Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 25: 121 – 125

董 đổng:

Mình tra thì nó bảo là viết tắt của “Đổng sự” (ủy viên ban giám đốc/ quản lý) hoặc ‘Đổng sự trưởng’(tổng giám đốc). Kiệt tử

gọi Bạch tiên sinh là ‘Đổng sự’ và ‘Bạch đổng’ chẳng nhẽ Bạch tiên sinh chỉ là quản lý

???? Hay là Tổng giám đốc/ Chủ tịch

??? Mình cứ để Chủ tịch cho to đã

:3 Đang hỏi thêm, nếu sai sót mình sẽ sửa chữa.

Lắm câu gõ mà thấy sến súa

Lần này tung hàng dài nhé

(〜 ̄▽ ̄)〜

121.

Bởi có Bạch tiên sinh nên không ai dám đến thăm bệnh Trịnh Hòa, cậu cảm thấy thật nhàm chán.

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa nói.

“Ừm?” Bạch tiên sinh đang đọc tạp chí, nhẹ nhàng hỏi cậu.

“Em chán quá…”

“À.” Bạch tiên sinh lật trang.

Một lát sau.

Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh…”

Bạch tiên sinh đương nghiên cứu bình nước muối Trịnh Hòa đang truyền, nghe thế hỏi: “Sao?”

“Em chán chết mất…”

Bạch tiên sinh cũng nói: “Ừm, chán thật.”

Lại một lát sau.

Trịnh Hòa mở miệng: “Bạch tiên sinh…”

Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Trịnh Hòa, nheo mắt: “Trịnh Hòa, tôi cảm thấy, nếu tình nhân bắt đầu gây phiền phức, chỉ có hai khả năng: một là muốn chia tay, hai là ‘phát tình’.”

Mặt Trịnh Hòa xanh mét.

Bạch tiên sinh nở nụ cười: “Đúng rồi, bởi vì em phải quay phim, cũng hai tháng rồi chúng ta không được ‘vui vẻ’ nhỉ?”

Trịnh Hòa túm chặt lấy chăn, che trước ngực: “Bạch, Bạch tiên sinh, bình tĩnh! Đây là bệnh viện.”

Bạch tiên sinh cởϊ áσ khoác, vắt lên sofa: “Tôi rất bình tĩnh. Đây là bệnh viện nên mới im lặng, không có người tới làm phiền, phải không?”

“Nhưng… nhưng chút nữa y tá sẽ đến!”

Bạch tiên sinh lật Trịnh Hòa xuống, cởϊ qυầи cậu ra. Trịnh Hòa vội vàng buông chăn, hai tay túm chặt lấy quần. Hai người giằng co, cái quần liền toạc một cái, lộ cái mông căng tròn.

Bạch tiên sinh đè tay xuống, vỗ vỗ, cười tủm tỉm: “Bảo bối, em đẹp thật.”

Trịnh Hòa đan tay thành hình chữ thập, miệng lải nhải: thằng nhỏ của Bạch tiên sinh bị hỏng, Bạch tiên sinh bị yếu thận, abc, xyz….

Bạch tiên sinh hỏi: “Em đang nói gì thế

?” Nói rồi, tay ông mò qua nhéo mông Trịnh Hòa một cái.

Trịnh Hòa sợ đến cứng họng.

Bạch tiên sinh quét Trịnh Hòa một lượt, buông tay ra, nói: “Nhìn em sợ đến mức này, đáng yêu thật.”

Trịnh Hòa khóc không ra nước mắt.

121.

Kiệt tử đến đưa văn kiện, thấy Trịnh Hòa ỉu xìu thì giật mình: “Ồ, sao thế? Bị ngài ấy dằn vặt gì à?”

Trịnh Hòa không thèm để ý, cứ rúc vào chăn.

Bạch tiên sinh cười khẽ, một tay dịu dàng vỗ lưng Trịnh Hòa, quả là rất từ ái, khung cảnh này chỉ còn thiếu một khúc hát ru.

Kiệt tử vẫn gào to: “Chủ tịch, ngài như thế là không được, Trịnh Hòa yếu ớt thế, cưỡi ngựa thôi cũng vào bệnh viện rồi, sao ngài nỡ để cậu ấy phải chịu áp lực tinh thần chứ?”

Bạch tiên sinh ngẩng đầu, liếc Kiệt tử một cái, hỏi: “Có việc?”

Kiệt tử vẫy văn kiện phấp phới.

Bạch tiên sinh gật đầu nói: “Để đó đi.”

Kiệt tử nói: “Tang Bắc bảo cần dùng gấp, ngài ký đi, tôi còn phải đưa về nữa mà.”

Bạch tiên sinh mỉm cười: “Cậu thích trừ tiền lương hay tăng ca?”

Kiệt tử nói: “Tôi cho rằng, một vị chủ tịch ‘bình thường’ sẽ không vì chuyện cỏn con này mà làm khó nhân viên, tôi là chính quy mà.”

Bạch tiên sinh vỗ tay nói: “ Cậu may lắm đấy, tôi nằm trong số ‘không bình thường’ hiếm hoi kia.”

Kiệt tử do dự, hỏi: “Ông chủ, ngài bắt tôi tăng ca thật sao? Ngày kỉ niệm kết hôn của tôi với Minh Minh sắp đến rồi.”

Bạch tiên sinh nói: “Tôi đếm tới ba, nếu tôi còn thấy cậu trong phòng bệnh, tôi sẽ yêu cầu Trần Minh tăng ca, cậu được nghỉ, thế nào?”

Vừa đếm tới hai, Kiệt tử đã lao ra khỏi phòng bệnh.

Bạch tiên sinh xoa đầu Trịnh Hòa nói: “Thời buổi này cái gì cũng khó khăn, em nhìn đám nhân viên của tôi đấy, khó bảo thế, cứ như em là tốt, vừa ngoan vừa tri kỷ.”

123.

Đạo diễn Vương càng nghĩ càng thấy đắc tội Thành thiếu quả không tốt, ông bảo phó đạo diễn lo chuyện ở trường quay, tự mình lái xe đến bệnh viện. Vất vả lắm mới tìm thấy phòng bệnh của Trịnh Hòa thì bị chăn bởi mấy vệ sĩ mặc âu phục.

“Xin hỏi, ngài là ai?”

Đạo diễn giật mình, mãi một lúc sau mới đáp: “À… Tôi là đạo diễn, họ Vương. Người bệnh bên trong là Trịnh Hòa phải không?”

Trần Minh gật gật đầu, lùi nửa bước, nói: “Mời ngài.”

Đạo diễn Vương tim đập thình thịch bước vào phòng bệnh, vừa liếc mắt liền thấy Bạch tiên sinh.

Ông giật mình sửng sốt. Ông vẫn biết đến thanh danh của Bạch Ân nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, không ngờ lại thấy trong tình huống này, lại nhớ tới cách vào đoàn làm phim ‘bất thường’ của Trịnh Hòa liền hiểu ra mọi chuyện.

“Chủ tịch Bạch, chào ngài, chào ngài!” Đạo diễn Vương vươn tay.

Bạch tiên sinh quay đầu, liếc đạo diễn một cái, chỉ nở nụ cười coi như đáp lại, không bắt tay.

Đạo diễn Vương ngại ngùng rụt tay lại, chuyển qua nói với Trịnh Hòa: “Trịnh Hòa, đã khá hơn chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Nhìn gương mặt không vui của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa chợt thấy hâm mộ đạo diễn Vương, nhân tiện nói: “Bác sĩ bảo không còn đáng lo nữa, nghỉ ngơi mấy ngày là được, ba ngày sau có thể xuất viện.”

“À, à.” Đạo diễn hỏi xong, không tìm được đề tài nào thích hợp liền đờ người đứng đó.

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng dịch chăn cho Trịnh Hòa, không hề để ý đến đạo diễn đang lé mắt nhìn qua. Đạo diễn Vương càng ngày càng thấy giật mình.

Loại người như Bạch Ân, đám trong giới vẫn luôn ngậm miệng kín bưng, không đề cập đến, dù không quen nhưng mơ hồ vẫn nhận thấy được thế lực.

Trịnh Hòa bị đạo diễn Vương nhìn cho sởn tóc gáy, đấu tranh một hồi mới hỏi: “Đạo diễn, còn việc gì sao?”

“À, tôi đến thăm cậu mà.”

“Bên đoàn làm phim là ngài đại diện sao, không cần lo, tôi không sao.”

“Không sao, tôi…” Đạo diễn Vương còn định nói đôi lời nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch tiên sinh quét đến. Bạch tiên sinh nói: “Nếu ông đang bận thì về đi, ta có thể chăm sóc cho cậu ấy.”

Đạo diễn Vương hiểu ý, nói: “Được rồi, tôi đi đây, cậu cứ nghỉ ngơi đi, bên trường quay không cần lo, bọn tôi để dành hết cho vai của cậu mà.”

Trịnh Hòa ậm ừ nghe theo, tiễn đạo diễn đi rồi, cậu quay sang thì thấy gương mặt ‘pocker face’ của Bạch tiên sinh thay đổi – ông nhíu mày.

“Sao thế?” Trịnh Hòa day day huyệt Thái Dương cho ông.

“Đầu em còn choáng không?”

“Đầu không sao, chỉ hơi hoa mắt.”

Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng, Trịnh Hòa mơ hồ cảm thấy được ông đau lòng cho mình. Điều này khiến cậu vô cùng vui sướиɠ.

“Hay là tôi chọn vai khác cho em.” Bạch tiên sinh nói.

“Không cần!” Trịnh Hòa vội vàng chối, thấy sắc mặt Bạch tiên sinh lạnh xuống, cậu dịu giọng, “Mỗi ngành nghề đều cần có giao tranh mới đạt đến thành công, đúng không? Ngài đừng lo cho em, em đã cố gắng nhiều như vậy, nhất định sẽ đi tiếp. Em biết ngài tốt với em, em nhận, nhưng mới gặp vết thương nhỏ đã không chịu nổi thì còn là đàn ông sao.”

124.

Bạch tiên sinh nói cho Trịnh Hòa biết Tang Bắc đã xin phép đạo diễn Vương cho cậu nghỉ một tuần.

Trịnh Hòa cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Nghề diễn viên này không giống những nghề khác. Có vai diễn sẽ bận, không có thì nhàn. Trịnh Hòa rảnh rỗi nhiều năm như thế, còn chưa hưởng thụ bận rộn được bao nhiêu, chỉ cần một câu nói của Bạch tiên sinh, mọi chuyện đã xong.

“Em có vẻ không vui?” Bạch tiên sinh lạnh nhạt hỏi.

Trịnh Hòa cảm thấy ông sắp giận nên nói: “Sao có thể chứ? Bị tin vui làm cho choáng váng, ha ha.”

Giờ Bạch tiên sinh mới nở nụ cười: “Vết thương của em cũng không nặng lắm, mai xuất viện rồi qua ở với tôi.”

Trịnh Hòa nhịn không được, dịch mông, cười ngượng ngùng: “Vâng.”

125.

Vốn Bạch tiên sinh định ở khách sạn 7 ngày. Đã đặt phòng rồi, khách sạn ngay cạnh bệnh viện để mỗi lần tái khám Trịnh Hòa không bị mệt.

Khách sạn? Quỷ cũng biết Bạch tiên sinh đang âm mưu chuyện gì!

Trịnh Hòa đương nhiên là liều chết không vào, vòng vo diễn tả bệnh tình mình nặng như thế nào, không thể tham gia ‘hoạt động mạnh’ ra sao. Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa lảm nhảm cũng phiền, hơn nữa ông cũng

lo cho sức khỏe Trịnh Hòa khi xuất viện trước nên mời bác sĩ riêng đến tận nhà, ngăn mọi đường lui của Trịnh Hòa.

May mà có một vị từ trung ương được phái đến thành phố H, công tử nhà vị kia lại bao trọn một tầng của BEACHER. Nhân viên bên đó sợ không xử lý được, Tang Bắc cùng bên đó nói chuyện, hai bên

cho rằng tốt nhất là để Bạch tiên sinh về thành phố H. Vậy nên, Trịnh Hòa vừa xuất viện, Bạch tiên sinh liền lên máy bay.

Trịnh Hòa thấy đã hơn một tháng không gặp Bạch tiên sinh, cố ý tắm rửa sạch sẽ từ bệnh viện, còn mượn y tá một lọ kem dưỡng da cho trẻ em. Sờ lên làn da mềm mại của mình, cậu cảm thấy rất hài lòng. Thấp thỏm vào khách sạn, đợi hồi lâu không thấy ai mới biết Bạch tiên sinh đã về thành phố H. Cậu tiễn người báo tin ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tựa lên

ván cửa một lúc. Lòng cậu loạn lắm, có thở phào nhẹ nhõm, cũng có mất mát.

Ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, Trịnh Hòa cảm thấy đói, mở cửa định xuống tầng ăn cơm trưa, tay vừa chạm tới cửa thì tiếng điện thoại vang lên, Trịnh Hòa hỏi: “A lô, ai đấy?”

“Em đoán xem ai

?” Bên kia cười.

Trịnh Hòa vừa nghe giọng cười dịu dàng, trầm ấm đó liền nhận ra Bạch tiên sinh, chợt cảm thấy chua xót: “Sao ngài không dùng số mọi khi?”

“Số này là cho công việc, em ghi lại đi, máy

này sẽ dùng

suốt mấy hôm nay.”

“Dạ.” Trịnh Hòa cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn, Bạch tiên sinh gọi điện cho cậu, thế có nghĩa là cậu cũng chiếm một vị trí trong trái tim ông.

“Em mở cửa đi đâu thế?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa ngẩn ra. Sao Bạch tiên sinh biết cậu đang mở cửa? Cậu nhìn chung quanh, căn phòng im ắng, không hề có sự hiện diện của người khác: “Bạch tiên sinh… ngài đang nhìn em sao?”

“Ha ha…… Ngốc ạ.”

Trịnh Hòa nghe thấy tiếng radio từ phía sân bay, càng thấy lạ.

Rốt cuộc là sao?