Ở bên ngoài, Hạ Tuyết Duyên đang vô cùng tức giận, ra sức giằng co với Trương Kiệt.
Khi đã thấm mệt, cô mới dịu xuống, chỉ biết trừng mắt nhìn người đàn ông đang siết cổ tay mình một cách thô bạo.
“Buông ra!” Cô nói với giọng mệt mỏi.
Trương Kiệt vẫn không buông tay. Anh kéo cô sang một bên rồi đứng chắn trước cửa. “Đừng có phá! Anh Lâm mất nhiều thời gian cho chuyện này lắm rồi đấy!”
Hạ Tuyết Duyên nhìn người đàn ông kia, chính là cái nhìn khinh bỉ. Cô khịt mũi một cái, nói, “Thời gian của anh Lâm nhà cậu thì quý báu, còn của Mẫn Nhu nhà chúng tôi là giẻ rách à?”
Trương Kiệt nhướng mày khó hiểu. “Cô điên đấy à? Mà coi như ý tôi là vậy đi, chẳng lẽ không đúng? Có biết mỗi giây anh ấy kiếm được bao nhiêu không? Đúng là phí phạm.”
“Xem đi xem đi. Nhìn anh chẳng khác nào cô bồ nhí ngàn năm không đến được với Lâm Hiên, đang ra sức bảo vệ tình yêu của mình vậy!” Tuyết Duyên khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa lắc đầu bĩu môi.
“Người ngoài cuộc như cô thì biết gì? Chỉ giỏi làm càng!”
“Chứ anh là người trong cuộc à?” Cô nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Chẳng lẽ anh thực sự... “
“Nói năng xàng bậy.” Trương Kiệt không thèm cãi với cô, khoanh tay đứng tựa vào tường.
Hạ Tuyết Duyên như nghĩ đến chuyện gì đó, tặc lưỡi rồi quay sang hỏi Trương Kiệt: “Anh nói Lâm Hiên tốn nhiều thời gian cho chuyện này? Tôi không hiểu!”
“Nói cô biết để làm gì?”
“Cho anh hay, Mẫn Nhu có đi hay không là do tôi quyết định đấy, biết điều thì thành thật khai báo, chị đây nghe thuận tai sẽ cho mấy người rước cô ấy về!”
Trương Kiệt bật cười thành tiếng, ôm bụng cười vật vã. “Cô mắc bệnh hoang tưởng đấy à?”
“Anh...” Tuyết Duyên chỉ tay thẳng vào mặt anh, môi mím chặt không thốt nên lời.
Hai người không nói thêm gì, chỉ đứng dựa vào tường mặc cho người qua kẻ lại nhìn ngó.
Một lúc lâu sau, Lâm Hiên bế Mẫn Nhu ra ngoài. Cánh cửa vừa bật mở Trương Kiệt đã nhanh chóng bước đến.
“Chú lấy xe đi!” Lâm Hiên lạnh nhạt nói nhưng Trương Kiệt nghe ra ý vui vẻ trong đó. Anh gật đầu rồi nhanh chân đi chuẩn bị xe.
Hạ Tuyết Duyên nhìn Hà Mẫn Nhu ngủ say trong lòng Lâm Hiên, cảm giác bực tức vơi đi phần nào. “Nó mà còn đến tìm tôi một lần nữa thì anh đừng hòng mang về như ngày hôm nay. Nhớ đấy!”
“Thờ gian qua phiền cô rồi!” Anh lịch sự cúi đầu, nói chuyện vài ba câu rồi chào từ biệt.
Dưới cái lạnh của mùa đông, lòng anh bỗng ấm áp lạ thường. Trời đêm không còn lạnh như trước nữa, cảnh vật cũng đẹp đến nao lòng. Có lẽ vì có cô, nên mọi thứ mới kì diệu như vậy.
Mẫn Nhu không biết mình về nhà bằng cách nào, cô chỉ nhớ bản thân bị anh lật đi lật lại hết lần này đến lần khác, cạn kiệt sức lực mà ngủ thϊếp đi. Đến khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng anh, xung quanh bốn bề yên tĩnh tối mịch.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tấm rèm cửa tung bay, cơn gió lạnh lẽo tràn vào phòng, cô bất giác rùng mình vài cái, cảm thấy đói kinh khủng.
Bước vào bếp, cô thấy trên bàn có mẩu giấy nhắn. Trên mảnh giấy có ghi mấy chữ "Đồ ăn trong lò vi sóng, em hâm lại rồi ăn". Mặc dù trên mức độ nào đó mà xét thì họ xem như đã làm lành với nhau, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh. Bởi con người cô rất yếu đuối, lại hay đa sầu đa cảm, bị tổn thương một lần thì chắc chắn sẽ phòng thủ dày hơn thay vì cố gắng hàn vết thương đó lại.
Cô vứt mẩu giấy vào thùng rác, mở lò vi sóng lấy thức ăn đem lại bàn ngồi ăn mà không hâm lại.
Sau khi ăn xong, cô nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ mà Lâm Hiên vẫn chưa về, muốn gọi cho anh nhưng sợ phiền nên thôi.
Cầm điện thoại trên tay, cô xoay xoay mấy vòng, nội tâm mâu thuẫn giữa việc có nên gọi hay không. Cuối cùng vẫn bấm gọi.
“Bao giờ anh mới về?” Cô hỏi ngay khi đầu bên kia nhận cuộc gọi.
“Chị Lâm. Giám đốc uống say quá, chị đưa địa chỉ em đỡ anh ấy về được không?” Có mất trí đi nữa cô cũng không thể quên được giọng nói này.
“Không phiền cô. Tôi đến đó đưa anh ấy về! Gửi địa chỉ đi. Tôi đến liền!” Cô dập máy, tức tốc đi thay đồ.
Theo địa chỉ thư ký gửi qua, Mẫn Nhu vừa đến nơi liền thấy cô thư ký đang đỡ Lâm Hiên đứng cho vững. Anh có vẻ say thật, cả người cứ dựa vào cô ta.
Mẫn Nhu bước tới, chau mày nhìn Lâm Hiên, gọi anh mấy lần không được rồi mới đỡ anh.
“Chị cẩn thận, hay để em giúp chị đỡ anh ấy lên xe.” Cô ta giương đôi mắt ngây thơ nhìn cô.
“Không cần!” Mẫn Nhu gạc phăng tay cô ta ra khỏi người Lâm Hiên. Mặc dù một mình cô hơi chật vật khi đỡ anh ra xe, nhưng cô thà như vậy còn hơn phải đối mặt với người đàn bà kia.
Lâm Hiên hé mắt, nhận ra người bên cạnh là Mẫn Nhu nên anh càng dựa sát vào cô hơn. Đến khi về đến nhà, anh mới tỉnh táo lại một chút, nhờ vậy mà cô đỡ mệt phần nào.
Cô đỡ anh nằm xuống, thay cho anh bộ quần áo thoải mái mà đổ hết cả mồ hôi hột. Sau đó cô ngồi bên cạnh ngắm anh, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh mà lòng nặng trĩu. Tại sao anh vẫn giữ cô gái kia bên cạnh, anh không biết chính cô ả là người hại chết đứa con bé nhỏ của mình sao? Hay anh thực sự không quan tâm?
Sáng hôm sau, Lâm Hiên thức dậy với cái đầu choáng váng. Anh đưa mắt nhìn quanh tìm Mẫn Nhu nhưng không thấy cô, chỉ thấy mảnh giấy nhớ màu vàng dán ở gối bên cạnh. "Đồ ăn trong lò vi sóng, trà trên bàn, ăn uống rồi hẳn đi làm."
Nhìn nét chữ và cách hành văn, anh biết cô đang giận nhưng lại chẳng thể nhớ nỗi cô giận cái gì. Anh mặc kệ, thay quần áo xong xuôi sau đó ăn chút đồ ăn rồi đi làm, định tối về sẽ tìm hiểu sau.
Ở công ty, Mẫn Nhu tập trung dịch bản hợp đồng với đối tác, cố không nghĩ đến cô thư kí đang ở bên cạnh anh. Thế nhưng chẳng được bao lâu, Hạ Tuyết Duyên lại đả động đến.
“Vợ chồng dạo này thế nào rồi? Có bị bắt nạt không?”
Cô nhăn mặt, ngón tay dừng trên bàn phím. “Chả sao cả. Muốn lạnh có lạnh, muốn nhạt có nhạt.” Cô hờ hững, cho in bản hợp đồng đã dịch xong.
“Người ta nói vợ chồng đầu giường cãi cuối giường lại làm hòa. Gớm. Mới có mấy hôm lại giận nhau tiếp. Bộ không muốn có con với người ta nữa à?”
“Bận lắm! Không có thời gian làm mấy chuyện đó!” Mẫn Nhu giơ bản hợp đồng lên, đứng dậy khỏi ghế, cố tình kiếm cớ bỏ đi. Vì nếu Hạ Tuyết Duyên còn hỏi thêm dăm ba câu nữa, chắc chắn cái ý nghĩ muốn li hôn với Lâm Hiên sẽ trỗi dậy.
Hôm nay tan làm sớm, trưởng phòng mời mọi người đi ăn. Mẫn Nhu không muốn về nhà sớm nên theo mọi người đến chỗ tiệc tùng. Nhưng không ngờ lại bắt gặp Lâm Hiên ở đó.
Cô ăn được mấy miếng, thấy chẳng có gì hay ho nên mượn cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài. Vừa từ cửa nhà vệ sinh đi ra, cô đã chạm mặt cô thư kí của Lâm Hiên.
“Chị Lâm! Trùng hợp thật!” Cô ta mỉm cười thân thiện với cô.
Mẫn Nhu không đáp lại, cô lướt qua người cô ta ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng cô thư kí lại đuổi theo, níu tay cô lại. “Chị vẫn còn giận em à? Chuyện hôm đó em thực sự không cố ý mà! Chị tha thứ cho em được không?”
Mẫn Nhu đẩy cô ta, lực không mạnh nhưng vì cô ta mang giày cao gót nên loạng choạng ngã về phía sau. “Đừng có vờ vịt với tôi. Cô lớn hơn tôi mà, việc gì phải hạ thấp bản thân gọi tôi bằng chị? Còn chuyện đó, muôn đời tôi cũng không tha thứ cho cô. Nên đừng có làm phiền tôi nữa. Nhìn thấy cô tôi chỉ muốn cào nát bản mặt đó ra thôi.” Cô quay lưng bước đi.
Cô thư kí không bỏ cuộc, bò đến ôm lấy chân Mẫn Nhu. “Chị, em thật sự sai rồi, nếu như em chết có thể khiến chị tha thứ cho em thì để em chết. Em chết là được phải không?”
Cô ta ôm chặt cứng lấy chân cô, cô vùng vằng mãi mà không thoát ra được nên dùng sức đẩy cô ta ra. Nhìn như hai người đang làm loạn ngay trước cửa nhà vệ sinh nam, cô dùng nhiều sức hơn, cố gỡ tay cô ta ra khỏi người mình nhưng bị trượt chân ngã ngửa ra sau đập vào người nào đó.
Người đàn ông kia đưa tay đỡ lấy cô, hàng lông mày chau lại nhìn cô thư kí ngồi bệt dưới sàn, nước mắt đầm đìa.
Lâm Hiên thở dài. Anh hết nhìn thư kí lại nhìn sang Mẫn Nhu. Cô cũng ngước nhìn lại anh.
“Bạch Nhan. Cô về đi, đừng nói thêm gì nữa!” Lâm Hiên nói với thư kí, sau đó kéo Mẫn Nhu đi vào thang máy.
Mẫn Nhu quệt vài giọt nước mắt trên mặt, không nói gì với anh. Anh bấm thang máy lên tầng ba mươi mốt, cửa vừa mở anh liền kéo cô vào một căn phòng.
“Anh muốn làm gì đây?” Cô nhăn mặt hỏi anh.
“Nói chuyện với em.” Lâm Hiên đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm cô.
“Muốn nói chuyện gì?” Trong phòng không bật điện nên cô đành ngồi bệt xuống sàn.
“Muốn biết em đang nghĩ cái gì trong đầu?” Anh cởi giày ra, bỏ vào một góc.
Mẫn Nhu im lặng. Cô cố kìm chế nước mắt, không để nó rơi ra.
Lâm Hiên không nghe cô trả lời, mới bước lại chỗ cô, nâng cằm cô lên, nương theo ánh trăng ít ỏi mà dò đoán biểu cảm trên gương mặt cô. “Em đang nghĩ gì?” Anh hỏi lại.
Cô quay mặt tránh né, vẫn giữ sự im lặng.
“Anh hỏi em đang nghĩ gì?” Lâm Hiên gằn từng chữ, mặt sát lại gần cô hơn.
“Không gì cả!” Cô đáp.
“Đến nước này mà còn không chịu nói à? Em không tin anh sao? Hả?” Giọng anh khá dịu dàng nhưng cô nghe ra sự tức giận trong đó.
Cô kiên quyết không hé môi nói lấy một chữ.
Anh tức giận bế bổng cô lên, xuyên qua màn đêm đến bên cái giường mềm mại, thả cô xuống rồi mình nằm đè lên trên. Mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn cố cởi phăng đống quần áo trên người cô ra. Anh cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cơ thể cô bằng miệng lưỡi của mình, lúc cô gần lêи đỉиɦ thì dừng lại.
Anh cứ lặp lại mấy lần như vậy, “Có chịu nói chuyện với anh không?”, anh nằm trên người cô, hỏi.
Lúc này cô mới gật đầu, cả cơ thể đang kêu gào khao khát được anh lấp đầy, nếu không nói chắc sẽ bị anh giày vò chết mất.
Bấy giờ anh không giày vò cô nữa, vì với anh cũng chẳng sung sướиɠ gì. Anh vào trong cô, cường độ và nhịp điệu thay đổi liên tục khiến cô gào lên, một lúc sau cả hai đều thỏa mãn, anh mới chịu buông cô ra.
“Giờ thì nói xem, em đã nghĩ gì?” Lâm Hiên ôm cô vào lòng.
“Em đã giận anh, trách anh tại sao còn giữ cô ta lại bên mình khi biết cô ta đã hại chết đứa con chưa chào đời của chúng ta?” Cô thành thật.
Lâm Hiên vuốt ve gương mặt cô. Anh nói: “Gia cảnh Bạch Nhan khó khăn, lại không có bằng cấp gì, với lại chuyện đó cũng không hoàn toàn lỗi của cô ấy, do anh không dặn dò cẩn thận. Anh biết em khó chịu, anh đang sắp xếp một công việc tốt cho cô ấy, vài hôm nữa sẽ chuyển đi.”
“Anh có nghĩ em trẻ con quá không? Ai cũng kêu em bỏ qua cho cô ấy, nhưng em không làm được, vì họ đâu phải em, họ đâu có bị mất con...”
“Em giận cũng là điều đương nhiên, tính em giận dai nên anh quen rồi, anh chả thấy sao cả.” Anh cười, hôn lên tóc cô.
“Em giận dai lúc nào? Đừng có vu khống!” Cô nhéo vào hông anh.
“Anh có cách đối phó rồi, không lo em giận nữa. Bới vì cứ mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong, em lại trở nên thành thật, anh thích điều đó.” Tiếng cười phát ra một cách rõ ràng từ lòng ngực anh.
“Đáng ghét!” Cô mắng, quay mặt sang chỗ khác.
“Này, nó lại lên rồi, em giận anh tiếp đi!” Lâm Hiên lay lay người cô, gác chân đè lên đùi cô để cô cảm nhận rằng mình không hề nói dối.
“Buông em ra. Đang nói chuyện mà!” Cô đẩy tay anh ra khỏi người mình. “Mà căn phòng này là sao? Anh là khách quen ở đây à?”
“Lúc nãy thấy em với Bạch Nhan cãi nhau, an đã gọi Trương Kiệt đặt cho một phòng...” Anh ậm ự một lúc lâu, nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp, “... với cả anh nghĩ, thay đổi địa điểm sẽ tìm được cảm hứng mới.” Anh cười giòn giã.
“Em không biết anh lại biếи ŧɦái vậy đấy!” Cô cắn vào cánh tay anh, rồi lại rúc sâu vào lòng ngực ấm áp.
Cuộc sống luôn dẫn ta vào những ngõ cụt, có lúc sẽ mở ra lối đi khác, có lúc lại dẫn ta đến khoảng bất định. Mỗi ngã rẽ đó đều do cách ta nhìn nhận mà trở thành một lối đi hay một lỗ hỏng của vũ trụ.