Vân Hách Liên Thiên

Chương 25: Mệnh định

Edit: Chrysanthemum

Sáng sớm khi tỉnh lại, Thương Ngôn vốn còn mê mang một trận, tiếp theo sắc mặt chuyển biến hết xanh lại trắng, hiển nhiên là do hồi tưởng lại biểu hiện của mình đêm qua. Y cư nhiên thật sự chủ động câu dẫn Hách Liên Vân Thiên, càng dọa người chính là y hấp dẫn Hách Liên Vân Thiên ăn mình; càng càng dọa người chính là trước mặt Hách Liên Vân Thiên còn thuần khiết hơn cả tiểu bạch thỏ, y còn nói cái gì… “Mau động…”, trời a, y không muốn sống rồi chăng?! Còn có càng càng càng dọa người hơn nữa chính là y, Thương Ngôn, đường đường là một đại yêu tu luyện vạn năm sắp thành đại yêu tiên, y y y cư nhiên lại ở trên giường còn không có thể lực bằng Hách Liên Vân Thiên yếu đuối… Đây làm sao có thể là chuyện y chịu đựng nổi chứ, là tổn hại nghiêm trọng đến tôn nghiêm giống đực của y đó!

Thương Ngôn đột nhiên nghĩ đến đây là Hách Liên Vân Thiên áp mình, nếu như đổi vị tí, sẽ chẳng phải là Hách Liên Vân Thiên vẫn còn thần thanh khí sảng, trong khi đó bên chủ động là y lại không còn khí lực… Nghĩ đến cái khả năng đáng sợ này, mặt Thương Ngôn nhanh chóng biến đen, phi thường nghiêm túc lo lắng bản thân không lẽ nên nhận mệnh, ngoan ngoãn để cho Hách Liên Vân Thiên ôm cả đời đó chứ…

Hách Liên Vân Thiên tỉnh lại liền thấy Thương Ngôn gối đầu lên ngực hắn, tứ chi cũng quấn trên người hắn, sắc mặt biến ảo lúc đỏ lúc trắng lại thành đen cực kỳ quỷ dị, một hồi nghiến răng nghiến lợi, một hồi lại than thở. Hách Liên Vân Thiên thấy thú vị, đưa tay sờ mặt của y, hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì, thú vị như vậy?”

Thương Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Hách Liên Vân Thiên – gia hỏa này lúc đêm qua có thể nói là ác liệt đến mức khiến người ta căm phẫn. Có đôi lúc y cũng hoài nghi, liệu Hách Liên Vân Thiên có phải là cố ý gây sức ép cho y, xem mặt xấu dọa người của y hay không? Nghĩ vậy nhưng Thương Ngôn vô lực gục đầu xuống, tiếp tục dựa vào ngực Hách Liên Vân Thiên chán nản nói: “Không có gì.”

Hách Liên Vân Thiên cười, nhìn bộ dáng buồn khổ của y, tựa như lúc trước nựng Tiểu Tam mà gãi cằm Thương Ngôn, còn hôn lên trán Thương Ngôn một cái để trấn an người trong lòng.

Thương Ngôn bị đối đãi giống như tiểu hài tử, tức giận nghiêng đầu né tránh cánh tay hắn, sau đó hung tợn cắn lấy ngón tay của Hách Liên Vân Thiên. Y cắn nhưng lại không nỡ dùng sức, trái lại còn liếʍ liếʍ ngón tay trong miệng, vì thế nên hành động mang tính trả thù nhất thời thay đổi tính chất, tràn ngập hương vị tình sắc.

Hách Liên Vân Thiên bị cắn ngón tay nhưng cũng không để ý, tay kia thì vỗ về phần lưng rắn chắc của Thương Ngôn, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không có.” Thương Ngôn ác thanh ác khí nói. Tuy rằng đêm qua nhìn như thể lực chống đỡ hết nổi, nhưng dù sao y cũng là một đại yêu, thân thể cứng cỏi lẫn khả năng hồi phục đều không giống người thường; hiện tại mặc dù thân thể còn chút mệt mỏi, nhưng phần nhiều là y thích vô lại dán trên người Hách Liên Vân Thiên không muốn đứng lên thôi. Về phần địa phương bị ma sát quá độ ngày hôm qua, có đánh chết y cũng không nói hiện tại ở nơi đó có chút sưng đau. Mà hết thảy những chứng trạng mờ ám này, chỉ cần Thương Ngôn vận chuyển yêu lực một cái là có thể khôi phục ngay. Y không chỉ không muốn dùng yêu lực để xử lý, mà y còn cố ý lưu giữ lại loạt chứng trạng sau tình sự này.

Bởi vì tất cả những thứ này đều thời thời khắc khắc nhắc nhở y, ngày hôm qua, bọn họ đã hợp hai thành một, có da thịt tương liên, Hách Liên Vân Thiên ít nhất đã tiếp nhận y rồi a. Mấy thứ đau nhức vô lực này, Thương Ngôn thậm chí còn xem như là hưởng thụ ngọt ngào.

Nghĩ đến điểm này Thương Ngôn nhất thời vui vẻ mà buông ngón tay của Hách Liên Vân Thiên ra, ngẩng đầu đi tìm đôi môi ngọt ngào tựa như mật của hắn. Hách Liên Vân Thiên cười đáp lại nụ hôn của Thương Ngôn, thuận tiện thay y kéo lại chăn đã rơi xuống, che lại đầu vai trơn bóng của y.

Một người một yêu ở trên giường không đứng đắn, dán dính lấy nhau mãi cho đến khi mặt trời mọc lên cao mới đứng dậy. Đây là thành quả của Tiểu Tam bị giam ở ngoài không ngừng cào cửa, bằng không hai người nói không chừng có thể nằm ở trên giường khanh khanh ta ta cả ngày.

“A, có cái này quên cho ngươi.” Hách Liên Vân Thiên chợt nhớ đến Chu quả ngày ấy có tổng cộng ba quả, Thương Ngôn đã dùng xong một quả, còn thừa lại hai quả còn chưa trả lại cho Thương Ngôn, vẫn luôn ở chỗ của hắn.

Thương Ngôn nhìn thấy cái hạp ngọc quen thuộc kia thì lập tức choáng váng. Cái hạp này đối với y mà nói chính là quen thuộc vô cùng, y thậm chí có thể mặc tả mỗi một cái hoa văn, bởi vì trong đoạn thời gian chờ đợi Chu quả thành thục, cái hạp này luôn được y ôm vào trong ngực mà vuốt ve hết lần này đến lần khác – đây chính là do Hách Liên Vân Thiên tự tay khắc ra.

Thứ tuyệt đối không thể xuất hiện sao lại ở trong tay Hách Liên Vân Thiên? Thương Ngôn tiếp nhận cái hạp ngọc, sau khi mở ra liền ngây người, bên trong cư nhiên lại có hai miếng Chu quả diễm hồng lẳng lặng nằm đó… Còn một quả ở đâu? Chẳng lẽ Hắc Long kia sau cầm đi một quả cư nhiên còn trả hai quả lại cho y?

“Thứ này sao lại ở chỗ của ngươi?” Thương Ngôn khẩn cấp hỏi, những ngày tháng ngọt ngào gần đây khiến y đều quên mất là mình còn mối nguy hiểm từ Thiên kiếp có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào; hoặc là y cố ý quên đi chuyện này, muốn không có chút cố kỵ nào mà cùng Hách Liên Vân Thiên một chỗ, nếu như luôn nghĩ đến đạo Thiên kiếp này, y căn bản không có dũng khí thổ lộ tiếng lòng với Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên thật sự khó hiểu trước vấn đề này của Thương Ngôn, đây không phải vốn là đồ của y hay sao? Bất quá hắn vẫn thành thật trả lời, “Ngày ấy rơi ra từ trên người ngươi.”

Thương Ngôn há miệng thở dốc, thứ này sao

lại trở về trên người mình? Hay là có liên quan đến biểu hiện kỳ quái ngày ấy của Hắc Long, chẳng những hạ thủ lưu tình với y, đưa y ra khỏi phạm vi Thiên kiếp, hắn ta cư nhiên còn để Chu quả lai cho y? Đây là vì sao…

“Bên trong vốn có mấy miếng Chu quả?” Thương Ngôn hỏi, vội vàng bỏ thêm một câu, “Ta không phải nghi ngờ ngươi.”

“Ba miếng, còn một miếng đã đút cho ngươi ăn trị thương.”

Thương Ngôn ngạc nhiên, Hắc Long kia cư nhiên không hề lấy quả nào, thiếu một quả cũng là do y ăn. Chẳng trách sao ngày ấy y bị thương nặng như vậy, Hách Liên Vân Thiên vận có thể cứu một mạng của y về… Bất quá bản lĩnh của hắn trong mấy ngày qua cũng rất không tồi.

Không nghi hoặc bao lâu, Thương Ngôn đã bị hưng phấn kế tiếp thay thế. Còn thừa lại hai quả, nói cách khác một quả cho y dùng để đối phó Thiên kiếp, còn lại một quả, y vẫn luôn buồn rầu không biết đi tìm Trúc Cơ đan ở nơi nào để kéo dài tuổi thọ của Hách Liên Vân Thiên, không ngờ tới lại có sẵn thứ này, đúng lúc có thể cho Hách Liên Vân Thiên ăn.

“Một quả này ngươi mau ăn đi.” Thương Ngôn vội vàng muốn cho Hách Liên Vân Thiên ăn Chu quả kia.

Hách Liên Vân Thiên ngẩn người lắc đầu, “Này cho ta ăn lại lãng phí…”

“Nói bậy!” Thương Ngôn thấy hắn không chịu ăn thì muốn khuyên nữa, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “A, là ta hồ đồ, trước tiên nên tìm lão Đại Ô Quy kia luyện thành đan dược rồi để ngươi ăn, hiệu quả rất tốt.” Thương Ngôn hận không thể lập tức kéo Hách Liên Vân Thiên đi Đông Hải tìm lão Ô Quy kia luyện đan.

Hách Liên Vân Thiên giữ chặt Thương Ngôn đang phấn khích, nói: “Ta không phải có ý này, ý của ta là thứ này đối với ta mà nói không có tác dụng, ta ăn vào cũng không thể kéo dài tuổi thọ…” Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên biết ý tưởng của Thương Ngôn, bản thân cùng lắm chỉ có trăm năm sinh mệnh, Thương Ngôn nếu như thích mình, dĩ nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp mình trường thọ. Không ai có thể trơ mắt nhìn người trong lòng ở trước mặt mình già yếu tử vong, trong khi sinh mệnh của bản thân lại gần như vĩnh hằng.

“Sao lại vô dụng được? Chu quả này chính là một trong linh thảo Trúc Cơ tốt nhất, sao lại vô dụng được?” Thương Ngôn sợ Hách Liên Vân Thiên không rõ, vội vàng giải thích cho hắn.

Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn thành ra dạng này, thật sự không đành lòng đả kích y. Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên bình tĩnh khác thường thì cũng dừng giải thích, khớp xương trên bàn tay nắm lấy tay Hách Liên Vân Thiên đều trở nên trắng bệch, y có một loại dự cảm phi thường bất hảo…

“Ta đã từng nói với ngươi rồi đi, trước kia ta có gặp được một vị tiên nhân nghe nói phi thường lợi hại trên Tiên giới, hắn nói cùng ta có duyên, tặng cho ta mảnh ngọc bích này, còn dạy ta pháp thuật phong ấn yêu lực kia.”

Thương Ngôn gật đầu, đúng là hắn đã từng nói.

“Hắn nói thấy ta có tâm linh trong sáng, quả thực đúng là trời sinh để tu tiên, còn nói hắn không có người nào kế thừa y bát (*) của mình, cũng không cần câu nệ lễ nghi sư đồ, định dạy ta phương pháp tu luyện đắc đạo, thế nhưng… ”

(*) Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau.

“Nhưng mà cái gì?” Thương Ngôn vội vã hỏi.

“Nhưng mà cơ thể của ta không thể dung chứa chút linh khí thiên địa nào… Dù cho tốc độ hấp thu của ta hơn trăm ngàn năm cũng khó được một lần hưởng ngộ.

Thương Ngôn ngây người, này có nghĩa là… Hách Liên Vân Thiên nhất định chỉ là phàm nhân, tuyệt đối không có khả năng tu luyện thành tiên, hưởng thụ sinh mệnh cơ hồ vô hạn. Nói cách khác sau khi Hách Liên Vân Thiên trăm tuổi, bọn họ nhất định sẽ… Sinh tử cách biệt.

“Điều này không có khả năng, tại sao lại có thể như vậy!” Mặc dù tư chất có bình thường thì chẳng qua tốc độ tu luyện chậm một chút, thế nhưng cơ thể không có cách nào dung chứa linh khí thiên địa liền đồng nghĩa với không thể thay đổi thân thể phàm thai này, cả đời chỉ là phàm nhân.

“Linh thảo tiên đan này bất quá càng có nhiều linh khí mà thôi, người thường ăn vào hữu dụng, nhưng đối với ta mà nói cũng vô dụng.”

“Không có khả năng! Không phải ngươi có thể sử dụng pháp thuật kia sao?” Thương Ngôn hoảng loạn không muốn tin vào sự thật này.

Hách Liên Vân Thiên cũng không tiếp tục giải thích, đạo lý này Thương Ngôn hiển nhiên minh bạch, hắn chỉ là nương vào mảnh ngọc bích thi triển mà thôi, tựa như người thường chỉ cần pháp chú chính xác cũng có thể sử dụng đạo phù, không cần phải có tu vi cao thâm, Hách Liên Vân Thiên cũng là đạo lý này.

Thương Ngôn trầm mặc, ái nhân đã định sẵn là sẽ sớm mất đi, y còn can đảm để yêu sao? Lý trí nói cho y biết, nên nhân lúc còn chưa thích Hách Liên Vân Thiên mà sớm rời đi, như vậy chờ đến ngày Hách Liên Vân Thiên trăm tuổi y mới không chết tâm hao mòn. Thế nhưng y đã thích rồi, liệu có thể nói không thích liền không thích nữa sao, nếu như thích có thể sử dụng lý trí để cân nhắc lợi hại, như vậy còn có thể là thích sao?

Mặc kệ hắn là ai, có thân phận gì, chẳng qua vì hắn là Hách Liên Vân Thiên mà thích. Y chỉ là thích người tên Hách Liên Vân Thiên này mà thôi, không có bất kỳ tiền đề nào, trái tim vạn năm tịch mịch của y rốt cuộc rung động, bản thân chỉ bởi kết thúc đã định sẵn mà buông bỏ sao?

Hách Liên Vân Thiên im lặng nhìn thần sắc Thương Ngôn biển đổi, cảm xúc trong lòng càng không ngừng giẫy dụa. Có lẽ… có lẽ ngày hôm qua hắn không nên cùng Thương Ngôn giao hoan, lúc trước nên trực tiếp cự tuyệt mới đúng. Hôm qua hai người mới vừa ngọt ngào giao triền, hôm nay liền nói sự thật tàn khốc như thế cho y biết.

Hắn cũng không phải cố ý, sự tình vị tiên nhân ấy cách đây quá lâu, hắn lại chưa từng có ý nghĩ gì đối với việc trở thành tiên nhân. Trăm năm ngắn ngủi hảo hảo thể vị nhân sinh, hắn không cần từ một người tịch mịch đến gần như vĩnh viễn, đi hưởng thụ sinh mệnh vĩnh hằng tịch mịch đến chết của tiên nhân, cho nên đối với việc không thể tu tiên hán hoàn toàn không đặt nặng trong lòng, đã sớm quên từ lâu, nếu không phải hôm nay Thương Ngôn nhắc tới việc muốn cho hắn dùng Chu quả thì hắn căn bản sẽ không nhớ đến…

Hách Liên Vân Thiên nhẹ nhàng thở dài, chờ đợi Thương Ngôn nói lời từ biệt. Rốt cuộc vẫn là nhân yêu thù đồ, nhất định không có kết quả. Hắn suy cho cùng cũng là bị ngày tháng tươi đẹp có y làm bạn hấp dẫn, thế nên mới nhất thời chịu không được tịch mịch.