“Tiểu Chiêu, có thể
ngưng mua được không?” Thất Thất nhìn túi tiền dần vơi, tức tưởi nhìn Đệ Ngũ Chiêu nói, “Em xem, bạc của chị sắp bị em tiêu hết rồi.”
“Sao? Lại định nuốt lời hả?” Đệ Ngũ Chiêu xoay đầu lại, liếc nhìn khinh
thường, “Ta biết ngay! Tiện nhân thì biết cái gì gọi là ‘lời quân tử
hứa, đáng giá ngàn vàng’?!”
Thất Thất cười mỉa, “Đâu có đâu có, em cứ việc mua, thích cái gì cứ nói.”
Tiểu Chiêu ngẩng đầu kiêu căng hừ một tiếng, tiếp đó lại cúi đầu, mắt hiếu kỳ chọn lựa đường nhân*.
(Đường nhân: đồ chơi làm từ đường.)
Tiếp tục đi dạo trên đường, nhìn trên tay tiểu Chiêu, một tay kẹo hồ lô, một tay cầm đường nhân, bên trái nhai nhai, bên phải liếʍ liếʍ. Thất Thất
buồn bực, “Tiểu Chiêu, sao em thích ăn đồ ngọt vậy?”
Tiểu Chiêu liếʍ liếʍ đường nhân bên tay phải, mắt chợt đảo tròn liếc về phía bên đây, “Có ý kiến sao?”
Thất Thất lắc đầu, đưa tay, ở trên đầu được chải chuốt gọn gàng của thằng
bé, xoa mạnh, nhìn nó bất mãn lắc đầu quầy quậy, cười cợt, “Làm sao chị
dám có ý kiến?”
“Tiện nhân! Không cho sờ vào đầu ta!” Tiểu Chiêu
phát điên, cầm kẹo hồ lô trong tay, vào tư thế, nhanh như cắt nhét vào
trong miệng cô. Nhìn Thất Thất bị nghẹn, khom lưng ho khan, thằng bé
nghiêng đầu sang chỗ khác, hừ lạnh, “Ai bảo ngươi sờ loạn! Hừ!”
Hai mắt Thất Thất đẫm lệ, lắc đầu thầm than, “Thật chẳng đáng yêu tí nào!”
Quanh đi quẩn lại, không biết tại sao lại tới Nguyệt Nguyệt Hồng. Nhìn các cô nương trang điểm xinh đẹp cùng tiểu quan tuấn tú trước cửa. Đột nhiên
Thất Thất nghĩ tới, những ngày gần đây luôn xôn xao bàn tán về Vũ tiên
tử ---- Lạc Nhan Cơ, chẳng biết, có khuynh quốc khuynh thành giống như
trong lời đồn không?
Giật lại Đệ Ngũ Chiêu đang đi thẳng về phía
trước, hai mắt tỏa sáng nhìn ba chữ lớn ‘Nguyệt Nguyệt Hồng’ trên đầu,
“Tiểu Chiêu, đều đã tới, chi bằng chúng ta vào xem một chút?”
Đệ
Ngũ Chiêu ngẩng đầu, nhìn mấy nam tử mặc hở hang trên lầu, sắc mặt xanh
một mảng, “Không đi! Địa phương bẩn thỉu này thì có gì hay để xem chứ!”
Dứt lời liền kéo Thất Thất đi về phía trước.
“Chúng ta không làm
gì khác, chỉ đi vào lấp bụng thôi, hơn nữa, chị đói đến không đi nổi,
tiểu Chiêu em nhìn mà xem.” Thất Thất ôm chặt cây đa ven đường, nhất
định không chịu buông tay. Cô chạy không bằng thằng nhóc, không tin sức
lực của nó có thể lớn hơn cô?!
“Mấy đồ kia khó ăn chết, lần trước không phải đã ăn rồi sao? Cho chó ăn, chó còn chê!” Đệ Ngũ Chiêu phát
điên, “Ngươi còn không nhúc nhích, ta kéo ngươi đi.”
“Tiểu Chiêu đừng kéo, tay chị sắp gãy rồi!”
Đệ Ngũ Chiêu nghe vậy, tuy không buông tay, nhưng cũng nới lỏng ít nhiều,
một đôi mắt to nhìn chẳm chằm, rầu rĩ nói, “Không cho phép vào!”
Thất Thất nhìn sang Nguyệt Nguyệt Hồng, xoay đầu lại, nhịn đau nói, “Về sau mỗi ngày một xâu kẹo. Được không?”
“Ngươi cho rằng dùng chút dụ dỗ là được sao? Ta nói không là không!” Đệ Ngũ Chiêu kiên quyết lắc đầu, không chịu buông tay.
“Hai xâu!” Thất Thất cắn răng, cô không tin kẹo hồ lô không dụ dỗ được thằng nhóc.
Đệ Ngũ Chiêu rõ ràng trừng mắt nhìn, có chút xao động. Những vẫn lắc đầu, “Không được!”
”Ba xâu! Không thể nhiều hơn nữa!”
Đệ Ngũ Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Được, ba xâu thì ba xâu.” Dứt
lời, nó buông lỏng tay ra, chớp mắt, rất mong đợi nhìn Thất Thất, “Nhớ!
Mỗi ngày ba xâu kẹo hồ lô, nếu quên ta nhất định sẽ nói cho ca ca biết
chuyện ngươi dạo thanh lâu.”
Thất Thất xoa xoa cổ tay bị kéo đau, u oán nhìn Đệ Ngũ Chiêu, đồ gấu con, nhìn gầy bé tong teo, sức thật
không nhỏ. Khẳng định là do chưa uống sữa bột hai con hươu*!
(Tên một dạng sữa bột bên trung quốc. Mình tra chỉ có sữa bột ba con hươu, có thể tác giả đánh sai số ba thành số hai.)
......
Vừa vào Nguyệt Nguyệt Hồng đã bắt gặp bộ mặt bôi trét dọa người của tú bà
đang tiến tới tiếp đón, quạt tròn nhỏ vỗ đập vô cùng kiểu cách, “Ôi!
Khách quý! Tiểu thư công tử mời lên lầu hai!”
Thất Thất gật đầu, đi về phía trước, Đệ Ngũ Chiêu tự vào cửa, bộ dạng cảnh giác nhìn xung quanh.
“Thả lỏng, sẽ không ai ăn thịt em đâu.” Thất Thất kéo tay Đệ Ngũ Chiêu, nhìn bộ dạng nhỏ bé khó chịu của nó, càng nắm chặt.
Lại tới gian phòng lần trước, mới vừa ngồi xuống, Thất Thất điểm chọn một
đống lớn đồ ăn. Lúc mụ ta đứng dậy muốn đi ra thì Thất Thất gọi mụ lại,
“Đợi chút, còn có việc.”
”Tiểu thư cứ việc nói.”
“Nghe nói… nơi này của các ngươi có nữ tử có vũ tư khuynh thành, phải không?” Thất Thất chống cằm tò mò nhìn mụ.
Tú bà cười nịnh nọt, khóe mắt nheo lại đắc ý, “Người tiểu thư nhắc đến
chắc là Lạc Nhan Cơ, thật sự có người này, vũ tư có thể xưng là độc nhất vô nhị. Chỉ là…” Mụ chuyển mắt, nhìn Thất Thất từ trên xuống dưới, “Nếu muốn mời Nhan Cơ của chúng ta khiêu vũ, có thể phải đặt bạc ra trước
mới được.”
Thất Thất cắn răng, xem ra, hôm nay là cái ngày cô
chảy rất nhiều máu, từ trong tay áo lấy ra một hà bao, móc ra một khối
bạch ngọc lớn, “Cái này đủ chưa.”
Hai mắt tú bà tỏa sáng, lại cố
ngăn tay không vươn tới cướp đoạt, “Khụ khụ… Tuy là không ít, nhưng muốn mời Nhan Cơ của chúng ta, vẫn còn kém tí chút.”
”Vậy chúng ta không gặp nữa.” Thất Thất quơ tay vơ lấy bạch ngọc, định thả lại vào hà bao.
Tú bà nhìn thấy liền luống cuống, vội vã đổi giọng, “Ấy ấy… Tiểu thư chớ
vội, ta vẫn chưa nói xong! Tuy rằng còn thiếu chút ít nữa để mời được
Nhan Cơ của chúng ta, nhưng thấy tiểu thư là khách quen, cho nên đồng
ý.”
Thật Thất cười, ‘cạch’ một tiếng đặt bạch ngọc lại lên trên bàn, “Được, mau mời Lạc Nhan Cơ đến đây đi.”
Tú bà tham lam xoa vuốt bạch ngọc, cười không khép nổi miệng, “Tiểu thư chờ. Ta sẽ cho người mời.”
Nhìn tú bà đẩy cửa tính rời đi, Thất Thất vội nói với theo, “Nhớ bỏ bớt muối mấy đồ ăn kia đi!”
Hai mắt tú bà lóe lên hàn quang, “Không thành vấn đề.”
Vừa rời khỏi gian phòng, tú bà kéo lại gã sai vặt bên ngoài, “Tới phòng
bếp, đồ ăn gian phòng này không bỏ muối. Còn nữa, nhanh đi bẩm báo công
tử, người ngài ấy chờ đã tới.”
Gã sai vặt thật thà gật đầu, liền chạy nhanh.
Trong phòng.
Đệ Ngũ Chiêu rót một ly trà, đẩy tới trước mặt Thất Thất, “Không phải ngươi nói ngươi không còn nhiều bạc sao?”
Thất Thất cười, lấy ra từ trong tay áo một hà bao khác, mở ra, chỉ còn vài lạng bạc vụn, “Quả thật chị không còn nhiều bạc lắm.”
“Vậy cái ngọc kia là như nào?” Đệ Ngũ Chiêu hơi tức giận, sớm biết như thế hắn sẽ mua thêm vài món đồ nữa.
“À, em nói ngọc này hả, là bệ hạ tặng. Nếu tiểu Chiêu thích, lần sau vào
cung chị mang vài khối cho em.” Thất Thất ôm cổ Đệ Ngũ Chiêu, cười đến
tà ác, “Tiểu Chiêu là bảo bối của chị, chị không thể bạc đãi con trai
ngoan của mình được.”
“Phi! Ai thèm!” Đệ Ngũ Chiêu tránh thoát,
đứng lên, vẻ mặt hơi kích động, “Đói đến không tỉnh táo, còn nói năng
bậy bạ! Ta chỉ kém ngươi tám tuổi! Tám tuổi thôi! Còn nữa, ai là nhi tử
của ngươi!” Dứt lời, bình phục lại tâm trạng một chút, mắt to liếc liếc
gương mặt có chút kinh ngạc của cô, lại nhìn lướt qua cổ tay phải có
chút đỏ, thấp giọng nói, “Ta đi ra ngoài một lát.”
Nhìn Đệ Ngũ
Chiêu đẩy cửa ra ngoài, Thất Thất lấy lại tinh thần, thầm nói, “Tám tuổi thật chẳng nhỏ, vừa đúng một tiểu Chiêu lớn.”
Thính lực của Đệ
Ngũ Chiêu cũng không kém, nghe thấy liền xoay người mắng, “Tiện nhân chớ có nói bậy! Đợi ta lớn thêm vài tuổi là có thể một mình xông xáo giang
hồ, nếu ngươi còn nói như thế, ta sẽ không mang theo ngươi! Hừ!” Bực
mình khép cửa lại, thở phì phò rời đi.
Xông xáo giang hồ? Nhưng mà tại sao muốn dẫn cô theo?
Thất Thất sửng sốt......
Đúng lúc này, đột nhiên cửa bị đẩy ra, vốn tưởng mang đồ ăn vào. Thất Thất
ngẩng đầu, liền nhìn thấy người nào đó mặc một bộ vũ y đỏ chót thêu mẫu
đơn màu vàng, chiếc khăn lụa màu đỏ máu che đi gương mặt, tóc vấn một
búi tóc cực kỳ đơn giản, chẳng qua bên trên cắm đầy rẫy trâm. Vô cùng
tục tĩu. Mông lắc lắc, xoay tròn 380 độ, đổ nhào vào trong ngực Thất
Thất.
Đôi mắt hoa đào khẽ cười một tiếng, mị hoặc tự sinh, ngón
tay thon dài, cứ như thế nắm lấy cằm Thất Thất, ám muội liếʍ liếʍ cánh
môi. Cách một lớp lụa đỏ, nhìn không rõ ràng, nhưng lại tăng thêm vài
phần thần bí mơ hồ.
Đây chính là Lạc Nhan Cơ trong truyền thuyết? Sao nặng thế này?!
Thất Thất muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng ta kéo lấy tay, nàng ta cứ như vậy
đẩy nhẹ nhàng, Thất Thất mất khống chế lảo đảo hai bước về phía sau, ngã xuống giường. Còn chưa kịp đứng dậy, Lạc Nhan Cơ liền đè lên.
“Cô tránh ra! Đè chết tôi rồi!” Thất Thất gầm thét. Bộ ngực bánh bao hấp
vốn nhỏ, bị nàng ta đè nặng lên còn không thành bánh nướng?!
Lạc
Nhan Cơ cười khẽ, càng đè ép xuống, mặt của nàng ta gần như muốn chạm
vào mặt Thất Thất rồi. Nhất thời, cảm giác áp bức mãnh liệt, khiến Thất
Thất cơ hồ không cách nào hô hấp được.
Quay đầu, khó nhọc nói, “Tôi mời cô tới để múa, không phải mời cô tới nghiệm chứng khả năng chống đỡ áp lực!”
Lạc Nhan Cơ nhẹ cười môt tiếng, tháo ra lụa mỏng trên mặt, gương mặt vô
cùng xinh đẹp, hơn nữa rất quen thuộc. Bên má phải còn có đoàn nhỏ vết
sẹo màu đỏ, đoán chắc hẳn là vết xước. Nở một nụ cười hút hồn, thành
công khiến Thất Thất run một cái, “Ta không phải tới múa, ta tới báo
thù!”
“Vạn Giang Hồng!” Thất Thất kinh ngạc, “Sao anh lại lưu lạc tới thanh lâu rồi?!”
Vạn Giang Hồng phớt lờ, cười đến tà ác, bỗng rút ra một cây chủy thủ, trên
gương mặt hãi hùng của Thất Thất, tùy ý di chuyển tay, “Nàng nói, bên
mặt trái viết chữ ‘Vương’, bên mặt phải viết chữ ‘Bát’? Hay má trái viết chữ ‘Tiện’, má phải viết chữ ‘Nô’ thì hợp hơn?”
“Ha ha… Ca ca
tốt, anh nói đùa à, anh nỡ lòng nào?” Thất Thất thầm đổ mồ hôi lạnh,
nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nháy mắt, giả bộ đáng thương.
“Sao lại không nỡ.” Vạn Giang Hồng cũng cười, chỉ là trên mặt hiện lên vài
phần quỷ dị, “Mấy ngày nay, thật sự ta hận không thể khắc toàn bộ tam tự kinh lên trên mặt ngươi. Ngày ngóng đêm trông, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta!”
Y buồn bực, lần sỉ nhục trước nhất định lần này
phải đòi lại, cư nhiên để cho nhiều người nhìn thấy thân thể trần trụi
của y, còn có mấy chữ to nhục nhã nữa, khiến y không còn mặt mũi đặt
chân vào Đức Khắc Sĩ.
Nhìn mặt y càng lúc càng u ám, đầu óc Thất Thất nhanh chóng xoay chuyển, mắt thấy chủy thủ trên tay y đặt trên
mặt, cô cơ hồ cảm nhận được lưỡi dao sắc lạnh chạm vào da lông. Vội vàng nói, “Gượm đã! Tôi có lời muốn nói!”
Vạn Giang Hồng dừng tay, giống như nhìn con dê béo đợi làm thịt, thách thức nhìn cô, “Sao? Có gì muốn nói?”
Thất Thất gật đầu, liếc nhìn xung quanh, không có ai, cực kỳ thần bí nói, “Tôi cho anh biết, tôi có thể biết trước tương lai.”
“Biết trước tương lai?” Vạn Giang Hồng bật cười, “Chẳng lẽ ngươi muốn nói ta biết, ngươi có thể giúp ta đoạt được thiên hạ!”
“Làm sao anh biết?!” Thất Thất kinh ngạc, cô biết kịch tình phát triển, mặc
dù sửa lại đôi chút, nhưng đại khái hướng đi hẳn không đổi. Cô có thể
chỉ điểm cho y, bảo y cách tránh khỏi mối nguy lớn, sau đó đoạt được
thiên hạ. Cô nhớ, Vạn Giang Hồng trong truyện cũng không phải một tên
tầm thường, dã tâm lớn lắm.
Vạn Giang Hồng ngửa đầu cười to,
“Loại lừa gạt trẻ con này, ngươi tưởng rằng ta sẽ tin?! Không ngờ ngươi
cho rằng ta ngu xuẩn thế, vậy thì ngươi quá ngu ngốc rồi!”
“Thật
mà, tôi không lừa anh đâu!” Thất Thất có chút hoảng sợ, tác giả có thể
bảo đảm cô không chết, nhưng cũng không đảm bảo nhan sắc của cô không bị hủy hoại.
“Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, hiện tại ngươi đã
thuộc về ta, ta muốn vạch lên khuôn mặt ngươi mấy đường cũng là chuyện
đúng lý hợp tình.” Vạn Giang Hồng híp mắt, trong mắt lộ ra hàn quang.
“A! Người ngoài hành tinh!!!” Thất Thất hét lớn, trong lúc Vạn Giang Hồng
kinh ngạc, đầu gối phải gập lên, đá trúng chỗ mềm của y.
Nghe
tiếng y rên, trong chớp mắt mặt trắng bệch, Thất Thất lăn sang bên cạnh, rơi xuống đất. Xoay người cố gắng chạy về cạnh cửa, lớn tiếng kêu cứu,
“Cứu mạng! Gϊếŧ người!!!”
Thời điểm tay của cô sắp chạm tới cửa,
đột nhiên chân cách xa, Thất Thất quay đầu nhìn, Vạn Giang Hồng đứng sau lưng cô cười, tay phải kéo nhấc gáy cô, “Mỹ nhân nhi thật không ngoan!”
“Ha ha…” Mồ hôi lạnh trên đầu Thất Thất túa ra, vẻ mặt đau khổ, rặn ra một nụ cười méo xẹo.
Vạn Giang Hồng huơ chủy thủ bên tay trái, “Xem ra, chỉ có thể dùng tay trái khắc lên, mỹ nhân nhi đừng lộn xôn nhé, tay trái ta vốn không phải tay
thuận, nếu ngươi còn động đậy, rạch thừa nét là không hay đâu, đến lúc
đó mỹ nhân nhi khóc đau, ta cũng sẽ đau lòng.” Y cau mày, đôi mắt hoa
đào vô cùng cưng chiều nhìn cô, giống như cô là người trong lòng y vậy.
Thất Thất che mắt, hô to, “Đại hiệp tha mạng!”
Nhưng vào lúc này, cửa rầm một tiếng mở ra. Thất Thất bị một tay người kéo
ra, loạng choạng vài bước, cuối cùng cũng đứng vững. Thất Thất mở mắt
nhìn, liền trông thấy bạch y cùng hồng y đánh nhau loạn xạ.
Rất nhanh, đã thấy cuối cùng bạch y đánh rớt chủy thủ hồng y, trói quặt hai tay y ra sau lưng.
Khuôn mặt tuyết liên hoa, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trừ bỏ mối tình đầu của Thất Thất còn có thể là ai?
“Nhan đại ca!” Hai mắt Thất Thất lấp lánh ánh sao, hết sức hưng phấn chạy tới, sùng bái nhìn hắn.
Nhan Lạc quay đầu lại, dịu dàng cười một tiếng, “Nghê Thường, chúng ta lại gặp mặt, em không sao chứ?”
Thất Thất lắc đầu, xấu hổ cúi đầu, “Hai lần đều là Nhan đại ca cứu giúp,
khiến cho em không thể không tin đây là vận mệnh sắp đặt, nếu đại ca
không ngại, Nghê Thường nguyện lấy thân báo đáp!”
Nhan Lạc ngẩn người, Vạn Giang Hồng trong tay hắn cũng nổi vạch đen rồi…
Chương sau: tiểu Chiêu có lời muốn nói...