Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 291: Đã nhớ nhung

Khi về tới nhà Tây, trời đã nhá nhem tối.

Thím Từ đã tới từ sớm, mua khoai từ và ngó sen tươi ngon, định nấu canh. Thấy cả hai người cùng vào cửa, thím ấy cười lớn, bước tới nói: “Cậu Lục, cô Lục đã về. Cơm nước đã chuẩn bị xong cả rồi, bưng ra ngay đây ạ.”

Cố Sơ chẳng còn tâm trạng so đo cách xưng hô của thím Từ, mà Lục Bắc Thần cũng không có ý sửa chữa suy nghĩ của thím ấy. Thím Từ thấy sắc mặt Cố Sơ không tốt bèn hạ giọng hỏi Lục Bắc Thần: “Cô Lục không sao chứ ạ? Sao sắc mặt cứ là lạ?”

“Không có gì đâu.” Lục Bắc Thần dặn dò thím ấy canh buổi tối vẫn nên làm vị ngọt đậm một chút.

Thím Từ gật đầu lia lịa.

Di động vang lên, Lục Bắc Thần nhận máy.

Cố Sơ dỏng tai lên nghe, vẫn là cuộc gọi đường dài. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Sơ Sơ, chiều mai Chloe sẽ tới được Thượng Hải, cậu ấy sẽ nhanh chóng tra ra tin tức của Tiếu Tiếu. Khoảng thời gian anh không ở Thượng Hải, em có bất kỳ manh mối nào đều có thể nói với Chloe, cậu ấy có số di động của em, tới Thượng Hải sẽ liên lạc với em.”

“Ngày mai là tới được ư?” Cố Sơ như gặp được cứu tinh, không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn như vậy.

“Chloe đã ở trên máy bay rồi.” Lục Bắc Thần nói: “Ban nãy là trợ lý của cậu ấy gọi tới, lát nữa sẽ gửi tới thông tin chuyến bay.”

“Cảm ơn anh, Bắc Thần.” Cố Sơ tựa vào lòng anh.

Lục Bắc Thần ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Phía cảnh sát có cách tìm người của cảnh sát, Chloe sẽ có cách của riêng cậu ấy. Tin anh đi, Tiếu Tiếu nhất định không sao đâu.”

Cố Sơ gật đầu thật mạnh.

Lúc thím Từ nấu cơm trong bếp, Lục Bắc Thần đi vào, thấp giọng nói: “Sắp tới tôi không ở Thượng Hải, phiền thím chăm sóc thật tốt cho cô ấy.”

“Cậu Lục, cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy. Tôi bảo đảm cô ấy sẽ béo trắng ra thì thôi.” Thím Từ túm lấy vạt tạp dề, lau tay, bỗng thấy Lục Bắc Thần nhíu mày, lập tức ý thức được hành vi của mình không ổn bèn đi tới bên bệ bếp, rửa sạch tay rồi cười trừ: “Cậu Lục, cậu thương cô ấy thật đấy.”

“Bình thường Sơ Sơ yêu cầu khá khắt với mấy món ăn. Thím Từ, thím chú ý một chút.” Lục Bắc Thần nói giọng khá nghiêm túc.

“Vâng, vâng, vâng, cậu yên tâm.” Thím Từ cũng biết ban nãy hơi mất vệ sinh.

Lục Bắc Thần không nói thêm nữa, quay người đi ra khỏi bếp.

Khi ăn cơm tối xong đã là tám giờ.

Cố Sơ tắm rửa qua loa, sau khi ra ngoài thì thấy Lục Bắc Thần đang nhận điện thoại, đại khái có lẽ là mọi người bên phía Bắc Kinh. Cô nhìn giờ rồi khẽ thở dài. Nếu hôm nay cô không tới phòng thực nghiệm tìm anh, giờ này anh đã ở trên máy bay lâu rồi. Cả một đoàn người thiếu mỗi mình anh, chẳng biết người ta sẽ nghĩ gì.

Nhân lúc anh đang nghe điện thoại, Cố Sơ xách một chiếc vali ra, giúp anh thu dọn một số đồ đạc. Rồi chợt nhớ ra chiều nay mải lo việc của Tiếu Tiếu cô quên bẵng mất mua cho anh một chiếc áo dày. Cũng may anh đã mang theo một số quần áo tới nhà Tây. Cô bèn chọn mấy chiếc áo khoác mùa thu gấp gọn rồi để vào trong.

Sau khi Lục Bắc Thần nói chuyện xong thì cô cũng đã thu dọn xong hành lý, dùng không ít túi gom đồ. Đồ vệ sinh cá nhân, áo khoác, quần, sơ mi, qυầи ɭóŧ thay giặt… tất cả đều được phân loại và chia đều ra các túi, tiết kiệm không ít diện tích. Trước nay Lục Bắc Thần không phải là người đàn ông lôi thôi, một người có yêu cầu rất cao đối với sinh hoạt đương nhiên không lạ lẫm gì loại túi gom đồ này.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm: “Em vất vả rồi.”

Cố Sơ dựa vào anh, thở dài: “Nếu không phải vì em, anh cũng không cần vội vàng như vậy.”

“Ngốc ạ.” Anh cúi đầu hôn lên má cô.

Mặc dù Lục Bắc Thần không đi Bắc Kinh nhưng cũng không rỗi, di động liên tục để xử lý công việc. Lúc Cố Sơ quay vào phòng ngủ thì đã là hơn mười một giờ. Cô nằm bò lên ngựa anh, nói: “Bây giờ vội ra sân bay chắc là chẳng còn kịp chuyến bay cuối cùng nữa.”

“Đi sáng sớm.” Lục Bắc Thần hôn tóc cô.

“Quá vất vả rồi.” Cô đau lòng ôm chặt lấy anh.

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Hứa với anh, khi anh không có ở Thượng Hải, tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch.”

“Em không đâu.” Cố Sơ cũng coi như là người đã từng trải qua một vụ án. Bây giờ và vị thám tử tư kia đều đồng thời tham gia, cô sẽ không đánh mất lý trí mà chuốc thêm phiền phức cho họ.

Lục Bắc Thần nghe được lời hứa của cô mới yên tâm, siết chặt cô: “Đợi anh về.”

Cô áp mặt vào lòng anh, gật đầu quả quyết.

Anh còn chưa đi mà cô đã nhung nhớ rồi…

***

Đêm tối, lác đác sao.

Một không gian không lớn, không có cửa sổ, ánh sao duy nhất phía chân trời cũng không chiếu vào được. Trong căn phòng trống trải, trong góc phòng thắp một ngọn đèn, một ngọn đèn… màu xanh.

Ánh nén bập bùng cháy trong cây đèn xanh, thi thoảng phát ra những tiếng lép bép trong bầu không khí tĩnh mịch.

Hai chiếc ghế gỗ, được sơn màu đỏ rực như được phết lên đó một lớp máu, tỏa ra thứ ánh sáng u ám ghê rợn trong ánh lửa mờ mờ của cây đèn, cực kỳ kinh hãi.

Trong đó có một chiếc ghế có người ngồi.

Nói chính xác là bị trói vào ghế.

Nơi đây yên ắng vô cùng.

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào rằng thời gian đang dịch chuyển, giống như trong đây thời gian cũng mất đi ý nghĩa vậy.

Tiêu Tiếu Tiếu không biết mình đã bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày rồi, chỉ cảm thấy khó chịu tưởng như sắp chết. Sau khi có ý thức, cô phát hiện mình bị trói vào ghế, mắt bị che chặt, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, miệng bị dán băng kín mít, muốn kêu cũng lực bất tòng tâm.

Tay chân cô bị trói rất chặt, muốn cử động cũng khó.

Mấy ngày đầu cô đã từng nghĩ đủ mọi cách để trốn thoát nhưng phát hiện ra dây thừng được ngâm qua nước muối, càng giãy giụa càng chặt hơn.

Sợ hãi, khϊếp đảm, thậm chí là tuyệt vọng.

Mồ hôi ướt đẫm quần áo, ướt rồi lại khô, tóc dính bê bết vào cổ. Cô cảm thấy cổ tay và cổ chân đau đớn, dây thừng thít vào da thịt. Dựa vào kinh nghiệm y học của mình, cô có thể suy đoán rằng tay chân mình đã chảy máu.

Dần dần, một số ký ức cũng quay trở lại.

Tối đó dường như cô nhìn thấy những thứ không nên nhìn, sau đó trong bóng tối xuất hiện một người, im ắng như ma quỷ. Người đó thẳng thừng đánh ngất cô, sau khi nhắm mắt lại cô liếc nhìn thấy gương mặt của đối phương. Một gương mặt bịt vải đen, mặc dù không nhìn rõ tướng mạo nhưng cô mơ hồ cảm nhận được có lẽ là một người phụ nữ.

Cửa phòng có tiếng động.

‘Cót két’ một tiếng.

Cả người Tiêu Tiếu Tiếu chợt run lên, dỏng tai lên nghe.

Mấy ngày nay mất đi tầm nhìn, thính giác bỗng trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Có tiếng bước chân, không nặng.

Tiêu Tiếu Tiếu không hề xa lạ với tiếng bước chân này, có là chính là kẻ đã bắt cóc cô. Cứ cách vài tiếng lại tới một lần, mục đích là để xác nhận cô vẫn còn sống.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Đối phương xé rách băng dính trên miệng cô, lực rất mạnh, đau tới nỗi Tiêu Tiếu Tiếu chảy nước mắt.

Nhân lúc có thể mở miệng, cô nói: “Rốt cuộc anh là ai? Bắt cóc tôi làm gì? Nếu không thì gϊếŧ chết tôi luôn đi?”

Sự giằn vặt và hoảng sợ mấy ngày qua đã rút cạn sức lực của cô, ngay cả giọng nói cũng khản đặc. Bây giờ mở miệng là cổ họng cô như bị dao cứa qua.

Đối phương vẫn im phăng phắc như mọi lần.

Chỉ đợi cô kêu gào xong mới nhét cơm vào miệng cô như cũ.

Đối phương bắt cóc nhưng không gϊếŧ cô, mỗi ngày vẫn bảo đảm cô được ăn, được uống.

Chỉ có điều, sau khi ăn, Tiêu Tiếu Tiếu luôn bị hành hạ.

Là tiếng tuốt dao ra.

Lông măng trên người cô dựng đứng cả lên.

Lưỡi dao nhẹ nhàng áp lên má cô, cô có thể cảm nhận được độ lạnh lẽo của nó.

Sau đó, nó từ từ trượt xuống.

Đè lên động mạch cổ của cô.

Có biết bao lần Tiêu Tiếu Tiếu những tưởng lưỡi dao sẽ rạch mạnh một đường, ngay sau đó cô sẽ cảm nhận được máu nóng của mình. Nhưng đối phương không làm vậy, ngày này qua ngày khác hành hạ tinh thần. Cô thà rằng kẻ đó cứ đâm mình một nhát đi.

“Khuôn mặt này thật là đẹp…”

Là giọng nói đã sử dụng máy biến âm, không nghe ra là nam hay nữ. Cô chỉ có thể khẳng định, mấy hôm nay là cùng một người.

Con dao lướt qua quần áo của cô. Cô ra sức giãy giụa nhưng vô ích.

Nước mắt thấm qua lớp vải.

“Đừng khóc, xinh đẹp thế này mà khóc thì thật đáng tiếc.”

Nước mắt của Tiêu Tiếu Tiếu không thể ngừng lại.

“Tao bảo mày đừng có khóc! Không được khóc!” Đối phương bóp chặt cổ cô.

Tiêu Tiếu Tiếu bỗng chốc thở không nổi, máu trào ngược lên. Cô muốn há miệng ra thở nhưng lại bị dán chặt băng dính. Đúng lúc cô tưởng rằng lần này sẽ đi chầu Diêm Vương thì kẻ đó lại buông tay. Không khí quay trở lại, Tiêu Tiếu Tiếu ra sức hớp lấy hớp để.

“Nếu không phải vì mày xinh như vậy, tao đã gϊếŧ mày lâu rồi, con đàn bà nhiều chuyện!” So với câu trước có phần dịu dàng, câu sau đã cao giọng, ngay sau đó kẻ ấy giơ tay, tát thẳng một cái lên mặt Tiêu Tiếu Tiếu.

Gò má Tiêu Tiếu Tiếu bỏng rát, cô cắn chặt răng, lần này không lên tiếng nữa.

“Sao không kêu nữa?” Kẻ kia cất giọng ghê rợn.

Tiêu Tiếu Tiếu cắn chặt răng.

“Haiz, tao vẫn thích mày kêu hơn, nhất là nghe tiếng kêu của một con đàn bà xinh đẹp…” Kẻ đó đưa tay tới, cười ghê tởm: “Không sao, tao sẽ bắt mày kêu.”

Da đầu Tiêu Tiếu Tiêu căng ra, ý thức được đối phương định làm gì, cô bắt đầu vùng vẫy, từ khoang mũi bật ra những tiếng gào điên cuồng.

Kẻ đó cười chói tai, giọng nói qua máy biến thanh gần như có thể chọc thủng màng nhĩ.

“Chúng mày thẩm mỹ để bản thân đẹp như thế này chẳng phải để quyến rũ đàn ông sao?” Kẻ đó thô lỗ kéo váy của Tiêu Tiếu Tiếu ra. Một hơi thở u ám phả vào mặt: “Tao để cho mày được toại nguyện.”

Tiêu Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng kẻ đó kéo khóa quần, cô hoảng sợ hét ầm lên.

Trong bóng tối, kẻ đó xé rách quần áo của Tiêu Tiếu Tiếu.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Tiếu Tiếu liền cảm nhận được một nỗi đau thấu tim từ giữa chân truyền tới. Cô cuộn chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt tý tách rơi xuống.

Kẻ đó cười ghê rợn trên cơ thể cô, thậm chí một lần nữa bóp chặt cổ cô, sức mạnh mỗi lúc một lớn.

Cuối cùng cơ thể Tiêu Tiếu Tiếu không chống chọi nổi, ngất lịm đi…