Trần Trạch không đưa cô về khách sạn, anh đưa cô đến bên bờ sông, phía dưới chân cầu.
Anh hạ kính xuống, để gió lùa vào thổi bay mái tóc cô.
"Cảm ơn anh." Cô thì thầm, bên mặt vẫn còn đau.
"Hử?" Anh không nghe rõ, hỏi lại.
"Cảm ơn..." Cô nói lớn hơn, quay sang nhìn anh.
"Chuyện gì?" Anh cố tình hỏi lại, vì muốn nghe giọng cô nhiều hơn.
"Chuyện lúc nãy, anh nói đỡ giúp em..." Đầu cô cúi thấp xuống, nhìn chằm chằm hai bàn tay đặt trên đùi.
Anh cười nhạt một tiếng. "Có muốn về nhà chưa?"
Bạch Mộng Kỳ cắn môi, cô gật đầu, nước mắt bỗng trào ra. Bao nhiêu uất ức như vỡ òa, theo hàng nước mắt rơi xối xả trên gương mặt đỏ ửng đau nhức. Trần Trạch xót xa chồm sang ôm lấy đôi vai run bần bật của cô, dỗ dành rất lâu.
"Anh không để ai bắt nạt em nữa đâu, anh hứa!"
"Sau này đừng về đó một mình, muốn thì hãy đi cùng anh!"
"Đừng khóc, anh xót..."
"Ở cạnh anh, anh sẽ chăm sóc em..."
Từng lời dỗ dành của anh xoa dịu trái tim yếu đuối của cô. Chỉ cần anh mở lời, cô sẽ nghe theo. Anh bảo cô ngừng khóc, cô không khóc nữa. Anh bảo cô về với anh, cô thu dọn đồ đạc theo anh về...
Cô nghĩ rằng mình quá dễ dãi, nhưng có lẽ trên đời này ngoài anh ra cô sẽ chẳng tìm được chỗ dựa nào khác.
Thói quen sinh hoạt của anh vẫn như thế, gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy. Bạch Mộng Kỳ thì chưa thể học theo lối sống chuẩn mực ấy của anh.
Từ dạo đó, anh không la rầy cô nữa, chỉ ầm thầm dọn dẹp đống bừa bộn cô gây ra. Tắm xong, cô thường vứt bừa quần áo ra sàn, anh tắm sau, gom đồ vào giỏ giúp cô. Cô đá giày lung tung, anh xếp gọn vào tủ. Cô lười biếng không chịu sấy tóc, anh làm giúp cô... Và ti tỉ thứ nhỏ nhặt khác.
Lâu dần tạo thành thói quen, cô luôn ỷ vào anh.
Chuyện chăn gối Trần Trạch không vội vàng. Anh biết Bạch Mộng Kỳ còn ngần ngại với mình, nên phải tiếp cận từ từ. Ngủ chung, anh luôn ôm cô, thỉnh thoảng đợi cô ngủ say lại luồn tay vào trong áo cô, mân mê trân trọng.
Bạch Mộng Kỳ khi ngủ rất ngoan, có thể nói là ngủ như chết. Đôi lần anh nằm mơ, vung tay đánh cô một cái rõ đau, vậy mà cô vẫn nằm yên. Sáng hôm sau anh nhìn thấy vết tím tím ở cánh tay cô, hỏi cô bị làm sao, cô chỉ lắc đầu xua tay.
Vì muốn tình cảm trở nên bền chặt hơn, Trần Trạch đưa cô đến quán bar uống rượu.
"Thôi, mấy chỗ đó ồn ào, em không thích." Cô lười nhác nằm dài trên ghế sô pha.
"Vậy anh đi một mình?" Anh nhướng mày hỏi cô.
Quả nhiên cô bị anh bắt thóp. Nghe anh nói xong, cô liền nhảy dựng lên. "Không. Em đi với anh!"
Hành động của cô khiến anh bật cười thành tiếng, nghe rất hay.
Ở quán bar, anh hẹn Trần Trình và bạn gái cậu ta đến chơi, sau đó còn gọi cho vài người bạn.
Khi nhìn thấy mấy người bạn của anh, cô chỉ biết ngây người ra ngắm. "Bạn em từng nói thế này. "Nếu cậu cảm thấy một anh chàng đẹp trai, đừng vội quen anh ta. Trước tiên phải tiếp cận, để anh ta trình diện đám bạn thân của anh ta với cậu. Sau đó tự do chọn lựa. Yên tâm đi, người đẹp trai nhất định có đứa bạn thân đẹp trai hơn." Ngẫm nghĩ thì... cô ấy nói đúng thật..." Cô xuýt xoa.
Anh lườm cô một cái thật sắc, ngắt mũi cô. "Muốn vượt tường à?"
"Đúng vậy, anh xem, bạn anh ai cũng hấp dẫn như thế, muốn vượt tường là điều đương nhiên!" Cô khịt mũi, né tránh cánh tay anh.
Anh nhếch môi, cười sâu xa. "Vậy vợ người ta cũng nghĩ thế với anh, em đồng ý không?"
Cô giật mình liếc nhìn xung quanh, quan sát tỉ mỉ từng người phụ nữ trong căn phòng. Bỗng nhiên cô nhảy lên che mặt anh lại khi có bất cứ ai nhìn anh. "Em không cho phép."
Tiếng cười của anh chạy vào tim cô, rất ngọt ngào. Anh kéo tay cô xuống, bất ngờ hôn lên trán cô một cái kêu rõ to. Bạch Mộng Kỳ bị anh hôn mà trở nên rụt rè như cô gái mới lớn cảm thấy thích thú với tình yêu.
Hôm đó họ chơi rất vui, đặc biệt là cô còn làm thân được với Hạ Tuyết Duyên. Cô nghĩ, dù sao cũng xem như là chị em dâu, làm thân trước để kiếm đồng minh. Lỡ mai này Trần Trạch có lỗi với cô, cô còn có chỗ mà nương nhờ.
Đến khuya, Trần Trạch nhận điện thoại của ai đó. Kể từ khi nhận cuộc điện thoại đó, anh cứ thấp thỏm không yên.
"Ai thế?" Cô dựa vào người anh, hỏi.
"Hả? À, không có gì!" Anh trả lời một cách thiếu tự tin.
Cô không nhìn anh, bàn tay đan vào tay anh, nắm rất chặt. "Tô Đan Thanh à?"
Cảm nhận được cơ thể anh cứng lại trong vài giây, lòng cô hơi chùng xuống. Và sự im lặng của anh càng làm cô chắc chắn điều đó hơn.
"Kể em nghe đi!" Lúc này cô mới nhìn anh, cười gượng gạo.
Trần Trạch nhìn gương mặt xinh xắn của Bạch Mộng Kỳ, trái tim anh thắt lại, như bị bóp nghẹn. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian chia xa, cô nói ra cái tên đó. "Bệnh viện gọi đến, họ nói Tô Đan Thanh bị xuất huyết dạ dày, cần người chăm sóc..." Anh thở dài thườn thượt.
Cánh tay đan vào tay anh càng siết chặt hơn. Anh vòng tay ôm hẳn cô vào lòng, mơn trớn.
"Anh nhiều tiền như vậy, có thể thuê người chăm sóc cô ấy mà! Với lại còn có người nhà, sao cô ấy cứ gọi anh mãi thế?" Cô dụi mặt vào ngực anh.
"Gia đình cô ấy đang ở nước ngoài, chỉ có mình cô ấy về đây thôi!" Anh hôn lên tóc cô, vỗ nhẹ vào lưng cô vài cái.
Họ không bàn về chủ đề ấy nữa, nhưng cô biết anh vẫn còn tình cảm với cô gái kia. Cả đêm, anh trở mình rất nhiều lần, cả tiếng thở dài cũng thật não lòng. Anh không ngủ được, cô nằm bên cạnh cũng chẳng thể yên.
Ngày hôm sau, Bạch Mộng Kỳ dậy sớm hơn Trần Trạch một chút. Lúc anh ngồi vào bàn, cô đã dọn sẵn thức ăn ra dĩa rồi đẩy cho anh.
Anh cầm muỗng, xúc một thìa súp mà như xúc cả một ngôi nhà, rất nặng nề. Nhìn thấy anh như vậy, Bạch Mộng Kỳ hơi xót, cô nghĩ, mình không thể cứ ích kỷ như vậy được.
Cô rót cho anh ly nước cam, đặt cái ly trên bàn rồi quay vào bếp. Cô nói. "Anh đến thăm cô ấy đi!"
Trần Trạch ngạc nhiên tột độ. "Em nói gì?"
"Anh đến thăm cô ấy đi, em không sao!" Cô cất hộp nước cam vào tủ lạnh, đứng đó rất lâu nhưng không biết nên đặt nó ở đâu mới phải.
Anh ngập ngừng vài giây, cứ ậm ự mãi, cuối cùng cũng mở miệng. "Có thể... để cô ấy ở nhà chúng ta... vài hôm không?" Thấy cô im lặng, giọng anh vội vã hơn. "Khi nào tìm được người chăm sóc anh sẽ đưa cô ấy đi ngay!" Anh đứng sau lưng cô, chờ đợi.
Sau vài giây im lặng, cô thốt ra mấy chữ. "Em không có ý kiến."
Trần Trạch cảm ơn cô rồi đi làm ngay, tâm trạng của anh có vẻ khá hơn nhiều.
Thực ra cô không tốt đến thế. Cô chỉ muốn để anh đến thăm cô gái kia một lúc, không ngờ anh lại muốn mang cô ta về nhà. Ngay khi nói câu "không có ý kiến", trong thâm tâm cô đã tự vả vào mặt mình rất nhiều lần. Cô chẳng kịp phản ứng lại bởi vì thái độ vui vẻ của anh. Anh đã vui.
Còn Trần Trạch. Anh cũng biết cô đang khó chịu, nhưng anh nghĩ, nếu anh không làm gì quá giới hạn, chắc cô không khó chịu mấy. Với lại bây giờ tìm người chăm sóc luôn thường trực bên cạnh không phải dễ. Dù sao để Tô Đan Thanh về nhà mình vài hôm, cho cô ta thấy vợ chồng anh mặn nồng thế nào, để cô ta thôi nuôi hi vọng với anh, sau này không làm phiền nữa.
Chiều đó, Bạch Mộng Kỳ dọn sẵn phòng khách cho Tô Đan Thanh. Cô ta cười thân thiện với cô, nụ cười rất nhạt.
"Em vừa phẫu thuật, đừng cử động nhiều, cần gì thì gọi anh." Trần Trạch xách hành lý của cô ta bỏ vào tủ, đỡ cô ta ngồi xuống giường.
Sắc mặt cô ta khá nhợt nhạt, nước da vốn trắng nay lại càng tái hơn. "Làm phiền hai người quá!" Cô ta nói, giọng rất nhỏ.
Bạch Mộng Kỳ nhìn cô ta, nặn ra một nụ cười. "Không sao đâu! Chị đừng ngại!"
Nói thì nói thế, nhưng có mấy người phụ nữ lại không để tâm khi nhìn người mình yêu đi chăm sóc người phụ nữ khác. Lố bịch, đúng là lố bịch!
Phòng của hai vợ chồng họ ở cuối hành lang, còn phòng của Tô Đan Thanh lại nằm gần cầu thang, để cho tiện đi lại. Bởi vậy, muốn về phòng, Bạch Mộng Kỳ phải đi ngang qua phòng của Tô Đan Thanh.
Từ khi cô ta về nhà, Trần Trạch ít trò chuyện cùng cô hơn. Anh luôn túc trực bên cạnh cô ta phòng khi cô ta cần gì. Buổi tối nằm trên giường, anh ngủ không yên, cứ lăn qua lăn lại. Cô biết anh lo cho Tô Đan Thanh, nhưng chỉ nằm im không lên tiếng. Cô sợ, một khi anh ở quá gần cô ta, chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Ngày hôm sau, Trần Trạch nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc Tô Đan Thanh. Việc mà trước giờ anh chưa từng làm. Bạch Mộng Kỳ cảm thấy mình như người thừa trong ngôi nhà này. Cô viện cớ đi siêu thị mua ít đồ để trốn ra ngoài.
Vốn dĩ muốn tìm một chỗ uống vài chai bia cho khuây khỏa, nhưng lại chẳng biết đi đâu. Chợt nhớ đến nơi anh từng đưa cô đến, quán bar tụ tập lần trước.
Vào đến cửa, nhân viên quản lý đã vội vàng chạy ra tiếp đón cô. Thấy cô đi một mình, anh ta hỏi. "Chị đi một mình ạ? Anh Trần không đi cùng chị sao?"
Cô phất tay. "Không, anh ấy bận, kêu tôi đến đây chơi cho thư thả."
"Vậy em kiếm cho chị một phòng nhé?" Chàng quản lý khom người, đưa tay dẫn đường mời cô.
"Đương nhiên rồi. Cho tôi mấy chai rượu ngon ngon luôn đấy! Hóa đơn..."
Cô chưa kịp nói, cậu ta đã tiếp lời. "...tính vào anh Trần phải không ạ? Em biết rồi! Chị yên tâm!"
"Không, hôm nay tôi tự trả!" Cô móc thẻ ngân hàng ra đưa cho anh ta.
Cậu chàng kia rất biết điều, cho cô hẳn một phòng lớn, còn nhiều lần vào hỏi cô có cần thêm gì không. Cô bảo đem thêm cho cô mấy chai rượu rồi đừng làm phiền cô nữa. Anh chàng mang đến ba chai Martini loại mạnh rồi lui ra, sau đó không vào làm phiền nữa.
Bạch Mộng Kỳ ngồi uống một mình, miệng lầm bầm mắng Trần Trạch vô tâm, để cô phải uống rượu say xỉn thế này, trời trăng không biết nằm ở đâu. Cô gào tên anh, cô hét tên Tô Đan Thanh, đứng dậy múa may quay cuồng, rồi ngã sấp trên ghế, bất tỉnh không biết gì.
Đến giờ cơm tối mà Bạch Mộng Kỳ vẫn chưa về, Trần Trạch vào bếp nấu món cháo đơn giản cho Tô Đan Thanh lót dạ, chờ cô về nấu cho đàng hoàng. Anh gọi mấy lần mà cô không nghe máy. Cứ sợ cô xảy ra chuyện, muốn đi tìm lại chẳng biết đi đâu. Gọi điện hỏi tài xế thì anh ta bảo cô vào siêu thị đến giờ vẫn chưa thấy ra. Lúc đó anh rất giận. Còn lớn tiếng quát Tô Đan Thanh một tiếng khi cô ta cứ hỏi mãi.
"Anh xin lỗi..." Anh vò đầu, cứ đi qua đi lại.
"Có phải cô ấy giận em..." Cô ta ngồi trên ghế, đứng dậy đi về phía anh.
"Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy ham chơi thôi!" Anh trả lời qua loa, tay nắm chặt cái điện thoại.
Mãi đến hơn chín giờ tối, điện thoại của anh mới đổ chuông, màn hình hiển thị số của cô. Anh lập tức nhận cuộc gọi. "Em đi đâu còn chưa chịu về?"
"Anh... Trần... " Thay vì giọng của cô, lai là một giọng nam, có vẻ rất kính sợ anh.
"Cậu là ai?" Anh nhăn mặt, hai bên thái dương co giật.
"Em... nhân viên quán bar anh hay đến. Chị Trần, chị ấy uống say quá..."
Nghe cậu phục vụ nói mấy chữ đó, bàn tay giữ điện thoại của anh siết chặt lại, gân xanh nổi lên khắp cánh tay. "Giữ cho cô ấy an toàn, tôi đến ngay."
Trần Trạch cúp máy, anh túm lấy áo khoác treo trên giá, gọi điện cho tài xế rồi chạy vội đi. Tô Đan Thanh đứng như trời trồng giữa căn phòng, cô ngơ ngác nhìn vào cánh cửa gỗ nặng nề đã đóng chặt lại. Anh đi mà không nhìn lại cô lấy một cái.
Có lẽ cô đã ích kỷ khi chỉ biết giữ lấy Trần Trạch cho riêng mình. Sau từng ấy năm, cô vẫn không buông bỏ được đoạn tình yêu nồng nhiệt kia. Ở nước ngoài, cô gặp và kết hôn bừa với một người đàn ông ngoại quốc, có với nhau một đứa con gái, nhưng cô vẫn nhớ anh. Nhớ mọi thứ thuộc về anh, từng chi tiết rất nhỏ. Nghe tin anh kết hôn, cô đã muốn quay về ngay lập tức. Cô muốn đến trước mặt, hỏi anh tại sao lại kết hôn? Nghĩ xong, cô tự cười bản thân mình ngu ngốc, chuyện anh kết hôn đâu liên can gì đến cô.
Gặp lại anh sau bao nhiêu năm xa cách, trái tim cô vỡ vụn khi nhìn người phụ nữ bên cạnh anh. Cô nhận ra mình đã bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này. Chỉ đến hôm nay, cô cứ ngỡ mình đã dành lại được anh, nhưng không, cô chẳng thể thắng nổi cô gái kia. Cô không biết mình phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể đưa anh quay lại với mình. Trò chơi này, vốn dĩ cô đã thua khi bắn phát súng bắt đầu cuộc đua. Thế nhưng cô vẫn muốn thử, thử thêm một lần sau cuối, rồi cô sẽ buông tay, hoàn toàn.
Tài xế dừng xe trước quán bar, Trần Trạch vội vàng xông vào. Lần đầu tiên anh ra ngoài mà mặc đồ không tươm tất như vậy, quần thể thao tối màu cùng áo thun trắng, kèm áo khoác dài bên ngoài, nhìn chẳng ăn nhập gì với nhau, còn chưa kể đôi dép mang trong nhà mà anh chưa kịp thay.
Anh chàng quản lý khom người đi trước chỉ phòng Bạch Mộng Kỳ thuê. "Chị ấy... ở trong này..."
"Được rồi!" Anh nói bằng giọng lạnh lùng.
Anh mở cửa phòng, hơi lạnh từ bên trong ùa đến khiến bàn tay anh hơi run. Ánh mắt anh lướt khắp phòng, khi thấy cô nằm bẹp trên ghế sô pha, tâm trạng của anh hơi phức tạp. Đột nhiên cô bật dậy, lắc lư cái đầu bù xù nhìn rất đáng sợ. Cánh tay cô vươn ra, với lấy chai rượu trước mặt, nốc một hơi.
"Bạch Mộng Kỳ!" Anh gọi tên cô, giọng nói như đang kiềm nén hết mức ý nghĩ muốn bắt cô về nhà ngay.
Cô nghiêng mắt nhìn về phía anh, cười ngẩn ngơ. "Hơ hơ... ai kia? Sao anh cứ lắc qua lắc lại thế, đứng yên tôi xem mặt nào!"
Trần Trạch nhăn mặt, anh bước đến ngồi kế bên, đỡ cô ngồi lại cho ngay ngắn.
Cô vùng vằng đẩy tay anh ra khỏi người mình. "Này... tôi có chồng rồi đấy, đừng có làm bậy..."
Anh bỗng muốn trêu ghẹo cô. "Anh ta để em đi một mình, có đáng gọi là chồng không?"
"Anh đừng có làm bậy... tôi... tôi kêu chồng tôi... đến đón đây!" Cô tìm điện thoại trong túi áo khoác, áp nó lên tai. Vài giây sau, cô lầm nầm vài chữ. "Anh ấy bận rồi!" Cô thả điện thoại xuống đất, gục vào lòng anh.
"Vậy anh đưa em về?" Anh ôm cô, cảm thấy trò chơi này dần trở nên thú vị.
"Ha ha... ha ha... ý kiến hay. Hay anh về nhà tôi ở luôn đi, để tôi không còn là người thừa trong... căn nhà... đó... nữa!" Cô nấc từng tiếng. "Chồng tôi đang...
chăm sóc tình cũ đấy... ngay trong căn nhà của... chúng tôi."
"... "
"Anh ấy... chắc mệt mỏi lắm... tôi thì... buồn lắm..." Cô lăn ra ngủ ngay trong lòng anh, vừa nói vừa ngủ.
"Anh cũng buồn lắm! Bạch Mộng Kỳ, anh xin lỗi!"
Trần Trạch bế cô ra khỏi quán bar, đặt cô vào xe rồi kêu tài xế quay về nhà. Trên xe, cô nôn hai lần, một lần ra sàn và một lần lên người anh.
Vốn là một người ưa sạch sẽ, vậy mà lần này anh mặc kệ, vẫn ôm khư khư cô trong lòng.
Khi mở cửa vào nhà, Tô Đan Thanh đang ngồi ở ghế đợi anh. Thấy anh, cô ta hỏi. "Anh về rồi à? Cô ấy bị sao thế?"
Cô ta chạy đến tỏ ý muốn giúp đỡ thì bị anh gạt tay ra. "Em về nghỉ đi, anh lo cho cô ấy được rồi!"
Trần Trạch bế Bạch Mộng Kỳ nồng nặc mùi rượu lướt qua người cô, đi thẳng lên lầu. Tô Đan Thanh cắn môi, cô cảm thấy ấm ức, anh càng quan tâm cô gái kia, cô càng không muốn từ bỏ.
Trần Trạch đặt Bạch Mộng Kỳ lên giường, anh lay cô dậy thay quần áo. Cô ậm ự lật sấp người lại, không chịu tỉnh. Anh hết cách, đành lấy khăn ấm lau người cho cô rồi thay giúp cô bộ đồ thoải mái. Khi chạm vào làn da mềm mượt của cô, anh nín thở, hít sâu vài hơi, kìm nén ham muốn.
Bạch Mộng Kỳ mơ màng tỉnh dậy giữa đêm. Cô lò mò vào phòng tắm, nhìn gương mặt nham nhở của mình trong gương. Đầu óc cô trống rỗng không nghĩ được gì nên hồn. Sau khi định thần lại, cô ngồi trên bồn cầu ngẫm nghĩ. Cô không biết mình về nhà bằng cách nào, và thái độ của anh ra sao. Nghĩ đến anh, cô lại nhớ đến Tô Đan Thanh.
Ánh điện trong phòng tắm đánh thức Trần Trạch. Anh mở mắt quay sang tìm người bên cạnh, nhưng không có ai. Một lúc sau, anh nghe tiếng sụt sùi phát ra từ phòng vệ sinh. Tiếng khóc càng lúc càng lớn. Trái tim anh quặn thắt lại, đau đớn chẳng kém gì cô.
Khi cô quay lại giường, anh giả vờ ngủ, vòng tay kéo cô vào lòng. Cô không phản kháng, hành động ấy khiến anh muốn đấm vào mặt mình hơn. Anh biết mình đã làm tổn thương cô lần nữa rồi!
Trần Trạch dậy từ sớm, anh lại liên lạc với trung tâm giới thiệu việc làm để tìm người chăm sóc cho Tô Đan Thanh, nhưng chẳng ai chịu nhận. anh quyết định tăng mức lương lên, quả nhiên có người đồng ý. Biết thế anh đã nâng lên từ đầu, con người đúng là tham lam!
Sau khi liên lạc với người chăm sóc Tô Đan Thanh, anh tìm cơ hội nói chuyện với cô ta.
Anh gõ hai cái vào cửa phòng Tô Đan Thanh. "Anh vào được không?"
"Anh vào đi." Giọng nói ngọt ngào dụ hoặc của cô truyền ra bên ngoài.
Anh vào bên trong, đứng tựa lưng vào cái bàn gần cửa, nói. "Anh tìm được người chăm sóc cho em rồi! Lát nữa anh đưa em về khách sạn!"
Cô biết ngày này thế nào cũng đến nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Kế hoạch cuối cùng.
Sáng nay cô cố tình mặc cái áo ngủ gợi cảm, ngồi trên giường trông rất cuốn hút. Thấy anh tránh ánh mắt của mình, cô cảm thấy mình đang chiếm ưu thế, nếu không tận dụng ưu thế này triệt để, cô sẽ mất anh mãi mãi.
Cô đứng dậy, bước từng bước tự tin trên đôi chân trần tiến về phía anh, dùng đôi mắt mơ màng nhìn anh. "Trần Trạch, anh nỡ sao?" Cả cơ thể cô áp sát vào người anh, cọ qua cọ lại.
"Tránh ra!" Anh gầm gừ. Không dám động vào cơ thể cô vì sợ chạm vào vết mổ. "Em thu dọn đồ đi. Lát anh đưa về!" Anh thở dài một hơi. "Vấn đề ở đây là chúng ta đã có gia đình... Em có con của em, anh có vợ của anh... và anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Cô ấy bị tổn thương vì chúng ta, anh không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa. Anh đã hết lòng với em, nên sau này đừng tìm anh nữa. Nghỉ ngơi cho tốt rồi quay về Mĩ, em còn con em..." Anh lách sang một bên, ra khỏi căn phòng kia.
Tô Đan Thanh chết đứng tại chỗ. Cô thấy xấu hổ vì hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình không những không mang lại kết quả tốt đẹp, mà còn khiến anh ghét mình hơn. Bây giờ thì cô thực sự hết cơ hội rồi, không thể níu kéo nữa rồi!