Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 12: 56 – 60

56.

Hai người đi ăn tối.

Bạch tiên sinh gọi một chai rượu đỏ với cái tên dài ngoằng, Trịnh Hòa đang cắt thịt bò chợt hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài thích rượu từ bé à?”

Ông lắc đầu: “Trước 14 tuổi tôi không đυ.ng đến một giọt nào.”

“Vậy ngài có thích uống không?”

Bạch tiên sinh cười tủm tỉm: “Sao? Nhà em có rượu ngon?”

Trịnh Hòa lắc đầu.

Bạch tiên sinh lắc nhẹ ly rượu trên tay: “Nếu

em mời, tôi sẽ đến, nhưng tiền rượu thì tôi không chịu trách nhiệm.”

Trịnh Hòa cười gượng: “Nhà em chỉ có Hoa Hạ Trường Thành.”

Bạch tiên sinh híp mắt, nghĩ đi nghĩ lại, ông chợt nhận ra mình chưa từng uống nhãn hiệu này: “Là năm nào? Trị giá bao nhiêu?”

“Năm nào em cũng không biết, nhưng vẫn còn hạn sử dụng, còn giá thì vài chục tệ một chai.” Trịnh Hòa nói rất đương nhiên.

Bạch tiên sinh khụ một tiếng, khẽ niết chân ly rượu trên tay, Trịnh Hòa lại hỏi “Không biết Hoa Hạ Trường Thành có hợp khẩu vị của ngài không? Hôm nào qua nhà, em mời.”

“Khụ khụ….” Ông bị sặc.

57.

Thành thiếu lái xe mang Trịnh Hòa đến gặp gỡ đoàn làm phim của Xuân Kiếp. Mọi người hẹn nhau tại tầng hai của một quán trà.

Đạo diễn Vương tỏ ra lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không nói với cậu câu nào. Bên sản xuất lại rất nhiệt tình, thấy Trịnh Hòa liền nói: “Nhìn rất u sầu, rất có khí chất của nhân vật, chính là cậu ấy!”

Trịnh Hòa chẳng biết đây có phải khen không nữa, đành cúi đầu cười gượng.

Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, hai người chui lên xe.

Thành thiếu đưa cho Trịnh Hòa ba quyển sách cùng một tập photo: “Đây là nguyên tác và kịch bản, nội dung không tệ, tập photo đấy là kịch bản được sửa đến lần thứ 32 của Xuân Kiếp. Tôi cho cậu 5 ngày rảnh rang xem kịch bản, 5 ngày sau cậu sẽ chính thức bước vào thời kỳ bận rộn.”

Trịnh Hòa lật qua nguyên tác, giọng văn không tệ, cốt truyện cũng logic, đang mải mê xem thì Thành thiếu chợt hỏi: “Cậu về nhà không?”

“Có, đợi chút.” Trịnh Hòa móc di động ra gọi, “Alo, Bạch tiên sinh ạ? Hôm nay ngài có đón em không?… À, người đại diện muốn đưa em về nhà… Vâng… Vậy ngài bận xong thì tới nhà em nhé… Vâng, bye bye.”

Nghe xong cuộc nói chuyện, Thành thiếu dùng ánh mắt kinh tởm nhìn Trịnh Hòa. Cậu gãi đầu hỏi: “Anh sao thế?”

“Ngài ấy đúng là cưng cậu…”

Trịnh Hòa giống như bị nghẹn: “Từ ‘cưng’ đấy có phải dùng sai chỗ không?”

“Ai, đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu, cậu phải biết trân trọng ngài ấy, biết chưa?”

Trịnh Hòa thấy mình cũng đâu có tệ, sao ai cũng nghĩ là Bạch tiên sinh bị thua thiệt? Chẳng nhẽ trong mắt họ mình không đáng một đồng?

Nghĩ vắt óc cậu cũng chẳng hiểu nổi.

58.

Trịnh Hòa làm bữa tối chờ ông đến.

Cậu chẳng có ưu điểm gì ngoài việc nấu ăn ngon. Tuy không bằng đầu bếp ở nhà hàng năm sao, nhưng cũng chẳng kém là bao.

Cậu đi qua đi lại, vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì.

Phòng đã dọn,

nhà đã lau, dụng cụ cần thiết cũng đã đầy đủ trong ngăn kéo của tủ đầu giường, không lo lâm trận thiếu vũ khí. Thế còn thiếu gì nhỉ?

Trịnh Hòa ngồi trên sofa ngẫm nghĩ, đυ.ng đến quần.

Chẳng nhẽ là đồ mình mặc xấu quá?

Trịnh Hòa như chợt bừng tỉnh, vội vã thay một bộ đồ ngủ màu trắng. Ở nhà mà xuyên đồ hơn 2000 tệ thì có hơi xa xỉ, nhưng đúng là mặc vào nhìn cậu khác hắn.

Nghắm đi ngắm lại đến khi thấy ổn rồi cậu mới dám ra khỏi phòng. Vừa lúc đấy thì chuông cửa vang lên. Cứ như đã hẹn giờ.

Trịnh Hòa mở cửa: “Ngài vào đi.” Sau đó, quay ra tìm dép lê…

OMG!

Trong tủ giày chỉ có một đôi dép thỏ –

trắng muốt – mềm mại – đáng yêu

!!!!!!

Cậu quên mua dép trong nhà

!!!!

Bạch tiên sinh đứng ở cửa, cười nhe răng: “Em muốn tôi đi chân trần sao?”

Trịnh Hòa chậm rãi lôi dép thỏ ra.

Mười phút sau, Bạch tiên sinh vẫn đứng trước cửa, không vào phòng.

Hai người cứ thế nhìn nhau, vô thanh thắng hữu thanh.

59.

Bạch tiên sinh biết Trịnh Hòa được 5 ngày nghỉ, để bày tỏ niềm sung sướиɠ của mình – ông hoàn toàn không để ý câu ‘Em phải học kịch bản’ – liền quyết định dọn đến biệt thự ở ngoại ô.

Sáng sớm, đường cao tốc vắng hoe.

Trịnh Hòa ngáp dài, mặt vật vờ sống dở chết dở: “Bạch tiên sinh, chúng ta phải đi sớm thế này sao?

Bạch tiên sinh kéo đầu Trịnh Hòa dựa trên vai mình, gương mặt ông không có chút vẻ mệt mỏi của một người sắp đến tuổi 40: “Nếu em mệt thì ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Thôi, em cũng chỉ nói thế, ngài uống ngước ngọt không?”

“Cái đó không tốt cho sức khỏe, đừng uống nhiều.”

“Được rồi, thế nước trái cây? Hôm qua em đã đổ sẵn ra bình rồi…”

“Đưa tôi cái cốc.”

“Không có, em đổ luôn vào bình giữ nhiệt, ngài uống trực tiếp là được.”

Bạch tiên sinh nhấp một ngụm: “Vị lạ quá.”

Trịnh Hòa nghiêng bình, Bạch tiên sinh ngạc nhiên: “Sao nước lại màu tím?”

“Ngài đừng coi thường, thứ nước này là sở trường của em đấy. Nó có thể giúp giảm mệt nhọc, thành phần là mấy loại hoa quả và rượu em tự làm.”

Bạch tiên sinh nhấp nhấp miệng, hỏi: “Rượu? Rượu gì?”

Trịnh Hòa sững lại, khẽ nói: “…”

“Gì?” Ông không nghe rõ.

“…Rượu…”

“Em nói to một chút.”

“Rượu lộc!” Trịnh Hòa hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch tiên sinh nhéo đùi cậu: “Em thấy tôi cần bồi bổ cái này à?”

Trịnh Hòa rụt chân lại, nức nở: “Em sai rồi mà, sai rồi.”

Bạch tiên sinh không kìm được, cười sang sảng.

60.

Trịnh Hòa từng tới nhà vườn quay MV, nhưng chưa từng được thăm thú kỹ càng.

“Bạch tiên sinh! Bạch tiên sinh! Nhà vườn có thể trồng rau đúng không? Em có được nhổ củ cải không? Lần trước tới em đã muốn làm thế nhưng chị Phương nói là mất thể diện, lừa nhốt em trong phòng cả buổi chiều.”

Bạch tiên sinh xoa đầu cậu.

Trịnh Hòa im lặng được vài phút.

“Cái kia, cái kia nữa, gì thế nhỉ, em có thể câu cá không? Hai là dùng lưới hoặc vó? Em ngại ngồi câu lắm, lâu thấy mồ.”

Bạch tiên sinh hôn mặt mặt cậu: “Im lặng.”

Trịnh Hòa lại im lặng được vài phút.

“Bạch tiên sinh…”

Bạch tiên sinh lấy tai nghe ra đeo. Trịnh Hòa thấy ông không để ý đến mình, bĩu môi, tự kỷ chơi di động.

Được rồi, cậu có chút phấn khởi thật, lâu lắm không được đi ra ngoài chơi, người bình thường cũng sẽ bị nghẹn điên lên ấy chứ.

Thấy mấy người bạn đều đăng weibo, Trịnh Hòa cũng làm theo: “Tới nhà vườn ở thành phố H, vui thật!”

Sau chụp hai tấm ảnh ngoài cửa sổ, gửi đi.

“Em làm gì thế?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Xem weibo,” Trịnh Hòa chỉ một dòng của A Bối, đọc thành tiếng, “Đang ăn thịt nướng, cánh gà bị cháy khét, đen sì.”

Kéo xuống là ảnh A Bối ôm đĩa cười toe toét, cậu đưa cho Bạch tiên sinh xem: “Ngài xem này, họ vui thật, chúng

ta cũng làm đồ nướng được không?”

Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm bức ảnh, Trịnh Hòa thấy là lạ, định rụt tay lại thì bị Bạch tiên sinh cầm lấy: “Ai thế? Cũng ở công ty em à?”

“Không, ngài đừng nhắm anh ấy, không phải người trong giới.”

Bạch tiên sinh ‘à’ một tiếng, cười nói: “Yên tâm, tôi cưng em nhất.”

Trịnh Hòa cố mà cười, sau đó lấy kịch bản, bắt đầu đọc một cách say sưa.

Niềm vui khi được đến nhà vườn đã bay đi đâu mất.

Bạch tiên sinh lại nhìn chăm chăm về phía trước, ánh mắt như ẩn giấu điều gì.