Khế Tử

Quyển 3 - Chương 132: Huy mệ*

*Huy: Phất, vung; Mệ: Ống tay áo

Mỗi người đều xuyên qua màn hình chứng kiến thời khắc kinh điển nhất, trong vô số lời chúc phúc, chỉ có một người mang trong lòng phẫn uất.

Quang ảnh trước mặt Trục Nguyệt rung động, chiếu lên ánh mắt âm trầm của y càng thêm rợn người.

"Vì cái gì, tôi đã trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ, cuối cùng vẫn có thể đến với nhau, tôi bỏ bao công sức muốn lưu giữ, thì lại để lại mình tôi cô độc.”

Trong màn ảnh, hai người gắt gao ôm nhau, xung quanh đồng bạn chọc ghẹo quậy thành một đám, cảnh này cùng với Thiên Túc ngày tận thế tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ cách biệt một trời, y hao tâm tổn huyết xúi giục hậu duệ người Thiên Túc cổ, không phải vì một kết quả như vậy.

Trong một tràng tiếng hoan hô ồn ào, tay Trục Nguyệt chậm rãi đưa tới nút kết nối liên lạc, y vốn không muốn làm ra quyết định này, nhưng giờ y đã thay đổi chủ ý.

“Nếu đã như thế… Vậy cũng đến thời điểm cho các người một đám thước sào cưu chiêm cảm thụ lửa giận của chủ nhân thật sự của mảnh đất này rồi.”

Một cuộc phỏng vấn tình hình sau chiến tranh tưng bừng náo nhiệt bởi vì một cuộc liên lạc xin phép kết nối được mã hóa đặc biệt mà gián đoạn, đám người Phục Nghiêu quay lại trung tâm chỉ huy được thiết lập tạm thời tại căn cứ, trên màn hình liên lạc nhìn thấy một người hành tinh khác da mặt trắng tái có đôi đồng tử đỏ thẫm.

“Anh ta nói là người Hỏa Túc,” thông tín viên đưa cho mỗi người một con chip ngôn ngữ Hỏa Túc, “Có chuyện gấp muốn nói với Nguyên soái chúng ta.”

Hỏa Túc? Chính là địch nhân lớn nhất của Thiên Túc trước mắt, mang thái độ nửa tin nửa ngờ, mọi người cắm chip vào, muốn nghe xem người rất có thể là hậu duệ của người Thiên Túc cổ này muốn nói gì.

“Ông chính là người lãnh đạo tối cao đương nhiệm của Thiên Túc?” Người Hỏa Túc nhìn về phía Phục Nghiêu đứng chính giữa rõ ràng thấp hơn cả khúc so với những người khác, không tin tưởng lắm hỏi.

Phục Nghiêu không biết lai lịch đối phương, ngữ khí không khách khí lắm, “Cậu chủ động liên lạc chúng tôi, là có gì muốn nói?"

Người đối diện lập tức khẩn trương thẳng thẳng thân mình, “Vừa rồi tôi nghe lén được anh trai tôi trao đổi cùng người ta, họ muốn trên Cô Tinh hiện hữu lần nữa khai phá, sáng tạo ra sinh mệnh trí năng bậc cao mới.”

Mọi người mới trước đó không lâu được phổ cập về nguồn gốc người Thiên Túc, nghe đến đó đều lập tức đề cao cảnh giác.

“Anh trai cậu?” Phục Nghiêu liễm mi hỏi.

“Tên anh ấy là Thái Nhĩ, tôi là Thái Nhược, tổ tiên của chúng tôi đến từ Thiên Túc tinh, những gì liên quan đến số hiệu Cô Tinh, luôn là do gia tộc chúng tôi phụ trách bảo quản."

Thái Nhược nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp, "Ban đầu chúng tôi không hề biết gì về lịch sử gia tộc, cho đến khi anh trai cứu được trong vũ trụ một người tự xưng là người Thiên Túc cổ đồng bào với chúng tôi, còn bị anh ta mê hoặc, sử dụng số hiệu mà tiền nhân lưu lại.”

“Tổ tiên chúng tôi có để lại di huấn, vô luận tình huống nào, cũng không thể tự tiện chế tạo Cô Tinh. Kế hoạch của anh tôi bị rất nhiều người trong nước phản đối, thật không ngờ anh ấy không chỉ khư khư cố chấp, bây giờ còn thậm tệ hơn muốn nghiên cứu sinh mệnh trí tuệ, đây là giáo huấn tổ tiên chúng tôi ngàn vạn dặn dò muốn chúng tôi nhớ kỹ, trước kia tôi vẫn không biết là vì cái gì, cho đến khi nghe được từ chỗ Trục Nguyệt chân tướng người Thiên Túc cổ hưng thịnh rồi lại diệt tuyệt, mới biết được ý nghĩa việc làm của tổ tiên.”

“Cậu đã biết chân tướng, vậy cũng biết chúng tôi là đầu sỏ tiêu diệt người Thiên Túc cổ, vì sao còn chủ động liên hệ cừu nhân đã diệt tộc mình?” Phục Nghiêu hỏi.

"Bởi vì đó đã là lịch sử! Lịch sử đã phát sinh, không thể sửa đổi," Thái Nhượng lo lắng chống lên bàn điều khiển, “Nhưng không thể để cho sai lầm lịch sử lần thứ hai tái diễn! Tôi nghe được bọn họ gọi điện thoại, Trục Nguyệt nói gene của chúng tôi biến hóa rất lớn, cấy vào thân thể cô tinh lại càng mạo hiểm hơn, anh ta hiện đang khuyến khích anh tôi tự mình tham gia thực nghiệm, bởi vì anh ấy là trực hệ của người Thiên Túc cổ, gene gần giống nhất. Nhưng tôi tuyệt không tin tưởng tên đó, tôi thật lo lắng anh trai tôi sẽ có nguy hiểm! Xin các ông nhất định phải ngăn cản anh ta, cũng chỉ có các ông có thể làm được!"

Biểu tình cấp thiết trên mặt y vô cùng chân thành, hoàn toàn nhìn không ra có chút nào lừa gạt, người Thiên Túc mới vừa rồi còn có chút bán tín bán nghi cũng dần dần tin.

“Tin tức của cậu chúng tôi đã nhận được, về phần cụ thể làm như thế nào, chúng tôi còn phải nghiên cứu thảo luận lại. Cứ như vậy đi."

Phục Nghiêu nói xong cũng cắt đứt truyền tin, màn hình tối sầm, Niếp Vân lập tức nói, "Em cảm thấy cậu ta nói thật, loại biểu hiện khẩn trương lo lắng đó không giống đang diễn kịch.”

“Lúc trước chúng ta vẫn cho rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ là có thể thu về linh hồn của bọn họ, xem ra là quá ngây thơ rồi, địch nhân vĩnh viễn sẽ không cho chúng ta thời gian chờ đợi, chúng ta nhất định phải chủ động xuất kích mới được, chính là," Phục Nghiêu trầm ngâm, "Dù lời cậu ta nói đều là sự thật, chúng ta làm sao mà ngăn lại được, chúng ta ngay cả phạm vi của Hỏa Túc tinh còn không đạt được tới..."

"Cũng không phải tất cả mọi người đều không tới được,” Dục Tuyền đứng dậy, "Mặc dù không có lực dẫn linh hồn là phẩm chất riêng của Cô Tinh, nhưng trong số những người chúng ta còn lại, thể chất mỗi cá nhân cũng không quá sai lệch. Hỏa Túc tinh cách chúng ta một đoạn xa hơn cực hạn được thiết định là 800EAU, có thể được một người thể chất đặc thù ngay trong chúng ta vượt qua."

“Cho dù có thể chọn ra một người trong nghìn vạn người thì đã sao? Một mình người đó làm được cái gì?"

"Có thể đem "Ngựa gỗ"* của chúng ta mang qua.”

"Ngựa gỗ?" Người đây đều chưa nghe nói qua từ này.

*Ngựa gỗ: Xuất phát từ Ngựa gỗ thành Troy gọi tắt Ngựa Troy, tiếng Anh là Trojan Horse. Đây là một loại phần mềm ác tính. Trojan horse là chương trình máy tính thường ẩn mình dưới dạng một chương trình hữu ích và có những chức năng mong muốn, hay ít nhất chúng trông như có các tính năng này. Một cách bí mật, nó lại tiến hành các thao tác khác không mong muốn. Những chức năng mong muốn chỉ là phần bề mặt giả tạo nhằm che giấu cho các thao tác này. Lấy một ví dụ dễ hiểu là

nó tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy. Trong thực tế, nhiều Trojan horse chứa đựng các

phần mềm gián điệp

nhằm cho phép máy tính thân chủ bị điều khiển từ xa qua hệ thống mạng. Khác nhau căn bản với

virus máy tính

là Trojan Horse về mặt kỹ thuật chỉ là một

phần mềm

thông thường và không có ý nghĩa tự lan truyền. Các chương trình này chỉ lừa người dùng để tiến hành các thao tác khác mà thân chủ sẽ không tự nguyện cho phép tiến hành. Ngày nay, các Trojan horse đã được thêm vào đó các chức năng tự phân tán. Điều này đẩy khái niệm Trojan horse đến gần với khái niệm virus và chúng trở thành khó phân biệt. (Theo Wiki.)

"Tôi biết từ này với mọi người nhất định rất xa lạ, đây là một loại virus chương trình rất lợi hại do người hành tinh khác phát minh, có đôi khi mọi người dùng từ này để đại diện cho tất cả virus

(từ ‘Trojan’ ấy mà).

Dục Tuyền nhập mã khóa vào bàn điều khiển, “Thân thể của chúng ta sẽ không bị mầm bệnh lây nhiễm, nhưng máy chủ của căn cứ lại bị mầm bệnh xâm nhập theo một nghĩa nào đó. Để phòng ngừa loại chuyện này phát sinh, căn cứ không lúc nào không tiến hành công tác phòng hộ, đương nhiên cũng nắm giữ rất nhiều kỹ thuật ngựa gỗ.”

Y đưa mọi người xem một đoạn chương trình mô phỏng trên máy tính, "Đây là chương trình ‘ngựa gỗ’ lực sát thương lớn nhất mà chúng ta phát minh ra cho đến nay, nó có thể khiến toàn bộ hệ thống của căn cứ bị người gieo virus khống chế. Lấy năng lực của chúng ta, đã có thể chặn được loại virus này, nhưng Hỏa Túc mới vừa có được Cô Tinh, nhất định không có khả năng nắm giữ kỹ thuật tường lửa tân tiến như vậy.”

"Có chương trình như vậy, chúng ta chỉ cần ngồi ở xa cấy vào máy chủ của địch nhân là được,” Niếp Vân mừng rỡ nói, “Vậy thì có liên quan gì với người cậu vừa nói?”

"Khó khăn nằm ở chỗ này, bởi tính đặc thù của chương trình, nó không thể được chứa đựng trong bất kỳ một loại thiết bị di chuyển nào, càng đừng nói đến việc dùng mạng để truyền bá." Dục Tuyền điều xuất một bài viết cổ xưa, “Người nghiên cứu phát minh ra virus này tên gọi Trường Cương, cái tên này có thể mọi người thấy rất xa lạ, nhưng nếu dùng thân phận người sáng lập ra mạng Thiên Nguyên để giới thiệu, chỉ sợ không ai không biết. Trường Cương từng lợi dụng loại virus này, khiến hệ thống máy tính trong trung tâm gene tê liệt gần cả một ngày, chỉ tiếc ông bị bắt không lâu thì liền chuyển thế, mục đích của ông cũng từ đó không người biết được, chuyện này vẫn luôn được liệt vào những việc có tính cơ mật cao, thật lâu sau khi ông chuyển thế mới công khai."

"Tinh Lâu..." Lăng Tiêu nhìn ảnh chụp trên màn ảnh, cảm giác như từng quen biết chợt lóe lên.

Chỉ có Doanh Phong đứng cách cậu gần nhất nghe được, "Em nói gì?"

“Người này là Tinh Lâu," Lăng Tiêu lại xác nhận một lần, "Em rất chắc chắn đây chính là cậu ta, cậu ta làm chuyện này, nhất định có liên quan tới Nguyệt Ảnh.”

"Vậy giải thích thông rồi,” Hằng Hà chen vào, “Sau khi tôi tiếp quản trung tâm gene, cũng từng đọc tư liệu năm đó, phát hiện trong giai đoạn đó, máy chủ của Nguyệt Ảnh bị hỏng hóc nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải mời cao thủ máy tính trong dân gian đến hỗ trợ giải quyết, người đó chính là Trường Cương."

Dục Tuyền gật đầu, "Đúng là bởi vì lần trục trặc đó, Trường Cương có thể thường xuyên xuất nhập trung tâm gene. Mặc dù như thế, trung tâm vẫn phòng bị ông rất chặt chẽ, không cho phép mang theo bất kỳ đồ vật gì ra vào, có điều chẳng ai nghĩ đến, ông sẽ lợi dụng thân thể của chính mình mang virus theo.”

"Thân thể?" Mọi người đều kinh ngạc.

"Đúng vậy, đây chính là chỗ đặc biệt của loại virus này, nó chỉ có thể lợi dụng thân thể người làm vật dẫn để đổi vị trí, cho nên trong quá trình nghiên cứu nó, mọi người cũng cho nó một xưng hô đặt biệt là ‘Bom nhân thể’

(nhân thể: cơ thể người). Người bị cấy mật mã này vào, mạng sống của họ cũng không lâu dài, đây cũng chính là nguyên nhân cái chết của Trường Cương. Tuy chuyện này đã qua thật lâu, nhưng trình độ Trường Cương ở phương diện máy tính đã đạt tới đỉnh cao, đến nay vẫn không có chương trình ‘ngựa gỗ’ nào vượt qua được nó.”

Y nói xong lời này, hiện trường duy trì yên tĩnh như hồ sâu, cho đến khi Phục Nghiêu quăng một hòn đá xuống.

“Ta nghĩ đại khái ai cũng đã nghe hiểu, kế hoạch này vô luận thành công hay thất bại, người chấp hành nó đã định trước phải hy sinh, còn là chết trên một chỗ như Hỏa Túc tinh, ngay cả linh hồn cũng không về được.”

Dục Tuyền rũ mắt, "Đây chính là nguyên nhân lúc trước tôi không nói ra, khả năng thành công rất khó đo lường, nhưng xác suất tử vong lại là trăm phần trăm, dù thật sự tìm được người có điều kiện phù hợp, nếu đối phương cự tuyệt chấp hành, cũng là chuyện có thể hiểu.”

Im lặng lại tiếp tục vài giây, Phục Nghiêu mở miệng, "Nhưng trước vẫn cứ thử một chút đi, người đó có thể là ta đó.”

Niếp Vân lập tức nói, "Có thể là tôi đó!”

“Có thể là tôi đó!” Lăng Tiêu cũng không cam chịu rớt lại phía sau.

“Cậu vừa mới trở về, thành thật ở nhà đi,” Tóc đỏ giáo huấn cậu, lại tiếp tục một câu, " Có thể là tôi đó!”

Phục Nghiêu làm một thủ thế ‘dừng’, “Đừng có tranh nữa, trước sàng lọc từ những người còn lại trong quân bộ.”

Dục Tuyền khởi động chương trình, hồ sơ những quân nhân sống sót trong quân bộ được điều xuất hàng loạt, hàng trăm số liệu phi tốc nhảy trên màn hình, khiến người ta hoa cả mắt. Mọi người ngừng thở, cố gắng trong đám số liệu chằng chịt bắt giữ tên mình, nhưng đến khi toàn bộ hồ sơ đều đã tra xong hết cũng không có người nào phù hợp điều kiện xuất hiện.

Phục Nghiêu theo bản năng lại cau chặt mi, "Mở rộng phạm vi, trong những ngành cùng quân bộ có liên quan —— hậu cần, trị liệu, căn cứ, trung tâm gene, tiếp tục tìm."

Dục Tuyền nghe theo, nhưng hi vọng lần nữa thất bại, đến cuối cùng ngay cả chính y cũng phải thở dài, “Loại tình huống này cũng có khả năng xảy ra, dù sao người có thể chất đặc thù vốn cực kì thưa thớt, mà chúng ta lại vừa mới tổn thất một nhóm tinh anh."

Thấy Phục Nghiêu mím chặt môi không nói lời nào, y không ôm hi vọng hỏi một câu, “Có tìm trong số dân thường không?”

Phục Nghiêu cũng gần như phải buông tha kế hoạch này, "Thử xem đi."

Số lượng dân thường càng khổng lồ, mấy cái máy tính đồng thời làm việc, số liệu xẹt ngang tốc độ cao khiến người xem không kịp nhìn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, một cái trong đó đột nhiên phát ra tiếng ‘beep’.

"Đây là ý gì?" Phục Nghiêu lập tức hỏi.

Dục Tuyền cũng có chút không dám tin tưởng, "Có người phù hợp điều kiện xuất hiện."

Y vội vàng chuyển qua máy đó, mọi người nhìn ảnh chụp trên hồ sơ, rồi không hẹn mà cùng chuyển hướng đến cùng một người ở tại hiện trường, sao họ lại quên trong số dân thường còn ẩn nấp một vị không tầm thường vậy chứ.

Lăng Tiêu giật mình, "Cô Tinh không có lực dẫn linh hồn, Cô Tinh chuyển thế cũng bị lực dẫn linh hồn tác động ít hơn người thường, sao mình không nghĩ tới ta?”

Doanh Phong được chọn trúng bình tĩnh như cũ, "Tôi đi."

"Lăng Tiêu vừa mới trở về!" Tóc đỏ cất cao thanh âm.

"Trừ phi cậu có khả năng tìm được trong số dân thường còn lại một người thích hợp đi chấp hành nhiệm vụ này hơn tôi.”

Tóc đỏ im tiếng không nói.

“Tôi cũng đi!" Thanh âm Lăng Tiêu hấp dẫn lực chú ý của mọi người lên người mình.

“Cậu đi

làm gì?” Phục Nghiêu hỏi.

Lăng Tiêu lời thề son sắt, "Nếu còn có một người có thể mang Doanh Phong về, thì đó là tôi.”

Phục Nghiêu tâm tình phức tạp cùng Niếp Vân liếc nhau một cái, không định được chủ ý.

"Nếu nói vậy, tôi cũng đi."

Người thứ ba đứng dậy, lần này người thỉnh cầu là Băng Xán.

"Từ đây đến Hỏa Túc tinh đường xá xa xôi, tuy tôi không đến được nơi xa như vậy, nhưng ít ra có thể hộ tống bọn họ một đoạn đường."

“Có khế chủ tôi sao có thể không có tôi chứ,” Tóc đỏ đỉnh đạc giơ tay, “Tính thêm tôi một người.”

"Không thể có cơ hội cùng Lăng Tiêu và Doanh Phong kề vai chiến đấu luôn luôn là tiếc nuối của tôi,” Vũ Tập mỉm cười, "Cho nên cũng xin cho tôi gia nhập."

"Là chúng ta." Sương Phong sửa lời anh.

Đồng bọn hệ liên hợp tác chiến ngày xưa lại đứng chung một khối, vì lý tưởng chung chủ động xin được chiến đấu, Phục Nghiêu theo thứ tự nhìn lướt qua mặt họ, họ đều là những sinh viên ưu tú mà hắn tự mình dẫn dắt, trong lòng hắn rất rõ ràng không có ai so với bọn họ lại thích hợp hơn để chấp hành nhiệm vụ lần này.

Dù các cậu có thể hộ tống Doanh Phong đến Hoàng Túc, nhưng 800EAU kế tiếp mới là mấu chốt. Doanh Phong có thể đột phá cực hạn này, không có nghĩa là năng lực của cậu ấy sẽ không bị chế ngự, cậu ấy cũng sẽ dần dần suy yếu theo khoảng cách gia tăng, các cậu có nghĩ đến phải giải quyết như thế nào chưa?”

Sau khi biểu đạt thái độ thì không nói một lời nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi, Doanh Phong thình lình mở miệng, "Viện quân đến.”

Mọi người nhìn, trên màn hình giám thị quả nhiên có một loạt chấm đen đang bay tới đây, tốc độ phi hành cực nhanh, cơ hồ tới nơi đồng thời với lúc chúng xuất hiện trên màn hình, cầm đầu chính là một con lang cơ giáp cao lớn uy mãnh, sau khi ở giữa không trung lăn mình một vòng phiêu lượng thì hạ xuống, tiếp đó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Cửa khoang trước ngực lang cơ giáp mở ra, một nam nhân dáng người cũng đồng dạng cao lớn khôi ngô lưu loát nhảy xuống, hăng hái hướng đám Lăng Tiêu đi tới. Trên người hắn mặc quần áo làm từ da lông dã thú hoàn toàn không hợp với phong cách Thiên Túc, để trần những hình xăm khắp nơi trên cơ thể cường tráng, thuộc cấp đi theo hắn trang phục cũng tương tự, sau đó đảo mắt trên đất liền đã dừng đủ kiểu cơ giáp cùng phi hành khí.

Lăng Tiêu không nhận ra người tới, còn đối với phương vừa mới nhìn thấy Lăng Tiêu, lại như cùng bạn cố tri gặp lại hưng phấn giương cằm:

“Yo! Lăng Tiêu!"