Khế Tử

Quyển 2 - Chương 66: Tứ phế*

*Tứ phế: Một mệnh trong tử vi, mệnh Tứ phế thì người thân yếu nhiều bệnh, không gặp may mắn, làm việc gì cũng khó có thành tựu,... Tóm lại không tốt!

Có người hướng

thời gian

dội một

chậu nước đá, sau đó nó liền

đông

cứng.

Lăng Tiêu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, Doanh Phong đến

giờ vẫn chưa cho ra

đáp án,

anh ta

rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Đáng tiếc chậu nước đá

này không đông được vị NPC

nói nhiều, cô

còn đang không ngại phiền toái

mà ồn ào.

"Có thể các

bạn đã

phát hiện, một bộ phận đề mục

trong này,

tương quan

với ưu tư bản thân các bạn.

Trên thực tế,

tại giờ khắc cực từ xuất hiện

trên người

các bạn, ký ức trong đầu các bạn

cũng sẽ bị đọc, các vấn đề các bạn nhận được,

đều là

các bạn tự mình

trải qua,

từng

để tay lên ngực tự hỏi

tại

sâu trong nội tâm, và muốn hỏi

đối phương nhưng không hỏi ra

miệng.”

“Trò chơi này chính là cho các bạn

đối mặt

với vấn đề mà các bạn

không muốn đối mặt,

nếu không đối mặt, vấn đề vĩnh viễn là vấn đề.

Vậy bây giờ xin trả lời, A,

người yêu kiếp trước; hay là B, bạn lữ kiếp này?”

Trầm mặc.

"Thời gian đã không

còn

nhiều lắm,

xin..."

“Tôi chọn A!”

Doanh Phong quay đầu, "Em đang làm gì?”

Lăng Tiêu lời nói kiên định, "Đời trước người cùng tôi một chỗ

nhất định là chân ái, đời này chỉ là ngoài ý muốn, không có gì

phải

rối rắm.

Tôi chọn A, tôi

không thay đổi."

“Người chơi N

lựa chọn A, bởi vì

bạn

cảm thấy

người chơi S sẽ

chọn A, thay vì để

anh

nói ra chọn lựa A,

không bằng chính mình

chọn

trước, như vậy dù người chơi S có lựa chọn đồng dạng,

cũng có thể dùng

cái cớ ‘vì phải qua ải trò chơi’ để

an ủi mình."

“Cô

nói bậy!"

“Hiện tại đến phiên

người chơi

S lưỡng nan, nếu chọn B,

không chỉ tiếp tục lãng phí một lần cơ hội, còn

phải

bị trừng phạt, nhưng nếu lựa chọn A, người chơi N chắc sẽ

thương tâm đi, thật là một lựa chọn gian nan.”

Lăng Tiêu tức giận kêu lên, "Là một NPC, cô

không biết là

cô nhiều lời

lắm sao? Có thểphát ngôn theo chương trình,

đừng có

tự tiện phát

biểu cách nhìn hay không a! Nếu cô mà có thực thể,

sớm đã bị dự luật nhân đạo thứ bảy

hủy diệt

rồi!"

"Đếm ngược

còn

5 giây, 4, 3, 2..."

"Dị nghị."

Lăng Tiêu: "Cái gì?!"

"Xác định sử dụng ‘dị nghị’ sao?"

"Xác định."

"Sử dụng thành công,

đề

này xoá bỏ."

“Anh

cứ như vậy lãng phí

mất một

cơ hội dị nghị duy nhất? Anh

vì cái gì không chọn A?"

“Đề kế tiếp.”

“Hỏi anh đó!”

"NPC?"

"Được rồi,

tôi nghĩ các bạn muốn có thêm

thời gian nghiên cứu thảo luận,

nếu không cần,vậy đề kế tiếp... Ờm, đề này vốn nằm

trong kho đề

của trò chơi, không liên quan đến ký ức của các bạn, đề là:

“Bằng hữu tốt nhất của bạn bị

địch nhân

bắt làm

tù binh,

hoàn toàn đánh mất

năng lực

hành động, bạn

nghĩ cách cứu viện, lại phát hiện làm không được. Lúc này

bạn bị

địch nhân

phát giác, bạn

chỉ có thể lựa chọn: A,

rút

lui;

B, gϊếŧ

bạn mình.

Chú ý:

sau khi rút

lui

thì không quay lại được nữa,

bằng hữu của

bạn

sẽ rơi vào trong tay địch nhân,

xin

trả lời câu hỏi."

Lăng Tiêu: "A!"

Doanh Phong: "B."

"Thoạt nhìn

đáp án của các bạn lại

xuất hiện tranh luận, không sao, chỉ cần trong thời gian quy định,

còn có thể

sửa đổi.”

“Tôi

không thay đổi,

tôi

sẽ không gϊếŧ chết bằng hữu tốt nhất

của mình."

“Tôi

cũng không sửa, đây là nguyên tắc

của tôi."

“Anh đương nhiên sẽ

không sửa, người ngay cả bằng hữu đều không có làm sao

hiểu được

cái gì là bằng hữu tốt nhất!"

“Em đã

nhớ rõ

trong lời

tuyên thệ dùng tính mạng bảo hộ

thiếu niên, làm sao có thể

không nhớ vĩnh viễn không để cho thân thể mình rơi vào

tay

địch nhân?

Nếu bị địch nhân

bắt làm

tù binh,

họ sẽ có được gene của chúng ta,

tìm được phương pháp đối kháng chúng ta, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người vì vậy mà hy sinh."

Lăng Tiêu

biểu tình rối rắm sau

một lúc lâu, "Cái thứ trò chơi rách nát gì đây a, tôi không muốn chơi nữa!

Sớm biết

thế này

còn không bằng ở lại phòng ngủ ngủ!"

"Đã đến giờ, cực từ

nghịch chuyển.”

Chữ cái

trước ngực Lăng Tiêu biến đổi,

cậu

lại bay ra ngoài, sau đó rất nhanh bị nước bao vây lại. Nước

tràn

qua đỉnh đầu

cậu, ngập đến trần nhà,

vô luận phương hướng nào,cậu

đều bơi không

thoát ra được.

"Lăng Tiêu!"

Doanh Phong đuổi qua, phát hiện chung quanh Lăng Tiêu xuất hiện một cái

vạc nước thủy tinh

thật lớn, mà cậu thì

bị vây

trong đó.

Doanh Phong dùng

sức đánh một cái,

thủy tinh ngay cả

một

vết rạn đều không có.

"Vô ích nga, những

thứ này đều là

hư ảo, tự nhiên

sẽ

không sợ bị công kích. Đừng tưởng rằng

lần nào anh cũng có thể thay cậu ấy chịu,

đây là

trừng phạt

cậu ấy,

cậu ấy

nhất định

phải

chính mình gánh vác.

Tuy

sẽ không chết đuối, nhưng

cảm giác chết chìm

là chân thật,

anh

kiên nhẫn đợi thêm năm phút, nước đó liền

biến mất."

Lăng Tiêu trong nước liều mạng giãy dụa,

biểu tình

thống khổ vô cùng, Doanh Phong cả giận nói, "Không phải nói ý kiến bất đồng

song phương đều bị trừng phạt sao? Vì cái gì mỗi lần đều là một mình

em ấy chịu?”

"Đối với khế chủ mà nói, còn có

trừng phạt

gì nghiêm khắc

hơn

so với nhìn khế tử

của

mình

thống khổ lại không thể làm

gì chứ?”

“Cô

không phải trò chơi Địa Cầu sao?!"

“Tôi

bị bản

địa

hóa

rồi

a." NPC vô tội

nói.

Doanh Phong

lại đấm một quyền thật mạnh lên tấm thủy tinh, nếu NPC có thực

thể, một quyền này chỉ sợ sớm đã đánh

lên người cô.

"Đương nhiên, nếu các

bạn

hiện tại thay đổi chủ ý, tuy kết quả vẫn

tính vào ba lần thất bại,

nhưng có thể khỏi bị trừng phạt. Nhìn dáng vẻ của

cậu ấy

thì không cách nào nói chuyện,

vậy anh thì sao? Anh

nguyện ý vì

cậu ấy

thay đổi nguyên tắc

chứ?”

Nắm đấm

Doanh Phong càng nắm càng chặt,

Lăng Tiêu trong vạc dần dần buông tha giãy dụa, thân mình vô lực

trôi

trong nước.

“Tôi chọn A, rút lui.”

Doanh Phong trầm giọng nói.

Vạc thủy tinh khi anh

nói ra mấy

lời này

nháy mắt biến mất,

nước ào ào tràn ra ngoài, văng ra

khắp nơi,

nhưng không có gì

bị

ướt,

Lăng Tiêu lại một lần nữa bay đến trên người Doanh Phong,

sau đó té

ra

đất, liều mạng ho khan.

“Cậu

không có sặc nước, đây chẳng qua là tác dụng tâm lý,

đừng lo lắng."

Lăng Tiêu nửa ngày mới

hòa hoãn được, “Hết năm phút rồi sao?”

"Không có nga, là

người chơi N

lựa chọn thay đổi đáp án, miễn trừ trừng phạt

cho cậu."

"N?" Lăng Tiêu lúc này mới phát hiện, vừa rồi

cực từ

nghịch chuyển,

chữ cái trên người mình

từ N

biến thành S, mà

chữ cái vốn là S

trước ngực Doanh Phong lúc này lại trở thành

N.

“Anh vì sao

sửa đáp án?"

"Đây chỉ là trò chơi mà thôi, cũng không phải thật

sự

phát sinh,

không cần

nghiêm túc quá.”

Lăng Tiêu

ấp úng,

"Kỳ thật vừa rồi

lúc

gần chết

tôi

có nghĩ tới, lời

của anh

cũng có đạo lý, hơn nữa, nếu người bị bắt giữ thật là bằng hữu của

tôi, hẳn cũng

hi vọng

tôi

chọn B,

cho nên..."

“Thời gian đáp đề đã hết, giờ

không thể sửa lại

nữa

nga, hãy để chúng ta đến làm đề sau cùng đi!”

Hai người vừa mới còn

cùng một chỗ,

lại một lần nữa bị tách ra, Lăng Tiêu

còn chưa làm rõ

rốt cuộc



chuyện gì,

Doanh Phong đã không thấy tăm hơi.

“Chuyện gì, tôi còn chưa có chọn mà, sao

cực từ liền

nghịch chuyển rồi?”

"Không có

nghịch chuyển

nga, chính là tạm thời biến mất, hai người các

bạn

hiện tại thân ở

hai phòng khác nhau, đề kế tiếp nhận được

cũng không giống nhau, đáp án

của các bạn,

sẽ quyết định

cực từ trên người các bạn.

Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong." Doanh Phong trả lời.

"Đề mục của

anh là:

nếu hiện tại cho

anh

một lần cơ hội, có thể giải trừ huyết khế trên người

anh, anh

sẽ: A, nguyện ý;

B, buông tha.”

Doanh Phong đợi nửa ngày, "Hết rồi?”

"Hết rồi.”

“Giá phải trả đâu?”

"Không cần trả giá gì

cả,

không làm trái đạo đức, pháp luật, không tổn hại quốc gia,

lợi íchngười khác,

chỉ là đơn thuần giải trừ."

Doanh Phong đang tự hỏi.

“Anh

không cần lập tức trả lời, nhưng anh

hiện tại

phải qua phòng của người kia,

trong phòng

đó,

anh

mặc dù là

anh,

nhưng thân thể của

anh

không

do anh

khống chế, anh

chỉ có thể nhìn, nghe, cùng cảm thụ, không thể nói chuyện, cũng không thể làm động tác. Tốt lắm,

chúng ta xuất phát."

“Tôi đã

chuẩn bị xong,”

Lăng Tiêu nói.

“Tốt, đây là câu hỏi cho cậu:

nếu hiện tại cho

cậu

một lần cơ hội, có thể

đảo ngược

kết quả huyết khế

trên người cậu, cho cậu thành

khế chủ

người chơi N, cậu sẽ:

A, nguyện ý;B, buông tha.”

Lăng Tiêu ánh mắt tỏa sáng, "Thật sao?"

"Thật, không cần trả giá gì

cả,

không làm trái đạo đức, pháp luật, không tổn hại quốc gia,lợi ích

người khác,

chỉ là đơn thuần

đảo ngược.”

“Này còn phải nghĩ sao?

Đương nhiên

là chọn

A!"

“Người chơi xúc phát tình tiết kịch, chiếu hình CG*.”

*CG: Mình đoán là Computer Graphics, là phim/hình ảnh tạo bằng máy tính, thường là 3 chiều.

Lăng Tiêu từ trên giường ngồi dậy,

chuyện gì đây? Mình

vừa rồi làm một giấc mộng?

Hay mình

hiện tại mới

đang

ở trong mộng?

Cậu nhìn

chung quanh, đây là ký túc xá

của cậu ở

Bích Không.

Bất kể có phải mộng hay không, đều

rất giống thật.

Đúng rồi,

lúc

cuối cùng vừa

rồi

thanh âm kia nói cái gì? Cậu là khế chủ của

Doanh Phong?

Trong phòng tắm truyền đến

thanh âm

thủy tinh bị đập vỡ,

Lăng Tiêu nhất thời cảnh giác, không

xong rồi!

Cậu vội phóng

xuống giường, kéo cửa ra, chỉ thấy Doanh Phong nắm trong tay

một

mảnh

gương vỡ bén ngót muốn

đâm vào

tim mình.

"Dừng tay!"

Mảnh gương cách

thân thể hai millimet

thì

ngừng lại, Doanh Phong gian nan quay đầu,

lúc

bốn mắt nhìn nhau,

Lăng Tiêu

nhìn thấy đôi mắt màu

xám nhạt

của

đối phương,

trong đó tràn ngập căm thù cùng cừu hận,

dường như đã thấy ở

nơi nào.

Không!

Cậu không phải

gặp qua, đó

từng

là ánh mắt

chính cậu, cậu từng dùng chính

ánh mắt

này

nhìn

chằm chằm

vào Doanh Phong,

khi

Doanh Phong lần đầu tiên khống chế hành vi

cậu.

Không giống

nhau,

Lăng Tiêu ở trong lòng nhắc nhở chính mình, Doanh Phong lần đầu tiên khống chế

cậu là vì cậu cùng

người khác phát sinh xung đột,

cậu

khống chế Doanh Phong

lại là vì không cho anh

tự tìm cái chết.

Tạo cho mình một

lý do

đầy đủ để

khống chế Doanh Phong,

Lăng Tiêu

thở cũng dễ dàng hơn nhiều.

“Anh

buông tha đi,

tôi

sẽ không để cho

anh

chết,

anh

một ngày muốn tự sát,

tôi

sẽ một ngày không cho

anh tự do,

bây giờ trở về phòng đi."

Doanh Phong

ở trong

thân thể

mình,

anh

có thể tinh tường thấy Lăng Tiêu, nghe được lời của

cậu,

lại không thể

thao túng

hành vi của mình.

Nhưng anh phải

thừa nhận, khi

anh thấy ánh mắt

chính mình trong gương,

chuyện

anh

muốn làm, cũng

cùng

thể xác

anh

giống nhau như đúc.

Dưới

mệnh lệnh Lăng Tiêu,

thể xác Doanh Phong giãy dụa

về tới phòng ngủ, Lăng Tiêu ở trong phòng

đông lật tây tìm,

cuối cùng tìm được

đống lớn đồ ăn đổ hết lên

giường —— phòng này thật thần kỳ, chỉ cần Lăng Tiêu

nghĩ đến

trong lòng,

đều

sẽ

xuất hiện.

“Mấy cái đó đều cho anh ăn! Kỳ phát dục

cần ăn nhiều

thức ăn

có dinh dưỡng!

Còn có

cái

này,

bánh mì năng lượng vị ô mai anh thích nhất, nước nhãn hiệu anh uống, thấy

tôi

đối anh tốt phải không!

Tôi ba ngày

không ăn cơm, anh

cũng không

quan tâm

tôi,

tôi

bây giờ cái gì cũng cho anh, anh sao lại không lĩnh tình?”

Doanh Phong khinh thường

chuyển mắt, đối đám đồ ăn đó nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Lăng Tiêu giận, "Tôi

cho anh biết

Doanh Phong,

anh làm gì cũng được,

chính là không được chết,

anh

bây giờ là khế tử của

tôi, mạng của anh chính là của

tôi. Nếu anh

không ăn cơm,

tôi

sẽ buộc anh ăn, nếu anh

không ngủ được,

tôi

sẽ

một đêm bảy lần làm

đến khi anh bất tỉnh.”

Cậu đem

Doanh Phong mạnh mẽ

ấn ngã, cưỡi lên người anh, “Đừng tưởng

mấy kỹ xảo anh dùng

trên người

tôi thì tôi không biết, anh mà

tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ

tôi, tôi sẽ làm đó!”

Doanh Phong như cũ dùng cái loại ánh mắt lạnh lùng vừa rồi theo dõi

cậu, nhìn đến khiến

trái tim Lăng Tiêu băng giá.

"Không

cho anh

tiếp tục nhìn chằm chằm

tôi

như vậy!”

Vì cái gì, vì cái gì người này vĩnh viễn dùng thái độ lạnh lùng

này đối với mình,

mười nămqua

thủy chung như thế, chưa bao giờ

thay đổi.

Đúng rồi, đều là bởi vì cái

hạt đào

chết tiệt

đó!

Lăng Tiêu không chút nghĩ ngợi cúi đầu

lục

quần áo

anh,

từ

trong túi

trên

ngực trái

đem hạt đào lật ra,

nắm chặt ở trong tay.

“Trả... cho... tôi...”

Doanh Phong nghe được thanh âm của mình gian nan

nói,

một chữ trăm ngàn

chỗ gián đoạn.

Một người

toàn thân

tê dại,

hao hết toàn lực cũng muốn nói ra ba chữ kia,

Lăng Tiêu

đố kỵ dữ dội.

“Anh chết tâm đi.”

Cậu

dùng lực

ném, hạt đào theo cánh cửa sổ mở bay khỏi

ký túc xá, ngay

vừa rồi phiến cửa sổ kia vẫn đóng chặt.

Doanh Phong ánh mắt phảng phất

mang đao, từng mũi từng mũi đem

Lăng Tiêu

lăng

trì.

Lăng Tiêu luống cuống,

cậu

không muốn phải nhìn loại vẻ mặt này

thêm lần nào nữa,

nếu trên

khuôn mặt

này có thể

lộ ra vẻ gì khác...

Cậu vừa

nghĩ như vậy, Doanh Phong dưới thân

liền rên

một tiếng, nhưng anh

rất nhanh cắn môi, không còn có phát ra nửa điểm động tĩnh.

Trên gương mặt tái nhợt của anh

thoáng hiện

nét

đỏ ửng, biểu tình vạn năm không thay đổi mơ hồ

nhiễm

lên

tìиɧ ɖu͙©,

hai

người

dây dưa,

giãy dụa,

tranh đoạt quyền khống chếcơ thể.

Lăng Tiêu

nhìn đến

ngây người,

thì ra

Doanh Phong

thanh lãnh

cấm dục cũng có thể lộ ra loại vẻ mặt này,

hơn nữa nhìn qua thật động lòng người, khiến người ta càng thêm khát vọng.

Chỉ cần tiếp tục gia tăng một chút, một chút lực lượng là tốt rồi, muốn nghe

anh không thể

khống chế

rêи ɾỉ, dù chỉ một tiếng thôi.

Doanh Phong tuy không thể động, nhưng cảm giác

cùng

thể xác là

đồng bộ,

lúc này cũng cả người nóng lên, tứ chi tê dại,

bộ phận nào đó trên thân muốn phát nổ.

Không

được kêu ra, anh

muốn tự nói với

con rối của

mình, mày nếu dám

kêu một tiếng,tao sẽ

liều mạng

với mày.

Con rối

không

nghe

được thanh âm của

anh,

nhưng tư tưởng

cũng đồng bộ với anh,

mặc kệ Lăng Tiêu

gia tăng

lực lượng

đến thế nào,

đều không rên một tiếng.

Lăng Tiêu trong lòng sốt ruột,

anh

kêu a,

anh

chỉ cần hừ một tiếng

tôi sẽ

dừng lại.

Nhưng Doanh Phong thủy chung cắn chặt răng giữ im lặng, thà rằng đem môi cắn

đến chảy máu.

"Không

sao đâu.”

Lăng Tiêu ngẩng

đầu, "Ai?!"

"Đây chỉ là ảo giác của

cậu, người dưới thân cậu chỉ là con rối, cậu

có thể

mặc sức

sử dụng quyền lực của

mình, bản thân anh ta sẽ

không biết.”

Doanh Phong:

Đồ

lừa đảo!

Lăng Tiêu nghĩ

đến,

đây chỉ là một trò chơi,

cậu đang ở trong

ảo cảnh

của nó, ngay cả

Doanh Phong

cũng là giả.

Thanh âm NPC

tràn ngập mê hoặc, "Chỉ cần

cậu

lựa chọn nguyện ý,

anh ta liền

trở thành khế tử của

cậu, cậu có thể đối anh ta

muốn làm gì thì làm."

Doanh Phong ánh mắt trầm xuống, chờ mình đi ra ngoài, nhất định phải

đập nát cái tiệm này.

Lăng Tiêu

khóa ngồi

trên người

anh,

cúi thấp đầu,

mái

tóc che

đi biểu tình,

Doanh Phongkhông thể nhìn rõ.

Ngay khi

Doanh Phong nghĩ Lăng Tiêu sẽ

tiến thêm

một bước hành động với chính mìnhthì tìиɧ ɖu͙© trên thân thể đột nhiên như

thủy triều

rút xuống.



Lăng Tiêu phía trên, chậm rãi lắc lắc đầu.

"Nhớ ngày đó,

anh ấy

lấy được quyền lực

nắm tôi trong tay, anh ấy

khiến

tôi

đau muốn chết,

tôi hận anh ấy

thấu xương."

"Mà hôm nay, khi

tôi

lấy được đồng dạng quyền lực,

tôi

cũng lựa chọn phương thức giốngvậy

đối đãi

anh ấy.”

"Nếu huyết khế thật có thể

đảo

ngược,

tôi

cũng vô pháp khống chế chính mình không dùng năng lực khế chủ, tôi

sẽ khiến cho

anh ấy

đau muốn chết,

anh ấy sẽ hận tôi

thấu xương, tôi

sẽ làm ra hành vi

khiến

chính mình thống hận,

giữa chúng

tôi ngoại trừ

thân phận trao đổi, thì chẳng có gì đổi cả.”

Cậu

trầm mặc thật lâu sau, Doanh Phong lẳng lặng nghe.

“Cám ơn

cô, thứ mà

cho tới nay không thể buông,

rốt cục có thể buông xuống."

Lăng Tiêu cúi

người, trên đôi môi

nhiễm máu

của

Doanh Phong hạ xuống

một nụ hôn thật dài.

Doanh Phong vẫn không nhúc nhích, xúc cảm trên môi truyền đến là chân thật, đây không phải là

con rối của anh, mà là chính anh, họ có suy nghĩ giống nhau, biết làm chuyện như nhau,

ngay cả cảm thụ đều là giống nhau. Lăng Tiêu hôn không phải

ai khác.

Sau một lúc lâu, Lăng Tiêu lưu luyến rời đi

môi anh.

“Tôi

buông tha.”