Khế Tử

Quyển 1 - Chương 17: Hoang cừ*

*Hoang: Hoang vu, cừ: Con kênh, mương

Trong phòng bệnh im ắng, không ai phát ra nửa điểm thanh âm.

Bình Tông ngồi trên giường, như đã hóa đá.

Một giây dài như một thế kỷ, mỗi người đều cảm nhận được cái gì gọi là ‘độ miểu như niên’*.

*Độ miểu như niên: Một giây dài bằng một năm, vì lặp lời câu trên nên mình giữ nguyên.

"Gương, " Bình Tông đã hóa đá đột nhiên mở miệng.

Không ai động.

“Tôi muốn gương, " Bình Tông kiên định lập lại một lần, Lăng Tiêu không còn cách nào khác cầu cứu Dao Đài, cô lại cùng nhân viên phòng y tế trao đổi một ánh mắt, chỉ chốc lát sau, một cái gương được đưa đến trước mặt Bình Tông.

Bình Tông nhìn chính mình trong gương sững sờ, rõ ràng chỉ là màu mắt thay đổi, lại như thay đổi cả con người.

Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chân tướng, trí nhớ từng chút khôi phục, kịch liệt triền đấu, mùi máu tanh ngọt, độ xám dần dần rút khỏi mắt Lam Thịnh… Cảnh tượng đêm qua tái hiện rõ mồn một, Lăng Tiêu không có lừa mình, mình thắng, người thua là Lam Thịnh.

“Tớ muốn đi gặp anh ấy.” Bình Tông vén chăn lên muốn xuống giường.

“Cậu ấy sẽ không muốn gặp cậu,” cho tới lúc này Dao Đài mới mở miệng, "Với trạng thái tinh thần của cậu ấy hiện tại sẽ không muốn gặp bất luận kẻ nào."*

*Vì hai bạn đã trưởng thành, cách xưng hô của Dao Đài với họ mình cũng thay đổi một chút, từ ‘em’ thành ‘cậu’ chỉ người vai vế ngang hàng nhưng nhỏ tuổi hơn.

Trong đôi mắt tối đen của Bình Tông tràn ngập khó tin, "Nhưng em không phải người khác."

“Tôi đoán người cậu ấy không muốn thấy nhất lúc này chính là cậu, giờ đã không còn thời gian cho cậu tự hỏi, " Dao Đài biểu tình nghiêm túc nói, "Tiếp theo tôi sẽ thuyết minh một nội dung cực kỳ trọng yếu cho cậu, xin nghe nghiêm túc mỗi một từ.”

Bình Tông còn chưa từ trong đả kích trầm trọng nhất cả đời khôi phục lại, đã bị cưỡng ép tập trung tinh thần cao độ tiếp thụ tri thức mới.

“Bên làm khế tử thua trong nghi thức trưởng thành, trong cơ thể sẽ nhanh chóng tiết ra lượng lớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố

(hormone), kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố này sẽ ảnh hưởng đại não của họ, khiến cảm xúc rối loạn. Tôi biết kết quả nghi thức trưởng thành của các cậu khác với mong muốn, điều này cũng khiến lượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố tiết ra ở người bệnh cao hơn người thường mấy lần, căn cứ theo đo lường của dụng cụ kiểm tra, trong vòng bảy mươi hai giờ tới, người bệnh sẽ sinh ra cảm xúc cực độ phẫn nộ, nóng nảy, khủng hoảng, hoặc là tinh thần sa sút tự trách mình, trước mắt chưa có loại thuốc nào có thể trị liệu hoặc khống chế những cảm xúc tiêu cực này.”

“Sao lại thế?” Bình Tông khẩn trương truy vấn, "Vậy những người khác làm thế nào vượt qua cửa ải này?"

"Khế chủ là người duy nhất có thể làm yên lòng cảm xúc khế tử, thông thường sau khi nghi thức trưởng thành kết thúc, chúng tôi đều sẽ khích lệ khế chủ tận khả năng cùng khế tử vượt qua thời kỳ này, nhưng xét trạng thái tinh thần của Lam Thịnh trước mắt, cậu ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào, bao gồm cả cậu, cùng cậu ta sinh ra tiếp xúc gần gũi," thanh âm Dao Đài lần thứ hai trầm xuống, "Điều này có nghĩa, cậu nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất, nắm giữ làm thế nào khống chế khế tử của cậu."

Bình Tông trừng to hai mắt, "Khống chế?"

"Đúng vậy, quá trình từ lúc học tập đến khi nắm giữ kỹ năng này, rất nhiều khế chủ cần hao phí mấy tháng, thậm chí một năm, nhưng cậu chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy, cấp bậc đánh giá tâm lý của Lam Thịnh đã lên đến mức nguy hiểm cao, trước đây với tình trạng này tỉ lệ tử vong cao tới năm mươi phần trăm."

Bình Tông nhanh chóng thẳng người, “Em học.”

"Tập trung tinh lực, thử xâm nhập phạm vi tinh thần đối phương, bất chấp thủ đoạn, dù có phải cưỡng bức khống chế đại não cậu ta. Cậu phải tin tưởng năng lực khống chế khế tử của chính mình không được nghi ngờ. Nhớ kỹ, đừng đem mình và đối phương đặt ở vị trí ngang hàng, cậu đang khống chế cậu ta, đây là một loại phương thức mang tính bắt buộc, thương hại hay mềm lòng đều sẽ khiến liên kết tinh thần thất bại."

Bình Tông nhắm mắt lại, từ ấn đường cau chặt có thể thấy cậu đang trải qua thử nghiệm gian nan bao nhiêu, Dao Đài vẻ mặt phức tạp nhìn cậu sau một lúc lâu, xoay người lui ra ngoài, đám người Lăng Tiêu cũng biết ý rời khỏi phòng bệnh, lưu cho Bình Tông một hoàn cảnh an tĩnh tuyệt đối.

“Em cảm thấy thế nào?" Đợi khi đến chỗ không người, Trực Thượng mới không yên lòng hỏi ra.

Dao Đài lắc đầu thể hiện ý không tốt, “Không quá lạc quan, đứa bé đó đến lúc này cũng không thể nhìn thẳng vào thân phận khế chủ của mình, tuy năng lực rất mạnh, nhưng tình cảm rất tinh tế, chỉ sợ rất khó đột phá lá chắn tinh thần đối phương.”

Dùng một câu nói lưu hành giữa khế chủ, chính là không đủ vô tình.

Người càng vô tình, nắm giữ năng lực này càng nhanh, mà tình cảm Bình Tông đối với Lam Thịnh, hiển nhiên nhiều đến tràn đầy.

Trực Thượng khó mà tiếp nhận lắc lắc đầu, "Đây đều là lỗi của anh, vừa rồi em học sinh kia nói rất đúng, là anh đã gạt họ.”

Dao Đài dựng thẳng lên ngón trỏ che miệng anh, “Đây không phải lỗi của anh, dù ban đầu anh không nói như vậy, họ vẫn sẽ phải trải qua giai đoạn này."

“Nhưng là anh đã cho họ hi vọng," lời Dao Đài không thể giảm đi áy náy trong lòng Trực Thượng, “Anh dệt cho họ một giấc mộng đẹp, chờ tiến nhập mới phát hiện là ác mộng. Nếu ngay từ đầu biết đó chính là ác mộng, ít nhất sẽ có chuẩn bị về mặt tâm lý, cũng không đến mức ngã tan xương nát thịt."

Dao Đài cũng thật lâu trầm mặc không nói, cuối cùng không tiếng động ôm anh.

Đèn báo có tin nhắn của Dao Đài sáng lên, “Bác sĩ Dao, học sinh ở phòng trọng chứng đã tỉnh.”

Cái ôm vội vã chấm dứt, Dao Đài chạy nhanh xuống tầng một, trước khi hai người bọn cô đến, Lăng Tiêu cùng mấy người bạn cậu nhận được tin tức trước đã canh giữ bên ngoài phòng giám hộ. Lăng Tiêu dán mặt lên cửa sổ kính, nắm chặt bàn tay đang không ngừng run rẩy, không biết tiêu phí bao nhiêu khí lực để khắc chế chính mình.

Cảnh tượng như vậy Dao Đài đã sớm dự liệu được, nhưng lúc này cô không rảnh chú ý đến cảm thụ của người khác.

Nhân viên phòng y tế tiến lên báo cáo tình trạng Lam Thịnh, “Thân thể đang khôi phục tốc độ cực nhanh, nhưng trạng thái tinh thần phi thường không khả quan, đã có khuynh hướng cạn kiệt năng lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, thoát khỏi thiết bị kiềm chế chỉ là chuyện sớm muộn."

Dao Đài tâm tình trầm trọng đến bên ngoài cửa sổ, ngay trung tâm căn phòng trơ trọi một cái ghế, Lam Thịnh bị trói trên đó, tay và chân đều bị khóa. Cậu liều mạng giãy dụa, nhìn khẩu hình có lẽ đang gào thét, tiếng kêu lại bị vô tình ngăn ở bên kia vách tường, mắt cậu dán chặt lên tường, như thể nơi đó có thứ cậu căm thù đến tận xương tuỷ muốn chọc thủng.

Lăng Tiêu nhắm chặt hai mắt, cái trán vô lực dán lên tấm kính lạnh như băng, không dám nhìn, hai người bạn học phía sau cũng bất tri bất giác đỏ vành mắt, đây là đôi trải qua nghi thức trưởng thành đầu tiên trong khóa của họ, mà đã tàn khốc vượt quá phạm vi tiếp nhận của bọn họ.

Lực lượng Lam Thịnh càng lúc càng lớn, ngay cả ghế tựa cố định vào sàn cũng bắt đầu rung, cổ tay và các đốt ngón tay cùng còng tay kịch liệt ma xát, không bao lâu đã đỏ tươi một mảnh.

“Tiêm cho cậu ấy một mũi thuốc trấn định.” Dao Đài phân phó.

Rất nhanh có hộ lý đi vào, cầm một ống tiêm to bằng hai ngón tay dài bằng một bàn tay chứa đầy chất lỏng trong suốt, từ sau gáy bơm vào cơ thể Lam Thịnh, người bên trong lúc này mới từng chút an tĩnh lại, dần dần gục đầu xuống bất động.

“Em xác định phải canh ở chỗ này sao?" Dao Đài hỏi Lăng Tiêu một bên đã sắp hóa thành một pho tượng.

Lăng Tiêu phảng phất không có nghe đến, vẫn không nhúc nhích.

Dao Đài thầm thở dài, gọi hai người bạn cậu ở một bên vào.

“Lớp các em có ai là đối thủ của Lăng Tiêu?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, "Chắc là chỉ có Doanh Phong đi..."

“Gọi em ấy đến, trông coi cậu bạn này, đừng để cậu ấy gây rối, cũng đừng để cậu ấy tiếp cận người bên trong, tốt nhất là có thể mang cậu ấy đi,” Dao Đài biểu tình hơi mỏi mệt, "Hai ngày nay hoàn thành nghi thức trưởng thành cũng không chỉ có họ, đối tượng cần chiếu cố nhiều lắm, chúng tôi không đủ nhân viên để tâm đến người không liên quan.”

Một người trong đó không xác định nói, “Nhưng Doanh Phong chắc là chẳng quản chuyện của người khác đâu."

"Nói là tôi bảo.” Dao Đài ngữ khí

kiên định, không cho cự tuyệt.

Doanh Phong rốt cuộc vẫn đến đây, khi cậu đến, Lăng Tiêu đang tự ngược đứng bên ngoài phòng giám hộ trọng chứng, người bên trong bất động, người bên ngoài cũng bất động, nếu không phải một đứng một ngồi, thật giống như đang soi gương.

"Doanh Phong," bạn học thấy cậu, thấp thỏm, “Chúng tôi khuyên cậu ấy nửa ngày, chính là không chịu đi."

Doanh Phong không nói hai lời, túm lấy gáy Lăng Tiêu đi xuống lầu, Lăng Tiêu cư nhiên cũng không phản kháng, cứ như vậy mất hồn mất vía bị cậu ta tha xuống tầng trệt.

"Không," tới gần cổng Lăng Tiêu mới thanh tỉnh lại, "Tôi không muốn đi."

Cước bộ Doanh Phong ngừng lại, nhìn chằm chằm cậu.

“Tôi muốn lưu lại," trong ánh mắt luôn mang tự tin của cậu, lần đầu tiên tràn ngập thất thố và mê mang, "Bọn họ là bạn tôi, tôi không thể ném họ trong đó mặc kệ."

Doanh Phong tạm dừng chốc lát, lại túm cậu đi về hướng ngược lại, cho đến khi đưa cậu đến băng ghế dọc hành lang.

"Ngồi chờ thì được rồi chứ?"

Lăng Tiêu không thể giãy giụa bị Doanh Phong đè xuống, sau đó chính cậu cũng ngồi xuống cạnh Lăng Tiêu, hai người im lặng ngồi song song, ai cũng không nói gì.

Bóng đêm dần dần buông xuống, xung quanh cũng dần tĩnh lặng không một tiếng động, trầm mặc thanh tĩnh trở nên khó chịu đựng lạ thường.

"Doanh Phong," thanh âm Lăng Tiêu như cục đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, người bị gọi hơi động động, ý bảo mình đã nghe được.

Lăng Tiêu mặc dù gọi tên cậu, nhưng cũng không chuẩn bị tốt muốn nói gì, nghĩ lại nghĩ rồi mới nói, “Cậu không cần canh giữ tại chỗ này."

Lăng Tiêu nói những lời này đúng là khẩu thị tâm phi, hai người bạn học kia đã về từ lâu, cậu chưa từng cần một người bên cạnh như lúc này.

Doanh Phong dùng dư quang quét mắt nhìn cậu ta một cái, tuy cậu xưa nay rất ít chú ý đến người khác, nhưng Lăng Tiêu thế này mười năm nay cậu chưa bao giờ thấy.

Lăng Tiêu trong ấn tượng của cậu, mỗi lần nhìn thấy mình đều giương nanh múa vuốt, chẳng có việc gì cũng muốn kiếm chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, chưa bao giờ chủ động bại lộ nhược điểm của cậu ta. Nhưng Lăng Tiêu ngày hôm nay, chỗ nào cũng lộ ra vẻ yếu đuối hoàn toàn không hợp với cậu ấy.

“Tôi đã nhận lời bác sĩ Dao," Ngụ ý, lý do tôi lưu lại không hề liên quan tới cậu.

Lăng Tiêu cũng không biết bác sĩ Dao vì sao phải bảo Doanh Phong lưu lại, bất quá nghe đáp án như thế, cậu thực thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí lại lần nữa an tĩnh, Doanh Phong theo bản năng từ trong l*иg ngực lấy ra hạt đào, thong thả ma xát lên lớp vỏ thô ráp của nó, việc này nghiễm nhiên đã trở thành một loại thói quen, mỗi khi cậu làm như vậy, đều cảm thấy tâm tình bình thản.

Lăng Tiêu cảm nhận được động tác của cậu, tò mò nhìn thoáng qua, vừa nhìn liền không làm sao dời mắt được, “Trong tay cậu cầm là cái gì?"

Doanh Phong không trả lời, Lăng Tiêu lại càng nổi lên hứng thú với thứ trong tay cậu, “Có thể cho tôi mượn xem không?”

Doanh Phong do dự, rồi vẫn đưa cho cậu ấy, lúc Lăng Tiêu nhận lấy, chỉ cảm thấy lam quang chợt lóe, nhưng chỉ trong giây lát.

“Cậu có thấy không?”

"Cái gì?"

“Cái này phát sáng.”

“Tôi mang theo nó gần mười năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh sáng gì.”

Là mình nhìn lầm sao? Lăng Tiêu nghi hoặc đặt nó ra trước mắt, nhìn từ góc độ nào, nó đều chỉ là một hạt đào bình thường.

“Cậu mới nói gì? Cậu mang nó theo gần mười năm, thế chẳng phải là sau khi tỉnh dậy không lâu liền mang theo sao?"

Doanh Phong vô cùng đơn giản đáp một tiếng ‘ừm’.

“Sao cậu lại mang theo nó?"

Doanh Phong lại do dự thật lâu, mới nói, "Đây là tôi nhặt được trong l*иg năng lượng của mình.”

Bí mật này, Doanh Phong chưa từng nói với bất luận kẻ nào, bao gồm cả nhân viên công tác trong căn cứ. Có lẽ là không khí đêm nay, khiến cho ngay cả bí mật cũng chộn rộn, muốn tìm người thích hợp để chia sẻ.

“Cậu là nói, từ lúc cậu vừa tỉnh dậy, nó đã nằm ngay bên cạnh cậu? Điều này sao có thể, linh hồn chuyển sang kiếp khác, ngay cả trí nhớ cũng sẽ không lưu lại, thế nào lại lưu lại tín vật?"

“Tôi so với cậu còn muốn biết lý do hơn.”

Lăng Tiêu nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra một giải thích hợp lý, cậu từng thăm qua căn cứ, biết nhân viên công tác nơi đó nhất quyết sẽ không bất cẩn làm rơi thức ăn thừa là cái hạt đào vào l*иg năng lượng.

Chẳng lẽ kiếp trước thật sự có thể thông qua phương thức này lưu lại dấu vết?

“Cậu chính là vì nó, mới liều mạng muốn tìm người yêu kiếp trước của mình?”

Doanh Phong không phủ nhận, "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó liền có trực giác nó thuộc về một người khác, tôi cứ có cảm giác, giữa họ có tồn tại mối liên hệ nào đó, chỉ cần có thể tìm được người ấy, câu đố này sẽ được giải.”

Một người khác là ai Doanh Phong không nói rõ, nhưng Lăng Tiêu dĩ nhiên hiểu được, cậu đột nhiên cảm thấy hạt đào trong tay trở nên nóng phỏng tay, tâm loạn như ma mà đem nó trả về.

"Thiên Túc lớn như vậy, cậu định cứ tìm như thế sao?”

Doanh Phong yên lặng nhận lấy, "Tôi có dự cảm, người ấy ở ngay bên cạnh tôi, một nơi cách tôi rất gần.”

“Vậy nếu cậu cứ luôn tìm không thấy thì sao?”

“Thì vẫn tiếp tục tìm.”

***

Đêm có dài thêm nữa cũng sẽ nghênh đón bình minh, lúc Bình Tông từ trong phòng đi ra, chỉ thấy hai người từ trước đến nay không hợp tựa vào nhau trên băng ghế ngoài cửa, đầu Lăng Tiêu gối lên bả vai Doanh Phong, hai người đều đang ngủ say.

Tính cảnh giác của Doanh Phong cực cao, tầm mắt người ngoài khiến cậu bừng tỉnh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bình Tông sau nghi thức trưởng thành, bốn mắt nhìn nhau, Doanh Phong có một thoáng không thích ứng nhíu mày.

Động tác rất nhỏ của cậu kinh động Lăng Tiêu, Lăng Tiêu dụi mắt tỉnh lại, khi thấy rõ ràng người trước mắt, lập tức khẩn trương nhảy dựng lên.

"Thế nào?" Cậu vội vàng hỏi, Bình Tông nhìn như một đêm không ngủ, đáy mắt đen sẫm một mảnh.

“Tớ còn chưa thể làm được," Bình Tông chán nản nói, “Anh ấy kháng cự rất lợi hại, tớ vừa thoáng tiếp cận, anh ấy bắt đầu thét lên, thanh âm kia phi thường chói tai. Tớ có thể cảm giác được xâm lấn khu vực tinh thần của anh ấy đối với anh ấy là một điều vô cùng thống khổ, tớ không nhẫn tâm được.”

Lăng Tiêu không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể khoát tay lên vai cậu an ủi.

Đúng lúc này, trong tòa lầu y tế bỗng nhiên vang lên tiếng báo động hồi ngắn hồi dài, ba người không rõ chuyện gì, king ngạc nhìn khắp nơi.

Nhân viên phòng y tế đều từ trong phòng làm việc chạy ra, ai cũng vẻ mặt khẩn trương, trong số đó có cả Dao Đài.

"Bác sĩ Dao!" Lăng Tiêu gọi lại cô, “Có chuyện gì xảy ra sao ạ?"

Dao Đài tắt máy nhắn, thần sắc tối tăm, "Lam Thịnh không thấy, vật phẩm tùy thân của cậu ấy cũng mất tích."