Sau khi tới nước Pháp, bọn họ mới biết tính tình của người bác sĩ này có chút lạ, người phải thuận mắt ông mới trị.
Chỉ là ở dưới cơ duyên xảo hợp, bọn họ đã cứu một phụ nữ có thai ngã nhào ở ven đường, bảo vệ đứa con của bọn họ.
Mà người phụ nữ có thai đó vừa vặn là vợ của bác sĩ này.
Vốn cho rằng bày tỏ cảm tạ thôi, ông lại đáp ứng trị liệu mắt cho Doãn Văn Trụ.
"Chúng tôi cũng là nhấc tay chi lao."
Phương Thê cười nói, có lẽ đây cũng là ý trời đi.
"Vậy tôi đi trước, có rãnh rỗi tới nhà tôi chơi."
Bác sĩ nói xong liền rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người Doãn Văn Trụ cùng Phương Thê.
Doãn Văn Trụ đứng dậy, đưa tay ôm Phương Thê vào lòng.
"Thê Thê, anh muốn nhìn em thật kỹ, đem phần không nhìn thấy của ba năm qua đều bù lại."
Phương Thê cười chỉ vào l*иg ngực Doãn Văn Trụ: "Vậy buổi tối anh cũng không cần ngủ, có phải vẫn nhìn chằm chằm vào em không?"
"Ừ, đề nghị này không tệ, anh sẽ suy tính xem một chút."
Doãn Văn Trụ gật gật đầu nói làm như có thật.
"Ngu ngốc, anh phải chú ý nghỉ ngơi."
Cô cũng không quên chuyện bác sĩ giao phó.
"Ừ, vậy có chút chuyện, Thê Thê vậy thì em làm thay sao?"
Doãn Văn Trụ lại gần Phương Thê, hỏi mang theo vài phần mập mờ.
Phương Thê chợt nghĩ tới điều gì, lập tức đỏ mặt, đưa tay liền đẩy Doãn Văn Trụ ra: "Anh không đứng đắn như vậy nữa, em không để ý tới anh."
"Thê Thê, em nghĩ đi đâu rồi?"
Doãn Văn Trụ vô tội nhìn Phương Thê.
"Anh chỉ nói là một ít chuyện trong sinh hoạt, ví dụ như nấu cơm."
Phương Thê cảm thấy anh chính là cố ý, rõ ràng nói mập mờ như vậy, mới sẽ không chỉ những thứ chuyện đơn giản kia.
Sau một khắc, tiếng Doãn Văn Trụ lại vang lên.
"Thê Thê, chẳng lẽ em cho rằng chuyện ở trên giường sao? Thê Thê, em háo sắc quá, nhưng anh thích."
Doãn Văn Trụ lại đem Phương Thê kéo vào lòng, hôn một cái lên gương mặt cô cười nói.
"Hơn nữa anh thích Thê Thê nhiệt tình, cho nên Thê Thê em có thể đối với anh ——"
Lời nói tiếp theo, Doãn Văn Trụ không nói thêm gì nữa, nhưng Phương Thê cũng hiểu được anh muốn nói gì.