1/2 Ngự Miêu

Chương 5

"Triển đại nhân." Tôi đứng phía sau Triển Chiêu gọi hắn một tiếng.

"Vu cô nương" Triển Chiêu quay đầu lại, tôi vẫn không có thói quen nhìn mặt mình ở phía đối diện, hơi hơi nghiêng đầu, chợt nghe thấy Triển Chiêu mở miệng "Trước tiên chúng ta về nhà tại hạ rồi tính sau, cô nương thấy sao?"

Tôi gật đầu đồng ý "Triển đại nhân, nơi này còn cách nhà đại nhân xa không?"

"Phía trước không xa là đến, đi bộ ước chừng mất một canh giờ."

Đi….đi bộ mất một canh giờ?

Khóe miệng tôi co rút, chỉ vào con ngựa của Triển Chiêu "Đi bộ? Không cưỡi ngựa sao?" Vậy ngài dắt theo ngựa làm gì, làm dáng sao?

"Cô nương biết cưỡi ngựa sao?"

"Không biết " khi đi du lịch đến vài địa điểm, có ngồi trên lưng ngựa có người dắt vài lần mà thôi "Bất quá ngài hẳn là biết cưỡi chứ."

"Như vậy đi, để tại hạ mang theo cô nương." Nói xong, tôi chỉ thấy "Tôi" lấy một loại phương thức phi thường gọn gàng, khẽ chống tay lên yên ngựa, đại khái là muốn trực tiếp nhảy lên trên lưng ngựa. Nhưng là, thật đáng tiếc, tư thế đó tuy là tiêu sái, bất quá lại không chống lên tới nơi, thiếu chút nữa thì té nhào xuống đất.

"Cẩn thận." Tôi vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn, trái tim bị dọa sợ tới mức đập thình thịch "Triển đại nhân, tuy rằng phần mềm phân phối của ngài cực kỳ tốt, nhưng mà ngài cũng nên nhìn lại thân thể này của tôi chứ~ 200 triệu vista bên trong cùng vận hành mạnh mẽ, động cơ sẽ chết ngay lập tức a~."

"Để tự tại hạ" sắc mặt ai đó đột nhiên đỏ bừng "Đa tạ cô nương, là do tại hạ gấp gáp, bất quá phần mền phân phối theo lời của cô nương nói là vật gì vậy?"

"Không có gì." Tôi buông thân thể của mình ra "Tôi đi lấy ba lô, Triển đại nhân, ngài chờ một chút a~."

Chờ đến khi tôi cầm ba lô quay trở lại, Triển Chiêu đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương.

Tôi khoác ba lô lên lưng, cũng ngại phải suy nghĩ xem thân thể Triển Chiêu nguyên bản là một thân cổ trang, phối hợp với chiếc ba lô của tôi còn ra bộ dáng gì nữa, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triển Chiêu đang vươn tay về phía tôi.

"Cám ơn, không cần, tôi chính mình có thể lên." Đại gia, tôi thực sự không muốn nhắc nhở ngài lần nữa là nên nhìn vào sự thật, ngài hiện tại đang dùng cơ thể của tôi, mà lại muốn kéo một nam nhân lên ngựa, đừng nói là không kéo tôi lên được, có khi ngược lại còn bị tôi kéo xuống dưới ý chứ.

"Cô nương cẩn thận."

Tôi ứng lời, chân dẫm lên trên yên ngựa, cũng được coi như là lưu loát nhảy lên được trên lưng ngựa, ngồi ở phía sau Triển Chiêu. Khi đã yên vị trên lưng ngựa, vì để bảo trì cân bằng, tôi theo bản năng ôm lấy thắt lưng của "Tôi", dù sao cũng là thân thể của chính mình, ôm cảm thấy rất là tự nhiên. Ngay sau đó, liền cảm giác được thân thể mà tôi đang ôm cứng đờ, bất quá, lần này hắn nhưng trái lại không có lên tiếng phản đối, mở miệng cũng được coi như là bình tĩnh "Ngồi cho chắc."

Ước chừng một giờ sau, trên đường bắt đầu dần dần có người đi lại, tôi ngẩng đầu nhìn lại, phía trước rất xa tựa hồ có một trấn nhỏ.

"Đã tới chưa?" Tôi hỏi.

"Còn chưa tới, phía trước có một trấn nhỏ, y phục của cô nương quả thật là quá mức…..quá mức......"

Triển Chiêu chưa tìm ra được lời thích hợp để hình dung về quần áo của tôi, tôi liền tiếp lời hắn "Ừm, quả thật là trong mắt người nơi này nhìn có chút quái dị, đổi quần áo cũng tốt. Bất quá, nơi này chắc không dùng nhân dân tệ hoặc quét thẻ đúng không?"

"Nhân dân tệ cùng quét thẻ là vật gì?"

"Ở nơi tôi sống gọi đó là tiền" tôi thở dài "Triển đại nhân, bên trong trấn này có hiệu cầm đồ không?" Đột nhiên biến thành người vô sản, thật đúng làm cho người ta không thích ứng ngay được.

Đang nói, đã đi đến phía trước trấn nhỏ. Triển Chiêu dừng ngựa, đã có kinh nghiệm lên ngựa, cho nên lúc tôi xuống ngựa cũng không tồi nha~. Nhìn hắn cũng xuống ngựa, tôi có chút tò mò nhìn xung quanh, sau đó duỗi tay ra "Để tôi dắt ngựa cho."

"Không sao, tại hạ dắt cũng được."

Khóe miệng tôi giật giật hai cái "Triển đại nhân, phiền ngài xòe tay ra một chút được không."

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Triển Chiêu vẫn xòe một tay ra. Quả nhiên không ngoài dự tính của tôi, mới dùng sức túm dây cương gần một giờ, mười ngón tay của tôi tốt xấu gì cũng là trắng mịn nay đã bị mài đỏ ửng. Nhỡ đâu khi vào trong trấn mà gặp phải sự cố nào đó, tay của tôi không biết sẽ bị biến thành cái dạng gì nữa đây.

"Không đau sao?" Tôi đưa tay chọc chọc vào tay của mình.

Triển Chiêu hơi hơi nhếch khóe miệng "Không sao, chính là đây lại là thân thể của cô nương, thật sự là xin lỗi cô nương."

"Không có gì phải xin lỗi cả, không ai muốn như thế này, bất quá, vẫn cứ là để tôi dắt ngựa thì tốt hơn." Tiếp nhận dây cương từ trong tay Triển Chiêu, tôi mới có tâm tình đánh giá trấn nhỏ ở thời kì Bắc Tống này.

Vừa mới nhìn, tôi cơ hồ liền thích ngay phong cách kiến trúc nơi đây, so với cổ trấn chân thực này, thì cổ trấn được xây dựng ở hiện đại vẫn còn mang theo dấu vết gọt giũa thái quá, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thê thảm.

Trách không được Lý Bạch đã nói: Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức (*). Quả nhiên thiên nhiên mới là đẹp nhất.

(*Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức"( Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên là hoa văn trang sức. Ý chỉ:Cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất)

Cho tới bây giờ tôi cũng không biết được rằng vùng sông nước Giang Nam lại đẹp đến nhường này.

Chậc, nếu sau khi đã giải quyết xong chuyện thân thể, ở Giang Nam định cư có lẽ cũng không tồi nha ~

"Cô nương, đi bên này." thanh âm của Triển Chiêu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi phục hồi lại tinh thần "Triển đại nhân, đến nơi đây rồi, chúng ta cũng nên đổi lại cách xưng hô thôi."

Có lẽ là do bộ dáng giả dạng của tôi quá kỳ quái, nên đã có quá nhiều người đang đánh giá hai chúng tôi, không cần phải gia tăng thêm vài cặp mắt soi mói làm gì.

"Quả thật là nên như thế." Hắn nói xong, lộ ra một chút thần sắc khó xử "Bất quá nơi này không tiện xưng hô theo cấp bậc chức quan, nếu cô nương không ngại, có thể gọi tại hạ một tiếng đại ca."

"Có thể a~." Tôi cười trộm, "Bất quá không phải là tôi gọi ngài, mà là ngài gọi tôi nha~." Hắc hắc, một tiếng đại ca nghe cũng thật êm tai.

Triển Chiêu sửng sốt, thấy tôi cười trộm, liền lắc đầu cười khổ "Đại ca."

Tôi bĩu môi, có cần phải kêu thoải mái như vậy không, phỏng chừng hắn ở trên giang hồ cũng dùng cách xưng hô này với mọi người.

Thấy tôi bất mãn, trong mắt Triển Chiêu rõ ràng hiện nên ý cười "Đại ca xin nhớ kỹ, cũng không nên tiếp tục gọi ta là Triển đại nhân nữa."

"Vu cô nương, đại ca đã nhớ, yên tâm đi."

Triển Chiêu dẫn theo tôi, rất nhanh liền đã dừng lại trước một cửa hàng may mặc.

"Chờ một chút, chúng ta còn chưa đi đến hiệu cầm đồ."

"Đại ca hà tất gì cần phải để ý đến chuyện đó, trên người ta…. khụ….trên người đại ca có chút ngân lượng." Triển Chiêu mỉm cười nói.

"Vậy không được tốt cho lắm." Tôi lắc lắc đầu, tôi có thói quen tiêu xài tiền của mình kiếm ra, không quen tùy tiện dùng tiền của một người xa lạ.

"Tính tình của đại ca hào sảng như vậy, như thế nào lại ngại ngùng chuyện nhỏ này, chỉ là một chút tiền bạc mà thôi." Triển Chiêu nói xong, người cũng đã đi vào bên trong cửa hàng.

"Đợi một chút." trên người tôi ngay đến một đồng tiền cũng không có nha, ngài cứ như vậy đi vào, phải làm sao bây giờ?

Chờ tôi buộc chắc ngựa xong, lúc đi vào cửa hàng, bà chủ cửa hàng đang cầm y phục ở trước mặt "Tôi" khoa tay múa chân giới thiệu.

Nhìn thấy tôi tiến vào, Triển Chiêu quay đầu lại "Đại ca cảm thấy bộ y phục này thế nào?"

Tôi nhìn một chút, còn chưa có nhìn kỹ, thanh âm giới thiệu đầy nhiệt tình của bà chủ đã vang lên "Bộ váy màu thach lựu này mà mặc trên người tiểu nương tử nhà ngài là thích hợp nhất. Đại quan nhân, ngài nhìn xem, tiểu nương tử nhà ngài thích hợp với bộ y phục này biết bao. "Màu sắc này, hoa văn này......"

"Lấy bộ này đi." Tôi một tiếng cắt ngang lời bà chủ cửa hàng, làm cho bà ta chững lại không biết là mình đang nói đến đoạn nào.

Triển Chiêu tiếp nhận y phục, quay đầu nhìn phía tôi "Đại ca......"

"Đi đi, dù sao cũng không thể cứ mặc bộ quần áo này của tôi được." Tôi ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, cảm giác mặt nóng lên. Bụng tôi quả thật là cũng hơi béo a~, tôi vì ngài mặc niệm ba giây.