Ngủ ngon thật thoải mái nga! Trên người được phủ một chiếc chăn ấm áp, trong một lúc tôi còn không mở mắt nổi, cũng không có ý nghĩ muốn mở…Vẫn muốn tiếp tục nằm trên giường…
Một tay được người nào đó nắm giữ, nóng ấm hữu lực, khiến tôi yên tâm. Không cần nghĩ cũng biết, là lão bản nắm tay tôi, thật không hiểu, dưới loại tình huống này, rốt cuộc là ai đối với ai làm nũng đây? Chúng ta hai người, đến tột cùng là ai cần ai nhiều hơn? Có thể là tôi ỷ lại thương yêu của y cũng như y cần tôi để có thể trút hết nội tâm vô hạn…
Nói đến cuối, hai ta đối nhau đòi hỏi, lẫn nhau bù đắp, thiếu một thứ cũng không được.
Nhắm mắt hưởng thụ nắm giữ của y, phát hiện trong phòng ngoại trừ chúng ta ra, còn có một người khác ở đây, kia thanh âm ── cùng lão bản âm sắc tương tự, mang theo tang thương trầm thấp… Ngô lão.
Kia hai người ở trong phòng nói nói, tôi trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắm mắt giả ngủ ── thực sự đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý muốn nghe lén, chỉ là nghĩ… Nghĩ muốn quan tâm nhiều một chút lão bản thôi!
“…Thị trưởng New York George Lee Allen mới nhậm chức đã biết đến nơi ở của chúng ta, chính phủ liên bang cũng sản sinh ra mối đe doạ, đã chủ động xuất kích, mục tiêu là tiêu diệt thủ lĩnh tổ chức hắc bang Long Dực…” Là thanh âm Ngô lão.
“Ta đã nghe nói, này tân thị trưởng là một người xem tội ác như kẻ thù, vừa lên đã thành lập một tiểu tổ chấp pháp, công tác chuyên môn nhằm vào việc tiến hành bắt bớ cùng lục soát chứng cớ của các tổ chức hắc bang trong phố người Hoa cùng phố Mott…” Lão bản an vị tại bên cạnh tôi, giọng nói không một chút phập phồng.
“Trong một năm này, trong chúng ta đã có 15 tên cán bộ cao cấp bị bắt, bị tố cáo phạm vào 55 loại hành vi phạm tội, bao gồm 13 loại tội mưu sát, còn đeo trên lưng hai vụ mưu sát chưa định tội… Long Dực hội nguyên khí đại thương…” Ngô lão có chút mệt mỏi nói.
Lão bản trầm mặc ước một phút đồng hồ, mới nhẹ giọng nói: “… Cấp bách muốn ta trở về, là vì muốn gϊếŧ chết thị trưởng?”
Trái tim của tôi run lên, cảm giác lão bản đem tay của tôi nắm chặt thêm một chút.
“Muốn gϊếŧ một người không khó, thế nhưng, động tác tiêu diệt hắc bang tổ chức quá lớn khiến cho thị trưởng cũng âm thầm cảnh giác, tăng mạnh gấp ba bảo vệ bên người, khiến hoạt động ngắm bắn khó khăn càng thêm khó khăn, hơn nữa… Cho dù gϊếŧ được này một người, liên bang chính phủ cũng có thể lại đưa một người đồng dạng khác lên làm thị trưởng…”
“Ngươi muốn ta làm sao?” Lão bản trầm thanh hỏi.
“Ba lần là đủ rồi…” Ngô lão ngữ khí khác thường: “Chỉ cần cho thị trưởng ba lần cảnh cáo, cho hắn biết đừng khinh người quá đáng! Sự việc làm quá tuyệt tình, đem người làm cho tức nước vỡ bờ, chúng ta Long Dực hội cũng sẽ không lại bấm bụng chịu…”
“Lão đầu, ngươi thật cho rằng hiện tại ta có thể làm được? Ta đã tách khỏi môi trường này hai năm, võ thuật không thạo như xưa…” Lão bản nhàn nhạt nói.
“Ngươi gạt được người khác, nghĩ muốn lừa gạt cha ngươi sao? Trước đây ngươi gây thù chuốc oán nhiều lắm, cho dù trốn về Đài Loan, cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác, còn dám đem thân thủ cấp hoang phế sao?” Ngô lão ý tứ tràn đầy khẳng định.
Tôi cũng theo đó xác định, này Ngô lão quả nhiên là cha lão bản ── lần đầu tiên nhìn qua khả năng sẽ không cảm thấy hai người giống nhau, thế nhưng ta là đã nhìn quen ngũ quan của người yêu, bao quát hàng mi, lạnh lùng hiện lên trong mắt, cùng với khóe miệng ẩn dấu nghiêm khắc cùng ngang ngạnh…
Lão bản lần này trầm mặc càng lâu, chỉ nghe Ngô lão lại dùng khẩu khí an ủi nói: “Vincent, đây là sách lược ta cùng hai vị bá bá khác thương lượng đã lâu mới quyết định, tuy rằng khó giải quyết, thế nhưng phối hợp với thân thủ của ngươi cùng thuật bắn súng, tuyệt đối có thể đạt được mục đích đe doạ…”
Lão bản hừ lạnh một tiếng: “Cho nên các ngươi chính là phái tay sai Thành Đức hội đem Thụy Thụy buộc tới đây, mục đích chính là bức ta tự động trở lại Long Dực hội đi!”
Cư nhiên dùng hai chữ “Tay sai” gọi Hắc Ưng, lão bản quả nhiên là thật chán ghét, hơn nữa cực kỳ ghét tiểu tử kia.
“Ngươi cũng đừng nóng giận, ta nghe David nói ngươi cuối cùng tìm được đối tượng yêu mến, ta cũng thật cao hứng a! Cho nên thừa dịp cơ hội này đem tiểu bằng hữu tiếp đãi đến nước Mỹ chơi đùa cũng là của ta một phen tâm ý…”
“Hừ, cáo già!” Lão bản nghe không được nhân tình này của lão cha mình.
“… Nhiệm vụ lần này thù lao tương đối cao, không suy xét một chút sao?” Lão đầu mắt thấy dùng tình cảm không được, tính toán liền dùng dụ lợi.
Lão bản tựa hồ dao động, tôi nghe y hỏi: “… Có bao nhiêu?”
“Như vầy… Có thể đi?” Không có nghe đến Ngô lão đưa ra con số cụ thể, tôi đoán hắn khả năng dùng ngón tay đưa ra con số.
“Phải gia tăng gấp đôi!” Lão bản không chút nào chần chờ lên tiếng trả lời.
“Vincent, đừng quá tham, ta nhớ kỹ ngươi ngày trước đâu có tính toán tiền tài…”
Cái này khiến tôi thực sự hiếu kỳ, lão bản đến tột cùng yêu cầu bao nhiêu tiền thù lao? Đích thực, y không có tính toán chi li, ngày hôm nay làm sao vậy?
Chỉ nghe lão bản thái độ tự nhiên nói: “Không có biện pháp, ta hiện tại muốn nuôi dưỡng hơn một cái người nhà, không nhân cơ hội kiếm chút tiền sao được?”
Người nhà? Là chỉ tôi sao? Tám chín phần mười, chính là… Thật không biết nên vui vẻ, nên cười trộm, hay là nên oán giận? Tôi len lén dùng móng tay cấu thịt bàn tay y.
Suy nghĩ một chút, Ngô lão cuối cùng mở miệng nói: “Được, Vincent, quyết định như vậy đi, ngày mai buổi sáng ngươi đến Kiền Tâm Đường, ta cùng hai vị bá bá khác sẽ ở nơi đó chờ ngươi, cùng nhau bàn bạc kế hoạch hành động.”
Lão bản khe khẽ ứng thanh.
Nghe được cửa phòng mở ra lại đóng lại, lúc này lão bản tiến đến bên tai tôi nói: “Được rồi, em muốn giả ngủ đến khi nào?”
Kết quả của việc bất động thanh sắc, dẫn đến một đôi bàn tay hạnh kiểm xấu cấp bách bắt đầu luồn vào trong quần áo tôi, bị y nháo nhiều vậy, tôi cũng không dám giả bộ, tranh thủ thời gian ngồi dậy, nói: “Em…em tỉnh, em tỉnh…”
Xem y, vẻ ngoài tiều tụy không thấy nữa, râu mép cạo sạch sẽ, vẻ mặt tinh thần sáng láng, mạnh mẽ khốc tuấn dáng dấp hiện rõ, quả nhiên là No. 1 trong lòng ta a! Nhịn không được ôm sát cổ y, cười meo meo hôn một chút hai má.
“Sớm a, lão bản!”
“Còn sớm đâu, hiện tại chính là mười giờ tối rồi, em cư nhiên… Lại có thể vừa thấy đến anh thì ngủ đến bây giờ…” Y oán giận.
“Em lần đầu tiên đến nước ngoài, làm sao thích ứng được loại sai giờ ngày đêm đảo lộn này?” Vội vàng đối người yêu biện giải: “Lúc trước em thật sực không ngủ được…Rất nhớ anh…”
Đem khuôn mặt chôn đến trong lòng ngực y, lại nhiều chút hít vào một ít hơi thở của y, tôi thực sự rất lo âu, lo lắng người trước mắt hiện chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Thụy Thụy…” Thanh âm người yêu dẫn theo điểm tình ý: “…Có thể hay không…”
Bàn tay to lần thứ hai tiến vào trong quần áo tôi, cấp thiết kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kiềm chế, thúc dục giác quan ngứa ngáy khó nhịn, dần dần nhiệt độ thăng cấp khiến tôi vô pháp tự hỏi, vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng, xem như là đáp lại yêu cầu của lão bản.
Lửa nóng lâu ngày theo cảm xúc kích động trong lòng càng cháy mạnh, người yêu gần như gió bão tàn sát bừa bãi khiến tôi vui thích đến hầu như hô hấp đình chỉ, hưởng thụ tình cảm mãnh liệt như bùng nổ của y, cho đến khi hai người đồng thời lên đến cao trào mới dừng lại…
Y theo thường lệ, lão bản chăm sóc toàn thân vừa chua xót vừa đau của tôi sau khi tắm xong, đem tôi ôm đến trên giường ngồi xuống; nhìn y vẻ mặt vui cười hạnh phúc sung sướиɠ, tôi như cảm thụ được điềm xấu.
“Anh hôm nay làm quá mức mãnh liệt, thắt lưng em đau quá!”
Y bày ra một bộ vẻ mặt như nắng hạn gặp mưa rào, tươi cười khả cúc nói: “Vài ngày không ăn rồi, hảo đói…”
Vừa nghe y đề cập đến “Ăn” Cùng “Đói” Hai chữ then chốt, bao tử tôi cũng nhịn không được càu nhàu lên tiếng.
“Lão bản, em mới thực sự đói ni! Mấy ngày nay căn bản chưa ăn cái gì, vừa mới thức dậy lại bị anh bức làm vận động, em hiện tại tay chân đều mềm, toàn thân không còn khí lực gì cả!” Vừa nói vừa xoa bóp vẻ mặt mang ý cười đầy chướng mắt kia, thể hiện sự căm phẫn.
“Thực sự?” Lão bản lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, vùng xung quanh lông mày ninh lại: “Em sao lại ngược đãi dạ dày chính mình… Nhưng mà đầu bếp đã ngủ rồi, chúng ta đi nhà bếp tìm xem, xem còn có cái gì ăn không.”
“Nhưng mà…” Tôi vẻ mặt ai oán nhìn y: “Nơi này đồ ăn Phương Đông rất khó ăn, ngọt không ra ngọt mặn không ra mặn, một chút cũng không chính cống…”
Biết rồi đi, ngoại trừ tưởng niệm người yêu ra, đầu bếp nơi đây làm món ăn không hợp khẩu vị khiến tôi ăn không ngon chính là nguyên nhân chủ yếu thứ hai ── nói đến thật đúng là hiếm thấy, tôi rõ ràng là người không bao giờ kén ăn mà.
Lão bản thực sự bị vẻ mặt ưu thương của tôi hù dọa, vội vàng nói: “Không việc gì, Thụy Thụy, anh tự mình xuống bếp làm vài đạo món ăn em thích có được hay không?”
Hắc, có người yêu bảo chứng, tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm thoải mái ăn uống rồi, không cần phải lại ủy khuất cái dạ dày của chính mình nữa. Vừa nghĩ đến tay nghề của lão bản, tôi nhịn không được liền cười toét cả miệng.