Edit: Thỏ
Tay Cao Dung đặt trước ngực Phùng Tầm Kha, nhiệt độ nóng bỏng từ người hắn như đang thiêu đốt cậu, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Ngay lúc Cao Dung đang rất hỗn độn, đột nhiên cơ thể bị xoay một cái, cậu còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc thì cả người đã ngồi trên bụng Phùng Tầm Kha. “Cậu…” Lời chưa nói xong, câu chữ đã bị Phùng Tầm Kha nuốt lấy. Đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi Cao Dung, vừa hung hăng vừa mãnh liệt, thẳng đến trong phòng vang lên tiếng mυ'ŧ mát của hôn môi.
Cao Dung đỏ bừng mặt, cậu không thể né tránh Phùng Tầm Kha. Tay hắn cố định sau gáy khiến cậu không giãy dụa được, chỉ có thể bị động thở hổn hển đón nhận nụ hôn hoang dại này.
Mà một tay khác của Phùng Tầm Kha lại bắt đầu mơn trớn trên eo Cao Dung, dần dần luồn vào bên trong vạt áo, sau đó càn rỡ di chuyển đến trước ngực cậu, xoa nắn.
“Phùng…” Cao Dung nghiêng mặt áp vào vai Phùng Tầm Kha, căng thẳng thở dốc.
“Hửm?” Thanh âm hắn tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, lần nữa thè lưỡi hôn mặt Cao Dung, sau đó dùng ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, lần thứ hai hôn lên môi cậu. Bàn tay vuốt ve trước ngực đối phương cũng dời xuống dưới, ‘cạch’ một tiếng, thắt lưng cũng bị rút ra. Cao Dung cảm thấy trên eo buông lỏng, ngón tay lành lạnh của Phùng Tầm Kha len vào, hắn muốn xoa du͙© vọиɠ của cậu.
Đầu Cao Dung nổ ầm một cái, nháy mắt ý thức tìm về ngay. Cậu đột ngột giữ tay Phùng Tầm Kha: “Không thể.”
Phùng Tầm Kha ngừng động tác, đôi con ngươi thẳm xanh giờ phút này càng thêm thâm trầm, như là một biển sâu không đáy. Hắn nghiêng đầu thì thầm bên tai Cao Dung: “Dung Dung, anh…” Sau đó hắn ngồi thẳng một chút, Cao Dung bởi vì sự nóng bỏng dồn dập mà trở nên căng thẳng, luống cuống. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng thứ nóng rực của Phùng Tầm Kha, cũng biết nó rõ như thế nào.
Như là sợ Cao Dung trốn tránh, Phùng Tầm Kha ôm chặt lấy Cao Dung, khàn giọng nỉ non: “Anh muốn Dung Dung, rất muốn, rất muốn…”
‘Rất muốn’ này của hắn còn mang một tầng nghĩa khác. Cao Dung cũng không thể giả vờ không biết, bởi vì Phùng Tầm Kha đã trần trụi cho thấy sự ham muốn du͙© vọиɠ của mình, điều này càng khiến Cao Dung căng thẳng hơn. Tuy rằng cậu đã đồng ý cùng Phùng Tầm Kha ở bên nhau, như người yêu, như nhân tình, nhưng đi đến bước cuối cùng cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới, không, phải nói là chưa chuẩn bị xong.
“Phùng Tầm Kha.” Cao Dung lắc đầu. “Không thể.”
“Không thể sao?” Phùng Tầm Kha cắn xương quai xanh của Cao Dung, hơi thở ấm áp phả trên người cậu như khiến hõm vai càng nóng bỏng hơn.
“Không thể.” Tay cậu luồn vào mái tóc dày gợn sóng của Phùng Tầm Kha. “Không thể.” Cậu lẩm bẩm lặp lại, không biết đang từ chối Phùng Tầm Kha hay đang nhắc nhở chính mình.
Phùng Tầm Kha đột nhiên nắm lấy tay Cao Dung: “Vậy Dung Dung giúp anh một chút.” Dứt lời, tay Cao Dung nằm trong tay hắn, Phùng Tầm Kha cầm lấy mu bàn tay cậu, khiến năm ngón tay của cậu vững vàng nắm chặt thứ nóng rẫy của hắn.
“Dung Dung, Dung Dung…” Phùng Tầm Kha cầm tay Cao Dung, bắt đầu ma sát. Cao Dung dường như cảm nhận được thứ cứng rắn trong tay, mang theo nhiệt độ nóng bỏng phả vào lòng người…
Đôi con ngươi thẳm xanh đẹp đẽ vì du͙© vọиɠ nên có chút phiếm hồng, hai loại màu sắc đan xen khiến gương mặt tuyệt mỹ của Phùng Tầm Kha càng trở nên kinh tâm động phách, quyến rũ, lẳиɠ ɭơ, khiến người ta không dứt được… Đôi mắt ấy lẳng lặng nhìn Cao Dung làm tim cậu run từng cơn. Cậu đưa một tay che mắt hắn, tay còn lại vẫn đang ma sát da^ʍ mỹ. Tựa như một bên kiềm nén bình tĩnh, một bên khác đã sớm bị mê hoặc đến phóng túng…
Dùng tay che đôi mắt kia, Cao Dung có thể cảm nhận lông mi thật dài của hắn nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay mình. Rốt cuộc Cao Dung càng ngày càng không chịu được nữa, dần dần cúi đầu xuống cọ vào cằm Phùng Tầm Kha, mong manh thở dốc.
Không biết bao lâu, bàn tay đang ôm eo Cao Dung đột nhiên siết chặt, sau đó trên tay cậu tràn đầy chất lỏng ấm áp màu trắng.
“Bắn rồi…”
Phùng Tầm Kha khàn khàn thông báo, tay hắn và tay Cao Dung vẫn không rời. Lòng bàn tay cả hai nháy mắt đều là một mảng sền sệt ẩm ướt, mang theo ái muội triền miên, dường như càng thêm kết chặt.
Cao Dung rụt bàn tay đang che mắt Phùng Tầm Kha về. Bấy giờ cậu thấy Phùng Tầm Kha cười rạng rỡ, nhìn qua thuần khiết không thôi, nhưng rõ ràng hắn vừa mới… Thật đúng là ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong’, tuy nghĩ như thế nhưng đáy lòng Cao Dung vẫn rung động. Cậu đến gần, khẽ hôn vào trán Phùng Tầm Kha. “Anh chàng xinh đẹp ơi, nếu còn lần sau nữa, e rằng mình cũng không từ chối cậu nổi.”
“Cho nên sau đó có thể ư? Dung Dung.” Phùng Tầm Kha làm nũng hôn lên môi đối phương.
Cao Dung không thẳng thắn trả lời, chỉ đẩy Phùng Tầm Kha một cái: “Trước hết để mình đứng lên.”
Phùng Tầm Kha ôm lấy eo Cao Dung, bộ dạng nếu không trả lời thì liều chết không thả. “Có phải là được không? Dung Dung?”
Cao Dung còn chư kịp nói năng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Lâm Thuần: “Mở cửa, ở đó bao lâu rồi? Ăn cơm!”
Cao Dung giật mình, cuống quýt muốn bò dậy từ người Phùng Tầm Kha nhưng chẳng hiểu vì sao hắn khăng khăng không cho cậu rời khỏi, cười đến giảo hoạt thì thầm: “Dung Dung không trả lời mình sẽ không để cậu đi.”
Giờ khắc này Cao Dung không dám dây dưa thêm nữa, vì vậy liên tục nhỏ giọng đáp: “Được, được, cậu để mình tránh ra.”
Ngược lại Phùng Tầm Kha cũng rất nghe lời, lập tức buông tay, đôi mắt đẹp càng tăng thêm ý cười, cả người tinh thần cũng phấn chấn: “Lần sau sẽ không buông tha cậu.”
Sau khi rời khỏi giường, “Mình về đây, cậu…” Nhìn Phùng Tầm Kha cười thích thú, Cao Dung cảm thấy mình đang bị hắn ta trêu đùa, rốt cuộc không nói nữa, thay vào đó đưa tay gõ trán Phùng Tầm Kha. “Quá gian manh!”
Cửa mở, tâm trạng bình tĩnh, Cao Dung đã ra khỏi phòng ngủ Phùng Tầm Kha. Nhưng mặt cậu vẫn đang nóng lên, có làm sao cũng không mất đi hai vệt hồng trên má. Phùng Tầm Kha nhìn Cao Dung bỏ chạy trối chết, chợt sờ vào vùng trán vừa bị Cao Dung gõ, phì cười.
Làm sao đây, thật muốn giờ giờ phút phút ở cạnh Dung Dung…
Thế nhưng nét cười trong đáy mắt dần tan biến, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh băng, sắc bén.
Phùng Tầm Kha bước ra phòng khách nhìn người phá đám: “Bà ngoại chưa từng gọi cháu ăn cơm, hôm nay bỗng quan tâm như vậy.” Hắn đi đến trước mặt Lâm Thuần. “Cháu rất được bà ngoại yêu thương…”
Chát!
Lâm Thuần tát vào mặt Phùng Tầm Kha, bà ta hung ác nói: “Cái tên biếи ŧɦái này!”