Y Thống Giang Sơn

Chương 114: Cú lừa lớn (hạ)

Hồ Tiểu Thiên nói: “Việc ta đã nói với viên ngoại ngày hôm qua chẳng lẽ người đã quên rồi sao?”

Vạn Bá Bình lắc đầu, đương nhiên là lão không dám quên. Hồ Tiểu Thiên nói có oan hồn du đãng ở chỗ Nhạc Dao ở, lão luôn tin rằng đó chắc chắn là oan hồn con trai mới chết của lão. Vạn Bá Bình đã trải qua hơn nửa đời người bôn ba kinh doanh, có thể nói lão là một người khôn khéo, nhưng khi gặp phải Hồ Tiểu Thiên thì lão chỉ biết có kinh ngạc mà thôi. Vạn Bá Bình nói nhỏ giọng: “Hồ tiên sinh nói ta nên làm như thế nào?”

Hồ Tiểu Thiên cố ý thở dài rồi nói: “Vạn viên ngoại, thực không dám giấu gì, ta không phải không muốn giúp ông mà là hiện giờ thật sự không có cách nào giải quyết chuyện này. Ta thấy oan hồn kia oán khí nặng nề, không biết Vạn gia đã làm gì có lỗi với hắn. Lần này trở về ta cũng cần tìm kiếm một ít pháp khí, điều tra ra lai lịch của oan hồn này mới được. Lúc đó mới có thể đưa ra phương pháp giải quyết triệt để. Nhưng trước lúc đó thì ông cần nhớ kĩ, từng cành cây ngọn cỏ trong đó đều không được động tới. Chỉ cần kinh động đến oan hồn đó thì kết cục chỉ sợ sẽ là mang tới một đợt hạo kiếp đấy.” Hồ Tiểu Thiên căn bản chính là muốn nói chuyện giật gân, càng nói nghiêm trọng càng tốt, khiến cho lão da^ʍ côn này không dám đi quấy rầy Nhạc Dao nữa thì thôi.

Vạn Bá Bình hít vào một hơi lạnh, bỗng nhiên lão nghĩ tới một việc gì đó: “Thế nhưng con dâu kia của ta vẫn còn ở trong đó, có cần đưa nàng ra ngoài không…”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Không thể được, ông nhất định phải nhớ lấy điều này, nếu để cho cô ấy rời xa khỏi chỗ đó thì chỉ sợ oan hồn đó sẽ du đãng khắp nơi trong Vạn phủ, thậm chí còn hóa thành lệ quỷ rồi gây ra án mạng không chừng.”

Vạn Bá Bình thật sự đã bị Hồ Tiểu Thiên dọa cho phát sợ lên rồi. Lão run giọng nói: “Vậy phải làm thế nào mới được?” Trái không được phải cũng không xong, cái cảm giác này thật là khó chịu. Sớm biết như thế thì bất kể là như nào lão cũng không dám nghĩ tới giúp cho con trai ngốc nghếch của mình lấy vợ nữa. Kết quả là hỉ sự không thành công, con trai cũng đã chết mà hiện giờ trong nhà lại có thêm một chuyện khó giải quyết như vậy nữa. Thật sự là biết trước như vậy thì chẳng làm cho xong a!

Hồ Tiểu Thiên nói: “Để cho người hầu đến hầu hạ cô ấy cho tốt. Ngàn lần không nên trêu chọc vào cô con dâu kia của ông, nếu không…” Tuy rằng hắn không nói hết câu, thế nhưng Vạn Bá Bình đã hoàn toàn hiểu được ý hắn muốn nói gì.

Hiện tại Vạn Bá Bình có suy nghĩ biết vậy đã chẳng làm cho rồi. Nếu như lời nói của Hồ Tiểu Thiên là thật thì chắc chắn lão sẽ không trêu chọc con dâu của mình nữa. Nhớ tới bộ dáng xinh đẹp tuyệt luân của Nhạc Dao, trong lòng Vạn Bá Bình thật sự cảm thấy xoắn xuýt. Cứ thế buông tay a, thật đúng là không nỡ bỏ ra mà. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhắc tới đứa con trai ngốc nghếch đã chết, lão lại thầm hận tại sao nó không biết hiếu kính với cha nó hay sao chứ? Oan hồn bất tán gì chứ! Ta là cha ngươi a, chiếu cố cho vợ của ngươi không phải là việc nên làm hay sao?

Hồ Tiểu Thiên nếu biết trong đầu Vạn Bá Bình đang có cái suy nghĩ dơ bẩn này thì hắn đã sớm đánh cho lão một trận rồi. Chó mà còn đòi lên mặt hả? Ám hại loại người này, ngay cả cái ý nghĩ thương tình cũng chẳng có chút nào á.

Vạn Bá Bình một mạch đưa Hồ Tiểu Thiên ra đến cửa lớn. Điều này chẳng những thể hiện ra là lão tôn trọng Hồ Tiểu Thiên mà còn chứng minh được sâu trong lòng lão đã công nhận năng lực của Hồ Tiểu Thiên. Lúc đi đến gần cửa lớn, chợt nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng đánh nhau truyền tới ầm ĩ, mấy người bọn họ đều chạy về phía cửa lớn nhìn ra. Đến nơi đã thấy có gần hai mươi tên gia đinh đang vây quanh một gã thanh niên trẻ tuổi, bọn họ đánh lộn ở đó. Người trẻ tuổi kia dáng người khôi ngô, vai rộng eo thô, tuy rằng lấy ít đánh nhiều nhưng cũng không bị rơi vào thế hạ phong. Gã thoáng cái len vào giữa đám đánh bại liên tiếp ba tên gia đinh, sức chiến đấu của gã tương đối mạnh.

Vạn Bá Bình nhíu mày thầm mắng đám gia đinh ăn hại.

Lúc này từ trong Vạn phủ lại chạy ra hơn mười người tới để hỗ trợ. Từ trước đến giờ cái việc ỷ thế đông hϊếp đáp người khác chính là truyền thống vinh quang của Vạn phủ. Hồ Tiểu Thiên đã nhận ra chàng trai trẻ kia chính là Liễu Khoát Hải, con trai của Liễu Đương Quy ở Hồi Xuân Đường.

Liễu Khoát Hải nhìn thấy Vạn Bá Bình đi ra, ánh mắt hừng hực nhìn thẳng vào Vạn Bá Bình quát lớn: “Vạn lão tặc, ngươi dám đánh cha ta bị thương, hôm nay ta phải nợ máu trả bằng máu với nhà ngươi.”

Vạn Bá Bình hừ lạnh một tiếng, từ con đường phía bên phải đã có hơn mười tên bộ khoái biết tin chạy tới đây.

Hồ Tiểu Thiên vốn định ra mặt nhưng khi nhìn thấy đám bộ khoái quan phủ chạy tới hắn liền lập tức thay đổi ý định. Hắn muốn đứng xem chuyện này sẽ phát triển đến mức nào.

Chạy tới gần như cùng một lúc với đám bộ khoái còn có cha của Liễu Khoát Hải là Liễu Đương Quy. Ông ta được tiểu nhị của Hồi Xuân Đường đỡ, khập khiễng đi tới hiện trường, vội vàng la lớn: “Khoát Hải, cái tên nghiệp chướng nhà ngươi, còn không mau mau dừng tay lại!” Vạn gia thế lớn, ở trong huyện Thanh Vân này là nhà giàu hạng nhất, ngay cả Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng không dám đắc tội, lúc nào cũng cẩn thận đối đãi. Nói gì đến ông chỉ là một chưởng quầy tiệm bán thuốc nho nhỏ.

Liễu Khoát Hải trợn mắt, nhấc chân lên đạp bay một tên gia đinh ra ngoài. Sau đó gã tức giận đấm thẳng một quyền cực mạnh vào cằm một tên gia đinh vừa xông vào. Tên gia đinh kia ăn phải một đấm của gã bay thẳng ra ngoài như máy bay phản lực, kêu thảm một tiếng rồi ngã thẳng xuống dưới chân Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nhận ra tên này chính là một trong hai tên gia đinh chịu trách nhiệm gác cổng của Vạn gia. Nghĩ lại ngày trước y đối xử với mình ngang ngược càn rỡ, hắn không thể không sinh ra oán hận trong lòng. Nhìn thấy không có ai chú ý tới bên này, Hồ Tiểu Thiên nhấc chân giẫm một cái lên đầu ngón tay tên gia đinh đó, tiếng hét thảm của y lần này phát ra còn thảm thiết hơn so với lúc vừa xong. Không phải không báo thù mà chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi, trả thù được rồi thì đúng là trong lòng cảm thấy rất thoải mái a. Ngoài miệng hắn còn liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý, là do ngươi lao vào chân của ta a.”

Tuy rằng tiếng kêu gào thảm thiết của tên gia đinh này là không nhỏ, nhưng sự chú ý của mọi người đều đang hướng về phía tình hình chiến đấu ở hiện trường. Chẳng có ai để ý tới bên này xem có chuyện gì xảy ra hay không cả.

Liễu Khoát Hải thế như mãnh hổ, gã lại dựa vào một thân vũ dũng hơn người đánh bại tiếp bốn tên gia đinh nữa. Đám bộ khoái tuy rằng đã chạy tới nơi, nhưng lại đứng từ xa không dám lại gần. Chẳng ai dám xông lên vào thời điểm như này cả, chỉ cần bước chân đi lên thôi là chắc chắn sẽ bị đánh. Nhìn thân thủ của Liễu Khoát Hải, coi như là đám gia đinh của Vạn phủ liên thủ cùng với bộ khoái cũng chưa chắc có thể bắt được gã lại.

Liễu Đương Quy hét lớn: “Cái tên nghiệp chướng này, chẳng lẽ mày muốn chọc cho tao phải tức chết mới được hay sao? Dừng tay lại ngay, dừng tay…” Bởi vì lo lắng sợ hãi, ông tức giận đến mức muốn ho sặc sụa. Gã tiểu nhị cùng tới đây với ông vội vàng đưa tay đỡ ông đứng thẳng.

Liễu Khoát Hải tuy dũng mãnh hơn người, thế nhưng tên tiểu tử này lại cực kỳ hiếu thuận. Nhìn thấy cha mình như thế, gã sợ tới mức vội vàng dừng tay lại ngay lập tức: “Cha…” Gã chạy như bay đến trước mặt cha mình. Cả đám người xúm vào vừa ấn huyệt nhân trung vừa ấn ngực, Liễu Đương Quy dần tỉnh lại. Nhìn thấy vẻ mặt ân cần của con trai ở bên cạnh ông vừa tức giận vừa lo lắng. Liễu Đương Quy vung tay đánh liên tục vào l*иg ngực cường tráng của đứa con trai: “Cái thằng nghiệp chướng này… Cả ngày đi gây chuyện… Mày muốn tao phải làm sao mới được đây…”

Lúc này một đám bộ khoái ập vào, Liễu Khoát Hải đang muốn phản kháng thì lại bị cha gã ngăn lại. Liễu Đương Quy nói: “Con a, mày không thể đánh lại quan phủ được. Đi theo bọn họ đi, mau đi theo bọn họ…” Liễu Đương Quy nhát gan, đầu tiên là sợ phiền phức. Dù sao thì ông cũng đã sống gần cả đời người, biết rõ thế sự hiểm ác, nếu như con trai mình dám can đảm lao lên công khai chống lại nha môn, xử lí không tốt sẽ bị quy chụp cho tội mưu phản chống lại lệnh quan, không cẩn thận là sẽ mất đầu như chơi đấy. Việc này một khi làm to lên thì có muốn nhận lỗi cũng đã chậm.

Liễu Khoát Hải không muốn cãi lời cha, gã chỉ có thể giơ tay chịu trói. Đám bộ khoái dùng khóa sắt khóa hai tay gã lại. Liễu Khoát Hải vừa bị khóa hai tay xong thì từ trong đám người Vạn phủ có một tên chạy ra, y đạp thẳng một cước vào bụng Liễu Khoát Hải. Tên này không ai khác chính là Vạn Đình Xương, Đại thiếu gia Vạn phủ. Tên này lúc nãy luôn trốn tránh trong đám đông người Vạn phủ, bây giờ nhìn thấy Liễu Khoát Hải bị khống chế rồi thì y mới xuất hiện, thật sự là một tên hèn hạ đến cực điểm.

Tuy bị đạp một phát cũng đau thấu xương, nhưng tính gã xưa nay kiên cường bất khuất, không kêu rên tiếng nào. Liễu Khoát Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn Vạn Đình Xương nói: “Có gan thì đấu tay đôi với ta một trận.”

Vạn Đình Xương cười ha ha: “Ngươi xứng sao?” Y lại đi lên đấm một đấm vào mặt Liễu Khoát Hải, một cú đấm này cũng là nặng tay, đánh cho Liễu Khoát Hải máu mũi chảy tùm lum. Đám bộ khoái giả vờ như không nhìn thấy gì, rõ ràng là đang thiên vị cho Vạn gia.

Mộ Dung Phi Yên không thể đứng nhìn được nữa, nhưng muốn xuất hiện ngăn cản thì phải xem thái độ của Hồ Tiểu Thiên như thế nào nữa. Hồ Tiểu Thiên lười biếng thở dài nói: “Đánh chết người là lại muốn có thêm một cái oan hồn rồi.”

Vạn Bá Bình chợt giật mình, chuyện này đúng là không nên làm cho quá lớn thêm nữa. Tuy rằng Liễu Khoát Hải tới đây gây sự trước, nhưng người của quan phủ cũng đã đến, sự việc đương nhiên sẽ giao cho quan phủ xử lí. Lão trầm giọng quát: “Đình Xương, lui ra ngay!”

Thật ra đám bộ khoái cũng muốn Vạn gia biết điểm dừng một chút. Giữa ban ngày ban mặt, dân chúng đứng xem xung quanh rất nhiều, hiện giờ đã bắt đầu có người mắng bọn chúng thiên vị Vạn gia rồi. Đám bộ khoái lập tức áp giải Liễu Khoát Hải rời đi.

Liễu Đương Quy không đi theo đoàn người về nha môn, ông đứng lên đi về phía Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình nhìn thấy ông đi về phía mình thì cũng đoán được ý đồ của ông ta, lão quay người đi thẳng về phía cửa lớn. Liễu Đương Quy quỳ xuống đất, mắt rưng rưng khẩn cầu: “Vạn lão gia, ta cầu xin ngài. Con trai ta tuổi trẻ khí thịnh, cho nên mới tới đây gây chuyện khiến ngài tức giận. Ngài là đại nhân, không nên chấp kẻ tiểu nhân…”

Lời nói của ông còn chưa nói hết, cánh cửa lớn của Vạn gia đã đóng chặt lại.

Hồ Tiểu Thiên bước tới đỡ Liễu Đương Quy dậy. Lúc này ông mới nhận ra Hồ Tiểu Thiên, nước mắt rơi đầy mặt nức nở nói: “Hồ công tử, ta không quản nghiêm đứa con trai mình… Giờ nó đi chọc phải tai vạ lớn rồi…”

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: “Liễu chưởng quỹ, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Sự việc nếu như đã phát sinh thì có lo lắng cũng vô dụng thôi. Không bằng chúng ta cùng quay về trước đã, đợi nghe ngóng rõ ràng tình huống bên nha môn rồi trở lại nghĩ đối sách cũng chưa muộn.”

Mấy người Hồ Tiểu Thiên dìu dắt Liễu Đương Quy quay về Hồi Xuân Đường. Liễu Đương Quy sai tên tiểu nhị chạy về phía nha môn nghe ngóng tìm hiểu tình hình.

Đến khi về tới khách sạn Phúc Lai, Mộ Dung Phi Yên đi theo Hồ Tiểu Thiên vào trong phòng hắn. Cô cảm thấy khó hiểu, mở miệng hỏi hắn: “Ngươi rõ ràng là đứng đó chứng kiến Vạn gia ỷ thế hϊếp người. Tại sao lại mặc kệ bọn chúng như thế?”

Hồ Tiểu Thiên giơ hai tay lên nói: “Hiện tại ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bình dân thôi a!”

Mộ Dung Phi Yên chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ngươi là Huyện thừa Thanh Vân, là quan phụ mẫu ở chỗ này. Quan không làm chủ cho dân thì không bằng về nhà bán khoai lang đi cho rồi.” Cô nàng này cho tới bây giờ đều mang tinh thần trọng nghĩa trong người.

Hồ Tiểu Thiên nói: “Phi Yên a, ta đến ngày mai mới lên nhậm chức. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy, tình huống đó ta không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà tuyên bố ta là Huyện thừa Thanh Vân được a. Cô nghĩ ta cũng giống cô hay sao? Đầu cô bị vào nước chập mạch rồi hả?”

Mộ Dung Phi Yên nhíu nhíu chân mày lá liễu nói: “Ngươi mới bị nước vào đầu ý. Ngươi có gan nửa đêm đi gõ cửa quả phụ mà lại không có tinh lực đi quản mấy chuyện bất bình này sao?”

Hồ Tiểu Thiên hít vào một hơi dài, hắn chỉ vào chóp mũi Mộ Dung Phi Yên nói: “Bà mẹ nó, rõ ràng là cô theo dõi ta mà!” Hắn vốn tưởng rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, vậy mà lại không ngờ tới vẫn bị Mộ Dung Phi Yên phát hiện ra. Đột nhiên bị người khác vạch trần, với thể diện của mình hắn đúng là không thể nhịn được mà.

Mộ Dung Phi Yên nghe thấy Hồ Tiểu Thiên nói tục với mình, cô vươn tay về phía trước nhanh như chớp bắt lấy ngón tay hắn, vặn một cái như vặn kim đồng hồ. Hồ Tiểu Thiên đau đến mức kêu thảm một tiếng. Hắn lập tức cúi đầu nhếch môi lên tạo thành bộ dáng tiêu chuẩn của kẻ ‘hảo hán không chấp nhặt trước mắt’ gào lên: “Buông tay ra… Đau quá… Đau quá…”