*Thần: Thần linh, Di: Sung sướиɠ, vui vẻ
Trục Nguyệt rất không tình nguyện xuất hiện trên màn ảnh, mục đích y lợi dụng người Hỏa Túc đã đạt tới, y không muốn dính líu gì đến họ nữa.
“Thái Nhĩ, không phải đã thỏa thuận là ai cần gì cứ lấy sao, giờ anh liên lạc tôi làm gì nữa?”
Người được y gọi là Thái Nhĩ nổi giận đùng đùng nói, “Cậu nói toàn bộ Thiên Túc chỉ có một cây linh hồn, nhưng tại sao phá hủy một gốc rồi lại xuất hiện một gốc khác? Hải đăng của họ đến nay vẫn sáng!"
"Làm sao có thể?" Trục Nguyệt cũng biến sắc, "Tôi chưa từng nghe nói còn có cây linh hồn thứ hai tồn tại."
"Không tin thì cậu có thể tự nhìn,” Thái Nhĩ vô cùng tức giận, “Ban đầu chúng tôi đối lịch sử hoàn toàn không biết gì, chỉ vì nhẹ dạ tin lời kẻ tự xưng là người Thiên Túc cổ là cậu mới làm trái di huấn tổ tiên, không tiếc trả mọi giá sản xuất Cô Tinh, nhưng nếu không đoạt lại được tinh cầu của chúng tôi, cậu bảo tôi làm sao giải thích cùng dân chúng? Càng khỏi nói có nhiều tiếng nói ngay từ đầu đã phản đối chúng ta!"
“Tôi đã biết, " Trục Nguyệt không kiên nhẫn nói, “Tôi sẽ nhìn thử, sau đó lại nghĩ biện pháp."
"Không cần cậu nghĩ biện pháp," Thái Nhĩ không khách khí cự tuyệt, "Lại nói tiếp mặc kệ cậu từng là ai, hiện tại cũng là một thành viên của người nhân tạo, ai biết cậu có phải giả vờ quy hàng, trên thực tế là tới đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng tôi không.”
Trục Nguyệt bỗng nhiên thấy buồn cười, "Tôi muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt các anh, còn giúp các anh chế tạo Cô Tinh sao?"
“Nhưng người nhân tạo cậu chế tạo ra, cùng đám người Thiên Túc đó kém quá xa, ngoại trừ xông lên trước chịu chết, bọn nó còn biết cái gì?!"
Trục Nguyệt nghe ra ý nằm ngoài lời của hắn, “Anh rốt cuộc muốn cái gì?"
"Rất đơn giản," Thái Nhĩ thân thể nghiêng tới trước, hai tay thẳng tắp chống lên bàn điều khiển, “Tôi muốn mô hình sinh vật trí tuệ giống các cậu, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể cùng người Thiên Túc hiện tại đối kháng."
Trục Nguyệt cúi đầu, phát ra vài tiếng cười khùng khục, làm Thái Nhĩ rợn cả người.
“Cậu cười cái gì?"
"Cười có vết xe đổ như vậy, anh cư nhiên còn sinh ra loại ý tưởng buồn cười này. Khó trách lịch sử luôn lần nữa tái diễn, chính vì có người không biết tự lượng sức mình như anh năm lần bảy lượt xuất hiện, năm đó Thái Đạc người phản đối kế hoạch này nhiều nhất, cả đêm cùng gia đình trốn đi, đại khái cũng không nghĩ đến hậu nhân của mình sẽ biến thành cái dạng này đi."
"Ít nói nhảm!" Thái Nhĩ không phục, "Năm đó các người thất bại, là vì đem toàn bộ điều kiện kềm chế đều rót vào huyết mạch hoàng tộc, hoàng thất tuyệt tự, người nhân tạo tất nhiên tạo phản, chúng tôi tuyệt sẽ không dẫm vào vết xe đổ của các người."
"A," Trục Nguyệt cười lạnh, "Không dùng huyết mạch hoàng thất, chẳng lẽ dùng huyết mạch tạp chủng mấy người? Anh đi soi gương thử, người Thiên Túc cổ chân chính, không có ai mắt mày đỏ thẫm. Tổ tiên của mấy người cùng người Hỏa Túc địa phương thông hôn, trải qua mấy ngàn năm sinh sôi nảy nở tới đời anh, bất quá miễn cưỡng bảo lưu lại một cái dòng họ, gene người Thiên Túc đã ít ỏi đến chẳng còn bao nhiêu. Người Thiên Túc cổ còn làm không được, anh cho là bằng vào năng lực của các anh, cũng có thể khống chế được Cô Tinh có được trí tuệ con người sao?”
“Mày nói ai là tạp chủng!" Thái Nhĩ dựng thẳng mắt, "Người Thiên Túc cổ có lợi hại hơn nữa, bất quá cũng chỉ là so với trình độ ngàn năm trước kia, qua lâu như vậy, khoa học kỹ thuật sớm có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bọn họ làm không được, chúng tao chưa hẳn làm không được."
Trục Nguyệt lắc đầu, thở dài cười khẩy, “Anh có biết người Thiên Túc cổ là dạng gì không? Chúng tôi vai không gánh được, tay không nhấc nổi, rất nhiều chuyện anh cho rằng dễ dàng, chúng tôi đều không thể không dựa vào máy móc để hoàn thành. Nhưng cũng chính bởi vì như thế, trí tuệ của chúng tôi cường đại hơn rất nhiều so với các người có thể tưởng tượng, văn minh Thiên Túc cổ, không thua bất kỳ một tộc người nào hiện giờ. Mà nay anh có được khí lực cường tráng, cùng tổ tiên anh so sánh thì lại ngu xuẩn hơn không chỉ một phân nửa điểm, việc này cũng công bằng thôi, không thể nào cái gì cũng là của anh, anh cũng phải có được có mất chứ.”
Bị mỉa mai ngay tận mặt Thái Nhĩ đứng trở lại, ánh mắt âm trầm, "Sớm biết vậy, lúc mày gần chết không nên cứu mày sống, mà nên trực tiếp lấy gene của mày đi nghiên cứu. Mày đã toàn lực phản đối, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục hợp tác nữa.”
Hắn chuyển hướng nghiên cứu viên một bên, “Đem AA-001 triệu hồi đi."
"Chờ đã!”
Nghe được Trục Nguyệt quả nhiên lên tiếng ngăn cản, Thái Nhĩ cúi đầu, khóe miệng bí ẩn gợi lên một độ cung thực hiện được quỷ kế.
AA-001 mặt không biểu tình đứng bên người Trục Nguyệt, dù hắn từ khi được chế tạo ra liền lấy tên Chẩm Hạc mà theo Trục Nguyệt, nhưng vẫn sẽ ưu tiên chấp hành mệnh lệnh của nguyên chủ nhân.
Trục Nguyệt không biết đang tính toán cái gì trong lòng, hơn nửa ngày mới nói, “Cô tinh sớm nhất chính là từ người Thiên Túc tiến hóa phát triển mà thành, cho nên họ tiếp nhận gene của chúng tôi rất dễ dàng. Nhưng gene của các anh, đã thay đổi rất
nhiều, cường hành cấy ghép, tôi không biết sẽ phát sinh cái gì."
“Người tự xưng thuộc chủng tộc chỉ số thông minh cao, chút khó khăn nho nhỏ ấy còn không giải quyết được sao?"
“Được.” Trục Nguyệt không biết xuất phát từ mục đích gì, phi thường dứt khoát đáp ứng hắn, “Nhưng tôi cần thời gian."
Thái Nhĩ lúc này mới vừa lòng, "Hi vọng cậu không để tôi chờ lâu.”
Tại Thiên Túc tinh cách đó ba vạn năm ngàn EAU, mọi người một lòng xây dựng lại quê hương còn chưa biết dã tâm của địch nhân đã bành trướng tới mức khó có thể khống chế, Đạp Vân cùng Phi Cảnh trở về đại khái là tin tốt duy nhất trong một loạt tin xấu Phục Nghiêu liên tiếp thu được, mà khi hắn phát hiện Đạp Vân đã phát dục ước chừng so với mình cao hơn cả một cái đầu, vui sướиɠ ban đầu biến thành ghét bỏ, Phi Cảnh bị liên lụy cũng chẳng nhận được sắc mặt tốt đẹp gì.
“Tội phạm truy nã, anh trở về làm gì?"
Lăng Tiêu không biết bọn họ đôi bên đều rất quen thuộc, còn chủ động hoà giải.
"Phi Cảnh là nghe nói tình huống nơi này mới đặc biệt gấp rút trở về, ngài cho ổng một cơ hội lập công chuộc tội a."
“Giờ mới gấp rút trở về, lúc trước đi để làm gì?” hắn chuyển hướng hiệu trưởng, tức giận hỏi, "Anh hết bệnh rồi sao?"
Hiệu trưởng đại khái không nghĩ tới Phục Nghiêu sẽ quan tâm mình, nhân tiện nói, "Không có."
"Vậy là tốt rồi," hắn bảo Niếp Vân, "Đem Phi Cảnh đến phòng giam giam vài ngày."
Mọi người không biết nói gì, chỉ có Niếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, quan hệ hai người này chắc cả đời cũng sẽ không cải thiện.
“Có tin gì không tốt sao?” Doanh Phong một mực im hơi lặng tiếng đột nhiên mở miệng, từ lúc mới vào anh đã chú ý thấy Phục Nghiêu tâm tình không tốt.
Phục Nghiêu cho anh một cái ánh mắt ‘cũng là cậu hiểu biết’, "Người Hoàng Túc đã hướng chúng ta tuyên chiến."
"Cái gì?" Lăng Tiêu còn nhớ rõ năm đó bởi vì chuyện của Doanh Phong, Phục Nghiêu tự mình dẫn quân viễn chinh Hoàng Túc, cuối cùng kết thúc bằng quy hàng của đối phương.
"Bọn họ xé bỏ hiệp nghị đầu hàng, hơn nữa công chiếm toàn bộ khu mỏ của chúng ta ở khu vực phụ cận Hoàng Túc tinh. Mỗi lần có chút rối reng, Hoàng Túc đều là nước không an phận nhất, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, họ là người đầu tiên nhảy ra cũng chẳng có gì lạ. Nhưng việc đáng lo nhất trước mắt, là có lực lượng những tinh cầu khác gia nhập, vạn nhất bọn họ liên hợp cùng gây khó dễ, lấy thực lực bây giờ của chúng ta, không thể không nói ứng phó có chút vất vả.”
Doanh Phong thấy biểu tình Lăng Tiêu có chút trầm trọng, không giống cậu bình thường, liền hỏi, "Em sao vậy?"
Lăng Tiêu quyết định đem tất cả những gì cậu biết nói ra, “Hậu duệ của khoa học gia Thiên Túc cổ từng nói, nếu chúng ta an phận thủ thường trên địa bàn chính mình, cây linh hồn sẽ liên tục sản xuất linh hồn, gia tăng dân số cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta lần nữa vượt ranh giới, mở rộng xâm lược, linh hồn mới sinh sẽ càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn đình chỉ."
“Lại có thể là vậy? Khó trách linh hồn mới ra đời ngàn năm qua đều lấy tốc độ thong thả như vậy tăng trưởng... Nhưng vì sao tin tức trọng yếu như thế, cổ nhân lại không truyền xuống?”
“Bởi vì thời gian làm lẫn lộn rất nhiều chân tướng, sự ra đời của chúng ta, giống loài của con người, khởi nguồn của nghi thức trưởng thành cùng với bản chất việc ký khế ước, cổ nhân hi vọng chúng ta lấy thân phận con người chân chính sống sót, vì thế qua nhiều năm như vậy, chân tướng bị vùi lấp dưới bao đời vô tình hoặc cố ý che giấu.”
"Nguyệt Ảnh có một câu nói rất đúng, nền văn minh hiện tại chúng ta sáng tạo ra đây, là xây dựng trên lời nói dối, ngoại trừ một số rất ít, thì tuyệt đại đa số mọi người đều chẳng hay biết gì. Hiện giờ cô tinh mới sinh ra, còn tuyên chiến với chúng ta, tôi cho rằng đây là thời điểm để mọi người biết chân tướng, biết chúng ta là do ai sáng tạo ra, chúng ta đang cùng người nào chiến đấu, vì cái gì mà chiến, chứ không phải vĩnh viễn sống trong sự lừa dối.”
“Thế nhưng chân tướng thật sự quá kinh người, cậu có nghĩ đến năng lực thừa nhận tâm lý của dân chúng không?”
“Dân tộc mà ngay cả nghi thức trưởng thành tàn khốc nhất vô nhân tính nhất trong vũ trụ cũng có thể vững vàng đối mặt, thì còn áp lực gì có thể đánh bại chúng ta? Quan trọng nhất là, tôi không hi vọng nỗ lực của cổ nhân nhiều đời vượt qua bản năng lại bị mờ nhạt biến mất. Nghi thức trưởng thành là vận mệnh tàn khốc bị áp đặt lên chúng ta, cho tới bây giờ cũng không phải một cuộc chọn lọc mạnh được yếu thua của tự nhiên. Khế ước sinh ra chính là cuộc đấu tranh lớn nhất với vận mệnh của người Thiên Túc trong quá khứ, sau một lần lại một lần chính tay mình gϊếŧ người mình yêu, chính là minh chứng cho tình yêu sâu sắc của họ.”
“Tuy mỗi người ở đây, đều không có ký ức quá khứ, nhưng chúng ta đều là người tham dự vào lịch sử,” cậu nói đến đây thì nhìn Doanh Phong không chớp mắt, “Từ trong tay người Thiên Túc cổ cướp lấy chủ quyền, ở nghi thức trưởng thành chiến thắng bản năng, ở đây bất cứ người nào cũng từng có tác dụng mang tính quyết định. Mỗi một nấc thang Thiên Túc đi qua, cùng tất cả mọi người đều gắn bó không thể phân chia, phủ nhận lịch sử, chính là phủ nhận bản thân chúng ta. Chúng ta sáng tạo ra lịch sử, chính là vì một tương lai tốt đẹp, đó là một việc đáng kiêu ngạo biết bao, căn bản là không cần giấu diếm."
"Vô luận là sinh vật tự nhiên, hay kết quả nhân tạo, từng đường nét biến hóa qua bốn ngàn năm dưới mắt tôi, tôi thật tâm vì chính dân tộc mình cảm thấy tự hào, tôi tin tưởng đồng bào của mình, sau khi biết chân tướng, cũng sẽ có đồng dạng cảm thụ với tôi.”
"Nói quá tuyệt vời!" Một thanh âm từ phía sau truyền đến, mọi người xoay người, hai người thân mặc chế phục trắng bất đồng đang đi về phía này, câu nói vừa rồi là người đi đầu nói.
Hai người này Lăng Tiêu đều nhận ra, lập tức hô tên của họ, "Hằng Hà tiến sĩ! Dục Tuyền trợ lý!"
"Dục Tuyền đã không còn là trợ lý nghiên cứu viên,” Niếp Vân sửa lời cậu, “Cậu ta bây giờ là chủ tịch viện nghiên cứu căn cứ.”
"Thật sao?" Lăng Tiêu kinh hỉ, "Thật tốt quá! Trực Thượng tiến sĩ cùng bác sĩ Dao nếu biết, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Hai người đi tới trước mặt, Hằng Hà tháo kính mắt dùng đọc số liệu trên sống mũi xuống, “Lời cậu vừa nói tôi cũng nghe được, tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý. Tôi tính đem hiểu biết cậu có được trong lịch sử, dùng hình ảnh và âm thanh ghi lại, truyền vào máy chủ. Như vậy mỗi một con dân Thiên Túc, cũng có thể giống như tự mình trải qua, biết chân tướng lai lịch bản thân, đối với việc sinh ra huyết khế là đúng hay sai là ưu hay khuyết, cũng có thể do chính họ phán đoán. Tôi cũng hi vọng bọn họ sau khi chứng kiến lịch sử, sẽ giống như cậu nói, vì dân tộc của chính mình cảm thấy tự hào."
Người tại đây không hẹn mà cùng quay đầu trưng cầu ý kiến Phục Nghiêu, sau một lúc chần chừ, Phục Nghiêu gật đầu đồng ý, sau đó lại hỏi Dục Tuyền cùng đi.
“Cậu tới làm gì?”
Dù đã thăng lên chủ tịch viện nghiên cứu, cái mặt đơ như con bài của Dục Tuyền vẫn không có thay đổi.
“Tôi cũng có một phát hiện rất quan trọng."
"Nếu địch nhân giống chúng ta, vì sao bọn họ sau khi chết, linh hồn phải bỏ gần tìm xa, xuyên qua gần nửa cái tinh hệ trở lại tinh cầu của họ, mà không bị hải đăng của chúng ta triệu hoán.”
Đúng là không ai nghĩ tới vấn đề này, "Này... Này không phải rất bình thường sao? Nhân chủng do người Hỏa Túc sáng tạo ra, tất phải có gì đó bất đồng với chúng ta..."
Trong ánh mắt luôn không gợn sóng của Dục Tuyền dường như có chút đắc ý, "Cho nên dựa vào hiện tượng này, tôi đã sửa chữa phạm vi phân biệt của hải đăng, nếu địch nhân lại đến xâm phạm, sau khi bọn họ chết đi linh hồn sẽ toàn bộ thuộc sở hữu chúng ta, không cần phiền họ vất vả bôn ba nữa."
Đây quả thực là một tin vui lớn, hơn nữa đối với Thiên Túc vừa mới mất đi vĩnh viễn một phần lớn linh hồn, không có gì so với điều này càng phấn chấn lòng người hơn.
“Tôi đã bắt đầu chờ mong người Hỏa Túc đến." Lăng Tiêu nói ra tiếng lòng của mọi người.
Trong mắt Phục Nghiêu lần nữa dấy lên ánh sáng của đấu chí, "Tốt lắm, Lăng Tiêu theo Hằng Hà quay về trung tâm gene, những người khác theo tôi đến căn cứ xem tiến triển mới.”
Họ vốn đang ở trên địa giới căn cứ, Lăng Tiêu cùng Doanh Phong cũng rất nhanh chóng theo Hằng Hà thâm nhập hầm ngầm, đến trung tâm gene đã lâu không thấy, dù trên mặt đất chịu công kích gần như hủy diệt, nơi này vẫn hoàn hảo như cũ không tổn hao gì.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hằng Hà đem một dụng cụ tương tự mũ giáp đội lên đầu Lăng Tiêu.
“Rồi!” Lăng Tiêu thập phần khẳng định gật đầu.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Hằng Hà khởi động thiết bị, chuyện xảy ra bốn ngàn năm qua, lại từng cảnh từng cảnh tái hiện trong đầu Lăng Tiêu, trong máy móc bên cạnh, cũng xuất hiện thanh đọc biểu hiện đang truyền số liệu.
“Là anh.” Vẫn một mực nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ Lăng Tiêu đột nhiên cười nói.
"Cái gì?" Doanh Phong hỏi.
“Là anh,” Lăng Tiêu hơi mở mắt ra, "Cướp lấy chủ quyền trong tay người Thiên Túc cổ, trên nghi thức trưởng thành chiến thắng bản năng, người phát huy tác dụng mấu chốt trong cả quá trình, đều là anh."
Cậu thâm tình ngưng mắt nhìn đối phương, "Cám ơn tất cả những gì anh làm vì em, bắt đầu từ bốn ngàn năm trước, anh chính là kiêu ngạo của em, mãi cho đến hiện tại cũng vẫn vậy.”
Doanh Phong nhìn lại Lăng Tiêu rất hiếm khi được một lần đứng đắn, thình lình hỏi một câu, "Em không hối hận sao?"
Lăng Tiêu sửng sốt, "Hối hận chuyện gì?"
“Chuyện tiếp nhận truyền lại ký ức.”
“Chuyện này có gì mà phải hối hận?" Lăng Tiêu có điểm không hiểu.
"Như vậy tất cả mọi người đều biết, bốn ngàn năm nay em luôn luôn bại bởi anh, một lần cũng chưa từng thắng.”
Lăng Tiêu: "......"
Lăng Tiêu: "???"
Lăng Tiêu: "!!!"
"A a a!" Lăng Tiêu rốt cục kịp phản ứng kêu lên, tiếp đó bổ nhào tới màn hình nhìn một cái, thanh tiến độ biểu thị 98%, 99%, 100%, cuối cùng nhảy ra dòng chữ đã truyền xong.
“Sao anh không nhắc nhở em sớm một chút!”
Doanh Phong thở dài, "Anh nghĩ em có nghĩ tới.”
“Em không có nghĩ tới! Anh vì cái gì không nhắc. em. sớm. một. chút!” Lăng Tiêu phát điên túm cổ áo Doanh Phong lắc tới lắc lui, cứ lặp lại câu đó hết lần này tới lần khác.
‘Chương trình’ phán định hậu trường lại đang cấp tốc vận hành: Đây là công kích sao? Hay là tán tỉnh? Là ngăn trở hay là mặc nó phát sinh? Là công kích? Là tán tỉnh? Công kích? Tán tỉnh?
Quên đi, thừa nhận mấy người là người đó được chưa? Đừng có đùa hệ thống nữa!