Bởi vì là ở trong nước lần đầu tiên mở buổi trình diễn thời trang, cho nên Phương Thê cực kỳ coi trọng.
Mặc dù trong lòng quyết định mặt đối mặt nói rõ ràng với Doãn Văn Trụ, nhưng bởi vì bản thảo thiết kế, còn phải chuẩn bị một ít chuyện về buổi họp báo, cho nên cũng không có thời gian để đi.
Sau lại nghĩ thầm dứt khoát liền để sau khi buổi trình diễn kết thúc.
Vì vậy chuẩn bị hơn mười mấy ngày,
buổi trình diễn thời trang lần đầu tiên ở trong nước của Phương Thê cuối cùng cũng bắt đầu.
Nơi diễn ra là hội quán lớn nhất của Thành phố C, người mẫu cũng là Abel tìm một chút người nổi tiếng trong nước, thậm chí còn tuyên bố nói có khách quý thần bí.
Mà khách quý này ngay cả Phương Thê cũng không cho biết, Abel nói này yêu cầu của vị khách quý này.
Nhưng người đó nhất định có thể khiến buổi trình diễn thời trang này càng nổi tiếng hơn.
"Thê Thê, bụng em đau quá."
Lúc đi xe tới hội quán, Tô Tiểu Mạt ngồi ở ghế sau, mặt buồn bã nói.
"Tiểu Mạt, bây giờ không thể hối hận."
Phương Thê nhếch môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Nhưng bụng em thực sự rất đau."
Bộ quần áo này thực mất mặt, cô không cần sắm vai loli, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, cô muốn làm Ngự Tả (trái ngược với loli, như: chín chắn, phải có thực lực, đủ mạnh mẽ,…), muốn làm nữ vương.
Thế nhưng dáng người lại không cao.
"Dì vừa nói qua đau bụng rồi."
Tiểu Dạ ở một bên tiết lộ không chút lưu tình.
Tô Tiểu Mạt một thanh ôm cổ Tiểu Dạ, cười híp mắt nói: "Thê Thê, em đột nhiên có một ý rất tốt, chị xem Tiểu Dạ xinh đẹp như vậy, không giả thành cô bé thật là đáng tiếc, chị không cảm thấy em và tiểu Lạc Lạc chệnh lệch số tuổi rất nhiều sao? Thêm một Tiểu Dạ thì vừa vặn."
"Tiểu Mạt, ý tưởng này của em nếu sớm nói, chị nghĩ chị sẽ xem xét."
Phương Thê mang theo chút tiếc nuối nói, "Nhưng bây giờ, đã không có thời gian làm quần áo cho Tiểu Dạ."
"Mẹ."
Tiểu Dạ uất ức kêu lên.
Nhưng thật may là người đàn bà kia lúc này mới nghĩ ra cái chủ ý này.
"Thê Thê, chị không phải cảm thấy như vậy rất mất mặt sao?"
Tô Tiểu Mạt kéo kéo trên người bộ quần áo rất thục nữ này, nói không được tự nhiên.
Cô chưa bao giờ mặc qua quần áo như thế, ngay cả váy cũng rất ít mặc.
"Tiểu Mạt, có nhiều người muốn mình nhìn trẻ hơn, em đây chính là vốn có."
Đoạn thời gian trước nghe chuyện của Tiểu Mạt, Phương Thê biết trong lòng của cô thật ra thì không vui như vậy, cho nên có lúc cũng làm một ít chuyện, hi vọng cô tạm thời có thể quên đi một ít chuyện đã qua.
"Coi như giúp đỡ chị."
Không phải thật sự không tìm được người đến thay thế.
Chẳng qua là ở giây phút quan trọng, Cô hi vọng em ấy có thể đứng bên cạnh cô.
Anh hai không có thời gian, nhưng nói nhất định quan sát toàn bộ hành trình, sáng sớm còn đưa quà tặng tới.
Khiến Phương Thê cảm động một hồi.
Cô vốn cũng nghĩ qua, có nên gọi điện cho Doãn Văn Trụ không?
Nhưng sau nghĩ lại, anh nếu có tâm, nhất định sẽ biết.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, anh luôn đến, không đến gần, nhưng vẫn đứng ở nơi đó.
Dường như cái phần cường thế và bá đạo lúc đầu toàn bộ cũng bị anh thu lại.
"Thê Thê đã nói như vậy, em chỉ có thể chấp nhận."
Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc bốn người Phương Thê tới hội quán, Abel đã sớm ở ngoài cửa chờ đợi, vừa thấy bọn họ, liền tiến lên đón.
"Đại Tiểu Thư, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ thời gian tới liền bắt đầu."
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ, Abel, anh vất vả rồi."
Abel làm việc vô cùng cẩn thận, Phương Thê cũng rất yên tâm.
Anh mang theo bọn họ đi vào phía hậu đài, một chút người mẫu đã thay xong quần áo từ lâu.
"Các vị, đây chính là nhà thiết kế của SUNSHINE, sau này nếu còn có buổi trình diễn khác, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn."
Abel hướng các vị người mẫu vỗ tay một cái, nói với vẻ mặt tươi cười.
"Chào mọi người, lần này đa tạ các vị tới cổ vũ."
Phương Thê mỉm cười nói, tầm mắt lại dừng lại ở một người trong đó.
Mặc dù cô không đi quan tâm tới giới người mẫu, nhưng là người phụ nữ kia cô lại biết đến.
Người mẫu nổi tiếng nhất trong nước- Sue, thậm chí ở trên quốc tế cũng có độ nổi tiếng riêng.
Cô bình thường yêu cầu rất cao, không dễ mời tới.
Abel đã từng nhắc qua cô ta, còn nói anh đã mời nhưng bị từ chối rồi.
Như vậy bây giờ cô ta vì sao lại ở nơi này?
Abel tựa hồ chú ý tới sự nghi ngờ của Phương Thê, thấp giọng nói: "Đại Tiểu Thư, ngày hôm qua Sue đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói là chấp nhận lời mời của chúng ta."
"Ừ."
Phương Thê nghĩ, như vậy cũng tốt, có thể vì SUNSHINE nổi tiếng thêm một chút.
Mà về tuyên truyền, còn có truyền thông muốn mời gì đó, những thứ này Phương Thê cũng không thế nào đi hiểu, nhưng Cô biết Abel nhất định sẽ làm được tốt hơn.
Công ty chi nhanh của tập đoàn RT ở Thành phố C không tính là lớn nhất, nhưng tập đoàn RT dù sao cũng nổi tiếng trên thế giới.
Các người mẫu bình thường cũng rất kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng dựa vào người nâng đỡ mới có thể nổi tiếng.
Đối với người có thân phận địa vị, thái độ của các cô vẫn là rất khách sáo.
Vốn Phương Thê trong ngành thiết kế thời trang ở Italy đã có tên tuổi, vả lại họ chú ý tới Abel đối với cô cung kính.
Cho nên Phương Thê chào hỏi, họ cũng rất nhiệt tình đáp lại.
Trong lúc này, chỉ có Sue ngồi ở chỗ đó, rất là kiêu ngạo.
Phương Thê nghĩ, ngôi sao nổi tiếng nói chung đều kiêu ngạo vậy, cũng không còn để ý gì.
Tô Tiểu Mạt ở một bên lại bĩu môi, hừ nói: "Thật ra thì bộ dáng cũng chả có gì đặc biệt."
Chẳng qua là dáng người đẹp một chút.
Dĩ nhiên về dáng người, tuyệt đối là chỗ đau của Tô Tiểu Mạt.
"Tiểu Mạt."
Phương Thê cúi đầu kêu một tiếng.
Cô không muốn vào lúc này gây ra chuyện gì.
"Em hiểu mà."
Tô Tiểu Mạt cũng hiểu, vì đây là buổi họp báo rất quan trọng của Phương Thê, cho nên cô sẽ tùy tâm sở dục như bình thường nữa.
Phương Thê cũng ở một bên quan sát những người mẫu khác.
Cô nghĩ, có lẽ từ trong đây cô sẽ chọn được người đúng ý, lần sau tiếp tục hợp tác.
Thật ra thì quần áo của cô, cũng không phải tất cả mọi người mặc ra loại cảm giác đó.
Nhưng nếu như nhất định tìm loại cảm giác đó, người mẫu cũng không thể tùy tiện chọn.
Cho nên Phương Thê cũng không cố ý theo đuổi cái loại hiệu quả đó.
Chỉ là trong lúc này ngược lại có một người khiến cô rất vừa ý, cô cùng những người đó lên tiếng chào sau mới lui qua một bên.
"Abel, cô người mẫu kia là ai?"
Phương Thê thoáng chỉ chỉ cô gái ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha.
Cô bây giờ rất an tĩnh, nhưng mới vừa rồi cô ấy cười lên, chính là cho Phương Thê cảm giác như ánh mặt trời.
"Đại Tiểu Thư, cô có phải cảm thấy người mẫu đó không được không?"
Abel lật lật tài liệu, giải thích: "Lúc tôi đi công ty kinh tế người mẫu VV, có người cố ý đề cử cô ấy với tôi. Tôi thấy cô ấy không có danh tiếng gì, muốn từ chối. Nhưng người đề cử cô ấy là một trưởng phòng của công ty VV, tôi cũng không thể không nể mặt người ta. Nếu như Đại Tiểu Thư cho rằng không hợp, tôi lập tức ——"
Abel lời nói còn chưa nói xong, Phương Thê lại cười cười nói: "Không phải, anh hiểu lầm, tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp."
Chuyện tình của làng Giải Trí, Phương Thê cũng không rõ ràng.
Nhưng có vài người có thể nổi tiếng có lẽ phải trả giá rất cao, mà có vài người không nổi tiếng cũng không phải là cô ta không có thực lực đó.
Có một số việc, không cách nào nói rõ ràng.
"Ý của Đại tiểu thư là ——"
Abel lên tiếng dò hỏi.
Phương Thê cười cười, "Abel, anh không phải nói cô ấy không nổi tiếng sao? Vậy nếu như chúng ta vào lúc này muốn cô ấy làm người mẫu độc quyền cho công ty chúng ta, nói vậy cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa sẽ làm cô ấy cảm thấy chúng ta đối với cô có ơn tri ngộ. Nếu đã muốn mở rộng công ty, đương nhiên muốn làm ra hiệu quả và lợi ích lớn nhất. Abel, anh hiểu, đúng không?"