không lừa nàng ta, nàng ta đã tự mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, có một đỉnh lô có thể tăng công lực như nàng ta thì có mấy ai có thể không bị cám dỗ?

Không lẽ sau này nàng ta thật sự trở thành đỉnh lô của mọi người? Trở thành công cụ phát tiết của nam tu sĩ sao?

Nghĩ tới đây, Kiêu Dương rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo từ xương sống truyền tới ót, nhưng lại khiến nàng ta chảy mồ hôi lạnh.

Nàng, nàng ta muốn tìm đại sư huynh để nói chuyện, đại sư huynh nhất định sẽ giúp nàng ta.

Kiêu Dương vội vàng rời khỏi Tàng Thư Các, lúc cách chỗ Lăng Cổ rất gần thì đi chậm lại, mang theo mấy phần chần chờ mà bản thân không rõ.

Nếu Liễu Khê sư tỷ có thể thấy được thì sư huynh giỏi như vậy sao có thể không biết?

Nghĩ tới những cử chỉ ái muội mà Lăng Cổ thường làm với bản thân, lúc này nàng ta không còn thấy đó là sự ngọt ngào mà là không thoải mái, ghê tởm.

Không lẽ đại sư huynh thật sự có ý đồ khác với nàng ta?

Không! Không thể!

Kiêu Dương cố gắng thuyết phục bản thân, đại sư huynh chăm sóc mình vì mình là tiểu sư muội, ngày nào hắn cũng chỉ dẫn giúp nàng ta tu luyện, thậm chí bởi vì bản thân không quen ăn đồ mà đi tìm những thứ có linh khí, thậm chí còn vì nàng ta mà học nấu nướng.

Nghĩ tới việc Lăng Cổ vì nướng thỏ cho bản thân mà khiến tay sưng đỏ, Kiêu Dương cảm thấy áy náy vì đã nghĩ xấu về đại sư huynh.

ở Tử Tiêu Tông, chỉ có đại sư huynh Lăng Cổ là người đối xử tốt nhất với nàng ta.

Cho dù nàng ta có thân thể thuần âm thì đại sư huynh vẫn đối xử thật lòng với nàng ta!

Cố gắng đè ép sự nghi ngờ xuống, Kiêu Dương nghĩ tới những việc Lăng Cổ làm cho nàng ta, lại bắt đầu tin tưởng.

Nhưng sâu trong đáy lòng có sự nghi ngờ, sao có thể vì một vài hình ảnh đó mà biến mất?

"Kiêu Dương!" Âm thanh của Lăng Cổ trong trẻo, dịu dàng nhưng mang theo vui vẻ, giống như thấy người yêu.

"Đại sư huynh!" Kiêu Dương vẫn còn nhỏ tuổi, không thể che giấu cảm xúc tốt, tuy trên mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ nhưng vẫn có mấy phần miễn cưỡng.

"Sao vậy? Có phải có chuyện không vui? Hay là nhớ nhà?" Âm thanh của Lăng Cổ dịu dàng như gió xuân thổi vào mặt, khiến người khác không thể hoài nghi hắn.

"Không, không có gì, hôm nay gặp Liễu Khê sư tỷ, hình như tỷ ấy không thích muội, có phải muội, muội quấn lấy sư huynh quá không?" Kiêu Dương cả kinh, nghĩ tới thái độ của Liễu Khê, khó chịu mách.

"Đại khái là nàng ta gặp bình cảnh trong tu luyện, muội cũng biết, ta cũng như thế." Lăng Cổ nở nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng an ủi Kiêu Dương: "Có điều, tính Liễu Khê rất thẳng thắn, không thể khống chế tâm trạng của mình, muội hẳn bị muội ấy đem làm cá để chém rồi."

Đáng chết, sao hắn lại quên Liễu Khê chứ? Nghĩ tới sư phụ cùng với các trưởng lão ở Tử Tiêu tông luôn ghép đôi hắn với Liễu Khê, Lăng Cổ xuất hiện một tia kiên định. Có Kiêu Dương hoạt bát biết làm nũng, Lăng Cổ cảm thấy Liễu Khê không thú vị, huống chi Kiêu Dương còn có thân thể thuần âm? Nếu như lúc trước, Lăng Cổ còn nghĩ tới sẽ sống chung với Liễu Khê, nhưng bây giờ trong mắt hắn, sợ là Liễu Khê còn chẳng bằng móng tay của Kiêu Dương.

Không nghĩ tới nữ nhân này lại khiến cho Kiêu Dương tức giận, quả thật không có phong độ làm sư tỷ. Nhưng nghĩ tới sư phụ của Liễu Khê, Lăng Cổ cảm thấy khó khăn, Ngọc Thanh sư thúc là người thích bao che khuyết điểm, nếu như hắn tùy tiện chọc giận Liễu Khê chỉ sợ sẽ bị sư thúc thu thập, không chừng hắn còn bị ép phải làm đạo lữ với Liễu Khê.

Hay là để cho Ngọc Thanh sư thúc gặp Kiêu Dương, chỉ bằng linh căn hiếm có của Kiêu Dương cũng khiến Ngọc Thanh sư thúc nhìn Kiêu Dương với ánh mắt khác xưa. Tới lúc đó, chỉ cần sự yêu thích của sư thúc với Kiêu Dương hơn Liễu Khê thì hắn có thể rat ay.

Trong sách, Ngọc Thanh thật sự nhìn Kiêu Dương với ánh mắt khác xưa, nhưng chỉ xuất phát từ tâm tư yêu thích tài năng, cảm thấy nếu như Kiêu Dương tu kiếm thì có thể thừa kế y bát của bản thân, có điều Kiêu Dương lại từ chối, nhưng Ngọc Thanh không vì vậy mà tức giận, còn truyền cho Kiêu Dương một bộ kiếm pháp.

[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với người chơi Liễu Khê giảm xuống 20 điểm]

Liễu Khê bị âm thanh này đánh thức, miễn cưỡng cuộn vào lòng Ngọc Thanh, ngáp một cái, lại nhân cơ hội cọ vào l*иg ngực trắng như bạch ngọc kia.

"Tỉnh?" Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp trong trẻo, một bàn tay vuốt ve hông Liễu Khê.

"Sư phụ, con muốn xử lý Lăng Cổ, ngài phải giúp con." Liễu Khê lập tức nói. Vì sao nàng có cảm giác mình xuyên nhầm vào thịt văn vậy nhỉ? Nga, đây rõ ràng là tu chân văn mà!

"Lăng Cổ?" Giọng nói của Ngọc Thanh mang theo mấy phần nghi ngờ, thản nhiên tới mức không nghe được vui giận "Sao? Hắn đắc tội con?"

"Ai bảo hắn dịu dàng với Kiêu Dương làm chi." Liễu Khê bĩu môi, tên này thấy nữ chính giống như ong thấy mật vậy, nàng thật sự không muốn quản, nhưng nữ phụ đã yêu cầu, nàng không có cách nào khác, dù sao Lăng Cổ vốn không có tâm tư tốt đẹp gì với Kiêu Dương, nàng chia rẽ hai người cũng không có áp lực gì hết.

Ngọc Thanh nắm chặt thắt lưng của Liễu Khê, ánh mắt tối lại, hắn cảm thấy vo cùng khó chịu, hắn không muốn nghe tên người đàn ông khác từ miệng Liễu Khê "Con ghen?"

"Sư phụ nói đùa à? Lăng Cổ kia còn không bằng móng chân của ngài, con cần gì phải ăn dấm chua vì hắn?" Liễu Khê mở to hai mắt, hôn Ngọc Thanh một cái thật kiêu, tự hào nói: "Nam nhân tốt nhất trên thế gian đã thuộc về con, con sao có thể để ý người khác chứ?"

"Ta giúp con!" Ngọc Thanh cảm thấy bây giờ rất thoải mái, ngừng lại một chút, nói với Liễu Khê: "Nữ nhân của ta cũng là người tốt nhất thế gian."

Những đám mây trắng trên bầu trời trôi qua, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu rọi đến ngọn núi mang theo hương vị ấm áp của mùa xuân.

Liễu Khê cùng Ngọc Thanh đứng trên phi kiếm, dưới hai người là một ngọn núi không lớn không nhỏ, so với các ngọn núi khác của Tử Tiêu Cung thì khéo léo hơn nhiều. Những cây xanh ngọc bích sinh trưởng trên ngọn núi, bốn mùa xuân hạ thu đông cây đều ra trái đỏ như lửa. Ngoài cây còn có những đáo hoa sinh trưởng, thơm ngào ngạt, làm ngây ngất lòng người.

Giữa sườn núi có một lương đường, lương đình này sạch sẽ, bên cạnh có một gốc cây đỏ rực, trên cây là những đóa hoa đỏ au gió thổi qua, một trận lá rơi xuống.

Đình này do chính Lăng Cổ xây lúc ăn mừng sinh nhật nữ phụ 100 tuổi, hai người cùng nhau gieo cái cây đỏ này.

Liễu Khê từ sáng sớm đã nhận được hạc đưa tin của Lăng Cổ, cũng biết nơi này là nơi xảy ra kịch tình. Liễu Khê bóp vụn con hạc, cười lạnh, càng ngày nàng càng không muốn gặp Lăng Cổ.

Ngay tại trong này, Lăng Cổ dụ dỗ nữ phụ nói nữ phụ thích hắn, nữ chính tránh một bên nghe thấy, sau đó Lăng Cổ thâm tình nói bản thân thích Kiêu Dương, hi vọng nữ phụ không cần giận cá chém thớt lên Kiêu Dương. Đợi sau khi nữ phụ tức giận, Lăng Cổ hung hăng đánh về ngực nữ phụ một chưởng, không thèm nhìn nữ phụ mà đi khỏi nơi này.

Sau đó nữ chính bỏ chạy khỏi đó, Lăng Cổ làm bộ như cuồng tính, ấn ngã nữ chính xuống đất, mãnh liệt chà xát chiếm tiện nghi, sau đó làm bộ áp chế thống khổ, bảo nữ chính trói hắn lại, lý do là do nữ phụ hạ dược hắn, hắn không muốn làm nữ chính tổn thương.

Chẳng qua mục đích là muốn nữ chính hiến thân cho hắn, hơn nữa cũng khiến nữ phụ yêu hắn một mực.

Đương nhiên, lần đầu tiên của hai người không xảy ra nơi này, tuy rằng lần này Lăng Cổ làm độ hảo cảm của nữ chính tăng lên không ít, nhưng nữ chính cũng do dự, đợi tới lúc tỷ thí nội môn, Lăng Cổ làm bộ không đấu lại nữ phụ, bị nữ phụ đánh trọng thương, lúc nữ chính chăm sóc Lăng Cổ hai người mới tiến hành lần vận động tình yêu đầu tiên.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Liễu Khê nâng lên, đùa sao, nếu nữ chính chỉ là một người ở tu vi Luyện Khí kỳ bình thường thì có thể buộc chặt được Lăng Cổ chắc? Nghĩ tới nhân vật chính quá vô địch sao? Còn có, nữ phụ căn bản không thèm chơi trò này, lần diễn này xem thế nào?

Liếc mắt một cái đã thấy Lăng Cổ ngồi một mình ở trong đình, vẻ mặt cô đơn, khuôn mặt tuấn tú, thật sự khiến Liễu Khê cảm thấy đau răng, sợ người ta không biết hắn đang chán nản sao?

"Sư phụ, tên kia ở đó kìa. Hừ, đợi con đi đánh hắn." Liễu Khê đem trang bị mang vào, lần này lấy mấy thứ này từ chỗ của Ngọc Thanh, không đánh tên này thành hoa nở thì hắn sẽ không biết vì sao hoa nở đẹp thế.

"...Ừ!" Ngọc Thanh thản nhiên ừ một tiếng, hạ quyết tâm, nhìn đồ đệ của mình cho kỹ, nếu như tên Lăng Cổ kia dám ra tay với Liễu Khê, vậy đừng trách hắn không khách khí, nghĩ tới cảnh đó, trong mắt Ngọc Thanh xuất hiện sát khí, mang theo mấy phần tàn nhẫn.

Ỷ vào tu vi của Ngọc Thanh cao, lại có chú Ẩn Thân Phù, Liễu Khê nghênh ngang hôn lên môi Ngọc Thanh, sau đó lấy đài sen ra, đứng lên đi. Đài sen kia mang theo ánh sáng xuất hiện ở lương đình.

Lăng Cổ đợi một thời gian, cảm thấy không còn kiên nhẫn, lúc trước ở chung với Liễu Khê, lần nào cũng là nàng ta truyền hạc giấy cho hắn, hi vọng hắn tới. Bây giờ lại dám tới muộn?

"Sư muội tới rồi!" Lăng Cổ thản nhiên nhìn Liễu Khê đi tới, thở nhẹ một cái, thần thức của hắn phát hiện Kiêu Dương đang ở gần đây, không uổng công hắn cố ý đem Kiêu Dương tới, nếu không phải biết được hành tung của Kiêu Dương, cả đời hắn mới tìm Liễu Khê.

Kiêu Dương cầm cái giỏ trúc tinh xảo khéo léo, trong đó là một ít hoa tươi và quả rừng do nàng hái, từ xa đã thấy có hai người ở lương đình, đó là Lăng Cổ và Liễu Khê. Nàng ta biết không nên nghe trộm nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta lại cẩn thận đi qua, trốn sau cây đại thụ.

"Có chuyện gì? Gọi ta tới làm gì?" Liễu Khê không bình tĩnh như Lăng Cổ, hai tay ôm ngực nói.

Lăng Cổ sửng sốt, khá khó hiểu với thái độ của Liễu Khê, hơi nheo mắt, hỏi thử: "Sư muội, huynh biết muội không thích Kiêu Dương, nhưng làm sư tỷ cũng phải có phong thái của sư tỷ."

"Đúng, ta thật sự không thích Kiêu Dương, vậy thì sao? Còn ngươi, từ lúc Kiêu Dương vào sư môn đã làm bộ chân chó, đi theo chăm sóc nàng ta." Liễu Khê bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải các ngươi đều chuyển động quanh nữ chính thì nàng cần gì vất vả như vậy?

"Sư muội, huynh biết tâm ý của muội, nhưng huynh đã..." Lăng Cổ nói mơ hồ.

"A? Tâm ý của ta? Ta thích ngươi?" Liễu Khê cười như không cười nói tiếp.

"Sư muội, huynh thích Kiêu Dương, từ lần đầu thấy nàng ấy huynh đã động tâm, huynh cầu muội, đừng nhằm vào nàng ấy nữa, chúng ta không có khả năng." Lăng Cổ ra vẻ thâm tình thỉnh cầu, lời nói tình cảm khiến người khác dễ chìm vào.

Ít nhất, Kiêu Dương tránh sau cây đỏ mặt.

Liễu Khê nhíu mày, cái loại tỏ tình này là gì đây? Thật sự rất cẩu huyết (máu chó), đây là nàng viết ra sao?

"Ít dát vàng vào mặt huynh đi! Tỷ thích ngươi?" Liễu Khê nâng cằm, lãnh diễm mà cao quý, khinh bỉ nhìn Lăng Cổ: "Ngươi yêu ai, thích ai thì kệ ngươi. Ngươi ngay cả ngón chân của người trong lòng tỷ còn không bằng!"

"Về phần ngươi thích Kiêu Dương? Haha, sợ là thích thân thể thuần âm của nàng ta! Ta nhớ rõ sư huynh đã dừng ở Kim Đan trung kỳ mấy lần mười năm rồi đó! Ha ha ha!" Liễu Khê ôm ngực, không có ý tốt nói.

Lăng Cổ bị Liễu Khê đâm trúng tâm tư có chút chật vật, biểu tình vặn vẹo, trong mắt xuất hiện lệ khí, nữ nhân này muốn phá chuyện tốt của hắn.

"Huynh thật lòng với Kiêu Dương!" Lăng Cổ thề son sắt, giống như đang tỏ tình: "Cả đời này huynh chỉ thích mình Kiêu Dương!"

"Oáp ~~" Liễu Khê miễn cưỡng ngáp một cái, vẫy vẫy tay, cười nhạo: "Đừng đùa, mấy lời này ngươi nên giữ lại mà lừa nha đầu Kiêu Dương đó đi! Ngươi thích ai thì có liên quan tới ta sao? Nhàm chán, nếu ngươi thật sự muốn thề thì đi thề với Kiêu Dương của ngươi, nếu như ngươi có chút mơ ước thân thể thuần âm của nàng ta thì lúc độ kiếp sẽ bị trời giáng ngữ lôi, chết không tử tế!"

Lăng Cổ bị Liễu Khê trách móc, lại cười nhạo thì tức giận, loài thề độc này, nếu thật sự thề thì tới lúc độ kiếp sẽ trở thành tâm ma của hắn. Đáng giận, từ lúc hắn vào Tử Tiêu Tông chưa từng chịu kiểu này, ánh mắt âm lãnh nhìn Liễu Khê.

Liễu Khê mặc kệ người này, cố ý nhìn về nơi Kiêu Dương ẩn nấp. Chậc chậc, sắc mặt bây giờ thật xấu xí. Tay lùi về trong tay áo, một cơn gió thổi qua, Liễu Khê thả ít thuốc bột không màu, để nó nương theo gió bay tới chỗ Lăng Cổ, cái này xem như là quà của chị nha~

Hừ hừ hừ, Lăng Cổ ngươi không phải đánh chủ ý lên Kiêu Dương sao? Lần này tỷ kê đơn giúp ngươi, tới lúc đó tỷ đây có đủ lý do để đánh tiểu JJ [1] của ngươi!

[1] Tiểu JJ: Cái ý của bạn nam ý~

Liễu Khê đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Kiêu Dương có chút Mary Sue nhưng trong mắt Liễu Khê cũng chỉ là một cô gái nhỏ được người sủng ái mà thôi, không coi là kẻ đáng ghét, nhiều lắm khiến nàng ta chịu chút sợ hãi, tuyệt đối không để Lăng Cổ này chiếm tiện nghi.

"Nếu vì nói những chuyện này thì ta đi đây" Liễu Khê dùng tay vuốt mấy lọn tóc rơi hai bên má ra sau tay, chậm rãi nói, nhìn tới khuôn mặt xanh trắng của Lăng Cổ, quả nhiên không phải thích bình thường.

"Sư muội, sao thái độ của muội hôm nay kỳ lạ vậy?" Ánh mắt Lăng Cổ lóe lên, tới bây giờ còn không nhìn tới sự khác biệt lúc xưa của Liễu Khê thì hắn thật sự trở thành kẻ ngu. Nâng tay chỉ về phía Liễu Khê quát: "Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt nơi nào? Dám đoạt xá? Liễu sư muội ở đâu rồi? Chắc chắn là bị ngươi dùng cách nào đó khiến thần hồn bị diệt! Mau đưa Liễu sư muội trở về!!"

Ngày thường Liễu sư muội không phải dạng này, nhưng hai người đều là Kim Đan kỳ, hắn nhìn không được sự khác biệt linh hồn của Liễu Khê, nhưng bây giờ hắn không nuốt trôi việc này. Hừ, cho dù hắn nhìn nhầm cũng chịu một kiếm của hắn đi rồi tính sau. Tuy nói Liễu Khê cũng là Kim Đan kỳ, nếu thật sự đánh thì mấy người Liễu Khê cũng không phải đối thủ của hắn.

Khuôn mặt tím lên vì tức giận, hỗn loạn và đau đớn đan xen, hùng hổ cầm Tiên Kiếm của mình ra, giống như muốn báo thù vì Liễu Khê.

Lúc Tiên Kiếm này xuất hiện thì khóe mắt của Ngọc Thanh nhíu lại, sắc mặt lạnh như băng, kiếm trong tay xuất hiện kiếm khí, nhắm về phía Lăng Cổ, giống như chỉ cần Lăng Cổ dám hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ đi chết.

Tay Liễu Khê ra thế, khóe mắt không thay đổi, Lăng Cổ này cũng xem như là có đầu óc, nhưng muốn nàng gặp chuyện? Nghĩ tốt quá ha!

"Đại sư huynh, lời này cũng thật kỳ lạ, ta chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, sao huynh lại nói ta bị người đoạt xá? Một khi đã vậy thì đi tìm chưởng môn và sư phụ của ta phân xử là được. Tới lúc đó xem ngươi làm gì!" Liễu Khê không chịu uy hϊếp của hắn, tay đυ.ng vào vòng tay thị uy.

Đây là pháp khí phòng ngự mà Ngọc Thanh cho nàng, đừng nói là Kim Đan kỳ Lăng Cổ, ngay cả Đại Thừa Kỳ như Ngọc Thanh công kích cũng có thể cầm cự trong thời gian một ly trà nhỏ.

Đồng tử Lăng Cổ co rút lại, nhìn ngọc trâm trên đầu Liễu Khê, hạt châu nơi lỗ tai, sau đó đảo về vòng tay. Lúc này mới phát hiện, trang phục trên người Liễu Khê đã thay đảo, trang phục trên người khiến Liễu Khê xinh đẹp tuyệt trần, lúc hắn muốn ra tay, mấy thứ kia xuất hiện ánh sáng, như ẩn như hiện một cổ linh khí khiến người khác không thể bỏ qua. Đây hẳn là pháp khí phòng ngự tốt.

Trong mắt xuất hiện tia đố kỵ, Liễu Khê này lấy đống bảo bối này ở đâu? Hắn thấy rất quen mắt. Trong lòng xuất hiện tham niệm, nếu như có thể...

"Mấy thứ này đều do sư phụ cho, đại sư huynh có hâm mộ cũng vậy!" Khóe miệng Liễu Khê nâng lên, đỏ mắt đi, hâm mộ đi, ghen tị đi, tham chết ngươi, hừ hừ hừ. Liễu Khê nghiêng đầu thích thú, có núi dựa vào rất tốt.

Lúc Liễu Khê nhắc tới Ngọc Thanh, Lăng Cổ rùng mình, ánh mắt nhìn Liễu Khê hung ác nham hiểm, trong lòng khó chịu, hắn biết Ngọc Thanh sư thúc là người bao che khuyết điểm, nếu như gây phiền toái cho Liễu Khê chỉ sợ hắn gánh không nổi hậu quả.

Cố gắng đè ép sát ý xuống, tay nắm thành quyền, mu bàn tay xuất hiện gân xanh, hiển nhiên là tức không nhẹ. Vậy tạm thời tha nàng ta, đợi tới lúc di tích thượng cổ mở ra cũng là lúc hồn phách của Liễu Khê ngươi biến mất.

[Độ hảo cảm của nam chính với người chơi giảm xuống 30 điểm]

Lăng Cổ quyết định như vậy chỉ có thể lùi, thu lại Tiên Kiếm, chấp tay nói với Liễu Khê: "Đúng là ta có hiểu lầm sư muội, mong sư muội bao dung."

"May là sư huynh hiểu lầm muội, xem tại tình nghĩa đồng môn nhiều năm, ta không so đo với sư huynh. Nếu người bên ngoài chỉ sợ chuyện đã xảy ra, sư huynh vẫn nên sửa tính bừa bãi đi, đừng tới lúc đó gây phiền toái cho môn tông." Liễu Khê làm bộ rộng lượng, lời nói chanh chua, quả nhiên nữ phụ thích gây sự đều rất thú vị.

Kiêu Dương tránh một bên hâm mộ vô cùng, tuy rằng sư tỷ nói không tốt đẹp gì nhưng lại vô cùng tự tại, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không chút sợ hãi lo lắng, từ sau khi nàng ta vào Tử Tiêu tông, tuy rằng căn cốt rất tốt nhưng luôn bị các sư huynh tỷ muội xa lánh khiến nàng ta cũng có chút tâm tư.

Kiêu Dương không biết rằng quan hệ ác liệt của nàng ta với người ngoài đều là do Lăng Cổ âm thầm châm ngoài, cho nên Kiêu Dương đối xử tốt với Lăng Cổ là vì hắn là người duy nhất tốt với nàng ta.

Dứt lời, cầm đóa hoa sen, không quan tâm Lăng Cổ, tự mình rời đi. Nàng tin tưởng, Ngọc Thanh sẽ không để nàng bị thương.

"Sư phụ!" Liễu Khê bổ nhào vào ngực Ngọc Thanh, cười sáng lạn, oán hận nói: "Lăng Cổ kia thật đáng ghét, chúng ta ở đây xem kịch vui đi!"

Nụ cười kia làm Ngọc Thanh có chút thất thần, giang tay ôm Liễu Khê vào ngực, khóe miệng nâng lên giống như băng tuyết bị hòa tan làm Liễu Khê ngẩn ngơ.

Ngọc Thanh thấy bộ dạng này của Liễu Khê thì nụ cười rõ hơn một chút, sau đó dừng lại, cúi đầu hôn lên cánh môi của Liễu Khê, mυ'ŧ lấy nó. Lông mi Liễu Khê run lên, trợn tròn mắt nhìn Ngọc Thanh.

Đầu lưỡi xâm nhập vào trong môi Liễu Khê, đảo qua răng nanh, sau đó dây dưa với lưỡi mềm mại của Liễu Khê khiến cả người Liễu Khê run lên.

Dừng nụ hôn sâu lại, mặt hai người đỏ rực, Ngọc Thanh ôm Liễu Khê, hai người thân thiết rúc vào nhau, không ai nói gì.

Nghi thức kết thành đạo lữ là gì nhỉ? Ngọc Thanh nghĩ, tới lúc đó hỏi chưởng môn sư huynh một chút, hai người danh chính ngôn thuận ở chung mới tốt nhất.

Vừa nghĩ vừa bế Liễu Khê lên để nàng ngồi lên cánh tay mình, giống như ôm đứa trẻ, Liễu Khê phe phẩy hai cái đùi, ôm Ngọc Thanh đỏ mặt.

Trong lương đình ở núi nhỏ, Kiêu Dương lộ mặt, đứng đối diện Lăng Cổ, sắc mặt giống như ngày thường nhưng trong đầu nghĩ gì cũng chỉ có nàng ta biết.

Lăng Cổ có chút tức giận, vốn đã tạo ra một kết cục, ai dè bị Liễu Khê kia hại. Đang tính đi tới dỗ Kiêu Dương thì cả người nóng rực, cảm thấy mỗi cái nhăn mày của Kiêu Dương đều rất quyến rũ, khắp người lộ ra tình ý, hạ thân căng thẳng, sau đó một cỗ dục ~ hỏa xuất hiện.

Thuốc bột mà Liễu Khê dùng là bột phấn lưu ly huyễn điệp, dùng mấy loại thực vật làm mê tâm trí của người luyện ra. Nếu người nọ không có ý niệm da^ʍ tà thì lúc nhìn thấy Kiêu Dương cũng chỉ thấy nàng ta đẹp hơn bình thường thôi, nhưng nếu có tâm tư da^ʍ tà thì sẽ không khống chế được, muốn phát tiết.

Hiển nhiên, Lăng Cổ đánh chủ ý lên Kiêu Dương từ lâu, hơn nữa không thể chống lại tác dụng của thuốc này.

Hung hăng áp đảo Kiêu Dương trên mặt đất, cúi đầu hôn lấy nàng ta, Kiêu Dương hét lên một tiếng, bị động tác của Lăng Cổ dọa sợ, liều mạng giãy dụa, hai tay đấm lấy Lăng Cổ: "Đại sư huynh... Buông ra!! Muội, muội là Kiêu Dương!!"

Ánh mắt Lăng Cổ đỏ bừng, xuất hiện tia thú tính, sau đó xé rách quần áo Kiêu Dương làm lộ bộ ngực tuyết trắng, cúi đầu liếʍ nó.

Tuy rằng Liễu Khê đã đoán được nhưng vẫn không nhịn được cơn tức trong lòng, thân thể lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, chân dùng hết sức đá bay Lăng Cổ: "Vương bát đản!!"

Lăng Cổ không phòng bị, bị đá bay ra, thét một tiếng, hai hàng máu chảy từ mũi ra.

Liễu Khê lấy một bộ quần áo trong túi trữ vật đưa cho Kiêu Dương, sắc mặt xanh mét, cầm Tiên Kiếm, kiếm quang rực rỡ mang theo mấy phần khí thí, giống như thác nước cuồng loạn chảy xuống.

Vẻ mặt Lăng Cổ dữ tợn, chân nguyên quanh thân tự động vận chuyển, quần áo phình rung động, một cổ ánh sáng vàng bao phủ lấy hắn mới có thể chống đỡ kiếm thế cuồng bạo của Liễu Khê, nhưng vẫn bị một chút kiếm khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Hừ!" Liễu Khê thấy vậy, cầm một hạt châu sáng, hạt châu kia nhỏ hơn nắm tay của đứa trẻ, hung hăng ném qua Lăng Cổ.

Sau đó nghe một tiếng nổ, hạt châu kia vỡ tung mang theo lôi đình mạnh mẽ, Lăng Cổ thét lên thảm thiết, khuôn mặt bị phá hủy không chịu nổi, bả vai và bộ ngực cũng bị đánh lộ da thịt, phun một ngụm máu ra, sau đó ngất đi.

Liễu Khê gặp qua không ít zombie còn đám sợ hơn Lăng Cổ nên không thấy sợ hãi, đạp lên khuôn mặt bị hủy của Lăng Cổ, thế này cũng tiện nghi cho hắn rồi. Chẳng qua, bị thương do hạt châu này nổ thì phải dùng không ít linh dược khó tìm, nếu không khuôn mặt kiếm tiền này bị hủy rồi.

Chán ghét đạp lên giữ hai chân Lăng Cổ, thân thể Lăng Cổ run rẩy, không bị thứ đó có bị hủy chưa, nhưng với lực của Liễu Khê lúc này chỉ sợ cũng có chút trở ngại sau này.

Kiêu Dương được cứu luống cuống tay chân phủ quần áo lên người, vải dệt mềm mại ma sát lên bộ ngực bị thương khiến nàng ta đau đớn, trong lòng vừa chua xót lại chua chát, thấy Liễu Khê đi qua thì ôm lấy nàng khóc lớn.

Liễu Khê vỗ lưng Kiêu Dương, không biết nên an ủi thế nào, đành nói: "Đừng khóc, không có chuyện gì!"

Trong lòng cảm thấy áy náy, nghĩ tới cảnh Lăng Cổ xé rách áo của Kiêu Dương, còn cắn nàng ta bị thương, chẳng trách Kiêu Dương bị dọa sợ.

Kiêu Dương từ gào khóc từ từ trở thành tiếng thút thít, sau đó bình tĩnh lại. Ánh mắt né tránh không dám nhìn Liễu Khê, hai má mất đi sự hồng hào vốn có.

"Là Kiêu Dương luống cuống, đa tạ sư tỷ đã ra tay cứu giúp!" Kiêu Dương nhỏ nhẹ nói, giống như nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy, thân thể run lên, trong mắt xuất hiện oán hận, Lăng Cổ, nàng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Ta đưa ngươi trở về, tự mình cẩn thận" Liễu Khê tung hoa sen, trước khi đi, trừng mắt nhìn Ngọc Thanh, ý bảo hắn về trước.

Ngọc Thanh nấp một bên nhìn Kiêu Dương chiếm tiện nghi nương tử của mình, con ngươi lạnh lùng liếc về Kiêu Dương, sau đó dùng Tiên Kiếm bay về động phủ của mình.

Bố trí ở phòng Kiêu Dương không khác của Liễu Khê cho mấy, sàn lát bạch ngọc, trong phòng có linh khí đang chậm rãi lưu động.

Tuy rằng vừa mới khóc xong nhưng giọng của Kiêu Dương không mang theo sự khàn khàn và giọng mũi như người khác, nàng ta cầm lấy tay áo Liễu Khê, ngẩng đầu nhìn với bộ dạng đáng thương như cún con.

Tuổi Kiêu Dương không lớn, nói mười sáu tuổi nhưng thật chất chỉ mới mười lăm, trên mặt vẫn còn sự trẻ con, đôi mắt hàm chứa nước mắt. Nhìn nàng ta bây giờ thật sự rất manh [1], lòng Liễu Khê mềm lại, nâng tay xoa đầu Kiêu Dương, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tỷ sẽ chuẩn bị hương canh cho muội tắm!"

[1] Manh: đáng yêu, kiểu của mấy loli ý~

Kiêu Dương do dự một lát nhưng vẫn buông tay áo Liễu Khê ra, có điều đi theo sau Liễu Khê như cái đuôi nhỏ. Kiêu Dương vừa đạt Luyện Khí kỳ, không thể không dùng đồ ăn của người phàm, trong phòng cũng có đầy đủ những thứ này.

Sau bình phòng, có một cái bể vừa, có thể chứa được ba bốn người, bên ngoài bể lát ngọc bích, bên cạnh còn có một đầu rồng, miệng rồng phun ra nước ấm.

Liễu Khê thử nước, vừa lòng gật đầu, lấy từ trong túi trữ đồ một bình ngọc, đem chất lỏng trong đó đổ ra, chỉ trong một lát, bể tắm tản ra mùi hương thanh nhã khiến người khác cảm thấy thanh thản.

"Ngoan, tắm một chút, thuốc này tốt với thân thể của muội." Liễu Khê quay đầu nói với Kiêu Dương. Trên người Kiêu Dương có chút vết thương ngoài da, nhưng nàng ta bị sợ hãi là phần lớn, thuốc trong chai này có thể khiến người bị sợ hãi bình tâm trở lại, còn có tác dụng trị ngoại thương, vừa vặn hợp với Kiêu Dương lúc này.

"Sư tỷ, muội, muội sợ..." Kiêu Dương nắm tay áo Liễu Khê, nàng ta không dám ở đây một mình, trong mắt đầy sự cầu khẩn.

"Tỷ đợi muội ở sau bình phong, đừng sợ, tỷ ở đây!" Liễu Khê hơi nhíu mày, trong lòng xuất hiện một chút áy náy và tự trách, cho dù Lăng Cổ có tâm tư xấu xa với Kiêu Dương nhưng mà chuyện xảy ra như thế này cũng có phần của nàng nhúng vào.

Thoáng lắc đầu, bình tâm lại, vỗ vai Kiêu Dương an ủi, sau đó đi vòng qua bình phong, đợi Kiêu Dương tắm rửa.

Kiêu Dương cũng không dám nói Liễu Khê đứng ở bể tắm nhìn nàng ta tắm, thấy bóng người Liễu Khê ở sau bình phòng, thoáng yên lòng, sau đó cởϊ qυầи áo đi vào bể tắm.

Nước ấm đυ.ng vào vết thương khiến nàng ta đau đớn, sau đó một cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, những nơi xuất hiện tơ máu hay vết bầm cũng nhanh chóng khép và dịu lại, chỉ mấy phút ngắn ngủi trên ngực đã trở lại sự mềm mại và bóng loáng như trước.

Kiêu Dương nhớ lại cảnh Lăng Cổ cường bức lúc nãy, cả người cảm thấy ghê tởm, liều mạng chà xát da thịt của mình, chà cho tới khi da thịt phiếm hồng, giống như đã lột một tầng da thì Kiêu Dương mới dừng lại.

Thở hổn hển một hơi, giương mắt thấy Liễu Khê đang đứng đợi nàng ta, trong lòng cảm thấy ấm áp, cuối cùng vẫn còn sư tỷ. Kiêu Dương nhanh chóng ra ao, lau khô nước, mặc quần áo vào, mặc kệ bộ tóc vẫn còn nước.

"Sư tỷ, đợi có lâu không?" Đi ra khỏi bình phong thì thấy Liễu Khê đang đứng đợi, tâm trạng của Kiêu Dương lúc này bình tĩnh hơn trước nhiều, nở nụ cười còn đẹp hơn so với hoa nở rộ.

"Đợi mỹ nhân tắm đương nhiên là có kiên nhẫn rồi!" Liễu Khê thuận miệng nói, trước kia nàng và bằng hữu hay đùa giỡn nhau như vậy, những lời buồn nôn sến sẩm cỡ nào cũng nói ra được. Vừa nói vừa sửa sang tóc cho Kiêu Dương, sau đó đọc một chú ngữ làm ấm thân, những giọt nước trên tóc bốc hơi biến mất, trở nên khô ráo mềm mại, sau đó linh hoạt búi tóc cho nàng ta.

"Cảm ơn sư tỷ!" Mặt Kiêu Dương đỏ ửng, nhẹ nhàng kéo tay Liễu Khê, có chút tức giận nói "Hắn... Hắn dám làm chuyện hạ lưu đó với muội, muội muốn nói với sư phụ để cho ngài ấy xử lý hắn."

"Hắn...!" trong miệng Kiêu Dương là ai, hai người đều biết. Liễu Khê thở dài, quả nhiên là đứa nhỏ, mấy thứ cáo trạng kia làm sao có ích chứ?

Nữ chính Kiêu Dương được chiều chuộng từ nhỏ tới lớn, sau này mới phát hiện có linh căn, lúc này mới được đưa tới Tử Tiêu tông, ngày thường vô cùng ngây thơ, đối với mọi chuyện đều phân rõ đen trắng, nhưng mà sự ngây thơ ở giới tu chân không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đừng quên Lăng Cổ kia là người ở tu vi Kim Đan kỳ, tuy nói Kiêu Dương là một linh căn khó tìm, thân thể lại là thuần âm, nhưng tu vi chẳng qua ở Luyện Khí kỳ mà thôi, đợi tới lúc nàng ta trở thành Kim Đan kỳ còn không biết là chuyện khi nào. Chưởng môn sẽ giúp ai thì không cần nói cũng biết, huống chi chưởng môn gần như tự mình nuôi Lăng Cổ nuôi lớn, cũng xem hắn là con. Cảm tình lâu năm dĩ nhiên cũng nghiêng về hắn, tình hay lý đều là hắn, Kiêu Dương...

Cho nên Liễu Khê chỉ hủy dung Lăng Cổ mà không thật sự biến hắn thành thái giám, nàng không muốn bởi vì hành động của mình mà khiến chưởng môn ghi hận Ngọc Thanh. Dù sao hủy dung vẫn còn cứu được, nhưng nếu đá gãy bé JJ của Lăng Cổ thì hắn sẽ không thể sinh con, chuyện về sau càng phiền toái.

"Kiêu Dương, lời của tỷ tuy nghe không tốt chút nào nhưng tỷ vẫn phải nói cho muội, tỷ chỉ nói một lần." Liễu Khê ngẩng mặt nhìn Kiêu Dương, trong mắt mang theo sự nghiêm túc.

Kiêu Dương căng thẳng, đột nhiên cảm thấy sau khi nghe Liễu Khê nói thì nàng ta sẽ mất một thứ quan trọng gì đó, há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: "Muội nghe, sư tỷ, sư tỷ nói đi!"

"Trong giới Tu Chân, điều quan trọng là thực lực. Nếu muội không thực lực mạnh mẽ thì phải cúp đuôi làm người. Công bằng chính nghĩa chỉ là của kẻ mạnh."Âm thanh của Liễu Khê nặng nề, thế giới này tuy có trật tự nhưng mà chỉ có thể ước thúc một ít mà thôi, tu chân vốn là cướp mạng cùng trời, đối nghịch với trời, đống quy củ này trong mắt người mạnh chẳng qua là trò hề mà thôi.

"Nhớ kỹ, tài sản bảo vật của bản thân thì đừng để lộ ra ngoài, nếu như không muốn trở thành vong hồn dưới tay người khác thì nên ngậm miệng lại." Liễu Khê trừng lớn mắt, nhìn Kiêu Dương với bộ dạng khó tin, thản nhiên nói: "Đừng dễ dàng tin tưởng người ngoài, nhưng có thể tìm bằng hữu đem tánh mạng trao đổi, đáng giá để muội đưa lưng cho người đó bảo vệ, còn có, tạo quan hệ tốt với các sư huynh tỷ muội một chút."

"Quan trọng nhất tự bảo vệ mình cho tốt!" Điều này chính là điều Liễu Khê muốn nói với Kiêu Dương nhất, trong truyện, một trong các nam chính có một người là người tu ma, vừa thấy Kiêu Dương cưỡng bức nàng ta: "Muội có thân thể thuần âm, là điều mà bao nhiêu người mơ ước, tại Tử Tiêu cung còn tốt, nếu sau này ra khỏi đây, bị kẻ mạnh bắt thì kết cục không cần tỷ nói, muội cũng biết rõ."

Thân thể Kiêu Dương mềm oạt muốn ngã xuống, lời nói tàn nhẫn của Liễu Khê đã phá vỡ ảo tượng ngây thơ của nàng ta. Nàng ta luôn cho rằng tiên nhân là cao quý, không ham muốn, nhưng mà nàng ta sai rồi.

"Sư tỷ, muội muốn nghĩ lại thật kỹ!" Âm thanh của Kiêu Dương yếu ớt giống như mất đi sự tin tưởng vốn có, nhưng bên trong vẫn mang theo một chút dẻo dai.

"Nghỉ ngơi cho tốt!" Liễu Khê gật đầu, khó trách trong sách nói thực lực sau này của nữ chính rất đáng sợ, hiển nhiên không chỉ có tác dụng của Mary Sue.

Đợi Liễu Khê rời khỏi, Kiêu Dương chán nản ngồi lên giường, nức nở khóc lóc. Nàng ta muốn về nhà, muốn ở cạnh phụ thân và mẫu thân!

Mà nơi khác, Ngọc Thanh trở về động phủ của mình, ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, chân nguyên trong cơ thể lượn lờ, lặp lại tuần hoàn. Kiếm khí quanh thân bộc phát giống như mũi kiếm sát bén đâm vào gió rồi phá hủy nó vậy.

Sao thế này?

Ngọc Thanh cảm giác chỗ mình đứng rất kỳ lạ, hắn chưa từng thấy nơi này lần nào.

Đập vào mắt là một con đường nhỏ, hai bên là cây xanh, cây cao cây thấp rập lấy nhau, xung quanh là những căn nhà mà hắn chưa từng cao, một cánh cửa trong suốt được mở ra, có một chàng trai và cô gái vừa đi vừa nói chuyện.

Đây là nơi nào?

Lúc hắn nhìn thấy hai người đang đi tới thì đồng tử co rụt lại, khuôn mặt vốn lạnh lẽo thay đổi.

Cho dù cô gái này có mấy phần tương tự đồ đệ của hắn, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là Liễu Khê. Nam hài kia hắn chưa từng gặp, nhưng lại có một cảm giác rất kỳ lạ, cái cảm giác này xuất hiện từ sâu trong linh hồn, khắc sâu tới mức hắn không thể bỏ qua.

Hắn hắn!

Hai người sóng vai đi tới, trên mặt Liễu Khê mang theo nụ cười sáng lạn, hai mắt híp lại như trăng khuyết, giống như con chim nhỏ sung sướиɠ, vui vẻ nói chuyện không dừng.

Cậu bé kia tuy không có biểu tình nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh kia là sự yêu thương và săn sóc với Liễu Khê, hiển nhiên là đã yêu rất sâu.

Hai người đi xuyên qua thân thể của Ngọc Thanh, hắn nghe được tiếng làm nũng như mèo kêu của Liễu Khê: "Trang Kỳ..."

Giọng điệu kia giống như kẹo đường ngọt ngào, người nghe thấy đều muốn chìm vào trong đó, mặt cậu bé mang theo nụ cười như ẩn như hiện.

Ngọc Thanh lẳng lặng nhìn, tay chậm rãi nắm chặt, cho tới khi Liễu Khê chết dưới dao của Tô Nhiên, hai mắt đỏ rực.

Sau khi Liễu khê chết, hình ảnh lại đổi tới cung điện hoa lệ, trong cung điện có một phi tần xinh đẹp vô cùng nằm trên chiếc giường rách nát. Lúc thái giám gầy yếu xuất hiện, Ngọc Thanh biết, người này là hắn.

Tiểu Thôn Trang? Một thái giám nhỏ? Chẳng lẽ là kiếp trước của hắn?

Ngọc Thanh không thể hiểu hết, hắn đứng ở cạnh thân thể của nàng nhưng nàng không hề biết. Những ngày ở trong lãnh cung thật sự rất ấm áp.

Chuyện phát triển tiếp tục, Ngọc Thanh cảm thấy bất lực, hắn rút kiếm khí đâm qua thân thể hoàng đế, nhưng tất cả chỉ là hư vô, mà Liễu Khê cũng chết trong tay hoàng đế, giọt nước mắt cuối cùng kia khiến trái tim hắn đau đớn, đau tới mức hắn không thể thở được.

Tiếp theo Ngọc Thanh thấy bản thân gặp Liễu Khê, một lần lại một lần, lần nào cũng chết oan chết uổng, cho dù hai người có yêu nhau cỡ nào, sau một hồi cảm tình đẹp đẽ thì giống như có người mạnh mẽ tách họ ra, cắt chỉ đỏ của họ vậy.

Đây là kiếp luân hồi của Liễu Khê? Ngọc Thanh đau tới mức chết lặng, đau đớn nhìn Liễu Khê đau lòng ôm lấy thi thể của mình, sau đó tự bạo.

Hắn sao có thể để nàng chịu đau khổ? Sao có thể để nàng khóc vì đau đớn?

Có phải chỉ cần không gặp ta, nàng có thể bình an một đời?

Có phải...

Nhưng hắn luyến tiếc! Hắn luyến tiếc Liễu Khê ở cạnh nam nhân khác, càng luyến tiếc nàng bị người khác ôm vào ngực!

Ngọc Thanh dâng lên một tầng hận ý ngập trời, hai mắt mở ra, tất cả hình ảnh biến mất.

Lúc này hắn cũng chống mắt ra xem thử có ai dám đem Liễu Khê khỏi hắn!

"Sư phụ!" Liễu Khê vào động phủ thì thấy đôi mắt đầy sát ý của Ngọc Thanh, kiếm khí của hắn tản ra khắp nơi, mỗi chỗ xuất hiện đều rất khủng bố!

Sư phụ bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy trời? Liễu Khê không để ý sự áp chế của kiếm khí, cố sức đi tới gần hắn.

"Liễu Khê..." Ngọc Thanh nghi ngờ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lẽo như băng tan rã, gió xuân thổi qua mặt, mà cả động phủ bởi nụ cười này của Ngọc Thanh mà sáng ngời lên.

"Nàng không biết, ta là Trang Kỳ của nàng, là tiểu Thôn Trang của nàng, là tướng quân của nàng... Không sao, chỉ cần ta biết là đủ rồi"

Liễu Khê nghe được câu nói của Ngọc Thanh giống như nghe thấy tiếng sấm, cả người ngây dại, run rẩy nói "Chàng... Chàng đều đã biết..."

Nếu nói mỗi lần Liễu Khê chết đều gây ra sự thống khổ cho hắn, vậy Liễu Khê luôn sở hữu trí nhớ của hai người sao có thể thoái mái đây?

Một người là chờ đợi trong tuyệt vọng, một người thì lặp đi lặp lại việc gặp rồi biến mất khỏi người yêu.

"Đừng khóc...!!!" Ngọc Thanh nhìn thấy nước mắt trong mắt Liễu Khê, trong lòng khó chịu. Từ lời của Liễu Khê, hắn hiểu rất rõ, những trí nhớ này không chỉ có hắn mà cả Liễu Khê cũng biết rất rõ.

Nghĩ tới đó, Ngọc Thanh cảm thấy lòng bị một thanh đao bén nhọn đâm vào, thì ra sự động lòng khi thấy nàng không phải là tình kiếm mà là mục tiêu đã định trước.

Tay nắm lấy thân thể Liễu Khê, hôn lên nước mắt của nàng, má dán má, cảm giác được độ ấm, thanh âm của Ngọc Thanh mang theo sự dịu dàng: "Ta đều nhớ rõ, lúc này, ta sẽ nhớ thật kỹ tất cả những ký của chúng ta ở mỗi thế, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta."

Liễu Khê nhắm mắt lại, cầm chặt tay Ngọc Thanh, bàn tay lớn ấm áp vô cùng, trên mặt bởi vì kích động mà đỏ ửng, môi đỏ mở ra khép lại sau đó cúi đầu nói: "Lúc này, ta sẽ không để nó làm tổn thương chúng ta."

"Nó? Nó là ai?" Ngọc Thanh sâu sắc bắt được thông tin mà Liễu Khê lộ ra, không lẽ, mỗi lần Liễu Khê chết đều do nó tạo ra sao? Nghĩ tới đây, Ngọc Thanh cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn lại không thể bảo vệ người mình yêu. Cánh tay dùng sức, ôm Liễu KHê thật chặt, giống như muốn đem Liễu Khê nhập vào thân thể của mình.

"Là hạt châu bị lửa thiêu!" Liễu Khê ôm cổ Ngọc Thanh, buồn bã nói: "Lúc trước ta hỏi sư phụ có biết hệ thống hay không, hạt châu đó là hệ thống, bởi vì nó mà lần nào ta cũng không có kết cục tốt."

Ngọc Thanh nghe mà cảm thấy căm hận, biểu tình tối tăm, một tay ôm Liễu Khê, tay kia thì lấy lửa phượng hoàng. Một dòng lửa xuất hiện làm độ ấm trong động phủ tăng lên nhanh chóng. Liễu Khê nheo mắt lại, dù đã khép mắt lại nhưng vẫn cảm thấy đau đớn.

Cúi đầu đầu nhìn kỹ, Ngọc Thanh thấy ngọc lửa kia không làm hạt châu bị tổn hao gì, Cửu Thiên hỏa, tam vị chân hỏa lại không gây hại với nó. Cái thứ kêu hệ thống này thật sự rất lợi hại.

Mặt không thay đổi cất lửa, túi vải như có lực hút, chậm rãi thu lấy nó, cuối cùng chỉ còn một chút lửa như hạt đậu xanh.

Liễu Khê cầm hạt châu nói "Sư phụ, Phương sư thúc nói nó có thể là hạt mầm."

Âm thanh mang theo sự lo lắng, Ngọc Thanh dừng tay một chút, sau đó hiểu được ý của Liễu Khê, những thứ trong trời đất đều có điều kiện sinh trưởng, kể cả bùn đất cũng không ngoại lệ. Nước và ánh mặt trời chính là sự tương khắc của viên mầm.

Ngọc Thanh vung tay lên, hạt châu kia bay từ từ từ không trung tới, lấy trong túi trữ vật một cái hòm màu trắng. Mở hòm ra, bên trong là một trạng thể sáu màu giao nhau, còn có mùi hương của thực vật.

Đem hạt châu để vào trong, trạng thể sáu màu kia bao vây lại, điều khiến người ta ngạc nhiên là thứ kia bao lấy hạt châu, không để nó trốn khỏi.

"Sư phụ, đây là cái gì?" Liễu Khê tò mò đâm vào, thật cứng.

"Đây là thụ dịch được lấy từ một cây băng sương vạn năm, loại này có thể để vào trong hòm băng sương để bảo tồn, nếu gặp được dị vật sẽ đông cứng nó lại, trừ khi là người ở tu vi Đại Thừa Kỳ, còn không sẽ khó mở ra." Ngọc Thanh giải thích.

Hệ thống bi kịch bị nhốt bên trong, quanh thân đều là cảm giác dính keo, cảm giác này chưa quá ba phút thì bị đọng lại, khiến nó không thể lăn lộn. Còn khó chịu hơn cái cảm giác dính keo lúc nãy.

Rõ ràng chỉ cần có chút nước hoặc bùn đất nó đều có thể mọc rễ nảy mầm, nhưng bây giờ, không lẽ muốn giam nó ở đây vĩnh viên luôn sao?

Nhiệm vụ này không có cách khác để xử lý. Hệ thống muốn khóc, liều mạng cả buổi, ngoài việc khiến mình cảm thấy mệt mỏi ra thì chẳng có chút tác dụng.

Tuy rằng Liễu Khê có chút buông lỏng nhưng lập tức nhíu mày, hệ thống vào kịch bản tuy có hạn chế nhưng nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn sẽ rời đi, điều này hình như ngay cả hệ thống cũng không thể khống chế.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ nàng cũng bị truyền tống đi, bởi vậy chỉ đối phó với hệ thống không cũng không thể ở lại lâu.

Trong lòng bị áp lực, Liễu Khê nhìn bộ dạng tự tin của Ngọc Thanh, kéo tay hắn, nói ra sự lo lắng của mình.

"Đáng giận!"Ngọc Thanh hung tợn cắn răng, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Liễu Khê chết trước mặt mình một lần nữa? Hệ thống? Hệ thống...

Một cảm giác quen thuộc xuất hiện, Ngọc Thanh đột nhiên phát hiện được nhước điểm và lỗ hổng của hệ thống này, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng hắn biết, đây là sự thật.

Trong lòng giống như bị che chắn lại, một âm thanh lạnh lẽo cảnh cáo: Chỉ cần ngươi làm vậy thì sẽ mất Liễu Khê vĩnh viễn!

Cảnh cáo này là thật!

Ngọc Thanh nghi ngờ, cúi đầu nhìn Liễu Khê trong lòng, nhìn hai má của nàng dán vào l*иg ngực của mình, trong mắt đầy quyến luyến và lo lắng, khuôn mặt trắng noãn vì lửa phượng hoạn mà chảy ra mồ hôi, tóc dán lên mặt nàng, cả người xuất hiện một chút yếu đuối.

Ngọc Thanh dao động, nghĩ tới Liễu Khê sẽ rời khỏi mình thì cổ họng như nghẹn lại, mỗi hơi thở đều mang theo tuyệt vọng, con ngươi xuất hiện sự ảm đạm, ma khí màu đen chậm rãi quấn quanh đan điền của Ngọc Thanh.

"Đừng sợ, vạn vật đều có thứ tương khắc, chắc chắn sẽ tìm được thứ đối phó với nó" Ánh mắt Ngọc Thanh xuất hiện tia màu hồng, ngay cả bản thân hắn cũng không cảm nhận được, thản nhiên an ủi người trong lòng.

Liễu Khê thở một hơi, con ngươi xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, nàng hạ quyết tâm, dù có chết nàng cũng phải đối phó với hệ thống, không thử thì sao biết sẽ không đối phó được?

Gắt gao nhìn cái hòm, ánh mắt thay đổi, sau đó kiên định, nàng không muốn trở thành trói buộc của hắn.

"Sư phụ, cái hòm này ta giữ đi!" Liễu Khê còn ngoan ngoãn cam đoan với Ngọc Thanh: "Đời này chúng ta nhất định có thể ở chung một chỗ."

"Tốt!" Ngọc Thanh gật đầu, thở dài.

Lương đình nơi núi nhỏ, Lăng Cổ chết ngất trên mặt đất cũng có người phát hiện, đệ tử kia thấy một người huyết nhục mơ hồ năm nơi đó, sợ hãi, sau đó phát hiện ngọc bội của Lăng Cổ mới nhớ nó là của đại sư huynh Lăng Cổ.

Lập tức dùng hạc đưa tin cho chưởng môn, bản thân ôm lấy Lăng Cổ đưa hắn trở về nơi ở.

Lúc chưởng môn Tử Tiêu tông đuổi tới thì thấy Lăng Cổ đầy máu nằm trên giường, bộ dạng dở sống dở chết, lòng căng thẳng, thân thể nhoáng một cái, lập tức tới cạnh giường, cầm bàn tay Lăng Cổ lên, tinh tế kiểm tra.

Đợi tới khi phát hiện chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể Lăng Cổ, mất một khoảng thời gian vuốt chải từng sợi, ngoài khuôn mặt và ngực bị người đánh ra thì không có gì trở ngại.

Lúc này mới thở nhẹ một cái, lấy một viên thuốc từ bình ngọc nhét vào miệng Lăng Cổ, đan dược vừa vào miệng đã đạt tác dụng, chẳng qua mất một chút thời gian Lăng Cổ mới mở mắt, khó khăn gọi: "Sư phụ!"

Thuốc chạy khắp thân thể, những nơi bị đánh bắt đầu khép vết thương, có điều khiến cho chưởng môn ngạc nhiên, tuy vết thương ở má và ngực khép lại nhưng lại xuất hiện sẹo, đều này làm mặt của Lăng Cổ như lệ quỷ.

Cảm thấy kỳ quái, lập tức kiểm tra miệng vết thương của Lăng Cổ mới phát hiện miệng vết thương là do độc tạo thành, tuy uy lực của độc không lớn, thậm chí không gây hại cho người tu chân, nhưng sẽ trở thành những vết sẹo, lại khó chữa bởi cần rất nhiều linh dương trân quý mới giải được độc tố.

Rất nhiều người tu chân bị độc làm tổn thương đều mặc kệ, dùng linh dượng trân quý để giải độc này thật sự rất tốn kém.

Huống hồ chưởng môn đã đạt tới cảnh giới, không ngại bề ngoài đẹp hay xấu, chỉ cần sức mạnh và tâm tình tốt là ổn.

"Lăng Cổ, con đã nổi xung đột với ai mà bị đánh chật vật như vậy?" Chưởng môn nghi ngờ nhìn đệ tử của mình. Trong mắt ông, Lăng Cổ là người có trí tuệ và thiên phú, lại ôn hòa có lễ, tất cả các đệ tử ở Tử Tiêu tông đều kính nể hắn.

"Là với Liễu sư muội, đại khái mấy ngày nay con chiếu cố Kiêu Dương quá mức, làm nàng mất hứng, bọn con cãi nhau mấy câu, không biết sư muội làm gì mà khiến con như vậy." Lăng Cổ cười khổ, tuy lời nói bất đắc dĩ nhưng lại mang theo sự bao dung.

"Khó trách, con bé này ngày càng lớn mật." Tuy chưởng môn nói thế nhưng lại mang theo mấy phần sủng ái, trong miệng còn mang theo ý tứ bảo vệ. Nếu Lăng Cổ bị trọng thương thì chưởng môn có lẽ sẽ ra mặt lấy công đạo cho hắn, nhưng vết thương này lại không nặng không nhẹ cho nên ông cũng cho là sự đùa giỡn của các sư huynh muội, không để ý.

Lăng Cổ đương nhiên nghe được ý tứ của chưởng môn, lòng hận không thôi, cúi đầu, con ngươi xuất hiện sự độc ác, thù của hắn sẽ tự hắn báo. Nhất định sẽ khiến cho Liễu Khê kia chết không chỗ chôn, còn Kiêu Dương kia, hừ, có bản lĩnh gì?

Nghĩ tới thân thể mềm mại thơm tho dưới thân mình lúc đó, cảm giác vô cùng tốt đẹp, lòng Lăng Cổ rung đột, sớm muộn gì cũng đem nha đầu kia tha lên giường.

Đợi di tích thượng cổ mở ra, đó là cơ hội tốt, hắn phải tĩnh dương cho tốt, tới lúc đó báo thù một trận.