Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 37: Bốn năm sau

Editor: Junenar

“Nguyệt nhi, con đứng lại, con mau sửa lại da vi sư về như cũ ngay, bản mặt già nua của ta như vầy, nửa trắng nửa đen sao dám ra ngoài gặp người hả.” Bác Diệp vừa bất mãn rống giận, vừa phi như bay trong rừng cay nhỏ tính tóm lấy Lam Lăng Nguyệt.

“Lão đầu, người không cảm thấy như vậy rất khí phách sao? Nói thật cho người biết trong ba ngày dược phấn này sẽ bám chắc không cách nào lau chùi được.” Lam Lăng Nguyệt vừa trêu chọc trả lời Bách Diệp, vừa tăng nhanh bước chân, hư ảnh kiếm pháp hiện tại của nàng luyện được bình thường, cũng coi là trình độ trung thượng đẳng, nhưng khinh công lại vượt qua cả năm sư huynh, muốn hỏi vì sao kiếm pháp và khinh công của nàng lại có sự cách biệt lớn như vậy, đáp án chính là luyện khinh công tốt mới có thể không tốn tới một khắc đồng hồ là có thể đến chỗ Hắc Phong sư thúc lén học y thuật và độc thuật.

Nhìn Bách Diệp phía sau sắp đuổi kịp mình, Lam Lăng Nguyệt rẽ nhanh thành đường cong, từ trong tay áo phóng ra mấy thanh ngân châm nhắm thẳng dương huyệt* dưới nách Bách Diệp, Bách Diệp quá sợ hãi, tránh trái tránh phải, thổi râu trừng mắt.

(Dương huyệt: Huyệt ngứa.)

“Nguyệt nhi, rốt cuộc con theo lão đầu Hắc Phong học được bao nhiêu tà thuật rồi hả, con thành thật trả lời cho ta.” Bách Diệp vận đủ chân khí, bật người lên không vượt qua ngăn cản đường đi của Lam Lăng Nguyệt, kỳ thật ba năm trước bản thân cũng phát hiện, tiểu Nguyệt nhi luôn mân mê một ít dược hoàn cổ quái hiếm lạ, ông liền biết tiểu nha đầu này đối với y độc thiên phú hơn người, cho nên mấy năm nay ông mắt nhắm mắt mở chưa từng vạch trần, nào biết tiểu nha đầu này gần đây ngày càng trắng trợn, nhất định là Hắc Phong lão đầu sai khiến nàng, vì chỉ có ông ta mới biết dương huyệt là mệnh môn của mình.

Lam Lăng Nguyệt hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau hai bước duy trì khoảng cách với Bách Diệp, chỉ là nhìn mặt ông nửa đen nửa trắng thật sự là tức cười, nhìn sắc mặt sư phụ hẳn đã biết chuyện mình theo học y độc bên Hắc Phong sư thúc từ lâu, đã như vậy thì mình sẽ tung ra toàn bộ chiêu trò.

“Sư phụ, kỳ thực cũng không học bao nhiêu, học y thuật và độc thuật còn có một chút thuật dịch dung đơn giản, lão nhân gia ngài cũng biết con chẳng thích thú gì mấy cái kinh dịch bát quái mà.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt trưng ra nụ cười, tiến lên kéo cánh tay Bách Diệp, hùng hồn nói.

Bách Diệp liếc xéo, ý đồ muốn dùng sự lạnh lùng để che giấu suy nghĩ thật của bản thân, hừ lạnh quay mặt đi, hai tay chắp sau lưng, rất giống hình ảnh một ông lão bị ức hϊếp.

“Những điều cần nói con đã nói hết, còn làm ra vẻ

không để ý tới con, xú lão đầu. Con đi bẫy chim trĩ hoang nướng ăn.” Lam Lăng Nguyệt liếc Bách Diệp, thấy mũi chân của ông di chuyển liền biết ngay lão đầu này lại bắt đầu làm ra vẻ, không hứng thú bỏ lại một câu sau đó tung người bay lên đi bắt chim trĩ hoang đang kiếm ăn cách đó không xa.

Bách Diệp thấy mình bị mưu kế nhỏ của mình bị vạch trần, giậm chân huỳnh huỵch, quẳng đi bộ mặt già nua chủ động giảng hòa với Lam Lăng Nguyệt, thành ra cứ day dưa không dứt.

Dáng người Lam Lăng Nguyệt linh hoạt bắt hai con chim trĩ hoang chạy tán loạn trong rừng cây, sau đó dùng đánh lửa bắt đầu nướng hai con gà rừng trên cái khung giữ giữa rừng, nheo mắt nhìn ánh lửa, không thèm nhìn Bách Diệp cách đó không xa.

Nhìn một mảnh lá rụng vàng khô, Lam Lăng Nguyệt rơi vào trầm tư, đã vào thu đông, mình đến Thiên Sơn tông đã được năm năm, qua năm năm bản thân từ bé nhỏ dần trưởng thành, nàng đặt ba phần tinh lực vào võ học, bảy phần còn lại lên trình độ y độc thuật. Bởi vì khoảng cách Thiên Sơn tông phong cách Hỏa Linh quốc khá gần, hai năm gần đây Lam Lăng Nguyệt lợi dụng danh nghĩa ra ngoài tu hành thường xuyên chạy tới Hỏa Linh quốc, y thuật vốn dựa vào kinh nghiệm thực tiễn càng phong phú mới có thể đạt tới mức độ cao, sau khi ngẫm nghĩ đã lâu, nàng dùng tiền tích góp của bản thân mở ra y trạch Quỷ Trung Đường tại Hỏa Linh quốc, vốn chỉ là tùy tiện vui chơi một lúc, nhưng cùng với danh tiếng càng lúc lớn, nàng cũng thuận thế phát triển thế lực của chính mình, lập ra năm phân đường, môn đồ đệ tử cũng có gần nghìn, người trong giang hồ gọi nàng là Quỷ La Sát, chưa từng có ai nhìn thấy mặt thật của nàng, theo lời đồn nàng luôn diện một bộ yêu hồng cẩm bào cùng với chiếc mặt nạ hồ ly quỷ, lúc tâm tình tốt sẽ cướp người đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, lúc tâm tình không tốt, cho dù ném một số tiền lớn để nàng cứu mạng cũng trả lại nguyên xi.

“Nghĩ gì thế? Thịt bị con nướng cháy hết rồi.” Bách Diệp là do ngửi thấy mùi khét bốc ra từ chim trĩ hoang, cắt ngang Lam Lăng Nguyệt đang rơi vào trầm tư, cuống cuồng bước đến lật chim trĩ hoang sang mặt bên.

“A, không có gì, chỉ là cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, sư phụ người tìm hiểu về thuật dịch dung được bao nhiêu.” Lam Lăng Nguyệt ngẩn ngơ, trong giây lát nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi dò Bách Diệp đang chuyên chú nướng chim.

Trong trí nhớ lúc nàng vừa mới tiếp xúc đến thuật dịch dung trong dược điển, hết sức si mê, bởi vì nàng từng hoài nghi về dung mạo hiện tại của mình không phải thật không chỉ một lần, nên căn cứ theo ghi chép phương thuốc phá giải thuật dịch dung tự chính mình dùng thử thuốc, nhưng khuôn mặt trừ bỏ sưng đỏ do mẫn cảm còn lại tướng mạo không có gì thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn chính nàng cũng không nắm chắc, nhớ lại ký ước kiếp trước năm mười tuổi kết bạn với Công Tôn Hạ tạo nên một đoạn nghiệt duyên, mà kiếp này năm chín tuổi đã tới Thiên Sơn tông ngơ ngẩn ngẩn ngơ qua năm năm, nhưng cho dù số mệnh đi lệch quỹ đạo, dung mạo phải trời sinh mới đúng, lần theo thời điểm nàng đang tra tìm có phát hiện một tờ giấy không hoàn chỉnh bên trong dược điển có miêu tả phá nhan đan không khỏi trợn to cặp mắt.

(Phá nhan đan: thuốc phá hủy nhan sắc.)

Dược điển ghi lại dùng phá nhan đan sẽ không để lại bất cứ dấu vết thay đổi dung nhan nào, hoàn toàn tự nhiên, chỉ là trên tờ giấy không hoàn chỉnh này không đề cập đến phương pháp điều chế phá nhan đan và phương pháp phá giải, điều này làm cho Lam Lăng Nguyệt hết sức buồn phiền, về sau nàng có đi hỏi Hắc Phong sư thúc, Hắc Phong nói rằng lúc ông ấy lấy được bảo điển này đã như thế, ông cũng không hứng thú với dịch dung nên không nghiên cứu sâu.

Vừa mới giật mình, nàng chợt nhớ lần đầu tiên gặp Bách lão đầu, trong lúc vô tình Bách lão đầu đã nói mình có dung nhan vượt trội, chẳng lẽ ông ấy có nghiên cứu thuật dịch dung.

“Ta hả, không hiểu.” Bách Diệp thong thả lật qua lật lại chim trĩ trên giá nướng, chậm chạp trả lời.

“Vậy lúc trước người gặp con vì sao nói con có dung nhan vượt trội.” Lam Lăng Nguyệt tức giận trừng Bách Diệp.

“Đó là vì muốn nhận con làm đồ đệ, nhất định phải khen con chứ.” Bách Diệp có ý định nhạo báng Lam Lăng Nguyệt, ai bảo vẽ mặt ông thành cái dạng như thế này.

“Như vậy à, cái này là con bắt được, người muốn ăn thì tự mình đi bắt đi.” Lam Lăng Nguyệt đoạt lấy gà nướng đã được Bách Diệp nướng chín đang chuẩn bị ăn, không thèm để ý tới ánh mắt u oán của Bách Diệp, vừa ăn vừa đi về phía Thiên Sơn tông.

Xem ra nếu muốn cởi bỏ bí ẩn vây quanh nàng, phải trở lại nơi ban đầu, năm năm, nàng cũng rất tò mò người Lam gia khi nhìn thấy nàng lần nữa sẽ có vẻ mặt ra sao.