Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 45

“Ngươi nói rất đúng, cái tên này nghe cũng hay, chúng ta năm nay phải nhưỡng ra thật nhiều rượu nho màu đỏ nữa mới được. Năm ngoái bởi vì đem nho xanh và nho chín ủ cùng nhau cho nên mới khiến rượu biến thành màu trắng, năm nay nhất định phải để chúng chuyển hết về màu tím rồi mới hái đem ủ rượu.” – Dương Dật vui vẻ nói, hắn hoàn toàn không chú ý đến việc mình đang bị Trần Tĩnh ăn đậu hũ.

“Được, tất cả đều nghe theo ngươi.” – Trần Tĩnh một tay không ngừng bóp mông Dương Dật, một tay thì không nặng không nhẹ xoa xoa eo hắn.

“A… Trần Tĩnh, ngươi đang làm gì đó.” – Dương Dật của chúng ta rút cuộc cũng phát hiện ra tình trạng của mình.

“Có làm gì đâu, chỉ là giúp ngươi xoa bóp cho thoải mái thôi mà.” – thời điểm Dương Dật quay lại hỏi y, mặt Trần Tĩnh tỉnh bơ, mặt không đỏ, khí không suyễn đáp.

“Ừ… thoải mái.” – Dương Dật bị Trần Tĩnh nắn một cái lập tức kêu lên. Không đúng, hắn rõ ràng là phải nói rõ chuyện Trần Tĩnh nhân lúc mình không để ý mà ăn đậu hũ kia mà, người này càng ngày càng nhiều ý xấu, lại còn dám chuyển lực chú ý của hắn.

“Đáng ghét, không cho phép ngươi lại đánh trống lảng.” – Dương Dật ngồi dậy đẩy ngã Trần Tĩnh trên miệng vẫn còn mang ý cười, sáp lại hôn xuống. Rất nhanh trên ngực y đã dính đầy nước miếng của hắn, một đêm xuân sắc cứ vậy mà bắt đầu.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì ca nhi của ca ca Trần Tĩnh muốn đi qua thị trấn cho nên y quyết định mang Dương Dật và hài tử lên thị trấn xem một chút, nhân tiện đi hỏi chuyện học hành cho Tiểu Bảo luôn.

“A Tĩnh, chúng ta dẫn theo cả tiểu ca nhi sao?” – Dương Dật hỏi.

“Dĩ nhiên là đưa theo rồi. Đã vài ngày Tần đại ca không nhìn thấy bọn chúng, hẳn là huynh ấy nhớ lắm.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Trần Tĩnh đánh xe, chưa đầy một khắc đã đến thị trấn, thời điểm xe ngựa vừa mới dừng lại, Dương Dật lập tức nhảy xuống. Cái mông của hắn vừa khỏi bây giờ đã lại nở hoa.

“Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi đến rồi. Tiểu Bảo mau lại đây để Tần thúc thúc ôm một cái.” – Tần Huy vừa thấy Trần Tĩnh đánh xe đến trước cửa Mãn Nguyệt lâu thì lập tức kêu lên.

“Tần thúc thúc, Tiểu Bảo nhớ thúc thúc muốn chết!!!” – Tiểu Bảo vừa được Trần Tĩnh ôm xuống khỏi xe đã nhào vào lòng Tần Huy.

Tiểu ca nhi đâu rồi? Mau ôm bọn chúng vào phòng đi.” – Tần Huy quay sang nói với Dương Dật và Trần Tĩnh, cả hai người lớn đều đến thì chắc chắn hai đứa nhỏ cũng sẽ đi cùng.

“Các ngươi hôm nay đến thật đúng lúc, vị trắc quân của Trịnh tướng quân kia sắp đến, có lẽ tối nay sẽ ở lại nơi này. Hai người các ngươi qua nhìn một chút vị ca nhi may mắn kia không chừng cũng có thể hưởng được chút vận khí.” – Tần Huy vừa cười vừa nói với Trần Tĩnh. Cái xưng hô “ca nhi may mắn” cũng chẳng biết là do ai truyền ra, kết quả là tất cả mọi người đều dùng để gọi vị trắc quân ấy.

“Thật vậy sao? Ta cũng muốn đi xem thử một cái.” – Dương Dật cao hứng nói, hắn biết ca ca của Trần Tĩnh chính là vị tướng quân kia cho nên cũng coi như là bọn họ có họ hàng với nhau, cũng nên xem thử một chút xem bộ dạng dài ngắn thế nào.

“Vẫn còn sớm lắm, ta muốn mang Tiểu Bảo đi ra phố dạo, mua cho nó xâu kẹo hồ lô, các ngươi cứ đưa tiểu ca nhi vào phòng trước đi.” – Tần Huy sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân An và Quân Hạo rồi mới đưa Tiểu Bảo ra phố. Hôm nay vốn dĩ hắn định đến thăm bọn chúng, thật không ngờ là bọn Trần Tĩnh lại đem chúng tới chơi trước.

Tần Huy ôm Tiểu Bảo đi lên phố. Tiểu Bảo tuy rằng rất thích được ôm, nhưng mà bây giờ nó đã là ca ca rồi, cha và a mỗ đều phải ôm hai đệ đệ. Cũng may là vẫn còn Tần thúc thúc ôm nó, Tiểu Bảo vì thế mà cảm thấy rất vui.

“Tiểu Bảo, ngươi muốn mua cái gì?” – Tần Huy chỉ vào mấy chỗ bán đồ ăn vặt trên đường, có kẹo mạch nha, mứt quả, kẹo hình nhân, còn có cả chong chóng và diều đủ loại màu sắc. Bởi vì mùa xuân đến cho nên trên đường càng lúc càng náo nhiệt.

“Tần thúc thúc, Tiểu Bảo muốn chong chóng, còn có cả kẹo hình nhân kia nữa, nhìn có vẻ ăn rất ngon.” – Nhóc Béo lập tức chỉ vào một sạp hàng bán kẹo hình nhân, lão bá bán kẹo tay cầm một cái thìa, nước đường theo thìa chảy xuống, rất nhanh trên bàn liền xuất hiện một con chim phượng vô cùng sống động.

“Được được, chúng ta mua một cái kẹo hình nhân, lại mua thêm một cái chong chóng cho Tiểu Bảo.” – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo đã mập lên không ít hướng sạp bán kẹo hình nhân đi đến.

Tiểu Bảo một tay cầm kẹp, một tay cầm chong chóng cao hứng chạy trở về, Tần Huy thấy vậy cũng vội càng chạy theo nó, sợ nó không để ý đường đi lại đυ.ng vào tường.

“Tiểu Bảo, mau nhìn đường, mắt để đi đâu đấy!” – Tần Huy vội càng chạy đến kéo tay nó lại, thật sự là hù chết hắn, suýt chút nữa là bị người ta đυ.ng vào rồi.

“Thực xin lỗi, tiểu gia hỏa không sao chứ.” – Một hán tử suýt chút đυ.ng vào Tiểu Bảo lập tức ngồi xổm xuống hỏi thăm.

“Thúc thúc, ta không sao.” – Tiểu Bảo nhu thuận đáp, tuy rằng nó bị dọa sợ kêu to một tiếng nhưng thực ra không có bị đυ.ng vào.

“Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi là người lớn thì phải trông chừng hài tử cho tốt chứ, đường phố đông đúc thế này sao lại để nó chạy lung tung như vậy.” – Vị đại hán kia vừa rồi cũng bị dọa kêu to một tiếng, thiếu chút nữa là đứa nhỏ này bị y đυ.ng ngã rồi. Y cũng rất thích những hài tử nhỏ nhỏ non nớt thế này cho nên tuyệt đối không muốn làm chúng bị thương.

“Đúng là ta không trông chừng nó tốt.” – Tần Huy cẩn thận đánh giá vị đại hán trước mặt, cái mũi rất cao, con ngươi nhạt màu, đường nét trên khuôn mặt vô cùng thâm thúy, trên trán lại còn cột một sợi dây lụa màu đen, vừa nhìn qua đã biết y là con lai giữa Tây Lương và Nam Nhạc, chỉ có điều không biết một người như vậy sao lại đến nơi này.

“Vị huynh đệ này, quán rượu của ta ở ngay phía trước, nếu như ngươi không ngại có thể đến ngồi một chút.” – Tần Huy nói, hắn đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú với người Tây Lương này.

Người này vừa nghe thì sững lại, suy nghĩ một lúc mới nhẹ gật đầu đi theo Tần Huy đến Mãn Nguyệt lâu. Kỳ thực y không biết phải đi nơi nào, nếu như có chỗ có thể thu lưu y thì thật tốt.

“Thúc thúc, ngươi tên gì?” – Tiểu Bảo ghé vào bên vai Tần Huy hỏi.

“Ta gọi là A Lặc.” – A Lặc vừa cười vừa nói. Y không có họ, chỉ có tên, a mỗ y là người Nam Nhạc, còn cha lại là người Tây Lương. Tại vì lúc trước bị đuổi đi cho nên ngay cả họ cũng không có, y nhớ a mỗ mình họ Ninh, cho nên từ đó trở đi y gọi mình là Ninh Lặc.

“Chào A Lặc thúc thúc.” – Tiểu Bảo cười rộ lên, hai cái lúm đồng tiền lún xuống thật sâu.

“Chào Tiểu Bảo.” – Hài tử lúc nào cũng đáng yêu như vậy, nếu như y cũng có một hài tử thì thật tốt.

Hai người rất nhanh đã đến Mãn Nguyệt lâu, Tần Huy đem Tiểu Bảo đặt xuống đất, nó lập tức vui vẻ chạy vào trong phòng.

Trần Tĩnh và Dương Dật lúc này đang thương lượng chút việc, bọn họ định chiều nay sẽ nhờ Tần Huy trông chừng hai tiểu ca nhi rồi mang Tiểu Bảo đến học đường gặp lão sư, đợi thêm một thời gian nữa là có thể nhập học.

“Đứa nhỏ kia không phải con ngươi sao?” – A Lặc hỏi, y cực kỳ yêu thích đứa nhỏ Tiểu Bảo thông minh kia.

“Đó là con của hai đệ đệ ta, tiểu tử kia cứ mua đồ chơi cho nó là rất nghe lời, đúng là tinh quái vô cùng ấy.” – Tần Huy nhìn chằm chằm A Lặc vừa cười vừa nói. A Lặc hình như là hơi nóng thì phải, hắn thấy trên mặt y nhuộm một tầng hồng sắc, còn mang theo ít mồ hôi khiến ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh.

“Tiểu Bảo, ngươi đúng là không biết xấu hổ, còn không chịu đi cám ơn Tần thúc thúc mau.” – Dương Dật thấy Tiểu Bảo một tay cầm kẹo, một tay cầm chong chóng đang liếʍ kẹo đến hoan hoan hỉ hỉ nói.

“Cha, Tiểu Bảo hình như quên mất rồi.” – Tiểu gia hỏa đột nhiên nhớ ra.

Dương Dật thấy thằng nhỏ hai chân ngắn ngắn chạy ra ngoài đoán chắc là nó muốn đi nói cám ơn rồi.

“A Lặc, ngươi nếu muốn thì cứ ở lại trong quán hỗ trợ, người qua lại trấn này trao đổi hàng hóa cũng càng ngày càng nhiều, ta định xây thêm tầng lầu cho quán, lúc đó chỗ này cũng có thể trở thành khách *** luôn.” – Tần Huy nói với A Lặc.

“Tốt qua, vừa hay ta cũng đang muốn tìm việc làm.” – A Lặc sảng khoái đáp ứng.

Đúng lúc này trên đường đột nhiên trở nên yên tĩnh, nguyên lai là xe chở vị trắc quân của Trịnh tướng quân đến rồi. Người trên đường ai cũng tò mò không biết rút cuộc vị ca nhi này là người thế nào mà có thể vào được cửa nhà tướng quân ở Thượng Kinh.

“Dương Dật, Trần Tĩnh, mau tới đây xem.” – Tần Huy thấy cả hai người vẫn còn ở trong phòng hắn liền hướng về phía phòng kêu lên.

“Trần Tĩnh, ngươi mau đi đi, ta trông chừng tiểu ca nhi là được rồi.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh, hắn biết nhất định là y muốn đi xem.

“Ta đi một lúc sẽ trở lại.” – Trần Tĩnh nói xong đi vào một gian phòng trong quán rượu, ở chỗ này có thể quan sát được rõ ràng.

Đối diện với quán rượu là khách ***, Trần Tĩnh vừa ngồi xuống uống được ngụm trà thì nhìn thấy một ca nhi từ trong xe ngựa bước ra. Người kia được người hầu đỡ đi vào trong khách ***, có một hài tử mập mạp cũng được người ta ôm theo vào. Trần Tĩnh thấy đứa nhỏ kia khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào thì không còn lo lắng nữa, hài tử của ca ca y có lẽ rất khỏe mạnh.

“Dương Dật, ngươi cũng mang Tiểu Bảo đi xem đi, ca nhi kia lớn lên cũng khá xinh đẹp, tiểu ca nhi cứ để đó ta trông cho.” – Tần Huy cảm thấy ca nhi kia so ra kém Dương Dật một chút, nhưng mà cũng coi như là một mỹ nhân hiếm có, người mà Trịnh tướng quân nhìn trúng quả nhiên không kém.

Dương Dật cũng rất muốn đi xem thử xem lão bà của ca ca Trần Tĩnh bộ dạng dài ngắn thế nào, kỳ thực trong lòng hắn vẫn luôn lo sợ Trần Tĩnh sẽ rời đi. Nếu bây giờ y quay về phủ tướng quân, thì hắn sẽ chẳng có cách nào lại nhìn thấy Trần Tĩnh nữa.

“Cha, ta cũng muốn đi xem, ta cũng đi nữa.” – Tiểu Bảo lập tức đi theo.

Dương Dật ôm Tiểu Bảo đi ra, Trần Tĩnh vốn muốn quay trở về thì nhìn thấy Dương Dật và Tiểu Bảo cho nên cũng không vội, y đoán chắc là Tần đại ca nói hắn ra, nếu không Dương Dật nhất định sẽ không để tiểu ca nhi lại một mình.

“Tiểu Bảo, ngươi nói người kia chính là ca nhi của Trịnh tướng quân đúng không.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo đứng cạnh một cái sạp hàng bán nút buộc, nơi này cách khách *** không xa, có thể thấy rõ ràng người đang ngồi nghỉ bên trong.

“Cha, nhất định chính là người mặc quần áo trắng đó đó.” – Tiểu Bảo nhìn về phía thúc thúc xinh đẹp phất phất tay nói.

“Hài tử nhà ngươi thông minh thật đấy, vị kia đúng là trắc quân của tướng quân, lớn lên đúng là tuấn tú.” – Người bán hàng rong vừa cười vừa nói, cho đến khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Dương Dật thì nhất thời đỏ mặt. Hán tử này so với vị kia chỉ hơn chứ không kém, hắn chưa từng nghĩ rằng một hán tử lại có thể xinh đẹp như vậy.

Dương Dật cảm thấy người mặc nguyệt sam kia đúng là rất tuấn tú, so với Trương Tú Nhi mà hắn từng gặp trước kia còn xinh đẹp hơn, khó trách đại ca của Trần Tĩnh lại thích y như vậy, quả thực là không sai.

“Lấy cái này đi.” – Dương Dật sau khi nhìn xong ca nhi kia thì chọn một quả cầu lục giác mua cho Tiểu Bảo, bên trên còn buộc rất nhiều nút kết, tin rằng hai tiểu ca nhi trong nhà cũng sẽ thích quả cầu nhỏ dễ thương này.

Lúc trả tiền Dương Dật còn cười với người bán hàng một cái rồi mới dẫn Tiểu Bảo về.

“A Bình, ngươi nói đứa bé kia trông rất giống tướng quân sao?” – Ngụy Nhu hỏi.

“Thiếu gia, ngươi cảm thấy giống là được.” – Người tên A Bình kia nhẹ đáp.

Buổi chiều, thời điểm tiểu ca nhi ngủ, Trần Tĩnh và Dương Dật đưa Tiểu Bảo đến học đường, bọn họ muốn dẫn Tiểu Bảo đi bái kiến tiên sinh dạy học để sau này nó đến học đường cũng thuận lợi hơn.

Đi đến trường học duy nhất trong trấn, nơi này là học đường mà một vị tri phủ đã cáo lão hồi hương mở, không biết là đã được bao nhiêu năm, chỉ biết hiện tại đây là một học đường vô cùng tốt, có không ít nhà giàu trong trấn dẫn con đến đây gửi gắm.

Trần Tĩnh mang theo hài tử đi vào, y dúi vào tay lão nhân gia xem cửa một khối bạc vụn, cách đây vài ngày y cũng đã tới rồi, hiện tại chỉ cần đem tiểu gia hỏa này đến cho tiên sinh dạy học nhìn chút là được.

“Thường tiên sinh, đây chính là hài tử nhà ta, đã bốn tuổi rồi. Mấy ngày trước đã cho nó tập viết trên bàn cát, phu quân ta dạy nó mấy chữ, nó đều học rất tốt.” – Trần Tĩnh nói với Thường tiên sinh, vị này chính là lão sư chuyên dạy hài tử viết chữ, cũng là người hiện tại đang tuyển học trò.

“Hài tử tới đây, ngươi tên là gì?” – Thường tiên sinh ôn hòa nói với Tiểu Bảo.

“Ta nhũ danh gọi là Tiểu Bảo, đại danh là Dương Hạo Thành.” – Tiểu Bảo nhu thuận đi đến trước mặt Thường tiên sinh, nó nhớ rõ, cha và a mỗ đã dặn nếu như tiên sinh có hỏi tên thì phải nói đại danh, không thể nói nhũ danh.

“Dương Hạo Thành sao, trên thị trấn họ Dương rất ít, các ngươi là người Dương gia ở Trần gia thôn đấy ư?” – Thường tiên sinh hỏi.

Trước kia Dương Tuấn cùng với ông đều là dạy học ở nơi này, tính ra thì tình cảm của bọn họ so với bằng hữu còn tốt hơn, đáng tiếc về sau ông lại rời đi, đến lúc trở lại thì Dương Tuấn đã qua đời rồi, ở nơi này họ Dương đúng là rất ít.

“Đúng vậy tiên sinh. Trước kia nhà chúng ta ở Trần gia thôn, năm nay bởi vì thuận tiện cho hài tử đi học cho nên đã chuyển nhà, muốn nó đi học gần hơn một chút.” – Trần Tĩnh nói.

“Vậy ngươi chính là Dương Dật rồi?” – Thường tiên sinh nhìn về phía Dương Dật.

“Tiên sinh biết ta?” – Dương Dật vừa cười vừa nói, hắn không biết vị Thường tiên sinh này.

“Là ngươi thì tốt rồi. Trước kia ta cùng với cha ngươi ở nơi này dạy học, về sau ta lên kinh thi, mặc dù không có thi đậu nhưng cũng có lăn lộn vài năm. Sau này khi trở về thì lại nghe nói cha ngươi đã sớm qua đời, để lại một đứa bé là ngươi. Yên tâm đi, đứa nhỏ Tiểu Bảo này ta nhất định sẽ giúp các ngươi chăm sóc thật tốt.” – Thường tiên sinh phi thường cao hứng nói.

“Vậy phải đa tạ Thường tiên sinh rồi.” – Dương Dật đáp.

“Cái gì mà tiên với sinh, sau này cứ gọi thúc thúc đi, gọi thúc thúc là được.” – Thường Huy vừa cười vừa nói.

“Vâng, Thường thúc thúc.” – Dương Dật lập tức kêu một tiếng.

“Được rồi, các ngươi đưa Tiểu Bảo đến lúc nào cũng được, ta bây giờ còn có khóa dạy, ta tin là mấy đứa nhỏ học cùng Tiểu Bảo cũng sẽ thích nó thôi.” – Thường Huy nói xong cười ha hả xoa xoa đầu Tiểu Bảo, đứa nhỏ đáng yêu lại hiểu chuyện thế này ai mà không thích được chứ.

Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo cùng với Dương Dật rời khỏi học đường, chỉ một lúc đã về đến Mãn Nguyệt lâu. Bởi vì Tiểu Bảo vẫn còn muốn đi chơi thêm một lúc, mà Trần Tĩnh thì lại lo lắng Tần Huy trông chừng không được hai đứa nhỏ cho nên về trước, để cho Dương Dật dẫn Tiểu Bảo về sau.

“Cha, ngươi xem con diều kia kìa, ngươi nói nó có thể bay lên đến trời được không?” – Tiểu gia hỏa lôi kéo cánh tay Dương Dật kêu lên.

“Đương nhiên là có thể rồi, Tiểu Bảo có muốn không? Nhà chúng ta ở ngay đường lớn, hay là cha mua một cái để Tiểu Bảo chơi nhé.” – Dương Dật buồn cười đáp, nhóc con này giờ muốn thứ gì cũng đã biết quanh co xin khéo rồi, thật là rất thông minh.

Mua lấy một con diều bươm bướm rực rỡ sắc màu mà tiểu hài tử vẫn yêu thích, Dương Dật quay sang gọi Tiểu Bảo đang cắn kẹo hồ lô.

“Tiểu Bảo, đừng chạy lung tung nữa, mau tới đây, cha muốn mua ít đậu nành.” – Dương Dật cầm một bao kẹo mạch nha, tay kia lại cầm diều, mấy ngày nay Trần Tĩnh đi tìm mua đậu nành mà không gặp, nhác thấy có người đang bán cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua, đã rất lâu rồi nhà bọn họ không có sữa đậu để uống.

Tiểu Bảo nghe được tiếng kêu của Dương Dật thì nhanh chóng chạy qua.

“Trả cho lão bá nhiều hơn hai mươi đồng, lão bá giúp ta mang chúng đến Mãn Nguyệt lâu cách đây không xa nhé.” – Dương Dật thấy Tiểu Bảo đã chạy về phía mình thì xoay người lại đưa tiền cho lão hán nói.

“Được được, không có vấn đề gì.” – Lão hán rất vui vẻ đáp ứng, thật không ngờ bây giờ lại còn còn người chịu mua đậu nành. Có số tiền này ông có thể mua hai miếng thuốc dán cho bạn già của mình được rồi. Vỗn dĩ ban đầu ông còn sợ không ai thèm mua, dù sao hiện tại cỏ xanh cũng đã mọc tốt, làm gì có ai dùng thứ này cho dê bò ăn nữa chứ.

“Tiểu Bảo, sao còn chưa có về đây?” – Dương Dật đem túi tiền bỏ vào trong ngực, gọi nhưng mãi chẳng nghe thấy Tiểu Bảo đáp lại. Lập tức hắn quay đầu lại tìm thân ảnh nhỏ bé mập mạp kia.

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, ngươi đâu rồi? Đừng có trốn nữa, mau đi ra đi, ngươi muốn hù chết cha sao, Tiểu Bảo!!!” – Dương Dật hoảng hốt kêu to.

“Lão bá, ngài có nhìn thấy đứa nhỏ mập mạp vừa rồi cầm xâu kẹo hồ lô, mặc cái áo ba lỗ nhỏ phía sau ta không?” – Dương Dật níu chặt lấy lão bá bán đậu nành hỏi.

Lão hán lắc đầu, vừa rồi đúng là ông có nhìn thấy đứa bé đó chạy qua đây, nhưng về lúc sau kiểm tiền cho nên không để ý nữa, sao nháy mắt mà hài tử đã biến mất rồi?

“Vừa nãy nó còn chạy về phía này, sao thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu cả.” – Lão hán lắp bắp nói.

Dương Dật vừa nghe xong lời này, đồ đạc trong tay toàn bộ đều rơi trên mặt đất, rõ ràng đang là mùa xuân tiết trời ấm áp mà toàn thân hắn lại rét lạnh, toàn bộ khí lực trong người dường như đã bị rút đi hết. Con của hắn, Tiểu Bảo của hắn không thấy đâu nữa, lại còn chỉ thoáng một khắc ngắn ngủi, chẳng lẽ…

A Lặc vừa ra ngoài thì nhìn thấy Dương Dật bộ dáng bối rối hốt hoảng, gặp ai cũng hỏi, chẳng biết lý do vì sao, chỉ thấy hắn giống như là sắp khóc vậy. Không biêt có chuyện gì xảy ra rồi, đứa nhỏ Tiểu Bảo kia sao lại không ở cùng một chỗ với Dương Dật?

Lảm nhảm: Bởi vì đã vài hôm ko post cho nên hôm nay post luôn hai chương, ha ha.

Mọi người đã đoán đc A Lặc là ai chưa. Còn có cả Tiểu Bảo đã bị ai bắt cóc nữa:))

Kẹo hình nhân

Diều bum búm (bươm bướm)