Nói xong, lại trợn mắt nhìn tiểu phá hoại ở trong ngực Phương Thê rất đắc ý một cái.
Thằng nhóc này cứ giảo hoạt như vậy, lớn lên nhất định không phải đồ tốt.
Này này, đây là con trai anh đó.
"Mẹ, Hiên Hiên thật biết điều, mẹ không cần bỏ lại Hiên Hiên."
Doãn Văn Hiên ôm Phương Thê, một bộ khéo léo.
Phương Thê ôm bé, dịu dàng nói: "Mẹ dĩ nhiên sẽ không bỏ lại Hiên Hiên."
Bé vội vàng ở trên mặt hôn Phương Thê một cái, khờ dại nói: "Hiên Hiên yêu mẹ nhất."
Thằng nhóc này chính là đang bán manh a bán manh (tận lực ra vẻ đáng yêu).
Doãn Văn Trụ rất tức giận, nó tuyệt đối là cố ý.
Anh làm sao lại sinh thằng nhóc này ra?
"Thê Thê, anh cũng yêu em nhất."
Vì vậy người khác cũng học một đứa trẻ bắt đầu bán manh.
Phương Thê nhìn hai khuôn mặt giống nhau, vẻ mặt lại giống, không khỏi bật cười.
Hai cha con này thiệt là.
Nhưng cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Sự hạnh phúc của người một nhà ở chung một chỗ.
Chỉ là Tiểu Lạc Lạc bị anh hai đón đi Italy chơi, bằng không người một nhà ở chung một chỗ, vẫn luôn rất ấm áp.
Tiểu Dạ rời đi cũng bảy năm rồi.
Tiểu Lạc Lạc nói muốn anh hai, cho nên phải đi Italy gặp Tiểu Dạ rồi.
"Mẹ."
"Thê Thê."
Hai tiếng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ Phương Thê.
Tâm tình cô rất tốt, rất hạnh phúc, vì vậy cúi đầu hôn lên mỗi khuôn mặt một cái.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====
Phương Thê đi nhà trẻ đón con trai tan học về nhà, trong tay lại đang cầm một đống đồ.
Thím Vương cười nói: "Hôm nay, tiểu thiếu gia lại nhận được nhiều quà tặng như vậy à."
"Dạ." Phương Thê nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Văn Hiên nói.
Tiểu Hiên rất giống Doãn Văn Trụ, lớn lên lại là một yêu nghiệt nữa a.
Bây giờ ở nhà trẻ, cũng đã có loại xu thế này.
"Con trai, chính là dính hào quang của cha, bằng không sao có thể được hoan nghênh như vậy." Doãn Văn Trụ đi tới, trợn mắt nhìn Doãn Văn Hiên một cái mới nói, vừa cười đem Phương Thê kéo vào trong ngực: "Thê Thê, đã về?"
"Mẹ, con biết, cha cũng rất được hoan nghênh, lần trước đi đón con, cô giáo con vẫn còn rất thích cha đấy."
Doãn Văn Hiên nói với vẻ ngây thơ, thật ra thì căn bản là cố ý.
"Thê Thê, anh chỉ yêu mình em." Doãn Văn Trụ vươn vươn quả đấm về phía Doãn Văn Hiên, lại ôm bà xã nhà mình nịnh nọt.
"Mẹ, con cũng chỉ yêu mình mẹ." Tiểu Hiên cũng thề son sắt.
Thím Vương nhìn một nhà ba người, không khỏi nở nụ cười.
Bây giờ, bọn họ hạnh phúc như vậy thật tốt.
"Hừ."
Hai cha con nhìn thoáng qua nhau, lại đồng thời hừ nói, liền vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, khiến Phương Thê cùng Thím Vương cũng rất muốn cười.
"Được rồi, Trụ, làm sao anh lại luôn chấp nhặt cùng tiểu Hiên." Phương Thê ngắt tay Doãn Văn Trụ cười nói.
"Mẹ, ôm."
Doãn Văn Hiên dù sao cũng là trẻ con,
dựa trên tuổi chiếm ưu thế rất lớn, cho nên bé rất đắc ý, Doãn Văn Trụ rất buồn bực.
"Con trai, con cũng sáu tuổi rồi, còn phải người ôm, xấu hổ không." Doãn Văn Trụ chết ôm Phương Thê không cho cô rời đi.
"Trụ."
Phương Thê quay đầu nhìn anh một cái, Doãn Văn Trụ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông cô ra.
Không có cách, bà xã lớn nhất.
Phương Thê rời đi Doãn Văn Trụ, ôm lấy Doãn Văn Hiên: "Tiểu Hiên, cũng phải yêu ba biết không?"
Mặc dù có lúc xem bọn họ cãi vả rất vui, nhưng Phương Thê cũng sợ quan hệ giữa bọn họ không tốt.
"Mẹ, con sẽ yêu cha."
Bé ở
trước mặt Phương Thê luôn khôn khéo nhất.
"Trụ, anh xem tiểu Hiên so với anh còn khôn hơn."
Phương Thê là cố ý nói như vậy, ai kêu người khác nhỏ mọn, ngay cả dấm con mình cũng ăn.
"Thê Thê, em thiên vị." Doãn Văn Trụ bày ra mặt dáng vẻ ủy khuất nói.
Phương Thê cảm thấy chơi thật vui, đưa thay sờ sờ đầu của anh: "Ngoan."
Người này ở trước mặt cô, luôn ra vẻ trẻ con.
Nếu để cho người ngoài thấy anh như vậy, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.
Ai sẽ nghĩ tới Doãn Văn Trụ ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, ở nhà sẽ là cái bộ dáng này.
Nhưng đây mới là chân thật anh, chỉ ở trước mặt cô bày ra chính anh.
Phương Thê nghĩ tới đây, đáy lòng lại nổi lên một hồi ngọt ngào.
Thật ra thì có lúc, thiên đường và địa ngục thực sự chỉ cách một đường.
Nếu như ban đầu, cô không quay đầu lại, như vậy đến cuối cùng có lẽ thật có thể quên, cũng sẽ không hạnh phúc như thế.
"Mẹ, cha."
Ngay vào lúc này, cửa truyền đến một tiếng kêu.
Phương Thê và Doãn Văn Trụ ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Đồ Lạc đứng ở cửa, bên cạnh còn một người thiếu niên.
"Còn có Tiểu Hiên Hiên, nhớ chị không?"
Tư Đồ Lạc lại lên trước một bước, nhéo gương mặt của Doãn Văn Hiên.
"Nhớ." Doãn Văn Hiên nói với vẻ ủy khuất.
Có lúc bé rất sợ người chị này.
Bé có nhiều tâm tư, nhưng thật ra thì mẹ bọn họ cũng đều biết đi.
Nhưng người khác nhìn chị ba chính là một cô bé nhỏ khéo léo, nhưng bé cảm thấy chị ba căn bản là so với bé còn tồn nhiều tâm tư hơn.
Cho nên chỉ có thể nói chị ba so với bé thành công hơn.
"Lạc Lạc."
Phương Thê vui vẻ kêu một tiếng, lại đem tầm mắt dời đến trên người thiếu niên kia, có chút chần chờ nói: "Tiểu Dạ?"
Dù sao bảy năm không thấy, bé cũng không phải là đứa bé lúc trước rồi, bây giờ dáng người cũng cao hơn cô rồi.
"Mẹ."
Tư Đồ Dạ kêu một tiếng, bên trong hơn mấy phần chững chạc.
Mặc dù chỉ là mười lăm tuổi thiếu niên, nhưng khí thế trên người đã khiến người khác không thể bỏ qua.
"Thật sự là Tiểu Dạ."
Phương Thê ôm Tiểu Hiên đi tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tư Đồ Dạ, mới gật đầu một cái nói: "Ừ, Tiểu Dạ về là tốt rồi."
Mấy năm này, thật ra thì anh hai cũng sẽ nói chuyện của Tiểu Dạ cho cô biết.
Tiểu Dạ rất thông minh, cũng rất lợi hại.
"Đúng vậy a, Lạc Lạc mang anh hai về, người một nhà chúng ta rốt cuộc có thể đoàn tụ."
Tư Đồ Lạc đưa tay kéo tay Tư Đồ Dạ, cười nói.
Bây giờ Tư Đồ Lạc đã sớm không phải cái đứa bé đáng yêu đó rồi, bây giờ bé đã chín tuổi rồi nên gọi là tiểu mỹ nữ.
"Ừ, người một nhà đoàn tụ." Phương Thê cũng vui vẻ nói.
Chỉ có Doãn Văn Trụ hơi buồn bực.
Lại về một người cùng anh giành bà xã.
Bây giờ thằng nhóc này cũng đã lớn như vậy rồi.
Nhưng bà xã của anh dĩ nhiên do anh tới bảo vệ.
"Tiểu Dạ, về sau không đi nữa phải không?" Phương Thê hỏi Tư Đồ Dạ.
Tư Đồ Dạ gật đầu một cái: "Ở chỗ này ở một thời gian ngắn, con cũng nhớ mẹ."
Mặc dù bảy năm không thấy, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con cũng không lạnh nhạt.
Có lẽ có ít thứ, thật sự sẽ không theo thời gian mà biến mất.
Phương Thê đã từng cực kỳ rõ ràng thể nghiệm qua.
Có đôi khi, xem như cố ý quên lãng, cũng không thể quên được.
Nghĩ tới đây, Phương Thê quay đầu lại nhìn về Doãn Văn Trụ, khóe miệng khẽ giơ lên, tách ra
một nụ cười sáng lạn.
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê cười đến rực rỡ như vậy, tâm tình cũng không khỏi khá hơn.
Thật ra thì chỉ cần Thê Thê vui vẻ, anh làm sao cũng được.
Anh đương nhiên không phải thật sự cảm thấy Doãn Văn Hiên phiền, chẳng qua là thích loại hình thức chung đυ.ng này.
Tư Đồ Lạc cùng Tư Đồ Dạ quay về, anh dĩ nhiên rất vui.
Thế giới hai người mặc dù không cô đơn, nhưng có nhiều người ở chung một chỗ, kia hạnh phúc cũng sẽ càng thêm phong phú.
Anh đi tới bên ngườ Phương Thê i, đưa tay ôm cô, sau đó cười nói: "Lạc Lạc, Tiểu Dạ, hoan nghênh quay về."
"Cha, Lạc Lạc rất nhớ cha đó."
Tư Đồ Lạc buông lỏng tay Tư Đồ Dạ ra, đi tới bên người Doãn Văn Trụ, kéo tay anh.
"Ừ, cha cũng biết Lạc Lạc ngoan nhất, không giống thằng nhóc hư kia."
Lúc Doãn Văn Trụ khen ngợi Tư Đồ Lạc, vẫn không quên tổn hại Doãn Văn Hiên một cái.
"Tiểu Hiên Hiên, có phải lại khi dễ cha không?" Tư Đồ Lạc lại nhéo mặt của Doãn Văn Hiên, cười híp mắt nói.
"Chị ba, em không có." Thật ra thì ở nhà này, Doãn Văn Hiên sợ nhất là cô chị này, dĩ nhiên thích nhất là mẹ, ghét nhất là cha.
"Thật không có?"
"Tuyệt đối không có."
Hai chị em một hỏi một đáp ở một bên.
Phương Thê và Doãn Văn Trụ ở bên cạnh cười nhìn hai bé.
Tư Đồ Dạ dựa ở cạnh cửa, nhìn một hình ảnh ấm áp, khóe môi cũng cong lên.
Đây chính là hạnh phúc.
【 hết 】