Editor: Junenar
Đám người Hạ Ca Đông Thanh leo qua tường Mặc uyển trốn thoát trước khi bị quan binh phát hiện, Hạ Ca nhìn ngó nghiêng xác định không có ai khả nghi mới thả bàn tay đang lôi kéo Đông Thanh.
“Mạng chó của Kiều di nương thật lớn, đều tại ngươi cản ta, nếu không ta đã chặt đứt cái đầu chó của Kiều di nương rồi, nhìn bộ dạng mụ ta hôm nay bị dọa đến sắp tè ra quần thật sự buồn cười.” Trong lời nói của Đông Thanh mang theo tiếc nuối, chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể lấy mạng chó của Kiều di nương rồi.
“Ngươi còn nói, chủ tử đã phân phó chúng ta như nào trước khi ra ngoài, lần này ngươi đùa có hơi quá, mặc dù quả thực thế lực của chúng ta ở Hỏa Linh quốc rất mạnh, nhưng dù gì cũng vừa mới bắt đầu ở Kim Hoa quốc, cớ sao hôm nay ngươi còn lỗ mãng hơn cả ta hả, nếu hôm nay ngươi gϊếŧ Kiều di nương một cách trắng trợn, chỉ đem hại chứ không có lợi đến cho chủ tử, nếu như mụ ta khiến ngươi ngứa mắt, tốt nhất nên dịch dung rồi ám sát.” Hạ Ca trừng mắt Đông Thanh, từ lúc nào nàng ta trở nên lỗ mãng hơn cả mình rồi.
“Hôm nay thật sự tức đến nổ phổi, là ta lỗ mãng, Hạ Ca tỷ tỷ giáo huấn rất đúng, đi thôi, chúng ta trở về phục mệnh, ngươi yên tâm, quan binh ở Lam phủ chẳng làm được tích sự gì, lại càng không điều tra đến chúng ta, ngược lại Lam Lôi Ngạo kia vẫn phải duy trì tư thế khom lưng trong hai canh giờ, đoán chắc bộ xương già của ông ta phải đau tới bảy ngày bảy đêm, xem như giúp chủ nhân báo chút thù nhỏ.” Đông Thanh le lưỡi, Hạ Ca nói đúng, đích thực lần này bản thân có hơi lỗ mãng.
Hạ Ca bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao chuyện cần làm lẫn không nên làm đều đã làm, coi như hoàn thành nhiệm vụ chủ tử đã giao, các nàng phải nhanh chóng đi phục mệnh mới được.
Bên trong Quỷ Trung đường
Mấy ngày nay cuối cùng Lam Lăng Nguyệt cũng hoàn tất kỹ càng việc xử lý tẩu lượng* và hóa đơn dược liệu của Quỷ Trung đường, nhìn sắc trời đã nhá nhem tối mà Hạ Ca và Đông Thanh vẫn chưa trở về, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, đã đi mấy canh giờ, chẳng lẽ bị đám người Lam phủ gây khó dễ, nhưng bằng võ nghệ của Đông Thanh và Hạ Ca, mấy tên lâu la ở Lam phủ căn bản không có gì đáng sợ, dù sao hai người kia theo mình một thời gian dài, khó tránh khỏi có chút không yên tâm, đang nghĩ xem có nên phái Trầm đường chủ đi tiếp ứng không, một tỳ nữ phụ trách chăm sóc Âu Dương Mặc Thần tới bẩm báo tình trạng Âu Dương Mặc Thần vô cùng bất ổn.
(Tẩu lượng: chỉ việc bỏ ra một số tiền nhỏ để mua được nhiều hàng hóa, giống như mua buôn vậy.)
Chân mày Lam Lăng Nguyệt xoắn chặt, rõ ràng nàng đã dùng ngân châm khóa lại mấy đại huyệt của hắn, phòng ngừa chân khí chạy loạn nên đã làm tê liệt thần kinh, còn dùng cả dược hoàn giải độc, nếu căn cứ vào cấu tạo cơ thể người bình thường, hẳn sẽ không xảy ra tình trạng bất ổn, tuy nhiên nàng lại quên mất Âu Dương Mặc Thần biến trở thành độc thể từ năm hai tuổi. Bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn bèn lấy ra hai cây Huyền Thiết ngân châm được nhị sư huynh Dạ Hàn tặng, theo tỳ nữ tới sương phòng.
Bấy giờ bên trong sương phong, Âu Dương Mặc Thần nằm trên giường, mắt nhắm chặt không có dấu hiệu mở, nhưng kinh mạch toàn thân hắn đều sưng trướng không ngừng, toàn thân cơ hồ bị vây bọc trong màu xanh đỏ, Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng đi về phía trước bắt mạch cho Âu Dương Mặc Thần, phát hiện nhiệt độ toàn thân hắn đã tăng cao tới 39 độ, cực kỳ nóng, nhiệt độ bên trong quá cao không phải triệu chứng tốt.
“Đừng, ngạch nương đừng đi, người đừng bỏ Thần nhi, đừng mà ngạch nương.” Âu Dương Mặc Thần trong cơn mê sảng không ngừng nói mớ, mày cau chặt, không còn vẻ âm lãnh khi xưa, giống như đang mơ thấy chuyện gì đó, tuyệt vọng đến sụp đổ bên bờ vực, trán của hắn càng lúc càng nhíu chặt, nhiệt độ cũng càng lúc càng tăng cao, nhận biết được điểm này, Lam Lăng Nguyệt cố gắng đánh thức hắn trước, để hắn thoát khỏi cơn ác mộng.
“Âu Dương Mặc Thần, tỉnh dậy đi, Âu Dương Mặc Thần mau tỉnh lại.” Lam Lăng Nguyệt không ngừng lay thân thể Âu Dương Mặc Thần để đánh thức hắn, nhưng vô ích, nàng đành chỉ có thể dùng ngân châm tác động vào huyệt thái dương của hắn, cố gắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào dây thần kinh đại não, đánh thức hắn dậy.
Chẳng qua Lam Lăng Nguyệt ở một bên người, thời điểm muốn dùng ngân châm kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt thái dương bên trái của Âu Dương Mặc Thần, trong cơn ác mộng Âu Dương Mặc Thần cảm giác có người đang tiến lại gần, tưởng rằng là nương của hắn liền ôm chầm lấy Lam Lăng Nguyệt.
“Ngạch nương, Thần nhi ôm người, ngạch nương sẽ không muốn rời xa Thần nhi, mấy năm nay Thần nhi thật sự rất cô đơn, ông ta chưa bao giờ đối xử với Thần nhi như thân sinh cốt nhục, Thần nhi không muốn tiếp tục làm quân cờ của ông ta.” Âu Dương Mặc Thần ôm Lam Lăng Nguyệt trong lòng, cảm nhận được hương vị ấm áp từ cơ thể truyền đến, cái trán đang nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, tuấn nhan không còn chịu sự đày đọa thống khổ khôn xiết của độc thất sắc đến tái nhợt mặt mày.
Còn Lam Lăng Nguyệt đột ngột bị ôm khiến trở tay không kịp, nàng càng giãy dụa, Âu Dương Mặc Thần càng siết chặt, đang lúc Lam Lăng Nguyệt tính sử dụng nội lực phá bỏ ràng buộc của Âu Dương Mặc Thần chợt nghe thấy lời hắn nói trong cơn mê, từng tiếng cầu xin người thương yêu chạm vào tim Lam Lăng Nguyệt, thì ra thế giới của hắn khổ sở giống như mình vậy, chẳng qua mình vẫn khá hơn hắn một chút chính là nàng còn có mẫu thân bảo vệ, mà hắn, nghe giọng điệu của hắn dường như ngạch nương đã mất, hoàng thượng cũng là kẻ vô tình, hoàng gia vốn lạnh bạc, tình thân yêu mến là thứ chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng, mặc dù bình thường hắn luôn âm lãnh giống như người khác nợ hắn, nhưng trong lòng lại yếu đuối biết bao, vậy bản tiểu thư ban phát thiện tâm an ủi trái tim của ngươi, chẳng phải chỉ là ôm một lúc thôi sao, khẽ cắn răng áp sát lại.
Lam Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, chỉ là tư thế hiện tại của hai người có chút khiến người ta hiểu lầm, nàng ở bên trên, Âu Dương Mặc Thần lại ở bên dưới, nghĩ tới đây Lam Lăng Nguyệt không khỏi ho mạnh hai tiếng, ngưng ngay, hiện tại trời đông rét mướt, vẫn chưa tới mùa xuân, không thể nghĩ linh tinh.
Lúc này Đông Thanh và Hạ Ca dẫn theo bốn môn đồ về tới Quỷ Trung đường, liền chạy thẳng vào thư phòng chủ tử chuẩn bị phục mệnh cho chủ tử, được thông báo chủ tử đã tới sương phòng Âu Dương Mặc Thần, nhân tiện mang theo mặt nạ hồ ly quỷ che mặt, dù sao Âu Dương Mặc Thần đã nhìn thấy dung mạo thật của các nàng, như vậy bảo đảm hơn. Đeo xong cẩn thận, hai người liền tới trước cửa sương phòng của Âu Dương Mặc Thần.
Hạ Ca ghé tai nghe ngóng thấy bên trong không phát ra âm thành nào, cho rằng bên trong không có ai nên cùng Đông Thanh đạp cửa xông vào, phi vụ liều lĩnh này lại đυ.ng phải một sự kiện lớn, chủ tử các nàng bị Âu Dương Mặc Thần đang nằm trên giường ôm thật chặt, đây được xem như là sự kiện lớn có một không hai, chẳng trách không nghe thấy âm thanh nào bên trong, nguyên lai là ha ha, nghĩ đến đây hai người nhìn nhau cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn chủ tử các nàng.
“Ai cho hai người các ngươi vào không gõ cửa, các ngươi tự lập ra quy củ sao.” Bị Hạ Ca và Đông Thanh bắt gặp đúng lúc, hai má Lam Lăng Nguyệt lập tức nóng lên, nàng rõ ràng không làm cái gì, nhưng chẳng hiểu sao lại chột dạ, lại không thoát khỏi sự sự ôm ấp giam cầm của Âu Dương Mặc Thần, vô cùng xấu hổ mắng mỏ hai người các nàng.
“Chủ tử, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ sẽ ra ngoài chờ, đợi chủ tử làm xong chuyện tốt, thuộc hạ sẽ đến bẩm báo sau.” Hạ Ca liếc Đông Thanh, hai người trao đổi ánh mắt sau đó trăm miệng một lời, kỳ thực nghĩ lại thì Tam vương gia Kim Hoa quốc cũng coi là văn võ song toàn, tướng mạo cũng có thể xứng với chủ tử các nàng.
“Lúc nào rồi còn ăn nói linh tinh,
không mau qua đây kéo tay hắn ra cho bản đường chủ, không thấy hiện tại hắn đang mất ý thức sao.” Lam Lăng Nguyệt bất đắc dĩ trợn trừng mắt, thật sự phí công dạy dỗ hai nha đầu nàng, xem ra bình thường đối xử với các nàng quá tốt, cố gắng tìm một cơ hội uốn nắn lại tính nết hai cái người này, cũng tại rèn luyện quá ít.
Hai người nhận thấy trong giọng chủ tử có chút tức giận, lần lượt từng người chạy vội đến trước mặt Lam Lăng Nguyệt, Đông Thanh vốn mạnh hơn người thường, không tốn nhiều sức đã gỡ tay Âu Dương Mặc Thần ra, ban nãy quả thật náo loạn đại ô long, hai người các nàng vẫn cho rằng chủ tử và Âu Dương Mặc Thần nhanh như vậy đã bén lửa, suy nghĩ thật sự không chấp nhận được.
“Chuyện hôm nay, hai người các ngươi giữ trong bụng cho ta, đừng để ta nghe thấy các ngươi bàn tán xôn xao bất cứ chuyện gì sau lưng bản đường chủ, bằng không hậu quả hai ngươi tự biết.” Giọng điệu Lam Lăng Nguyệt mạnh mẽ kiên định thị uy dọa sợ Hạ Ca và Đông Thanh, mặc dù biết hai người trung thành tuyệt đối với mình, sẽ không nói năng lung tung, nhưng lúc cần đánh nhất định phải đánh.
“Chủ tử, hai người chúng ta biết sai rồi, cái gì chúng ta cũng không nhìn thấy.” Công phu mở to mắt nói dối thuần thục của Hạ Ca và Đông Thanh học thành từ chính Lam Lăng Nguyệt, một cái chớp mắt cũng không có.
“Đừng có lẻo mép, trước tiên đỡ Âu Dương Mặc Thần dậy cho bản đường chủ để ta làm hắn tỉnh lại trước rồi sẽ vận công hạ nhiệt trên giường băng trong mật thất, chút nữa sẽ xử lý hai người các ngươi.” Lam Lăng Nguyệt ra hiệu Đông Thanh và Hạ Ca dìu đỡ Âu Dương Mặc Thần, nàng đâm ngân châm vào vị trí huyệt thái dương của Âu Dương Mặc Thần nhẹ nhàng ngọ nguậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Tỉnh Giác của Âu Dương Mặc Thần, hai bên huyệt Thái dương đều dùng ngân châm, Âu Dương Mặc Thần vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lam Lăng Nguyệt không thể làm gì khác, đành phải đâm nửa tấc ngân châm vào Bách Hội huyệt của Âu Dương Mặc Thần cố gắng tiến thêm một bước kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Bách Hội huyệt là một vị trí được coi trọng, không hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối sẽ dễ dẫn đến cái chết..
Cảm giác đau buốt đánh thẳng vào đại não khiến mí mắt nặng trĩu của Âu Dương Mặc Thần khẽ run, ý thức cũng từ từ rút khỏi không gian mơ hồ, chậm rãi nhấc lên bờ mi nặng như nghìn vàng.
“Cuối cùng ngươi đã tỉnh, hiện tại ngươi độc phát kèm sốt cao, nếu như không tỉnh lại đến đại la thần tiên cũng không cứu nổi mạng ngươi.” Nhìn Âu Dương Mặc Thần chậm chạp kéo mở cặp mắt, rốt cuộc Lam Lăng Nguyệt cũng thở ra một hơi, chỉ cần ý thức của hắn không tiêu tán ở cảnh giới là tốt rồi.
“Cảm ơn.” Mặc dù Âu Dương Mặc Thần mới tỉnh lại đang rất suy yếu, thế nhưng giọng nói âm lãnh và hắn lúc trong cơn mộng mị như phân thành hai ngươi, tuy nhiên Lam Lăng Nguyệt lại không cho là đúng, hắn giống bản thân mình thích lánh xa người khác ngàn dặm, giống như con nhím mang trên thân đầy gai góc.
“Ngươi có từng luyện qua Quy Tức tâm pháp?” Trong trí nhớ, tâm pháp này là tuyệt học của Hắc Phong sư thúc, nếu ông ấy thương yêu Âu Dương Mặc Thần, chắc hẳn sẽ truyền thụ cho hắn, nếu như hắn học tâm pháp này, hợp với đan dược độc môn của mình, luyện trên giường băng, chỉ cần một đêm thôi việc độc phát gây nên sốt cao của hắn sẽ có thể suy giảm, cũng không cần bản thân phải hao tổn nội lực giúp hắn.
“Có luyện qua, thân thể của ta tự ta biết, hôm nay đã quấy rầy Quỷ đường chủ rất nhiều, bản vương cáo từ.” Âu Dương Mặc Thần vốn không thích nợ người nhân tình, càng không muốn liên lụy bất kỳ kẻ nào, vực lên thân thể suy yếu, muốn mạnh mẽ thẳng lưng cất bước.
“Âu Dương Mặc Thần, ngươi chịu thua một lần thì mất gì? Mọi việc cần gì phải liều lĩnh cả mạng sống như vậy? Mạng của ngươi là do ta cứu về, hiện tại ngươi là bệnh nhân của ta, ta không cho phép người mà ta mới chữa trị một nửa bước ra khỏi đại môn Quỷ Trung đường ảnh hưởng đến danh tiếng Quỷ La Sát của ta.” Một lần nữa Lam Lăng Nguyệt lại bị Âu Dương Mặc Thần coi thường, tim tên chết tiệt này phát triển kiểu gì vậy, thân thể sắt thép còn không chịu nổi sự đày đọa như kia, huống hồ cả người hắn lúc xanh lúc đỏ, người không ra người quỷ không ra quỷ, bước từ Quỷ Trung đường ra ngoài chẳng phải phá hỏng thanh danh Quỷ La Sát của nàng sao.
“Cần gì phải vậy? Bản thân ta hiểu rõ cơ thể của mình, năm nào ta cũng đều chống chọi vượt qua, dùng dược thật quá lãng phí, Quỷ La Sát ngươi quản hơi nhiều rồi đấy.” Khóe miệng Âu Dương Mặc Thần kéo lên một nét châm biếm gượng ép, trên đời này hắn không có người thân, mặc dù hắn không biết tại sao Quỷ La Sát lại hao hết tâm tư cứu mình, nhưng hắn có quyền lựa chọn từ chối, trừ sư phụ và tiểu ngũ, hắn không tin tưởng ai hết.
“Âu Dương Mặc Thần, mặc kệ ngươi nghĩ như nào, Quỷ La Sát ta làm tất cả chỉ vì không muốn loại bán thành phẩm ngươi hủy hoại thanh danh, ngươi ở trong băng thất ngoan ngoãn luyện tâm pháp của ngươi, ta sẽ sai người đưa cho ngươi tản nhiệt đan, chờ tới sáng mai ngươi hạ sốt, mau chóng cút đi cho ta.” Lam Lăng Nguyệt có loại cảm giác chó cắn Lã Động Tân*, dặn dò Đông Thanh, Hạ Ca trói Âu Dương Mặc Thần vẫn còn suy yếu rồi ném lên băng sàng trong mật thất rồi phân phó người đưa cho hắn tản nhiệt đan.
(Chó cắn Lã Động Tân: không phân biệt tốt xấu, không hiểu lòng người tốt.)
Do lúc này Âu Dương Mặc Thần đang trong tình trạng độc phát, hơn nữa mấy đại huyệt lại bị Lam Lăng Nguyệt đóng lại thành ra không thể thi triển võ công, hiện tại có thể nói là mặc người xâu xé, không đợi hắn lên tiếng liền bị Quỷ La Sát sai hai hộ pháp đeo mặt nạ quỷ hồ ly trói lại đưa vào băng thất, không còn đường để chọn, hắn cũng chỉ có thể nghe theo lời Quỷ La Sát uống tản nhiệt đan sau đó tập trung tinh lực luyện Quy Tức tâm pháp để điều chỉnh khí lực toàn thể.
Giải quyết xong vấn đề Âu Dương Mặc Thần, Lam Lăng Nguyệt trở về tẩm phòng, hiện tại nàng vẫn khó chịu không nguôi, nghĩ xem, tốt xấu gì nàng cũng là thánh thủ Quỷ y trên giang hồ, bao nhiêu người phải nịnh nọt lấy lòng nàng xem bệnh cho bọn chúng, không ngờ đầu óc Âu Dương Mặc Thần có vấn đề nặng như vậy, lại còn tưởng rằng nàng ấp ủ suy tính gây hại cho hắn, nếu không phải vì nể mặt sư thúc, chắc chắn sẽ để hắn độc phát rồi chết, đỡ cho Lam Lăng Nguyệt nàng phải nhìn nhiều.
“Chủ tử, ngài uống chén trà nguôi giận, ta thấy Tam vương gia không muốn liên lụy ngài nên mới nói vậy, thuộc hạ nhìn nét mặt hắn, chất độc này không thể coi thường.” Đông Thanh và Hạ Ca theo chân Lam Lăng Nguyệt tiến vào tẩm phòng, Hạ Ca vừa đưa chén trà cho Lam Lăng Nguyệt, vừa nói lên ý kiến của bản thân.
“Đi luôn theo hắn đi, thương làm cái khỉ gì, sau này ta bắt gặp ôn thần này ta sẽ vòng sang đường khác, nói tới nói lui, việc giao cho các ngươi làm thế nào rồi.” Lam Lăng Nguyệt không muốn nhắc tới bất cứ đề tài liên quan đến Âu Dương Mặc Thần, cứ nhắc tới hắn, nàng lại thấy khó chịu.
“Hồi lễ của chủ tử hai người thuộc hạ đã đưa đến, hơn nữa còn trừng trị Kiều di nương và Lam Lôi Ngạo, xem như xả giận thay cho chủ tử.” Đông Thanh bước về phía trước một bước hồi báo qua cho Lam Lăng Nguyệt tình hình nhiệm vụ hoàn thành.
“Trừng trị như nào nói cho bản đường chủ nghe thử.” Lam Lăng Nguyệt híp cặp mắt, trái lại nàng có hứng thú nghĩ đến lúc Lam Lôi Ngạo nhìn thấy hai cái rương hồi lễ sẽ có biểu hiện như nào.
“Lão tặc Lam Lôi Ngạo kia lúc nhìn thấy trong hai cái rương chất đầy đầu sợ muốn nôn ọe hết ra, thuộc hạ điểm huyệt đạo bắt ông ta phải khom lưng cúi đầu trong hai canh giờ, ông ta càng không muốn nhìn, thuộc hạ càng làm cho tầm mắt ông ta không rời khỏi hai cái rương kia nổi.” Đông Thanh miêu tả sinh động biểu cảm của Lam Lôi Ngạo lúc đó, làm cho Lam Lăng Nguyệt đang phiền muộn cũng vơi đi phần nào, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh của Lam Lôi Ngạo lúc đó, chiêu này của Đông Thanh không tệ, ông ta càng cảm thấy buồn nôn, càng để ông ta nôn tới chết.
“Chắc hẳn ngươi phải làm nhiều hơn chừng đó ha, thời gian đi lâu như vậy kia mà.” Lam Lăng Nguyệt để ý Đông Thanh nói với mình xong luôn đưa mắt nhìn qua Hạ Ca, cảm giác chắc hẳn phải bội thu được nhiều thành quả hơn thế, bóng gió mở miệng lần nữa.
“Chủ tử, ngài thật sự có cặp mắt tinh tường, mọi chuyện đều bị người nhìn ra, biết là không thể gạt được người, kỳ thực đúng là ta không chỉ dừng ở đó, ta đại náo Lam phủ, làm cho Mặc uyển gà chó không yên, còn kéo theo quan binh tới, thuộc hạ lỗ mãng, lần này hành động có chút theo cảm tính.” Đông Thanh nghe đến đoạn Lam Lăng Nguyệt hỏi dò như vậy, vội vã quỳ xuống thỉnh tội, trên đường nàng và Hạ Ca tìm cách giấu giếm, không ngờ vừa bắt đã đã lộ tẩy.
“Kéo theo quan binh tới, xem ra tình hình thật sự không nhỏ, náo loạn lớn đến mức nào, là Lam Lôi Ngạo không cẩn thận bị ngươi hành hạ đến chết, hay kiếm đi chệch đường chém chết Kiều di nương.” Lam Lăng Nguyệt không đến nỗi mất bình tĩnh, cũng không phải vì Đông Thanh nói rằng bản thân lỗ mãng mà trách tội nàng, mà là có hứng thú muốn biết nàng náo loạn lớn ở Lam phủ như thế nào.
“Chủ tử, thuộc hạ cũng muốn chệch đường kiếm làm thịt độc bà tử Kiều di nương rồi trở về lĩnh tội cũng không cảm thấy oan uổng, chẳng qua Kiều di nương kia thật quá hèn hạ, vậy mà dám âm thầm sai người gọi quan binh, thuộc hạ không thể thực hiện, nên sượt qua cổ bà ta một đường, chém đứt một lọn tóc.” Đông Thanh kể hết mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, trong lòng có chút khinh bỉ chính mình, nàng đường đường là hộ pháp Quỷ Trung đường, ấy vậy mà không thể làm thịt độc phụ vô lực chống trả, thật sự nhục nhã.
“Hành động như vậy mà dám nói là đại náo Lam phủ, một đôi tra Kiều di nương và Lam Lôi Ngạo còn sống thì không thể xưng là chuyện lớn, bất quá tính tình kích động quá mức và hành động dựa theo cảm tính chính là nhược điểm trí mạng của các ngươi, đóng cửa tĩnh tu nửa tháng xem như khiển trách dành cho các ngươi, nhớ kỹ cần phải bớt nóng vội, các ngươi vừa đại náo Lam phủ, không thích hợp xuất hiện ở Lam phủ một thời gian, nhân dịp nửa tháng này biết điều mà tĩnh tu đi.” Trong mắt Lam Lăng Nguyệt, hành động lần này của Đông Thanh cũng chỉ là chút nhạc đệm nho nhỏ, không tính là đại náo Lam phủ, xem ra mệnh của Kiều di nương đúng thật quá lớn, đợi trở về Lam phủ sẽ lại tiếp đãi bà ta, từ từ chơi đùa.
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ tĩnh tu để bình tĩnh lại tâm tình.” Sau khi Đông Thanh và Hạ Ca rời khỏi gian phòng sau khi bẩm báo và chịu phạt.