Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 8 - Chương 4: Nam chính phản công [6]

Edit: Kiri

Thần Hi cầm quả cầu thủy tinh vuốt ve một cách dịu dàng, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Diệp Tử ngồi xổm trước mặt anh tươi cười, đến không khí cũng trở nên triền miên lưu luyến.

“Hình như có một bộ phim hoạt hình đang chiếu thấy bình luận cũng không tồi, đi xem với chị không?”

Lúc đó anh đang cầm quả cầu bồ công anh kia ngồi ở cầu thang nói chuyện với nó, nghe vậy liền căng thẳng ngẩng đầu nhìn Diệp Tử.

Ra ngoài với anh có nghĩa là phá vỡ hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của mình, người xa lạ, chuyện xa lạ sẽ khiến nỗi bất an trong anh bị phóng đại đến cực điểm.

“Đừng sợ, lần trước chúng ta ra ngoài tản bộ cũng đi xa mà? Cậu chỉ cần nắm tay chị cả đường đi là được.” Diệp Tử nói rồi cười vươn tay ra.

Anh nhìn tay cô một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy.

Giống như đột nhiên có một luồng sáng chiếu rọi góc khuất trong anh, cô là mối liên quan duy nhất giữa anh và thế giới xa lạ này.

Cho nên khi quay về thế giới thật nghe cha nói thế giới đó là giả, cha đưa anh vào để giúp anh khôi phục bình thường vì tình trạng gần đây của anh ngày càng xấu thì thế giới của anh như sụp đổ. Sau khi biết tất cả ấm áp đều là nhiệm vụ yêu cầu, tất cả cảm động cũng được tính kế từ trước không phải anh không phẫn nộ nhưng tình cảm đâu phải thứ lý trí có thể khống chế được, từ giây phút cô đứng dưới ánh mặt trời vươn tay ra với anh, anh đã không thể kiểm soát lòng mình nữa rồi.

Dần dần anh bắt đầu chú ý đến cô, anh muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, biến thành mặt trời đáng để cô thích. Mỗi lần thấy cô kết thúc nhiệm vụ xuất hiện ở đại sảnh công ty anh luôn đứng trong góc do dự, tự hỏi mình vô số lần xem bản thân có thể thản nhiên đối mặt với cô không.

Anh…. không dám bước ra gặp cô.

Anh bắt đầu tiếp nhận trị liệu chuyên nghiệp, thật ra từ lúc tỉnh lại khỏi thế giới của Hạ Vũ Quang thì anh đã khôi phục rất nhiều, đã có thể cảm nhận thế giới này một cách bình thường và cũng có thể biểu đạt bình thường. Nhưng anh vẫn thấy mình chưa đủ tốt.

Anh bắt đầu thu thập băng ghi hình các thế giới cô từng qua, quan sát cô thể hiện biểu cảm khác nhau với những người đàn ông khác nhau, lần lượt nhìn cô công tâm vô số người, lòng ghen tị trong tim cũng ngày càng lớn.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa mà bước ra ánh sáng làm quen với cô, lợi dụng tư quyền xâm nhập vào thế giới nhiệm vụ của cô, còn thay thế Tề Tử Kỷ thật sự để làm nam chính trong thế giới đó, tuy đã tạm thời xóa hết trí nhớ để không ảnh hưởng đến trật tự của thế giới kia nhưng sâu trong lòng anh vẫn biết mình đang chờ một người.

Mỗi ngày anh đều đang chờ một người con gái tới tấn công chiếm đóng trái tim mình.

Khi nhìn thấy ba chữ ‘Bố Tương Tư’ trên diễn đàn, trái tim anh nảy lên một nhịp, anh biết người mình chờ đã đến.

Lúc Diệp Tử xuống tầng thì thấy Thần Hi đã đứng ở cửa chờ cô.

Anh cười ôn hòa mở cửa xe cho cô: “Tăng ca muộn như vậy có mệt không?”

“Mệt mà, nên…. thông đồng với lãnh đạo công ty có được trộm nhàn không?” Diệp Tử nghiêng đầu đùa một câu.

Thần Hi cười cười đưa ví tiền cho cô: “Có hay không thì tôi không biết nhưng có thể quản tiền lương.”

Diệp Tử cầm xem thử, một tập chi phiếu, tín dụng và tiền thật dày, cô mặt không đổi sắc gấp ví lại rồi nhét vào túi áo Thần Hi.

“Quả nhiên là thành phần tri thức lãnh đạo.” Cô nhìn Thần Hi đang đỏ ửng vành tai cười: “Tôi cứ nghĩ là mình đủ tiền rồi đấy, nếu không sợ cuộc sống phóng túng sẽ quá nhàm chán thì đã trực tiếp từ chức rồi.”

Thần Hi cười: “Vậy thì tốt.”

Trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau Diệp Tử đột nhiên lên tiếng: “Thần Hi.”

“Ừ?”

“Thế giới anh làm Hạ Vũ Quang chỉ là một nhiệm vụ cấp C.”

Lúc đầu Thần Hi không thấy cô có biểu hiện gì đặc biệt khi nhìn thấy quả cầu bồ công anh kia nên cứ tưởng cô đã sớm quên rồi, còn thương tâm khổ sở mấy ngày liền, giờ được nghe cô chủ động nhắc đến chỉ thấy vui mừng nào nghĩ thêm được gì.

“Cho nên?”

“Cho nên…….” Cô nhìn thẳng về phía trước: “Dù không phải tôi, bất cứ người nào của tổ Công tâm đều có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”

Thần Hi lập tức hiểu được ý cô, anh cười lắc lắc đầu: “Duyên phận giữa người với người là thứ không thể nói trước được, bước chân trước hay chân sau lên một chuyến tàu đều có thể gặp được những người khác nhau, cuộc sống cũng sẽ thay đổi theo duyên phận đó. Nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chữ nếu này, gặp chính là gặp, tôi không gặp người khác mà là em, tôi cũng không thích người khác, chỉ thích em.”

Diệp Tử trầm mặc cúi đầu che dấu nụ cười trên môi: “Đột nhiên tiểu chính thái trở nên triết lý như vậy tôi thấy không quen.”

Đến nhà Diệp Tử xuống xe rồi cúi người nói với Thần Hi: “Cho anh quyền lợi tới đón tôi vào sáng mai, nếu anh có thể dậy sớm được.”

Hai mắt Thần Hi sáng lên gật gật đầu thật mạnh nhìn đáng yêu như một chú cún con.

Từ ngày đó thời gian Thần Hi gặp Diệp Tử không còn giới hạn trong một bữa cơm trưa nữa mà sáng sớm hay đêm muộn anh đều là người đầu tiên và cuối cùng gặp cô. Nghe thì kỳ dị nhưng anh vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Thần Hi bắt đầu tặng quà cho Diệp Tử, từ nước hoa đến thẻ đánh dấu sách xinh xắn thậm chí là cả kẹo que. Đến tận khi ước hẹn hai tháng cơm trưa đã hết anh cũng cứ như đã quên sạch chuyện này, tiếp tục chờ Diệp Tử đi ăn cơm như thường lệ, còn cực kỳ chú ý đến cô, hễ cô định nhắc đến chuyện này là lập tức đánh trống lảng.

Diệp Tử luôn cảm thấy mình đang nuôi một chú trung khuyển.

Nhưng cảm giác vui vẻ này nhanh chóng tan thành mây khói.

Sau khi Thần Hi ngốc nghếch thả một loạt bóng bay ở cửa công ty thì tất cả mọi người đều biết anh đang theo đuổi Diệp Tử. Ai gặp cô cũng hỏi mấy thứ rác rưởi hại tổ dọn vệ sinh của công ty kia viết tên cô phải không, thậm chí ngay cả tổ viên cô phụ trách cũng cười nhạo cô rất lâu.

Vì thế Diệp Tử quả thực không muốn thừa nhận mình quen người này, trong cuộc sống cô không cần để ý đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ nên sẽ không gò bó bản thân, mặc kệ Thần Hi mấy ngày.

Anh đáng thương nhắn tin đến xin lỗi.

“Xin lỗi em, tôi xem TV thấy con gái đều thích vậy.”

“Hình như tôi hơi đắc ý quá rồi.”

“Cứ nghĩ đến chuyện tôi gây phiền cho em là đã muốn tự giật tóc mình.”

“Hôm nay soi gương thấy tóc bị giật nhiều quá đầu hơi trọc mất rồi.”

“Đừng giận nữa được không?”

“Vừa rồi tôi đã uy hϊếp tổng giám đốc nói thiên vị em, ông ấy đồng ý rồi.”

“Hôm nay tôi đọc sách thấy một câu. Nếu cô ấy ngây thơ chưa trải sự đời, hãy dẫn cô ấy đi xem tẫn phồn hoa nhân thế. Nếu trái tim cô ấy đã tang thương thì hãy đưa cô ấy đi ngồi đu quay ngựa gỗ. Tôi mua vé công viên trò chơi rồi, em đi với tôi không?”

Diệp Tử cực kỳ xem thường, không thể nhịn được đành phải nhắn lại: “Đừng có đọc mấy cái sến súa đó.”

Nghĩ một lát rồi lại bỏ thêm một câu: “Dù là xem tẫn phồn hoa hay ngồi đu quay ngựa gỗ, các loại chiêu trò này tôi đã làm vô số lần trong các thế giới rồi, đừng múa rìu qua mắt thợ.”

Qua nửa phút di động lại rung lên.

“Khác mà, tôi muốn đưa em đi làm tất cả mọi thứ, nó xuất phát từ yêu.”

Diệp Tử cảm thấy bản thân mềm hẳn xuống như bị một mũi xuyên tim, tự dưng muốn sờ đầu anh quá.

Đúng là một con cún to biết tra tấn người khác lại không nỡ trách móc nặng nề.

Thời gian gần đây cô thấy mình đã quen có anh quấn quít bên cạnh, cứ nghĩ bản thân đã qua quá nhiều thế giới, gặp vô số đàn ông muôn hình muôn vẻ, yêu đương đủ kiểu rồi thì trái tim sẽ trở nên nguội lạnh, nào ngờ lại bị một con cún to làm rung động.

……………

Mới xuống máy bay nên cô rất buồn ngủ mới ngáp một cái, di động trong túi cứ đổ chuông liên tục, cô vừa nghe một giọng nam dịu dàng đã vang lên.

“Alo.”

Diệp Tử còn chưa tỉnh táo hẳn: “Alo.”

“Xuống máy bay rồi à?”

Thần Hi nhẹ giọng hỏi: “Anh đang ở cửa sân bay, em ở đâu?”

Cô lại ngáp một cái rồi thông báo vị trí của mình.

“Em đứng đó đừng chạy loạn, anh đến bây giờ.” Giọng điệu như dặn dò trẻ con.

Anh nói xong liền cúp máy để lại Diệp Tử vẫn còn đang mơ hồ: “Gì chứ, cứ như là em bắt anh đến đón vậy.”

Tuy mạnh miệng thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời đứng yên tại chỗ. Nếu có một người đàn ông bằng lòng nhớ bạn, chiều chuộng bạn, mọi chuyện lấy bạn làm đầu thì bạn sẽ bằng lòng tin tưởng người ấy và sẽ ỷ lại theo bản năng.

Ngay lập tức có một chiếc xe xuất hiện, cô cười nhìn Thần Hi xuống xe bước nhanh đến trước mặt mình, gương mặt anh hiện rõ sự vui sướиɠ và yêu thương bước đến ôm cô thâm tình.

Hai phút sau.

Diệp Tử không thể nhịn được nữa đẩy anh ra.

“Em mới đi công tác không đến năm ngày, anh không cần xúc động thế đâu.”

Thần Hi chôn mặt vào hõm cổ cô cọ cọ: “Anh rất nhớ em.”

“Em nhớ là trước khi lên máy bay chúng ta có gọi video.”

“Biết vậy đã đi cùng em rồi.” Thần Hi lại hôn lên trán cô.

“……….”

“Mỗi giây mỗi phút không nhìn thấy em đều giống như đang ở địa ngục vậy.”

“Đủ rồi.” Diệp Tử đập đầu anh một cái rồi bước lên xe đóng cửa lại ngủ bù.

Thần Hi lon ton chạy theo đưa di động cho cô xem: “Diệp Tử Diệp Tử, hôm trước anh có thấy một chiếc váy cực kỳ đẹp, rất hợp với em.”

Diệp Tử mở to mắt liếc một cái: “Đây chẳng phải là váy cưới à? Mặc hàng ngày làm sao được.”

“Đúng là váy cưới!” Thần Hi càng cười dịu dàng: “Em thích không?”

“Ừ.” Diệp Tử đang buồn ngủ nên chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thần Hi mỉm cười, giọng nói nhẹ đi: “Em nói thích đấy nhé, vậy thì anh sẽ mua.”

Anh nhìn Diệp Tử đang ngủ say một lúc lâu nhịn không được mà hôn lên môi cô một cái, có lúc anh cảm thấy chắc kiếp

trước mình tích được không ít công đức nên kiếp này mới gặp được cô.

Và kiếp này anh cũng đủ may mắn mới có thể có được em.