Dọc theo đường đi có Cận Song Thành che chở, Nghiễn Tri tự nhiên không dám tìm đến Liên Ngọc gây phiền phức. Cận gia tại Hoài An, cách Dương Châu bất quá chỉ hai ngày lộ trình, chỉ là trọng thương mới khỏi, trên đường xóc nảy cũng khiến cho Liên Ngọc có chút ăn không tiêu.
Hôm tới được trước cửa, Cận Song Thành phân phó quản gia đưa Liên Ngọc đi sắp xếp, sau đó tự mình chỉ điểm hạ nhân chỉnh lý hàng hóa trên xe.
Quản gia thấy Liên Ngọc vẻ mặt tái nhợt, thân phận của y qua lời nói Cận Song Thành lại ám muội như thế liền cũng không dám chậm trễ, vừa đưa y đến phía khu viện tử nơi tây viện cạnh hồ sen, vừa giới thiệu viện lạc mỗi nơi.
“An Bá!” Đúng lúc này, một người hạ nhân dáng dấp nam tử chạy tới, kích động
ngắt lời quản gia.
Quản gia ngừng lại, Liên Ngọc cũng vội vã gật đầu chào, lui lại đứng ở bên cạnh, có vẻ thể thϊếp tri lễ.
Nam tử kia nhìn y một trận, tiến đến bên tai quản gia nói nhỏ.
Loại hành động thầm thì ngay trước mặt này thực sự thiếu lễ phép, Liên Ngọc hơi nheo mắt, trên mặt như trước lộ vẻ dịu ngoan nhưng trong mắt đã có một tia không vui.
Cự ly gần như thế, dù cho thanh âm có nhỏ thế nào cũng nhiều ít nghe được những từ ngữ mẫn cảm, huống chi nam tử kia hiển nhiên có chút kích động, Liên Ngọc rất dễ dàng có thể nghe được trong lời hắn mấy câu chữ “Thỏ nhị gia”, “bị nam nhân thượng” này nọ.
Quản gia cũng rất nhanh thay đổi sắc mặt, nhịn không được trên dưới quan sát
Liên Ngọc một trận, mới đối nam tử kia nói: “Được rồi, trở lại làm việc đi.”
Liên Ngọc ở bên cạnh cũng không nhiều lời, thẳng đến khi người nọ bỏ đi, mới nghe được quản gia nói một câu: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó lại đi, quản gia liền không nói thêm gì nữa, thậm chí cước bộ cũng bất giác nhanh hơn, dường như phía sau bị cái gì đuổi theo cắn.
Liên Ngọc lại cố ý theo sát phía sau hắn, nhìn người phía trước lúc nhanh lúc chậm bước đi, nhịn không được mà cười đến xán lạn.
Viện tử an trí cho y cũng coi như rất khác biệt, tương tự viện tử ở các đại hộ nhân gia, bình thường đều có nha đầu tiểu tư hầu hạ, nhưng sau khi quản gia thu xếp chỗ ở cho Liên Ngọc xong thì cũng không đề cập tới chuyện người hầu hạ mà chỉ bỏ lại một câu “Có việc gì cần cứ đến tìm ta”, liền vội vã ly khai.
“Làm phiền rồi.” Liên Ngọc cẩn trọng đáp lễ, nhìn bóng lưng quản gia càng chạy càng nhanh, bên môi không khỏi câu dẫn ra một mạt cười nhạo.
Xoay người lại lần nữa nhìn căn phòng, tuy rằng không xa hoa tráng lệ, nhưng tranh chữ trên tường, bài biện trên bàn, không có chỗ nào không có giá trị, tỏ rõ thân phận của chủ nhân nơi này.
Liên Ngọc yêu thích không buông tay xoa xoa bình hoa trên bàn: “Ai nha nha, nếu như đem ra ngoài bán có khi đủ sống cả đời.”
Cửa phòng không hề báo trước mà bị người dùng lực đẩy ra, Nghiễn Tri mang theo một cái mâm đi đến, vẻ mặt chán ghét nhìn y, sau đó ánh mắt cố định tại bình hoa mà tay Liên Ngọc đang chạm đến.
Liên Ngọc vội thu tay về, cực tự nhiên mà cúi đầu, lộ ra vẻ tươi cười ngượng ngùng, nhỏ giọng kêu một câu: “Nghiễn Tri, là ngươi a.”
Nghiễn Tri trừng mắt liếc y, hừ một tiếng đem mâm đặt lên bàn: “Cơm tối.” Dứt lời, liền diện vô biểu tình
xoay người đi đến cửa, đi tới nửa đường, lại đột nhiên quay đầu lại, đem bình hoa Liên Ngọc vừa sờ qua kia ôm vào trong ngực, lúc này mới bước nhanh ra ngoài.
Lưu lại Liên Ngọc tại đó, sửng sốt một lúc lâu mới rốt cục nhịn không được mà ôm lấy bụng cười.
Chờ cười xong bước qua xem cơm tối trong mâm kia, sắc mặt Liên Ngọc thoáng cái liền trầm xuống.
Mâm cơm tuy rằng lớn nhưng bên trong chỉ có một bát cơm nhỏ cùng một đĩa rau, cơm nước đều lạnh lẽo, bát cơm kia bất quá chỉ là một chén bột với một phần đuôi cá ở phía trên, trên khối cá thậm chí còn có vết tích hơi lớn do bị người dùng đũa đâm qua.
Cầm lấy đôi đũa cắn răng trừng mắt nhìn mâm kia một đêm, hiển nhiên cũng không ai quay lại, Liên Ngọc mới ném đũa xuống, trực tiếp đi tới bên giường nằm xuống xoay mặt vào trong, oán hận nói: “Cận Song Thành, nếu như ngươi không phát hiện trước khi ta bị chết đói, ta đây thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Sáng sớm ngày thứ hai đói bụng nửa ngày, buổi trưa Nghiễn Tri lại đưa cơm đến, khi hắn thấy cơm nước trong mâm đêm trước không hề động qua, liền có chút hả hê nói: “Thế nào, ăn không quen hả? Ở đây, hạ nhân đều ăn mấy thứ này, ngươi nếu ăn không quen, ta cũng thật mất công đưa cơm đến cho ngươi.”
Liên Ngọc ở trong lòng mắng một trận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cận đại ca đâu?”
“Thiếu gia bận rộn chuẩn bị hiến tranh cho hoàng thượng, đâu có rãnh rỗi tiếp ngươi.” Nghiễn Tri lạnh nhạt trả lời một câu, nhìn thấy Liên Ngọc dáng dấp điềm đạm đáng yêu, nhịn không được khuyên, “Đừng nói chúng ta đối đãi không tốt với ngươi, ngươi nếu đã sớm nhận ra, rời khỏi nơi này, chẳng phải sẽ tự do tự tại sao? Đừng tưởng rằng lúc ở ngoài Thiếu gia đối với ngươi tốt thì đã vội yên tâm, Thiếu gia không giống với khách nhân trước đây của ngươi.”
Liên Ngọc chỉ cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào.
“Ngươi không nên bướng bỉnh, chúng ta cứ chờ xem.” Nghiễn Tri thấy y không chịu đi vào khuôn khổ, cũng có chút tức giận, mang theo mâm cơm hôm trước đi ra ngoài.
Nghe thanh âm cửa bị mạnh bạo đóng lại, Liên Ngọc không khỏi xuất ra một mạt cười nhạt.
Nghiễn Tri tuy rằng không chịu nói cho y biết Cận Song Thành ở nơi nào, thế nhưng, “Bận rộn chuẩn bị hiến tranh cho hoàng thượng”, kia rõ ràng đang ở thư phòng hay họa lâu này nọ, khi mới đến đây quản gia đã giới thiệu qua, tuy rằng chưa từng đi đến nhưng cũng đại khái biết phương hướng.
Liên Ngọc liếc mắt nhìn mâm cơm mà Nghiễn Tri mới mang đến ở trên bàn, chán ghét nhíu mày, liền đi theo phía sau Nghiễn Tri ra ngoài.
Viện tử y ở bên ngoài là hồ sen, phạm vi nhìn quanh thập phần trống trải, rất xa còn có thể thấy thân ảnh Nghiễn Tri, từ đó biết được phương hướng, đó là nơi ở của Cận Song Thành mà quản gia đã đề cập qua, Liên Ngọc suy nghĩ một chút, lại chậm rãi theo sát, vừa đi vừa quan sát xung quanh, trên mặt tràn đầy lo sợ không yên, giống như một hài tử bị lạc đường.
Đi qua hồ sen, đi qua đình tử giả sơn, chính là một dãy hành lang hai bên là các viện lạc, Liên Ngọc làm bộ tìm đường, tinh tế đánh giá những viện lạc kia.
Nơi thứ nhất tuy rằng đại khí, nhưng bên cạnh có thạch kham, ở giữa phật hương lũ lũ, hiển nhiên không phải nơi Cận Song Thành lưu lại, e là sân của Cận gia nữ quyến, có thể là trưởng bối.
Viện tử tiếp theo có vẻ rất tinh xảo, hoa cỏ thản nhiên, tựa hồ cũng không giống như là nơi ở của người đứng đầu.
“Ngươi là ai, ở chỗ này làm gì?” Ngay khi Liên Ngọc đang muốn bước vào thì đột nhiên một thanh âm vang lên, Liên Ngọc ngẩng đầu, liền thấy một thiếu nữ có dáng dấp nha đầu đứng ở đàng kia, vẻ mặt cảnh giác.
Liên Ngọc e thẹn cười cười, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta mới đến, muốn tìm trù phòng, bất tri bất giác liền lạc đường.”
Thiếu nữ kia trừng lớn mắt, thanh âm cũng cao vυ't lên: “Trù phòng? Nơi này là viện tử của chủ nhân! Ngươi là ai? Nga, ta biết rồi, ngươi chính là cái người không biết xấu hổ mà Nghiễn Tri ca ca nói!”
Liên Ngọc đỏ mặt lên, cực xấu hổ cúi đầu, đành phải nhỏ giọng: “Xin lỗi…”
“Ngươi xin lỗi ta làm gì? Đi mau đi mau, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!”
Liên Ngọc cũng không chịu đi, chỉ là lẩm bẩm nói: “Thế nhưng… Cái kia, trù phòng…”
“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, đi mau, nếu không đi ta sẽ gọi người …”
“Hồng Nhi, làm sao vậy? Thiếu gia hỏi bên ngoài đang ồn ào cái gì.”
Một thanh âm vang lên, thiếu nữ kia nhảy dựng lên: “Nghiễn Tri ca ca, ngươi xem người này!”
Nghiễn Tri từ phía sau thiếu nữ kia nhìn qua, vừa thấy Liên Ngọc, sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Liên Ngọc có vẻ càng bàng hoàng, ngay cả thanh âm đều nhỏ đi: “Ta…”
“Trở về, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!”
Thiếu nữ gọi là Hồng Nhi kia cũng liên thanh nói: “Đúng, đi mau a!”
Liên Ngọc cắn môi, nhưng không chịu đi, vừa len lén nhìn chằm chằm cánh cửa trong viện, vừa bắt đầu ở trong lòng réo tên Cận Song Thành.
“Không biết xấu hổ!”, Hồng Nhi hận đến mắng to, xông lên trước đẩy y một cái.
Liên Ngọc lui một bước, liền thấy cánh cửa kia rốt cục mở ra, Cận Song Thành từ bên trong đi ra, cau mày quát: “Tranh cãi ầm ĩ cái gì đó hả!”
Hồng Nhi cùng Nghiễn Tri song song ngừng lại, chỉ có Liên Ngọc lảo đảo lui về phía sau, ra vẻ như bị xô đẩy.
Cận Song Thành liếc mắt liền thấy y, bước nhanh tới: “Liên Ngọc? Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta…”, Liên Ngọc cẩn cẩn dực dực liếc mắt nhìn Hồng Nhi cùng Nghiễn Tri, lại mím môi không chịu nói.
Nghiễn Tri và Hồng Nhi tự biết đuối lý, cũng không dám hé răng.
“Làm sao vậy?”, Cận Song Thành nhuyễn thanh hỏi một câu, quay đầu lại trừng mắt nhìn Nghiễn Tri, hiển nhiên đã đoán ra tất thảy.
“Đói…”, Liên Ngọc mở miệng rồi khép lại, chỉ nói
một chữ, đột nhiên không hề dự triệu mà ngã về phía trước, vào trong lòng Cận Song Thành.
“Liên Ngọc!”, Cận Song Thành nhanh tay lẹ mắt tiếp được y, mới phát hiện sắc mặt y tái nhợt, rõ ràng đã ngất đi rồi.