Khế Tử

Quyển 2 - Chương 84: Kinh Vũ

Lăng Tiêu cứng đờ cúi đầu nhìn nhìn dê con dưới chân, lại nhìn nhìn đại hắc lang trước mặt, trên trán toát ra đạo đạo hắc tuyến.

"Đây là ý tứ gì a?!"

Một bên Sa Sất Bột đại khái là quen biết Lăng Tiêu, không sợ chết châm ngòi thổi gió, "Chúc mừng ngài được Lang Vương coi trọng, hiện tại ngài là Lang Hậu!”

“Tôi vừa mới gặp gia hỏa này, sao lại bị coi trọng a!"

Biểu tình Sa Sất Bột có điểm vui sướиɠ khi người gặp họa, “Lúc Lang Vương đăng cơ, tôi không phải đã nói cho cậu biết không hành lễ rất dễ bị để ý sao?”

Lăng Tiêu phát điên, "Anh ngao ô ngao ô ai biết anh đang nói cái gì!"

“Còn anh nữa,” cậu chỉ vào hắc lang, “Thượng đại bạch lang rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta a! Làm gì có ai phát sinh quan hệ rồi còn muốn cầu hôn với người khác!"

Lại nói Doanh Phong cũng không hành lễ, dựa vào cái gì đối phương vừa ý không phải là Doanh Phong? Bằng không cậu có thể dùng cái này cười nhạo Doanh Phong cả đời luôn có phải tốt không?!

Cậu nhìn lại, sắc mặt Doanh Phong quả nhiên rất đen, đã sắp có thể ganh đua cao thấp cùng đại hắc lang rồi.

Hắc Lang ngao ô một tiếng thật dài, Sa Sất Bột vội vàng phiên dịch cho Lăng Tiêu, “Ngài hỏi cậu vì cái gì không chấp nhận lời cầu hôn của ngài.”

"Bởi vì tui đã kết hôn a," cậu chỉ qua Doanh Phong, “Ảnh chính là, chính là…”

Lăng Tiêu vắt hết óc suy nghĩ, đối phương không hiểu từ ‘khế chủ’, nhất định phải dùng danh từ anh ta có thể nghe hiểu đến miêu tả.

“… Lang hậu của tui!” Đúng rồi, như vậy là gần gũi thông dụng đối với người Lang Túc rồi.

Trong lúc Lăng Tiêu đắc ý chính mình nghĩ ra cầu nối câu thông hai chủng tộc thì sắc mặt Doanh Phong càng thêm đen, anh bất động thanh sắc bước tới một bước, nửa ngăn Lăng Tiêu ở phía sau, động tác tuyên cáo chủ quyền rõ ràng như thế, cho dù là không cùng loài cũng có thể dễ dàng lý giải.

Hắc Lang lắc mình một cái, biến trở về thành nam nhân cao lớn tóc đen, trong mắt có loại khí chất chính tà khó phân, “Của ngươi?"

Hắn mở miệng hỏi, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nghe Lang Vương nói tiếng người, thanh âm của anh ta khàn khàn, tựa như tiếng trầm thấp phát ra khi nghiền nát cát thô.

Doanh Phong không cần trả lời, bất quá kết quả đã quá rõ rồi.

Lang Vương hơi giương cằm, hít hít mũi trong không khí hai cái, "Trên người quả thật có vị đạo của ngươi..."

Lăng Tiêu:??

Cậu vội vàng đưa cánh tay lên mũi ngửi ngửi, trên người mình có vị đạo của Doanh Phong? Sao mình không ngửi thấy.

"... Nhưng không có ký hiệu của ngươi, điều này chỉ có thể nói rõ các ngươi là bạn giường, chứ chưa chính thức kết làm bạn lữ."

Đã là bạn giường còn không kêu bạn lữ, khó trách sẽ bội tình bạc nghĩa với đại bạch lang, bất quá ký hiệu là cái gì? Lăng Tiêu khó hiểu hỏi Sa Sất Bột.

“Chỗ chúng tôi nữ giới đã kết hôn sẽ lưu lại ký hiệu ở chỗ bắt mắt trên người, như vậy nam giới liền biết các cô ấy đã xuất giá, sẽ không tiếp tục quấy rầy,” Sa Sất Bột tay trái phất ra, bên đó có rất nhiều nữ giới Lang Túc tinh đã kết hôn, quả nhiên các cô không phải trên mặt có hình xăm, thì chính là trên lỗ tai có đeo khoen, vừa xem hiểu ngay.

"Nếu như là nữ giới độc thân chưa kết hôn, trên người không thể có bất kỳ dấu vết nào," hắn lại phất tay bên phải, một đám cô nương thanh xuân mỹ mạo, khoan khoái nhẹ nhàng liếc mắt đưa tình với Lăng Tiêu.

“Dù Lang Túc tinh có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ, giữa các bộ lạc với nhau cũng có khác biệt về phong tục, nhưng điểm này là chung, đi tới chỗ nào cũng sẽ không đổi.” Sa Sất Bột cuối cùng tổng kết lại, đã hoàn toàn dung nhập vào vai diễn mới hướng dẫn viên du lịch.

Điểm này thì Lăng Tiêu biết rồi, nhưng chuyện quan trọng căn bản không phải vấn đề ký hiệu, mà là cậu và nữ giới có bản chất khác biệt.

“Nhưng tôi không phải cô nương!"

Dù khái niệm giới tính ở Thiên Túc tương đối mờ nhạt, nhưng không có nghĩa là bọn họ nam nữ bất phân có được không, mình làm sao lại lớn lên giống một cô nương!

Lang Vương sắc mặt không thay đổi, "Ta thích chính là hùng tính

(giống đực)

dáng người nhỏ xinh.”

Dáng người nhỏ xinh...

Lăng Tiêu chịu đả kích gấp bội vô lực ụp đầu vào lưng Doanh Phong, một bộ khóc không ra nước mắt.

Chiều cao của cậu ở Thiên Túc tinh đừng nói là khế tử, có thể đủ để xem thường một số khế chủ, ở Lang Túc tinh lại bị người ta gọi là ‘dáng người nhỏ xinh’, dù cho người nói chuyện nhìn ra cao hơn cậu những ba mươi centimet, thì vô luận thế nào cũng không thể khiến người ta cam tâm tình nguyện tin phục.

Sa Sất Bột hảo tâm nhắc nhở cậu, "Nếu như là thư tính

(giống cái)

đã kết hôn, cho dù là Lang Vương cũng không có quyền cường hành chiếm hữu, nhưng Lang Vương có quyền tùy ý chọn lựa phối ngẫu trong số thư tính chưa lập gia đình, đối tượng được lựa chọn không thể cự tuyệt."

"Điều khoản lưu manh chết đi được!” Lăng Tiêu xòe ngón tay, "Nhưng mà đầu tiên, tui đã kết hôn, tiếp theo, tui không phải thuộc bộ tộc mấy người, ngay cả tinh cầu này của mấy người cũng không phải, cuối cùng, tui không phải giống cái! Muốn tui nói mấy lần mới được a!"

"Nhưng là có câu tục ngữ gọi là ‘nhập gia tùy tục’..." Sa Sất Bột càng nói thanh âm càng thấp, bởi vì Doanh Phong đang trừng hắn, nói xong lời cuối cùng hắn sợ hãi nuốt nước miếng, đem lời chưa nói nuốt xuống, người Thiên Túc mắt đen thật sự quá đáng sợ.

“Cậu ấy là người của tôi.” Doanh Phong lạnh lùng mở miệng, "Đem dê của anh lấy đi."

Lang Vương không có ý tứ đem đi, "Ngươi muốn ngỗ nghịch Lang Vương sao? Nếu có người không muốn phục tùng mệnh lệnh Lang Vương, phải thế nào?"

Sa Sất Bột giơ nắm tay lên, "Chỉ có đả bại Lang Vương mới được."

"Nghe thấy chưa?” Anh ta ngạo mạn ngẩng đầu, căn bản không để cái tên thấp bé dám cả gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình vào mắt.

“Thế thì đánh bại anh là được chứ gì?”

Lang Vương mới vừa tiêu hoá xong hàm ý những lời này, thân thể đã chẳng hiểu sao bay ra ngoài, ầm ầm ngã xuống trung ương sàn đấu, người ở hiện trường ngoại trừ Lăng Tiêu, không ai thấy rõ Doanh Phong ra tay thế nào, giống như Lang Vương tự dưng té ra vậy.

Lăng Tiêu vội vàng kéo Doanh Phong, "Xuất thủ lưu ba phần tình.”

Doanh Phong mi mắt nheo lại, “Thương hại anh ta?”

Lăng Tiêu nghiêm túc nói, "Anh xuống tay quá nhanh, người khác không thấy rõ là anh đánh, sao có thể chứng minh người là do anh đánh bại chứ? Cần phải chậm rãi thôi."

Khi họ đang trò chuyện, Lang Vương trên mặt đất rốt cục hộc một tiếng ho ra, Doanh Phong một đòn đó thiếu chút nữa đem anh ta đánh cho hít thở không thông, người nam nhân này, thật là đáng sợ, trong trí nhớ, chỉ có một người có thể làm được như vậy...

"Ngươi, ngươi là người Thiên Túc phải không?" Anh ta ôm ngực thở gấp nói.

“Phải.” Thanh âm Doanh Phong không lớn lại như thả một quả bom giữa đám người, bất quá kỳ quái chính là, lần này chỉ có một số nhỏ người chạy trốn, càng nhiều người lưu lại.

Lăng Tiêu như đã phát hiện tân đại lục, nắm tay Doanh Phong chạy tới, “Anh xem trên người anh ta!"

Tuy anh ta luôn để trần nửa thân trên, nhưng Lăng Tiêu không lưu ý hình xăm đồ án của anh ta, vừa rồi ở góc độ tình cờ, khiến Lăng Tiêu thấy được thứ gì đó khác biệt, hoa văn đồ án trên lưng Lang Vương, nhìn sao cũng thấy giống dấu hiệu tôn giáo Thiên Túc, bất kể là trong giáo đường, hay trên áo choàng của giáo chủ, cậu đều thấy được đồ án giống như đúc.

"Này, anh tín ngưỡng tôn giáo Thiên Túc?" Lăng Tiêu chỉ vào hình xăm ở thắt lưng anh ta.

Đừng thấy Lang Vương té trên mặt đất, khí thế cũng không giảm chút nào, đối với câu hỏi của Lăng Tiêu, lạnh lùng hồi đáp, "Chúng ta người đại Lang Túc, tín ngưỡng đương nhiên là đất mẹ thần thánh.”

“Vậy trên người anh sao lại có đồ án tôn giáo Thiên Túc?”

Lang Vương vừa rồi trả lời câu hỏi kia của Lăng Tiêu, đã tiêu hao lượng lớn khí lực, để không lộ ra vẻ chật vật, anh ta lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, cố ý xem nhẹ vấn đề sau.

“Bắt đầu đếm ngược! 60, 59..."

Lăng Tiêu sửng sốt, cái gì?

"... 3, 2, 1! Không có người khiêu chiến mới, tân Lang Vương ra đời!” Người dẫn chương trình cao giọng tuyên bố.

Chung quanh một mảnh hoan hô, Lăng Tiêu trợn mắt há mồm mà nhìn Doanh Phong.

"Tân Lang Vương? Ai?"

"Đương nhiên là ngài ấy!” Sa Sất Bột nhảy ra lấy lòng tân Lang Vương, mẫu lang mới rồi còn xoay quanh hắc lang lại toàn bộ xuất hiện, dùng ánh mắt ái mộ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Doanh Phong, còn dùng thân thể lông nhung của mình cọ lên người anh.

“Ê ê! Mấy cô vừa rồi còn tễ mi lộng nhãn với người khác đó, thay đổi vậy cũng quá là nhanh đi!" Lăng Tiêu luống cuống tay chân xua đuổi mấy bạn động vật mắt hạnh này đi, có chút hiểu cảm thụ vừa rồi của Doanh Phong, có ai lại thích người khác cầu ái với bạn lữ của mình a.

Mắt thấy Lăng Tiêu bị mẫu lang cào đến sứt đầu mẻ trán, Doanh Phong lập tức đi tới góc, xách qua chú dê con đang run lẩy bẩy, ném vào lòng Lăng Tiêu, hành vi tìm bạn đời rõ ràng như vậy, khiến không ít mẫu lang không tình không nguyện lui ra, nhưng vẫn có một hai con đặc biệt tự tin với vóc dáng xin đẹp của mình vẫn quanh quẩn không chịu buông tha.

Lăng Tiêu ngây ngô cười sờ sờ lông trên lưng dê con, một cỗ hương sữa dê xộc vào mũi, đây đại khái là một món quà tặng thần kỳ nhất mà một người Thiên Túc có thể thu được.

"Các cô không cần dây dưa tân Lang Vương nữa, cậu ấy quả thật đã kết hôn rồi, người Thiên Túc sẽ không để lại ký hiệu trên thân thể, nhưng màu mắt của họ chính là minh chứng.”

Lăng Tiêu theo tiếng nhìn lại, một nam nhân Lang Túc chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, thanh âm ông vừa phát ra, rất nhiều người đều tĩnh lặng lại.

Một mẫu lang biến thân thành người, "Lão Lang Vương, vừa rồi tiền Lang Vương từng nói, họ là bạn giường, không phải bạn lữ, huống chi cậu ta là hùng tính, không thể sinh hậu duệ.”

Lão Lang Vương kỳ thật cũng không già, có điều ở Lang Túc tinh, toàn bộ Lang Vương đều do nam giới chính trực tráng niên đảm nhiệm, mà lão Lang Vương đã qua tuổi này, cho nên chủ động nhường lại vị trí. Bất quá ông đã trị vì ba mươi năm, có uy tín lớn, dù đã thoái vị cũng có không ít người nghe lời ông.

“Con ta, người Thiên Túc không giống với chúng ta, chỉ cần cùng người phát sinh quan hệ, thì từ sinh lý đến tâm lý sẽ chỉ nhận chuẩn một người này, cũng tương đương với chúng ta chính thức kết làm phối ngẫu. Người Thiên Túc không thể sinh hậu duệ, nên cũng không xem trọng việc nửa kia của mình là hùng tính hay thư tính.”

Nghe ông nói như vậy, mẫu lang lúc trước không chịu tránh đi mới ngượng ngùng buông tha.

Chúng lang làm thành một vòng, đối Doanh Phong tru lên liên tục, chúc mừng Lang Vương của bọn họ đăng cơ.

"Nhưng ảnh là người Thiên Túc a, làm Lang Vương thật sự không thành vấn đề chứ?" Lăng Tiêu nhịn không được hỏi.

Lão Lang Vương hàm ý sâu xa cười, “Chẳng phải vừa rồi cậu rất tò mò hình xăm trên thân người kia sao?"

"Đúng vậy, đó là đồ án người Thiên Túc chúng tôi.”

Lão Lang Vương ngay trước mặt mọi người cởi bỏ áo choàng, lộ ra thân trên xích͙ ɭõa, Lăng Tiêu kinh ngạc phát hiện trước ngực ông một hình xăm lớn, cũng mang dấu hiệu tôn giáo đồng dạng.

“Đây là chuyện gì?" Lăng Tiêu không thể kinh ngạc hơn nữa.

“Cậu có phát hiện, người ở bộ lạc chúng tôi, không hề giống những bộ lạc khác sợ hãi người Thiên Túc không?"

Quả thật là thế, vừa rồi thái độ tránh còn không kịp của mọi người vẫn còn mới mẻ trong ký ức Lăng Tiêu, nhưng bộ lạc này lại xem họ như người thường không có khác biệt.

"Đó là bởi vì, Lang Vương nhiệm kỳ trước tôi, chính là một vị người Thiên Túc."

Lăng Tiêu giật mình há to miệng.

“Hết thảy tri thức có quan hệ đến người Thiên Túc của tôi, đều là học được từ trong sách mà người ấy mang đến, ngoại trừ đọc, tôi còn có thể nói vài câu tiếng Thiên Túc nữa,” nói xong ông thật sự nói vài câu, tuy phát âm trúc trắc, nhưng có thể nghe ra là ngôn ngữ Thiên Túc.

"Cho nên hình xăm trên người các ông..."

"Cũng là chiếu theo hoa văn trên tư liệu ảnh mà người ấy mang đến, nhớ năm đó ở bộ lạc chúng tôi, rất thịnh hành loại đồ án này.”

Lăng Tiêu theo bản năng nhìn nam nhân tóc đen trên mặt đất, anh ta đã giãy dụa ngồi dậy.

Lão Lang Vương biết cậu đang nghĩ gì, “Lúc Thiên Túc Lang Vương tại nhiệm, họ hãy còn là tiểu hài tử, Lang Vương ngẫu nhiên sẽ dạy bọn họ vài đấu thuật của Thiên Túc, họ đều rất sùng bái người.”

‘Họ’ trong lời ông, chính là hắc lang cùng bạch lang, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng luyện võ, vì vị trí Lang Vương mà huynh đệ bất hòa, việc này cũng không phải chuyện hiếm thấy.

Tóc đen biệt nữu quay đầu, tựa hồ chuyện hồi thơ ấu bị nhắc đến trước mặt người lạ khiến anh ta thấy xấu hổ.

Một Lang Vương của bộ lạc là người Thiên Túc, đây thật là một phát hiện trọng đại.

“Vậy người đó hiện tại đâu rồi?”

Lão Lang Vương lắc đầu, "Khi ngài còn tại vị, hàng năm cũng chỉ đến hai ba lần, ta là Lang Vương đại diện do ngài chỉ định. Lần cuối cùng ngài xuất hiện là khoảng ba mươi năm trước, từ đó về sau không thấy trở lại nữa, chúng tôi cũng không có tung tích của ngài.”

Là chuyển thế rồi sao? Lăng Tiêu đoán.

“Người đó trông như thế nào?”

“Ngài không giống các cậu, mắt ngài ấy là màu khói đậm.”

Lăng Tiêu kinh ngạc đến ngây người, "Thiếu niên? Không thể nào!”

“Trong hồ sơ vương thất của chúng tôi có ảnh chụp của Lang Vương mỗi nhiệm kỳ, muốn xem không?”

"Muốn!" Lăng Tiêu không nghĩ ngợi gì trả lời, chốc lát bỗng nhớ ra mình còn ôm dê con.

Cậu nhét dê con vào lòng nam nhân tóc đen trên mặt đất, "Cầm đi đưa cho bạch lang."

Dê con ngửi được mùi lang nồng đậm trên người anh ta, càng run lợi hại hơn, giãy dụa muốn tránh đi.

Lang Vương có nhiệm kỳ ngắn nhất trong lịch sử bộ lạc không rõ Lăng Tiêu có ý tứ gì, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.

"Nhìn cái gì! Ăn sạch người ta thì phải chịu trách nhiệm, đi bồi tội a!"

Thấy bộ dáng đối phương không tình nguyện cho lắm, Lăng Tiêu uy hϊếp nói:

"Đây là mệnh lệnh của Lang Vương nga! Nếu có người không muốn phục tùng mệnh lệnh Lang Vương, thì phải thế nào?"

Sa Sất Bột thuần thục nói tiếp, "Chỉ có đả bại Lang Vương mới được!"

"Ngươi cũng không phải Lang Vương," nam nhân tóc đen khàn khàn phản bác.

“Anh ngay cả tui cũng đánh không lại, còn đòi đánh Lang Vương cái gì,” Lăng Tiêu ra bộ muốn đánh, "Còn không mau đi!"

Tóc đen bất đắc dĩ biến trở về lang hình, ngậm dê nhỏ chạy đến trước mặt bạch lang, bạch lang hiển nhiên không muốn nhận, thấy anh ta đến liền muốn đi đường vòng rời khỏi.

"Ngao —— ô," Hắc lang hung ác tru một tiếng, dê con trong miệng bịch một tiếng rớt xuống đất.

“Đưa cho đàng hoàng a!”

"Ngao ô, ngao ô," Thanh âm hắc lang không tình nguyện mềm mỏng lại, dùng mõm đẩy đẩy dê con còn chưa tắt thở trên mặt đất, đẩy nó đến gần bạch lang một chút.

Lúc này bạch lang mới miễn cưỡng nhận, một đôi mắt hạnh đen lúng liếng nhìn trái nhìn phải, chính là không rơi lên người hắc lang.

Nghĩ đến phần tử bất hảo này là thần dân mới của Doanh Phong, Lăng Tiêu liền cảm thấy đau đầu.

“Bây giờ mang chúng tôi đi xem ảnh chụp tiền nhiệm Lang Vương đi."

Lão Lang Vương gật đầu, kỳ thật phải là tiền tiền tiền nhiệm Lang Vương mới đúng —— phải tính thêm gia hỏa xui xẻo nhậm chức được mười phút kia nữa.

Dưới dẫn dắt của ông, Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đi tới gian triển lãm của bộ lạc, ảnh chụp Lang Vương nhiều nhiệm kỳ đều đoan trang treo trên tường.

"Chính là tấm này,” lão Lang Vương dẫn họ đến trước một tấm hình trong đó.

Lăng Tiêu vừa nhìn thấy ảnh chụp đó, tầm mắt liền gắn chặt không dời đi được, “Lại có thể thật là thiếu niên..." Lăng Tiêu thì thào.

Doanh Phong cũng ngẩng đầu nhìn ảnh chụp đó, trong lòng đồng dạng tràn ngập bất ngờ.

"Một thiếu niên có thể rời sơ cấp học viện, rời đi Thiên Túc tinh, việc này quá hoang đường... Chẳng lẽ người này không có lực dẫn linh hồn sao?"

Lăng Tiêu sốt ruột bắt lấy lão Lang Vương, "Người đó có biểu hiện dị thường nào không? Tỷ như thân thể không thoải mái linh tinh?"

"Không có, " lão Lang Vương lắc đầu, "Thân thể ngài rất khỏe mạnh."

“Thiếu niên có thể tùy ý thăm những tinh cầu khác, không có lực dẫn linh hồn… Em nghĩ đến một người."

"Anh cũng vậy, " Doanh Phong nói tiếp.

"Chúng ta nghĩ đến cùng một người phải không?” Lăng Tiêu chuyển hướng lão Lang Vương, "Người này có phải gọi là Cô Tinh không?”

"Không phải, " đối phương phủ nhận vô cùng dứt khoát, “Danh tự Lang Vương Thiên Túc, là Kinh Vũ.”

Không phải Cô Tinh? Lăng Tiêu không hiểu nổi, Kinh Vũ này là người nào chứ?

“Anh biết rồi,” Doanh Phong suy nghĩ một chút, có một phỏng đoán.

"Cái gì?" Lăng Tiêu truy vấn.

"Cô Tinh, là tên gọi chung cho một loại người có hiện tượng phản tổ, trước khi biết họ là cô tinh, họ vẫn luôn mang tên mình.”

“Phải ha!” Lăng Tiêu máu dồn lên não, “Sao em lại không nghĩ ra?”

Cậu hỏi lão Lang Vương, "Còn có gì có thể chứng minh thân phận người đó không?”

Lão Lang Vương nghĩ nghĩ, "Ảnh chụp Lang Hậu có thể chứ?"

“Một thiếu niên mà còn có Lang Hậu?”

"Bởi vì Lang Vương lần lữa không chọn phi, các cô nương luôn không từ bỏ ý định, về sau Lang Vương mất kiên nhẫn, mượn tấm hình tống cổ các cô ấy. Lời ngài lúc ấy tôi nhớ rất rõ ràng, "Nếu nhất định không thể không có Lang Hậu, vậy người này đi.", cho nên tuy ảnh chụp Lang Hậu được đưa vào Vương tộc phổ của bộ lạc, nhưng chúng tôi chưa từng gặp tận mặt Lang Hậu, đến nay tôi vẫn cho là ngài chỉ là không chịu nổi bị làm phiền, tùy tiện lấy một tấm hình để những cô nương kia cho qua mà thôi."

“Ảnh chụp đó giờ ở đâu?”

Lão Lang Vương mở ra hồ sơ bên dưới ảnh chụp Lang Vương, trang đầu tiên chính là hình của Lang Hậu,

Sau khi thấy tấm hình này, suy đoán của Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đều được chứng thực.

Đó là Lăng Tinh.