Hai đại cao thủ sẽ quyết đấu, nháy mắt khiến cả lớp chú ý, vài người đang luyện tập trước đó cũng tự giác nhường sân, trong nhất thời hiện trường chỉ còn lại hai người Lăng Tiêu cùng Doanh Phong. Bọn họ trông như tùy ý đứng, tầm mắt lại thủy chung dừng trên người đối phương, chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào.
Mọi người đều chú ý đến trận đấu, nhưng có người điểm chú ý lại lệch đi, Trục Nguyệt ném về phía Lăng Tiêu ánh mắt âm vụ, có thể lấy được toàn bộ lực chú ý của Doanh Phong là điều cậu khao khát biết bao, nhưng có người lại dễ dàng làm được, mà người đó, lại cố tình ở thời khắc nguy cấp nhất thay cậu tay không cản một dao.
“Anh dám đánh cuộc, Lăng Tiêu là người ra tay trước.” tiếng nói chuyện của người bên cạnh rơi vào tai Trục Nguyệt, cậu quay đầu, đó là người có quan hệ tốt nhất với Lăng Tiêu trong lớp - Lam Thịnh.
Phía bên kia Lam Thịnh, Bình Tông hiểu ý cười, "Vậy anh thắng chắc rồi, cậu ấy mặc kệ thời điểm nào đều là người xuất thủ trước, Lăng Tiêu cũng chẳng phải người kiên nhẫn gì.”
Như để chứng thật lời của họ, trong lúc điện quang hỏa thạch, hai người đồng thời hướng đối phương phát khởi tiến công, nhưng chỉ có người nào có sức quan sát nhạy bén nhất, mới nhìn ra được Lăng Tiêu là người ra tay trước, chủ động tiến công luôn luôn là đặc điểm tác chiến của cậu. Nhưng năng lực phản ứng siêu nhất lưu của Doanh Phong cũng thể hiện qua đó, nếu không phải thế, thì làm sao người xuất thủ sau lại biểu hiện tốc độ ra tay cơ hồ cùng lúc với Lăng Tiêu.
Hai người trong nháy mắt ngay giữa sân triền đấu hơn mười hiệp, động tác cực nhanh khiến người bên ngoài chỉ bắt được tàn ảnh của họ, Lăng Tiêu chiêu thức trải rộng hoa lệ, trái phải xuất kích trên dưới tung bay, làm cho người nhìn phải nói là đã ghiền.
So ra, năng lực quan sát cùng ứng đối của Doanh Phong xuất sắc hơn, mặc kệ Lăng Tiêu ra tay tốc độ nhanh bao nhiêu, chiêu thức phức tạp bao nhiêu, đều có thể trước một bước tìm ra nhược điểm của cậu tiến hành công kích, thường xuyên khiến Lăng Tiêu một chiêu chưa xong, đã bị bức bách phải chuyển hướng, bất quá cho dù như vậy Lăng Tiêu cũng có thể tiếp chiêu như hành vân lưu thủy, khiến những người đứng xem căn bản không phát hiện được.
Hai người từ giữa sân đánh tới biên rồi tiếp tục đánh ra giữa, cả phòng huấn luyện đều thành đấu trường cho họ, dù là ai cũng nhìn ra được bọn họ đã không còn tiến hành luyện tập đối chiến bình thường, ra tay ba phần lực đạo bảy phần sắc bén, căn bản chính là đang diễn tập thực chiến, nếu không phải vật liệu kiến trúc phòng huấn luyện đều có tính chất đặc thù, lúc này sợ đã sớm gặp tai ương.
Lăng Tiêu trong một lần trùng kích vì né tránh thế công của Doanh Phong, nhảy lên tường, thế này ngược lại cho cậu cơ hội mượn lực, cậu thuận thế giẫm hai cái lên tường, mượn phản lực bay về.
Tốc độ này đã không phải người thường có thể tránh, ngoại trừ Doanh Phong.
Doanh Phong nắm rõ ràng lộ tuyến dội ngược của Lăng Tiêu, trong đầu đã tự động hình thành phương án ứng đối, lại trong nháy mắt đó thân thể bỗng tê rần, tay chân đều không nghe sai sử.
Chỉ nghe phịch một tiếng, cùng với một trận kinh hô, Doanh Phong lảo đảo lui về sau mấy bước, Lăng Tiêu ngoài ý muốn đắc thủ, cũng không còn kịp phân tích nguyên do, chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hạ đao, không chút lưu tình đối Doanh Phong triển khai truy kích.
Doanh Phong chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, Lăng Tiêu trong tầm mắt chỉ còn lại từng đạo từng đạo tàn ảnh do vận động tốc độ cao lưu lại, cùng lúc đó, l*иg ngực cậu, sau lưng, bả vai, đều truyền đến đau nhức, mà cậu đối mặt thế công bốn phương tám hướng của Lăng Tiêu, lại không hề có lực đánh trả.
Người xem bên ngoài đều nhìn ra có gì kỳ quái, đầu tiên đều nghĩ một quyền của Lăng Tiêu trong lúc dội ngược kia làm bị thương Doanh Phong, khiến cậu ta nửa ngày không thể tập trung lực tổ chức tiến công, nhưng tiếp đó, cậu ngay cả phòng thủ cơ bản nhất đều không thể tiến hành, này tuyệt đối không phải trình độ của Doanh Phong mà bọn họ biết.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Lăng Tiêu không chút nào ý thức được đây là do thân thể Doanh Phong xảy ra chuyện, tương phản, cậu hoàn toàn chiếm thượng phong đánh đến mức dã tính bùng phát, quyền cước như mưa rơi xuống mọi bộ vị trên thân thể đối phương, mà Doanh Phong vẫn như cũ tứ chi tê dại, hoàn toàn là một bộ mặc người xâm lược.
Người xem rốt cục ý thức được không ổn, cứ tiếp tục như vậy, Doanh Phong nhất định sẽ bị Lăng Tiêu đánh cho có chuyện, trong chuyện này người khẩn trương lo lắng nhất, không ai ngoài Trục Nguyệt.
"Dừng tay a!"
Một tiếng thét chói tai xé qua không gian phòng huấn luyện, một câu thức tỉnh Lăng Tiêu đang đánh tới đỏ mắt, lý trí trở về đại não, cậu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đối thủ khác thường.
Mà khi đó, cậu đang dùng tốc độ cao nhằm phía Doanh Phong chuẩn bị cho đối phương một kích cuối cùng. Lăng Tiêu thanh tỉnh thì đã quá muộn, với tốc độ và lực độ xông tới như vậy, Doanh Phong không hề có năng lực chống cự tất sẽ phải bị thương nặng!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một đạo hắc ảnh hiện lên, che giữa Lăng Tiêu và Doanh Phong, cứng rắn chịu một quyền này, dù là Lăng Tiêu đem hết toàn lực thu tay lại, một kích này cũng đánh ra tám phần lực đạo, sắc mặt người đó nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lăng Tiêu rốt cục ổn trọng thân hình, khẩn trương hô một tiếng, "Bình Tông!"
Cơ hồ vang lên đồng thời với tiếng gọi của cậu, Lam Thịnh cũng hô to tên Bình Tông từ bên sân vọt tới, lo lắng nắm tay cậu, “Em sao rồi?”
Bình Tông dùng toàn bộ lực phòng ngự đỡ một quyền của Lăng Tiêu, vẫn cảm giác song chưởng run lên, này nếu đánh vào trên người Doanh Phong, hậu quả khó lường.
Đối mặt Lam Thịnh vẻ mặt lo lắng, Lăng Tiêu đầy bụng hối hận, Bình Tông chậm rãi ổn định hơi thở, hoạt động hoạt động cánh tay, may mắn không có gì đáng ngại.
"Em không sao," cậu dùng cằm hất về phía người đứng phía sau ra dấu, “Xem cậu ấy thế nào."
Doanh Phong hoàn toàn dựa vào tự tôn gượng chống mới không ngã xuống trước mặt mọi người, cùng lúc với Lam Thịnh xông lại vây quanh Trục Nguyệt, khẩn trương hỏi đông hỏi tây, Doanh Phong chỉ cảm thấy bên tai ông ông tác hưởng, làm cho tâm tình cậu càng phiền táo hơn.
Cậu nhắm mắt yên lặng đứng một lúc lâu, tri giác đã mất đi rốt cục một tấc một tấc về lại trong cơ thể, cho đến khi cậu có thể lần nữa khống chế tứ chi của mình, mới thong thả mở mắt ra, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào liếc mắt Lăng Tiêu một cái —— cái nhìn này nhìn đến mức cả người Lăng Tiêu cứng đờ, lời muốn hỏi một chữ cũng hỏi không ra.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Doanh Phong từng bước ra ngoài, cước bộ cậu tận lực bảo trì ổn định vẫn có chút loạng choạng, Trục Nguyệt định lên đỡ cậu, lại bị rõ ràng cự tuyệt, chỉ đành giống những người khác, nhìn theo Doanh Phong một mình ra khỏi phòng huấn luyện.
Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn thân ảnh Doanh Phong biến mất ở ngoài cửa hồi lâu, hồi thần lại, lúc này mới nhận thấy ánh mắt tràn ngập địch ý đến từ một hướng khác. Trục Nguyệt lúc này, đã không chút che giấu hận ý trong lòng, cho dù là ân cứu mạng lúc trước cũng vô pháp triệt tiêu loại cừu hận này.
Lăng Tiêu không biết từ giờ khắc này cậu đã chôn xuống hạt giống cừu hận trong lòng Trục Nguyệt, cậu tự thấy đuối lý, không được tự nhiên quay mặt đi. Lam Thịnh một bên còn đang lo lắng đối Bình Tông hỏi han ân cần, cậu bỗng cảm thấy mình như bị gạt ra ngoài
—— người thì hận cậu, người thì xem nhẹ cậu, người thì có người khác khiến họ quan tâm hơn, chỉ riêng cậu là có một mình —— nghĩ đến đây, lòng Lăng Tiêu cháy lên một ngọn lửa vô danh, cùng với cảm giác thực cô đơn.
Người cũng đồng dạng trong cơ thể tràn ngập ngọn lửa khô nóng, giờ phút này đang nằm trên bàn kiểm tra trong phòng y tế của bác sĩ Dao, chiếc máy đánh chữ cách đó không xa đang cẩn trọng hoàn thành công việc của mình.
Dao Đài rút ra báo cáo kiểm tra đã in xong, từ đầu tới đuôi nhanh chóng xem một lần, "Chúc mừng em, em đã tiến vào dự kỳ thức tỉnh, rất nhanh sẽ nghênh đón lần thức tỉnh đầu tiên của mình rồi, thân thể của em đã chuẩn bị kỹ càng cho lần phát dục thứ hai, các hạng chỉ tiêu đều phi thường ưu tú.”
“Ưu tú tới mức bị đánh không thể trả đòn?” Doanh Phong cảm thấy buồn cười.
“Phản ứng vừa rồi của em thuộc loại biểu hiện bình thường của dự thức tỉnh, cũng chính là cái thường gọi Thức tỉnh giả tính. Mỗi thiếu niên sau khi sinh ra trên dưới mười năm, sẽ chính thức tiến vào Kỳ thức tỉnh, Kỳ thức tỉnh chân chính không có loại biểu hiện tứ chi chết lặng này, em cũng không cần phải lo lắng."
Cô lấy ra hồ sơ của Doanh Phong, “Thế nào, lựa chọn được một nửa khác chưa?"
"Không có, " Doanh Phong trả lời rất nhanh chóng.
Dao Đài gật gật đầu, "Không có cũng không sao, cô tiêm cho em một mũi thuốc trấn định, mỗi tháng tiêm một lần, cũng không mang đến bất cứ phiền phức gì cho Kỳ thức tỉnh của em, cho đến khi em tìm được bầu bạn thích hợp mới thôi."
"Đối thân thể có tổn hại không ạ?”
"Hoàn toàn không có, đương nhiên em cũng có thể lựa chọn không tiêm, chỉ là sau khi thức tỉnh em sẽ sinh ra phản ứng sinh lý bình thường, bất kỳ một thiếu niên nào đều có đầy đủ lý trí để ứng đối phản ứng này, chỉ cần tránh đối kháng thân thể kịch liệt, tựa như loại vừa rồi, nếu không sẽ dễ gây rối loạn nội tiết tố. À phải, để đề phòng vạn nhất, thiếu niên Kỳ thức tỉnh không có tiêm thuốc trấn định sẽ không được phép tham gia thực tập dã ngoại."
“Em tiêm.” Thực tập dã ngoại đối với mỗi học sinh lực hấp dẫn đều rất lớn, Doanh Phong cũng không ngoại lệ.
Dao Đài cũng là người nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ chốc lát liền chuẩn bị xong thuốc chích. Doanh Phong nhìn cô đem kim tiêm đâm vào da mình, đem thuốc nước trong suốt đẩy vào mạch máu, thân thể cậu cơ hồ lập tức lạnh xuống, khô nóng vừa rồi nháy mắt bốc hơi vô ảnh vô tung.
"Nhớ kỹ, loại thuốc trấn định này tuy rằng có thể ức chế phản ứng của thân thể em, nhưng vẫn phải chú ý đừng cùng người ở vào Kỳ thức tỉnh thân cận quá, nói cách khác, nội tiết tố trong cơ thể đối phương cũng rất có thể sinh ra ảnh hưởng với em, gián tiếp làm cho dược hiệu mất hiệu lực."
"Loại thuốc này có thể dùng bao lâu?"
“Chỉ cần em nguyện ý, có thể dùng vô hạn, tuy chúng tôi rất trông mong các em sớm trưởng thành, nhưng tuyệt đối sẽ không bắt buộc bất kỳ một học sinh nào dưới tình huống chưa chuẩn bị sẵn sàng tiến hành lễ trưởng thành. Học sinh lớn tuổi nhất trong học viện năm nay đã là thiếu niên hai mươi hai tuổi, còn chưa tìm được đối tượng thích hợp, chúng tôi vẫn tôn trọng lựa chọn của cậu ấy."
“Nếu cứ tìm không thấy thì làm sao?”
"Bích Không là trường học sơ cấp, niên khóa cao nhất chỉ có mười hai tuổi, qua tuổi này, em có thể tiếp tục lưu lại, cũng có thể lựa chọn lấy thân phận thiếu niên học lên, thậm chí là ngày sau tham gia công tác, loại ví dụ này những năm qua cũng rất thông thường."
"Nhưng chỉ có ở Bích Không, em mới có thể hưởng thụ bảo hộ an toàn nhất, nếu lấy thân phận thiếu niên học lên hoặc làm việc, rất nhiều ngành nghề và chuyên nghiệp có tính chất nguy hiểm đều sẽ bị hạn chế, lý do tôi nghĩ em nên biết."
“Em hiểu.” Doanh Phong ngắn gọn đáp.
"Còn một điều có thể em không biết, tới Kỳ thức tỉnh tìm kiếm phối ngẫu cũng là một trong những bản năng của chúng ta, thuốc trấn định cố nhiên có thể kềm chế phản ứng thân thể, nhưng sẽ không xoa dịu nhu cầu tâm lý của em.”
"Có ý gì?"
“Em đã tiến vào dự Kỳ thức tỉnh, chẳng lẽ không cảm giác được một mình thực cô độc, khát vọng cùng một người khác cùng nhau phân hưởng sinh mệnh?"
Doanh Phong lẳng lặng trầm mặc một lát, "Không có."
"Được rồi, " Dao Đài buông tha, “Có vài người ở phương diện dậy thì tình cảm tương đối chậm chạp, bất quá từ từ em sẽ có, hơn nữa loại ý nghĩ này sẽ càng ngày càng bức thiết, cho đến lúc khiến em phải chủ động tìm kiếm một nửa khác."
Doanh Phong ngồi dậy, vì đau đớn mà khẽ động khóe miệng, không tránh được ánh mắt Dao Đài.
“Ngoại thương ở nơi khác có cần tôi giúp em xử lý một chút?"
Doanh Phong đặt tay lên ngực, hơi dùng sức đè lên để cảm nhận, theo kinh nghiệm phán đoán nơi đó hẳn là bị tụ máu, có thể thấy Lăng Tiêu ra tay nặng bao nhiêu, hồi ức không vui làm cậu lại nhíu nhíu mày.
"Không cần," Doanh Phong từ chối ý tốt của Dao Đài, cáo biệt cô rồi rời khỏi phòng y tế.
Khi cậu trở lại ký túc xá, ngoài cửa có thêm một vị khách không mời. Lăng Tiêu tuy rằng cùng lớp với Doanh Phong, ký túc xá lại một cái ở bên đông, một cái ở phía nam, ở giữa còn cách một ngã rẽ thật lớn, Doanh Phong hiển nhiên sẽ không cho là cậu ta đúng lúc đi ngang.
Lăng Tiêu tựa hồ rất không tình nguyện xuất hiện tại nơi này, nhưng một nguyện vọng nhất định phải tự mình tới xem khác lại áp chế loại không tình nguyện kia, hai loại tâm tình mâu thuẫn khiến cậu ở chỗ này bồi hồi nửa ngày, ba phen mấy bận nhấc chân muốn đi, rồi chẳng hiểu sao lại lưu lại.
Một khắc nhìn thấy Doanh Phong bình yên vô sự trở về, một loại cảm xúc tên là lo lắng bỗng biến mất tăm, một loại cảm xúc tên là yên tâm nháy mắt bổ khuyết. Chỉ tiếc, hai loại đến từ tình cảm ở sâu trong tiềm thức này, lại như nhau không được chủ nhân của chúng phát hiện, Dao Đài nói có vài người dậy thì tình cảm trì độn, rất không may Lăng Tiêu cũng thuộc loại này.
Doanh Phong thấy cậu ta, khinh thường nhếch miệng, “Cậu tới làm gì, chỗ này của tôi cũng không có bánh mì năng lượng vị chuối tiêu cho cậu.”
Lăng Tiêu ánh mắt lấp lánh, “Cậu không sao chứ?"
"Nhờ phúc của cậu, không chết được."
Cậu thân thủ mở cửa, lại bị Lăng Tiêu chắn trước mặt.
"Làm gì, " Doanh Phong không kiên nhẫn hỏi.
“Cậu đánh tôi đi, tôi không đánh trả.”
"Cái gì?"
"Tôi không muốn chiếm tiện nghi của cậu."
Doanh Phong nhìn cậu ta một bộ thấy chết không sờn, trong lòng cảm thấy buồn cười, cuối cùng bật cười thật.
Lăng Tiêu cảm nhận được cậu ta trào phúng, nghiêm mặt, “Cậu coi thường tôi sao?”
"Người bình thường dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ không phải nói ‘thực xin lỗi’ sao?"
Lăng Tiêu không tiếng động há miệng thở dốc, như thể cảm thấy xin lỗi như Doanh Phong nói là chuyện mất mặt nhất trên thế giới này vậy.
Cuối cùng cậu cắn răng một cái, "Cậu vẫn là đánh tôi đi."
"A, " Doanh Phong nhạo báng một tiếng, lên tiếng đuổi người, "Tôi muốn quay về ký túc xá, phiền cậu tránh ra."
Lăng Tiêu cứng cổ lên, không chịu đi.
Doanh Phong lúc này thật sự bị cậu ta chọc giận, một phen hung hăng túm áo đối phương, kéo cậu ta lại gần mình.
Rõ ràng cái đầu không cao hơn mình, khí thế lại áp chế mình đến hồ đồ, dưới khí tràng hùng hổ doạ người đó, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy khó thở.
Khoảng cách giữa hai người không quá một centimet, chóp mũi cơ hồ đυ.ng tới chóp mũi, thanh âm của Doanh Phong, cứ như vậy từng chữ từng chữ phả vào mặt Lăng Tiêu.
“Cậu yên tâm, món nợ này, sớm hay muộn có một ngày tôi sẽ đòi lại từ cậu.”