Sau mười giờ mỗi tối đến nhà lão bản xem phim đối với tôi đều đã trở thành thường lệ, thông thường xem hết một bộ phim thì đã vượt qua mười hai giờ, lão bản luôn luôn theo thói quen đưa tôi về phòng trọ tại phụ cận. Nếu như cuối tuần thứ 6, thứ 7, bởi vì biết tôi ngày hôm sau không có khóa không cần sáng thức dậy sớm, y sẽ thuê nhiều phim hơn, nếu mệt mỏi thì tôi sẽ ngủ lại tại khách phòng.
Lão bản càng lúc càng giống kẻ trộm, lúc nào cũng phải cố tình tại lúc hai người thức đêm xem phim, thuê trộn lẫn một số phim kịnh dị cương thi, mưu đồ làm tôi sợ đến gặp ác mộng.
Điều này làm cho tôi nhận rõ một chuyện, chính là ── y trêu chọc mình đã thành nghiện rồi!
Hôm nay thứ sáu cuối tuần, buổi tối theo thường lệ phải cùng lão bản mở đại hội phim, hơn chín giờ tôi đã bắt đầu quấn lấy lão bản, muốn hỏi một cách khéo léo đêm nay y sẽ thuê phim nào.
Y cố ý duy trì khuôn mặt nghiêm trang, né tránh ánh mắt hung hăng của tôi: “Thì là những gì cậu muốn xem──”
Tôi đoán chừng: “Ngày hôm nay thực sự không có cái gì phim cương thi sống lại hoặc là đại thối rữa xâm lấn?”
Lão bản tay để ý chà lau bàn, mắt nhưng lại hướng sàn nhà chối mãi không ngừng: “Không có… Ngày hôm trước cậu không phải nói muốn xem Ma Giới sao? Hồi chiều tôi đều mượn hết cả ba tập, cậu khẳng định sẽ rất cao hứng.”
“…… ” Lão bản nhất định đang nói dối, bằng không sao không dám nhìn thẳng tôi đáp lời? Bất quá xem tại việc y đem phim tôi muốn xem đưa lên hàng đầu, thì đại nhân tôi đây sẽ không so đo tiểu nhân.
Lại có khách nhân đến, tôi xoay người chào hỏi, thật là lạ nga! Lão bản mở cửa tiệm bán mì kiểu Trung Quốc cư nhiên lại có thanh niên ngoại quốc đến thăm; tái trông trộm liếc mắt nhìn người thanh niên, tướng mạo còn có chút tuấn mỹ, mái tóc màu vàng vểnh, con ngươi lam như biển sâu, so với người Phương Đông thì nước da trắng nõn ── giống như là một bức tranh thiên sứ đi tới.
Tôi đang cân nhắc nên lấy Trung văn hay là tiếng Anh hỏi hắn muốn ăn cái gì, thanh niên đã giành trước dùng Trung văn thông thuận nói: “Tiểu đệ đệ, nơi này có một người gọi Vincent đúng không?”
Tôi đầu óc nhất thời nghĩ không ra, Vincent? Hình như tại nơi nào đã nghe qua tên này……
Đồng thời khi hỏi tôi, thanh niên ngoại quốc cũng song song hướng về phía trong tiệm tả hữu hai bên dò xét, khi thấy lão bản tại phòng bếp, hắn nhãn tình sáng lên, lập tức mang tốc độ gió lốc chạy hướng về phía sau, kêu lên: “Vincent!”
Tay trái tôi nắm tay thành nắm đấm hướng tay phải đánh một chưởng, đúng rồi! Vincent không phải là tên lão bản sao?
Tôi quay đầu lại muốn nhìn một chút khách không mời mà đến cùng lão bản đến tột cùng giao tình ra sao, đã thấy thanh niên chặn ngang vòng trụ cái cổ lão bản, hướng trên môi y nhiệt tình hôn lên……
Bị một màn này hù dọa trái tim tôi không ngừng đập mạnh. Đúng là có nghe qua khi người ngoại quốc gặp mặt nhau vui vẻ sẽ lấy hôn môi thay thế chào hỏi, thế nhưng vui vẻ đến mức nào mà phải hôn đến trình độ dùng cả lưỡi?
Hơn nữa, nếu như kính mắt tôi mang không vấn đề, vậy người ngoại quốc này thế nhưng là nam nhân hàng thật giá thật a! Hai nam nhân có thể nào nhiệt liệt hôn thành loại hình dạng này? Tôi dụi mắt lần thứ hai tỉ mỉ trông trộm, đính chính, nóng bỏng hoa mắt kỳ thực chỉ có cái a đậu tử kia, lão bản nhưng lại lãnh tĩnh, dùng ánh mắt ước định người tự động yêu thương nhung nhớ mình kia.
Đồng tính luyến ái! Trong đầu tôi tức khắc kịp thời tuôn ra ba chữ*, thẳng đến lão bản đẩy ra bạch tuộc trong lòng ngực, nói với tôi đang đứng ở trong tiệm hoá thạch.
*: trong tiếng Trung cụm từ ĐTLA chỉ có 3 chữ
“Thạch Thụy, cậu trước lên lầu đi được không? Chờ tôi cùng lão bằng hữu nói xong sự tình, lập tức đi lên.”
Hừ hừ, lão bằng hữu? Còn muốn gạt tôi, cho dù tôi không phải người ngoại quốc, cũng dư sức biết hôn lưỡi không phải là dạng chào hỏi mà hảo bằng hữu có thể dùng… Bất quá tôi từ sớm đã bị lão bản sai khiến thành thói quen rồi, vô ý thức gật đầu, thừ người đi ra khỏi cửa tiệm, hướng thang gác đi đến nhà lão bản.
Còn không có bước lên thang gác, lại bị lão bản đuổi theo ra tới đột nhiên cầm cánh tay, so với mọi ngày sử lực càng nhiều hơn tay nắm chặt làm cho tôi ăn đau, ý thức lần thứ hai tan rã mà quay về.
“Thụy, nhiều lắm nửa giờ thì tốt rồi, cậu cũng đừng đi trước, ngoan ngoãn chờ tôi…” Gọi trực tiếp nhũ danh của tôi, cực khó được đôi mắt lão bản biểu lộ tình cảm, lời nói, thậm chí động tác cũng thể hiện một chút tâm tình bối rối.
Lão bản, anh có đúng hay không có chút lẫn lộn? Nếu như tới tìm anh đích thực là tình nhân, anh cam lòng nửa tiếng đồng hồ đem người đuổi đi sao? Nếu như không phải tình nhân, hắn lại vì cái gì hôn anhi hôn đến xuất thần như vậy?
Tôi không hiểu nhiều, nhưng vẫn đối lão bản gật đầu. Thành thật mà nói, trông thấy hình ảnh y cùng người khác hôn môi đối tôi chấn động thực sự rất lớn, còn mạnh hơn thiên thạch trực tiếp rơi xuống ở trước mặt, đến nỗi làm cho tôi đến bây giờ một câu nói cũng nói không nên lời.
Tôi thậm chí còn không biết nên nói cái gì.
Lão bản cuối cùng thả ra cánh tay ăn đau nhức của tôi, nhìn tôi từng bước một tiến cửa nhà trên lầu, mới lại xoay người trở lại trong tiệm.
Đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, lưng dựa cửa sắt vừa dày vừa nặng, trong lòng bất giác khó chịu lên. Loại này tâm tình đối tôi mà nói rất xa lạ, bởi vì tôi cá tính luôn luôn có tiếng là thấy biến không sợ hãi, yên ổn mà qua, cho dù trời có sập xuống cũng có thể trì độn đến mặt không đổi sắc; nói dễ nghe là lão thần* khắp nơi, nói trắng ra là trời sinh ít tế bào vận động, ít có được tâm tình đại hỉ hay giận dữ quấy rầy.
*: ý nói em như người già mắt điếc tai ngơ, lơ đãng mọi việc, còn khi ta search GG thì ra Chúa Jesus, cũng có nghĩa trên, không màng đến chuyện thế gian tập trung tu đạo.
Như vậy hiện tại trong thân thể tôi chặn ngang một cỗ hỏa không tên đến tột cùng là tại sao?
Không biết, tôi thực sự không biết, chỉ cảm thấy trong lòng chỗ nào đó trọng yếu bị đánh vào.
Chân đi đường cứ như là rơi vào trong mây, tôi ngơ ngác tiêu sái đến trước tủ lạnh, muốn tìm chút nước uống để dằn xuống yết hầu vì khát mà trống rỗng. Trong Tủ lạnh theo thường lệ y đặc biệt chuẩn bị cho tôi đậu phộng cùng trà Ô Long, như vậy ân cần mà hạnh phúc a! Vì sao lúc này tâm tình của tôi lại đắng chát?
Hay là đi về thôi, mặc dù lão bản bảo mình ở lại chờ y, thế nhưng y đem tình nhân mang về tới, đợi ở đây mình chẳng phải xấu hổ? Tôi không có sở thích làm bóng đèn, nhất là làm bóng đèn của lão bản ──
Quyết định vậy, trước trộm uống hết bia của lão bản rồi về nhà ngủ một giấc, ngày mai sẽ giả vờ sang đây ung dung chế nhạo y, làm như vậy, sẽ không lại phá hư quan hệ giữa mình cùng với lão bản trong lúc đó đi? Tôi, tôi nếu có thể cùng y bảo trì mối quan hệ thấp nhất là được rồi……
Bia lạnh vừa đúng độ thích hợp nhưng tôi một chút cũng không có lý do vẫn khó chịu, oa tại sô pha quá lớn, hình ảnh trên TV lại cứ đến rồi đi, hai mắt đi theo biến hóa nội dung vở kịch nhưng lại như nhìn mà không thấy, hai mắt dần nặng trĩu, hảo muốn ngũ……. Thẳng đến tiếng cửa phòng khách vang lên, lão bản đẩy cửa đi vào.
Hướng phía sau lão bản lén nhìn một cái, không ai theo… Tâm tình trong lòng thoáng cái tốt lên.
Đi tới cướp đi bia còn một nửa trong tay tôi, lão bản con mắt nhìn chòng chọc tôi: “Thụy, cậu cư nhiên lén uống bia? Đêm nay phim còn có xem hay không a? ”
Như là tiểu hài tử làm sai chuyện bị bắt, tôi xoay qua hướng khác, ngập ngừng nói: “Tôi tưởng rằng… Đêm nay… Không cần xem…… ”
Y lại nghiêng đầu nghĩ muốn bắt được ánh mắt tôi, tôi lại xoay về phía ngược lại, y lại truy, tôi lại trốn… Đến cuối cùng y chịu không được, trực tiếp vươn hai bàn tay to chế trụ sau tai tôi.
“Thụy…Cậu lưu tâm người kia sao?” Lão bản cư nhiên hỏi trực tiếp như thế, hại tôi ngay cả cố trốn thoát dưới công phu của y xem chừng muốn tỉnh luôn rồi.
“Hắn hẳn là… Tình nhân của anh đi?…” Nói ra khỏi miệng, ngay cả tôi cũng hiểu được có chút xấu hổ: “Lão bản, anh kỳ thực không cần phải lo lắng, đối với đồng tính luyến ái tôi không có thành kiến… ”
Ngay cả tôi đều cũng bội phục tư tưởng lạc quan của chính mình, tuyệt đối không thiếu tố chất tốt
của thanh niên thời hiện đại!
Y cũng đích thực bị lời tôi nói làm hoảng sợ: “Di, cậu không sợ tôi?”
“Nếu như là anh thì tôi tuyệt không đáng sợ.” Tôi làm ra vẻ thoải mái vỗ vỗ vai y với tư thế khích lệ: “Lão bản, tôi biết xã hội hiện nay vẫn đang dùng ánh mắt khác nhau nhìn người đồng tính luyến ái, thế nhưng anh yên tâm, tôi sẽ tiếp sức cho tình yêu của anh hăng hái hơn!”
Đại khái là thái độ của tôi đã làm y yên lòng rồi, buông ra tay đang chế trụ trên đầu tôi, y tay chân trải rộng ra nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha.
“Hắn…James là đối tượng ngày trước tôi gặp gỡ tại Mỹ… ” Lão bản có chút mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, lấy tay nhu đè huyệt Thái Dương, vùng xung quanh lông mày vắt chặt, một bộ kiểu dáng đau đầu không chịu nổi: “Hai năm trước chúng tôi chia tay rồi…”
Chia tay? Khói mù trong lòng tôi đảo qua mà đã quang, miệng nhưng lại dối lòng nói: “Anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Hắn điều kiện thoạt nhìn tốt lắm, đã cùng anh một bộ thần sắc tình cũ khó quên..”
“Có thể đi” Lão bản đình chỉ động tác tay, mi gian khó có được trông thấy tức giận: “Chỉ bất quá… Tri nhân tri diện bất tri tâm…” Hắn đã đánh mất câu nói ý nghĩa sâu sắc, con ngươi y hiện lên ánh nhìn hung ác nham hiểm.
Hiện ra rõ ràng một mặt khác đáng sợ không muốn người biết của lão bản, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho tôi hoảng sợ, y đã nhìn ra, khóe miệng câu ra nụ cười áy náy nhưng lại khổ tâm.
“James là tới khuyên tôi quay về Mỹ, bạn trong công việc trước đây muốn tôi quay về đi hỗ trợ huấn luyện nhân viên, cho là bằng James có thể khiến cho tôi trở về, chỉ tiếc… ”
Nghe được lão bản nhắc tới chuyện quay về Mỹ, tôi lập tức sợ hãi thu hồn trở về, vội vàng xác định ý đồ y một chút: “Chỉ tiếc cái gì?”
Y khe khẽ cười, đường nét khuôn mặt lần thứ hai nhu hòa, lại là lão bản ta quen thuộc rồi.
“… Tôi tuyệt không nghĩ muốn đi trở về, Thụy, em biết là vì cái gì không?” Y vừa nói vừa đem cả người sát lại đây, lại bắt đầu chơi trò một bộ kề vai sát cánh.
May là, mặc dù lão bản là một đồng tính luyến ái, thế nhưng chính mình đối với y tới gần cũng không có ý nghĩ bài xích hoặc chống cự, chắc là trong lúc vô ý tôi đối thân thể y đã thành thói quen rồi đi.
“Tôi cũng không phải giun trong bụng anh, mau nói anh vì cái gì không trở về Mỹ?” Trừng mắt liếc y một cái, tôi thuận tay chụp lấy bàn tay đang tranh thủ giở trò trên vành tai mình.
Y cười hì hì, cố ý tại bên tai tôi như lúc trước, dùng chất giọng trầm thấp chậm rãi nói: “Tôi yêu mến em, luyến tiếc để em một mình ở chỗ này…”
Úc một tiếng, tôi mạn bất kinh tâm* thu trở về một câu đoản ngữ, trong lòng vẫn còn thật cao hứng nghĩ: thật tốt quá, nguyên lai lão bản luyến tiếc mình…….
*: thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới… ý nói pé trong tâm thì mừng nhưng ngoài mặt vẫn như không có chuyện gì
Di di di ── đồng tử mạnh co rút lại, cố sức quay đầu nhìn y, tôi kinh hách quá độ đối với y xuất ra một câu nói: “Anh, anh nói cái gì?”
Nam nhân trước mắt nói ra tuyên bố mang tính chất bạo tạc nhưng lại chưa hảo chỉnh sửa chỉ đành thở dài, vẻ mặt biểu tình không biết làm thế nào:”Chỉ biết em đối loại sự tình này trì độn…”
Nói vừa xong, bàn tay to lần thứ hai bắt được đầu tôi, đôi môi mát lạnh như nước lập tức trên đôi môi vì chấn động mà giương lên phân nửa của tôi nặng nề hôn xuống ──
Tình huống này gay go rồi, nụ hôn đầu tiên bị cướp đoạt thực là chuyện lớn làm hại toàn thân tôi cứng ngắc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cảm giác tập trung tại trên bộ phận nho nhỏ kia, tay chân mất đi tác dụng, hình như toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại có y không ngừng mà gần gũi hướng về phía tôi cấp thiết giảo cắn…
Khi y cuối cùng cũng chịu ly khai, tôi mới thoáng lấy lại tinh thần, phát hiện hô hấp hai người đồng dạng như nhau dồn dập thở dốc. Chứng kiến trong mắt y mang quang mang tựa như dã thú, tôi tự nhắc nhở chính bản thân mình có thể đã thành dê con đợi làm thịt rồi…
Cái này thực sự không ổn a ──
“… Có thể tiếp tục đi xuống không?” Kɧıêυ ҡɧí©ɧ thổi nhiệt khí tại cái cổ mảnh khảnh của tôi, nhượng tôi toàn thân tê dại, thần trí đều chạy trốn tới lên chín tầng mây.
“Tiếp tục… Đi xuống…?” Lại bị cường thế cực đại kéo tới hôn khiến cho đầu óc choáng váng, tôi nơi nào khiến cho lão bản muốn tiếp tục đi xuống?
Y một người gọn gàn trở mình đem tôi toàn bộ đặt ở trên sô pha, chưa bao giờ như vậy tiếp nhận trọng lượng kẻ khác tôi nhỏ giọng thở gấp, cảm giác được trái tim nhảy về phía trước liên hồi, nhưng lại một cử động cũng không dám. Mặc dù có xung động nghĩ muốn đẩy ra y cất bước bỏ chạy, thế nhưng ánh mắt y tựa như rắn độc thèm thuồng ếch nhái, tôi cư nhiên đánh mất quyền tự chủ kiểm soát tứ chi.
Nguyên lai lão bản là thiên địch của mình ──
Nụ hôn rừng rực như lửa bắt đầu từ cổ và xương quai xanh của tôi dao động, làm cho người chưa từng thể nghiệm thân mật như tôi nhiệt độ cơ thể bỗng chốc lủi lên cơ hồ tới trình độ núi lửa bạo phát.
Thật thoải mái, tôi nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng.
Lão bản lần thứ hai từ trên ngực tôi bò lên, đôi mắt luôn luôn lãnh tĩnh tự kiềm chế cũng bị ham muốn tìиɧ ɖu͙© không quen thuộc thay thế; y mở miệng, mang theo giọng điệu khàn khàn khác với mọi ngày.
“Thụy, làm người yêu anh đi.”
Thanh âm biếng nhác, ngữ khí kiên định, tôi được y chăm sóc thành thói quen rồi tiềm thức thầm nghĩ gật đầu. Không được, phải bảo trì bình tĩnh, không thể vì một nụ hôn nhiệt huyết không quan trọng mà đem chính bản thân mình đi bán.
“Không bằng…thương lượng thêm một chút đi?” Giật mình, thanh âm tôi từ khi nào cũng trở nên yếu ớt như thế?
Lão bản xấu xa cười: “Không được thương lượng… Dù sao thì em cũng là của anh rồi!”
Vì sợ tôi lần thứ hai kháng nghị, y dùng nụ hôn cuốn lấy lẫn nhau, thành công ngăn chặn ý đồ muốn biện hộ của tôi. Quên đi quên đi, tại đây sa vào nụ hôn dịu dàng tinh tế như mật này muốn cũng không thể chối bỏ, dù sao đối tượng cũng là lão bản, cũng không nghĩ muốn chống cự rồi, thầm nghĩ thuận theo y nước chảy bèo trôi vậy ───
Từ trên xuống dưới gặm cắn một hồi lâu, y đột nhiên ôm lấy tôi cùng đống quần áo lộn xộn, sải bước hướng phòng ngủ y đi đến, loại hành động này đến cả người như tôi cũng biết y đang muốn làm cái gì. Bỗng chốc nhảy đến bước này, quá nhanh rồi! Tôi kỳ thực chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, huống hồ còn có chuyện mất mặt ấy nữa, thừa dịp hiện tại hướng lão bản cầu xin đi!
“Lão bản lão bản…” Tại lúc y dùng sức đem tôi đặt tại trên giường, động tác nhanh nhạy đem quần áo hai người cởi ra, tôi cuối cùng tìm được cơ hội mở miệng.
“Có một việc trước anh nghe em nói có được không?” Một bên né tránh mưa hôn trên mặt, một bên còn phải nỗ lực đè xuống đôi bàn tay to đang dao động trên người, tôi run rẩy nói: “Mặc dù rất mất mặt…”
Lão bản cuối cùng dừng lại một chút động tác, mắt nhìn tôi, có thể đối lời muốn nói kế tiếp của tôi nổi lên hiếu kỳ. Thế nhưng bị y như vậy chuyên tâm nhìn chằm chằm tôi trái lại có chút chùn bước, máu nóng bỗng chốc toàn bộ dâng lên đến khuôn mặt.
“Cái kia…Em…” Thật sự là ngại nhìn mặt y, tôi quay đầu ấp úng mà nói:”Em không có kinh nghiệm…”
Lão bản cười một tiếng đi ra, tôi, tôi thẹn quá thành giận: “Sớm biết rằng sẽ bị anh cười, em đã không nói rồi! Hai mươi mốt tuổi vẫn còn là một xử nam cũng không phải em mong muốn a…”
Y nhưng lại vẻ mặt tràn đầy du͙© vọиɠ xé vỡ con mồi, sức chiến đấu toàn bộ khai hỏa nạp đạn sẵn sàng, tôi đáng thương biến thành con thỏ nhỏ mặc cho người xâu xé chỉ nghe y nói:
“Như thế… Mới tốt a!…Anh sẽ chịu trách nhiệm dạy em… Đem em dạy thành hình dạng anh thích…”
Sau đó, tôi đã bị con dã lang nào đó chăm sóc dạy bảo suốt cả đêm ──