*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chrysanthemum
Thương Ngôn thật sự không thể nhịn được
mà xách Vân Sơ tới trù phòng, tên này chỉ toàn gây cản trở cho y và Vân Hách Liên Thiên, còn đáng ghét hơn cả Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Ban ngày y bồi Vân Hách Liên Thiên đọc sách, hắn cứ quanh quẩn bên cạnh, vậy còn chưa tính, đến buổi tối bọn họ ngủ cùng nhau, tên này cư nhiên cũng muốn chen lên giường, còn luôn miệng nói giường đủ lớn nên hắn sẽ không chiếm chỗ nhiều.
“Ngươi muốn ở lại đến khi nào?”
“Ngươi muốn đuổi ta đi sao a…” Vân Sơ bày ra bộ dáng ai oán, cúi đầu mân góc áo.
“Được rồi, đừng có mà thi triển mị thuật của ngươi lên người ta. Có khi nào hữu dụng chưa?” Thương Ngôn hoàn toàn thờ ơ đối với bộ dạng thống khổ này của Vân.
“Ai~.” Vân Sơ thấy diễn trò với Thương Ngôn vô dụng thì thay đổi biểu cảm, lại hi hi ha ha nói, “Đừng nhỏ mọn như vậy, tiếp tục thu lưu ta vài ngày thôi mà.”
“Ta nói ngươi ăn vạ ở đây là định mưu tính cái gì?”
“Tại ngươi làm thịt ăn rất ngon đó thôi.” Thương Ngôn bất đắc dĩ trợn mắt xem thường. Một yêu quái vạn năm tuổi như ngươi lại đi tranh giành miếng ăn với hai tiểu hổ, hắn không biết xấu hổ là gì sao? Nghĩ đến đây, Thương Ngôn không khỏi buồn cười. Vân Sơ vào góp vui mà giành ăn với Tiểu Tam và Tiểu Tứ, hiển nhiên sẽ bị Tiểu Tam Tiểu Tứ hung hăng đuổi đi. Chẳng qua bọn nó đều đã biến thành nhỏ xíu một đoàn như nắm tay, thế nên chỉ đành nhe răng nhếch miệng mà không làm được gì hắn. Cũng không biết có phải do Vân Hách Liên Thiên không muốn nhìn Vân Sơ khi dễ hai tiểu tử kia hay không mà pháp thuật trên người Tiểu Tam và Tiểu Tứ bỗng nhiên mất hiệu lực. Như vậy vừa đúng lúc, Tiểu Tam với thân hình khổng lồ lớn hơn Vân Sơ gấp mấy lần lập tức nhào qua, Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng đã bị cắn cổ, thiếu chút nữa là bị Tiểu Tam ăn vào bụng, Tiểu Tứ như hổ rình mồi thì chế trụ đuôi của hắn, chuẩn bị chờ Tiểu Tam cắn một ngụm rồi mình cũng vào cắn một miếng thịt.
Vân Sơ thiếu chút nữa bị dọa đến mức hồn phi phách tán. Hai tiểu nhi tử kia của Thương Ngôn, hắn còn không dám đánh bọn nó, chỉ dùng yêu lực mà ỷ lớn hϊếp nhỏ, kết quả lại là bị Tiểu Tam ngậm tới trước mặt Vân Hách Liên Thiên như hiến bảo. Trước đây Thương Ngôn bị Vân Sơ cười nhạo không ít, hiện giờ Vân Sơ lâm vào cảnh này, thấy biểu cảm kia của Thương Ngôn thì chỉ biết y lại nghĩ tới thù này, cả mặt nhất thời tái mét.
“Ngươi không cần lấy cái thân không được mấy lượng thịt kia của ngươi uy Tiểu Tam và Tiểu Tứ đâu.” Quả nhiên bị Thương Ngôn giễu cợt.
Vân Sơ hừ hừ một tiếng, âm thầm thề độc, khuya hôm nay nhất định phải phá rối chuyện tốt của bọn họ. Thương Ngôn thật sự không có nghĩa khí chút nào, bọn hắn tốt xấu gì cũng có giao tình gần vạn năm. Y và người kia mới nhận thức được vài ngày, tuy rằng phiêu lượng (xinh đẹp) đến
mức khiến người ta phải phẫn nộ, lợi hại đến mức có chút thái quá, thế nhưng cũng không nên thấy sắc quên bạn mà đuổi hắn ra khỏi cửa như thế chứ!
Thương Ngôn cầm Vân Sơ vô lại mà không có biện pháp. Kỳ thật y không phải muốn thân mật với Vân Hách Liên Thiên nên ngại hắn vướng tay vướng chân, dù sao Vân Hách Liên Thiên cũng không định ân ái với y, nhiều lắm chỉ là ôm ấp một tí; mà y sợ nếu Vân Sơ cứ tiếp tục ngốc ở đây, đến khi bụng y to ra thì…. Không phải y khó chịu khi thừa nhận là mình bị ôm, y cũng không sợ bị Vân Sơ biết được, thế nhưng y cảm thấy tự mình ưỡn ngực nói với bằng hữu rằng mình đã mang thai thì quá xấu hổ, đặc biệt là với tên Vân Sơ không có khẩu đức này, tuy rằng hắn không hề có mâu thuẫn gì đối với hài tử.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vài cái, thân ảnh xinh đẹp đến lóa mắt của Vân Hách Liên Thiên đứng ngược sáng trước môn khẩu, lên tiếng nhẹ nhàng, “Ta muốn đi ra ngoài bái phỏng bằng hữu, muốn đi cùng không?”
Thương Ngôn kinh liền định gật đầu, hai người bọn họ từ khi về lại nơi đây thì chưa từng bước ra khỏi cửa, nếu không phải nằm trên giường thì là nằm trên nhuyễn tháp, thế nhưng lại có người còn hưng phấn hơn Thương Ngôn, khẩn cấp nói: “Được được! Đi chỗ nào, đi chỗ nào?!”
Vì thế nên vốn là hai người Vân Hách Liên Thiên và y đi ra ngoài lại biến thành đội ngũ năm người. Ân, không đúng, là hai yêu hai hổ một bán thần, không một ai là người thường chân chính cả. Tiểu Tam hiện tại nửa bước cũng không rời Vân Hách Liên Thiên và Thương Ngôn, nhắm mắt theo đuôi mà đi cùng Vân Hách Liên Thiên. Tên tiểu tử này biến trở lại bình thường với thân hình khổng lồ tinh tráng cũng không chạy loạn như trước, thành thành thật thật theo sát Vân Hách Liên Thiên. Đúng vậy, một hàng bọn họ chính là chậm rì rì mà lắc lư xuống núi, không ai vận khởi pháp thuật. So với Tiểu Tam và Tiểu Tứ nhu thuận thì Vân Sơ ngược lại là kẻ không thành thật nhất, cơ hồ cả người đều dán lên Thương Ngôn, bám trên người y.
Cuối cùng Vân Sơ lại bị ánh mắt chằm chằm của Tiểu Tam và Tiểu Tứ nhìn đến mức không được tư nhiên mới leo từ trên người Thương Ngôn xuống. Ánh mắt nhìn hắn của hai tiểu tử này, rõ ràng còn thiếu tích nước miếng nữa thôi. Dĩ nhiên là bọn nó xem Vân Sơ như thực vật, muốn xông qua ăn hắn luôn cho rồi…
Một chuyến này của bọn họ quả thật vô cùng gây chú ý. Không nói đến Vân Hách Liên Thiên thanh lãnh mỹ lệ tựa như trích tiên hạ phàm, được rồi, kỳ thật hắn là bán thần; cũng không nói đến Vân Sơ minh diễm yêu nhiêu như hồ tiên chuyển thế, được rồi, người ta vốn là hồ yêu; chỉ nói đến Tiểu Tam và Tiểu Tứ, hai bạch hổ khổng lồ mà lại nối đuôi nhau ngang nhiên đi trên đường lớn thì cũng đủ gây chú ý; ngược lại Thương Ngôn thoạt nhìn thì giống “người” bình thường nhất. Còn chưa vào thành, Thương Ngôn đã lo lắng bọn họ nghênh ngang như vậy sẽ quá mức phô trương, không nghĩ tới dọc đường đi không có một ai đưa mắt nhìn bọn họ, tựa như hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của đội ngũ này, khiến cho Thương Ngôn lấy làm kỳ lạ.
Ra vậy, ngay từ đầu đã không phát hiện ra bọn họ…
Thương Ngôn nhìn sang Vân Hách Liên Thiên bên cạnh, nhất định là hắn đã ra tay. Người trên đường căn bản không nhìn thấy bọn họ, chẳng trách sao ở đây có hai vị thiên tiên mỹ nhân mà hoàn toàn không có ai quay đầu lại nhìn. Thương Ngôn không khỏi xuất thần nhìn chằm chằm chằm Vân Hách Liên Thiên. Đợi đến khi Thương Ngôn hồi thần, cảm thấy được chung quanh có chút quen thuộc, lúc này mới hoảng hốt nhớ lại, bọn họ lúc này cư nhiên đi đến “Hồng Tụ Thiêm Hương”.
Vân Hách Liên Thiên giống như khi y và Hách Liên Vân Thiên cùng đi đến đây, khinh thủ khinh cước gõ cửa, khiến cho Thương Ngôn hốt hoảng cảm thấy như mình trở về ngày đó, khi Hách Liên Vân Thiên vẫn là một phàm nhân bình thường, y cũng vẫn là một hổ yêu sầu muộn vì thiên kiếp. Hết thảy đều không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho Thương Ngôn ngẩn ngơ. Tiếp theo Thương Ngôn lại không lý giải được Vân Hách Liên Thiên đến nơi này tìm ai, là Khinh Hàn lần trước sao? Nàng cũng là bằng hữu của Vân Hách Liên Thiên…?
Ra mở cửa là một tiểu nha đầu, Thương Ngôn nhớ rõ nàng gọi là Hạnh Nhi. Hạnh Nhi kia vừa nhìn thấy Vân Hách Liên Thiên thì sửng sốt hồi lâu, “Hách Liên công tử…” Sau đó chính là vui mừng mà khóc. Vân Hách Liên Thiên gật đầu xem như ứng thanh, Hạnh Nhi dùng tay áo lau nước mắt, nâng hàng mi còn vương nước mắt, cười nói: “Tiểu thư nếu như gặp được người… Nhất định… Sẽ rất vui.” Nói xong, nước mắt cư nhiên rơi xuống, Hạnh Nhi luống cuống tay chân lau đi giọt lệ sầu.
Thương Ngôn ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy được có gì đó không đúng, định đuổi theo bước chân của Vân Hách Liên Thiên, lại bị Vân Sơ giữ chặt tay, tiến đến bên tai y, cười xấu xa mà thì thầm: “Không thể nào, các ngươi cư nhiên giữa ban ngày ban mặt mà đến thanh lâu? Hay nơi này có tình nhân của hắn? Ta thấy giống lắm a. Xem đi, nha hoàn nhà người ta mới nhìn thấy hắn đã khóc thành bộ dáng này, nhất định là vị khẩu tử
(bạn đời)
của nhà ngươi bội tình bạc nghĩa với tiểu thư nhà người ta rồi!”
Thương Ngôn trừng mắt nhìn Vân Sơ, tên này không có khi nào là đứng đắn hết! Y vung tay bỏ hắn ra, bước nhanh thêm để đuổi kịp Vân Hách Liên Thiên. Đợi đến khi Vân Hách Liên Thiên đẩy cửa phòng vào, vị thuốc Đông y xông vào mũi khiến cho Thương Ngôn phải chau mày, Vân Sơ cũng bịt kín cái mũi, khứu giác của hồ ly trước nay đều cực kỳ linh nhạy…
“Tiểu thư! Người thức dậy làm gì…
?” Hạnh Nhi thấy người không nằm trên giường mà lại đứng bên cửa sổ, không khỏi vội vàng la lên.
“Ngươi tới rồi.” Mỹ nhân mặc trọn một bộ hoa phục long trọng chỉnh tề quay đầu, mỉm cười với Vân Hách Liên Thiên từ xa, rồi xua tay với Hạnh Nhi, “Ngươi đi xuống đi.
“Này này, ngươi thấy chưa? Bị ta nói trúng rồi! Ăn mặc xinh đẹp như vậy, quả thật giống như là đặc biệt chờ đợi trượng phu đi xa nhà trở về. Bất quá, chậc, đúng là một tiểu mỹ nhân a.” Vân Sơ vui sướиɠ khi người gặp họa mà thì thầm bên tai Thương Ngôn.
Thương Ngôn lại không hề nghe vào, chỉ tập trung nhìn Khinh Hàn trước mắt. Nàng dường như có điểm gì đó không giống với lần trước gặp. Về phần nàng và Vân Hách Liên Thiên có quan hệ gì thì… y hiện tại có tư cách hỏi sao?
Khinh Hàn tựa như không phát hiện ra hai người Thương Ngôn và Vân Sơ, cũng không tiếp đón bọn hắn tiến vào, chỉ yếu ớt thỉnh Vân Hách Liên Thiên ngồi xuống, nâng khóe miệng lộ nụ cười nhàn nhạt, “Tính tính thời gian, ngươi cũng đến đây rồi.” Bản thân sau khi ngồi xuống thì tiếp tục nói, “Gần đây vẫn luôn hôn hôn trầm trầm
(đầu óc không được tỉnh táo), tựa như có vô số hình ảnh chợt hiện ra trước mắt, khi tỉnh lại thì không nhớ rõ được. Hôm nay hiếm có được dịp thanh tỉnh thì ngươi lại đến, quả thật rất đúng lúc a.”
Vân Hách Liên Thiên vẫn mang biểu cảm hờ hững vạn năm không đổi kia, liếc mắt nhìn Khinh Hàn một cái, cầm chén trà được Hạnh Nhi dâng lên, chậm rãi dùng nắp gạt nhẹ trên mặt nước trà, “Ân” một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm. Khinh Hàn cũng trầm mặc ngồi ở đối diện mà tinh tế ngắm nhìn Vân Hách Liên Thiên.
Bầu không khí quỷ dị này khiến cho ngay cả Vân Sơ suốt ngày huyên náo cũng không dám thả ra bất kỳ thanh âm nào, mới vừa muốn nói chuyện đã bị Thương Ngôn dùng ánh mắt ngăn cấm. Ngay tại lúc Vân Sơ nhịn không được mà muốn rống lên, ‘ngươi xem đi, bọn họ quả nhiên có thông da^ʍ với nhau’ thì Khinh Hàn bỗng nhiên nói một câu “Cuối cùng, ta muốn nhìn lại Vân Hải một lần.”
Vân Hách Liên Thiên cầm đĩa lót chén trà trên tay đặt xuống bàn, nước trà trong đó vẫn chưa hề được uống qua, nói một câu, “Được, ngắm Vân Hải.”
Khinh Hàn vốn vui vẻ nhưng tiếp đó lại thất vọng mà ủ rũ, “Gần nơi đây cũng không có Vân Hải có thể ngắm được.”
“Đi thôi.” Vân Hách Liên Thiên vươn tay về phía Khinh Hàn, đến khi hai người nắm lấy tay nhau thì Vân Sơ còn chưa kịp cười nhạo một câu ‘Thương Ngôn, ngươi còn dám nói không phải thông da^ʍ sao?’, thì cảnh sắc trước mắt đã đột nhiên thay đổi.
Mấy người bọn họ cư nhiên trong khoảnh khắc lại có thể đứng trên một tòa cao sơn không biết tên, phóng tầm mắt ra tận chân trời chỉ có một màu mây trắng tinh khôi, như đắm mình vào biển khơi rộng lớn, sóng mây trập trùng. Phong cao vân thấp, trong vân hải lộ ra rất nhiều kỳ phong quái thạch, lúc ẩn lúc hiện, tự hư tự thực, vân đằng vụ nhiễu, tựa như tiên cảnh chốn bồng lai khi ẩn khi hiện. Mây khói phiêu động, từng dãy núi ẩn hiện xa gần vô thường trong vân hải, tựa hồ như đang di động, khiến người ta liên tưởng đến chiếc thuyền con trôi lững lờ trên biển.
Cảnh sắc tự hải phi hải, khói sương chập chờn, núi non và mây mù như hòa vào nhau. Hình ảnh vạn thiên, sâu thẳm, thần bí, huyền diệu, mang đến cho người ta một loại tuyệt mỹ mông lung mịt mù.
“… Thật đẹp.” Khinh Hàn dang đôi tay nghênh hướng mây mù mờ ảo kia, lại tựa như muốn nhảy vào vân hải, Thương Ngôn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy nàng.
Khinh Hàn bị Thương Ngôn kéo một cái khiến cho cả người lảo đảo, Thương Ngôn ngượng ngùng lập tức buông tay. Khinh Hàn mới đầu sửng sốt rồi cũng minh bạch hảo ý của y, nói một câu cảm tạ, sau đó cũng không để ý đến y phục hoa lệ trên người mà ngồi xuống mặt đất, ôm chân ngắm nhìn tầng mây biến ảo bất định phía dưới, tươi sáng rực rỡ đến mức sinh ra mỹ cảnh mê hồn.
“Nàng…” Thương Ngôn rốt cuộc phát hiện ra Khinh Hàn có cái gì không đúng. Vừa rồi ở trong phòng y không nhận ra, vừa đi ra ngoài một cái thì y mới phát hiện sắc mặt của nàng dị thường tái nhợt, tinh khí thần cũng cực kém, quanh thân còn lượn lờ tử khí thản nhiên. Mệnh nàng quả đúng là không còn bao lâu, một chốc hồng hào sáng láng này… cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Vân Hách Liên Thiên không lên tiếng mà chỉ gật đầu, khẳng định suy nghĩ của Thương Ngôn. Thương Ngôn thoáng cái ngẩn người tại chỗ, Vân Hách Liên Thiên đặc biệt đến thăm nàng cư nhiên là để tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng…
Bên trong tầng mây đột nhiên thoát ra một đạo kim quang, sau đó chính là vạn đạo kim mang chói mắt cùng chiếu rọi, mặt trời mọc… Thế nhưng khi bọn họ rời khỏi nhà thì mặ trời đã lên cao từ sớm rồi mà, đây là do Vân Hách Liên Thiên biến ra sao? Thương Ngôn yên lặng nhìn Vân Hách Liên Thiên, lại nhìn Khinh Hàn lặng im đứng nhìn mỹ cảnh nhân gian khiến người ta phải trầm mê, chỉ cảm thấy bi thương vô hạn trào dâng trong lòng.
Vân hải lập tức được mạ lên một tầng vàng kim, mặt trời lên cao từng chút một khiến cho cả không gian bừng sáng, rực rỡ hùng tráng vô cùng. Cảnh sắc thái dương ló dạng khỏi tầng mây kinh diễm khiến cho người ta phải thở dài như vậy, thế nhưng Thương Ngôn lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức, thầm nghĩ, liệu Vân Hách Liên Thiên có vì nàng mà nghịch thiên sửa mệnh hay không?
Phong cao vân thấp