Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 7: Không muốn cưỡi lừa, tôi muốn cưỡi ngựa

Nằm trên chính giường của mình đánh một giấc ngon lành, sau khi tỉnh lại mới chợt nhớ ra mình vẫn là tội nhân đang bị giam nhốt trong từ đường. Nhìn trời đã tờ mờ

sáng, sợ đột nhiên Đệ Ngũ Uyên tới kiểm tra cô, gây nên phiền toái không cần thiết, vì vậy vội vội vàng vàng cất ngọc phiến đi, khẩn trương vào

ám đạo, chạy về từ đường.

Từ miệng ám đạo nhìn ngó từ đường, vẫn

chưa có người nào phát hiện cô rời đi, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ,

hai tên thị vệ bên ngoài vẫn gật gà gật gù ngủ. Thất Thất suy nghĩ một

chút, hiện giờ cho dù cô có đi ăn sáng, cố gắng vẫn về kịp. Nhớ tới

nguyên tắc để người đói chứ bản thân không thể đói. Lại chui vào ám đạo.

Ở bên trong ám đạo sâu hút, quẹo trái rẽ phải, đi tới Chiêu Hòa viện, nơi ở của Đệ Ngũ Chiêu.

Ra khỏi ám đạo, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng

cực kỳ tinh xảo. Bởi vì sợ bị người khác bắt gặp, Thất Thất không dám

tùy tiện di chuyển, núp ở sau tấm bình phong, thò ra nửa cái đầu liếc

nhìn chung quanh, xác định không còn ai khác mới lớn mật nhảy ra ngoài.

Đi thẳng tới giường, ngẫm nghĩ nếu cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước

mặt Đệ Ngũ Chiêu, nhóc sẽ làm ra vẻ mặt đáng yêu gì. Càng nghĩ càng cảm

thấy thú vị.

Nhanh như mèo, rón rén tới bên giường, bất ngờ vén rèm lên, “Tiểu Chiêu! Rời giường!”

Nhưng mà, khi rèm được vén lên, cô giật mình phát hiện chăn trên giường đã

được gấp gọn kỹ càng, cô đưa tay sờ sờ mặt giường, lạnh lẽo, có lẽ Đệ

Ngũ Chiêu đã dậy từ sớm.

“Sớm như vậy, sẽ đi đâu đây?” Thất Thất

nghi ngờ, nhìn sắc trời, đổi lại ở hiện đại, cũng chẳng qua sáu giờ. Nếu là học sinh tiểu học, sẽ không dạy sớm như thế.

Không dám tùy

tiện đi ra ngoài, chỉ đành đi loanh quanh trong phòng, đợi không lâu

liền nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía này. Thất Thất vội núp ra

sau tấm bình phong.

Cửa gỗ bị đẩy phát ra tiếng cọt kẹt, Thất Thất không dám ló đầu nhìn, núp đằng sau tấm bình phong, cẩn thận lắng nghe.

“Ngươi đặt đồ lên trên bàn rồi ra ngoài.” Âm thanh non nớt mang theo sự nghiêm nghị không đúng tuổi.

“Dạ, nhị công tử.” Tiểu thị nữ khúm núm lên tiếng. Đặt đồ xuống, hành lễ xong, vội vã ra ngoài.

Nghe âm thanh cọt kẹt một lần nữa vang lên. Thất Thất cười thầm, không ngờ

Đệ Ngũ Chiêu còn nhỏ tuổi lại thích làm điệu bộ người lớn, đáng yêu muốn chết. Đang tính bước ra, lại nghe thấy hắn lẩm nhẩm một mình.

“Những thứ này, chắc đủ, người kia gầy yếu như vậy, chắc hẳn ăn không nhiều lắm.”

Thất Thất ngó đầu ra, bắt gặp Đệ Ngũ Chiêu đang loay hoay với mấy cao điểm

đặt trên bàn, mấy cao điểm kia màu sắc tươi đẹp, nhìn thôi là muốn cho

vào mồm cắn nuốt rồi.

Cô không tiếp tục núp nữa mà đi thẳng ra

bên ngoài, Đệ Ngũ Chiêu vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không

hề phát hiện có một người đứng sau lưng. Mãi đến tận khi một đôi tay

trắng nõn xuyên qua bên cổ, cầm lên một miếng cao điểm nhỏ, hắn chợt

bừng tỉnh.

Vội xoay người, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của kẻ tham ăn đang híp mắt cười nhìn chòng chọc hắn.

Không nhịn được mà cất cao giọng, “Làm sao ngươi lại ở đây!”

Thất Thất vài miếng nhét cao điểm vào trong miệng, liếʍ nốt vụn bánh còn

dính trên đầu ngón tay, hoàn toàn không quan tâm đến Đệ Ngũ Chiêu đứng

bên xem thường.

Do chiều cao, đầu Đệ Ngũ Chiêu vừa tầm ngực cô,

Thất Thất rất dễ dàng dang tay, ôm lấy cổ của hắn, kéo vào lòng, cúi

đầu, nhìn gò má hắn đỏ bừng, phút chốc cảm thấy cực kỳ thú vị, “Tiểu

Chiêu, tối hôm qua độc ác bỏ chị lại một mình trong phòng, chị đau lòng

muốn chết, may mắn trời cao xót thương, sai thần binh dẫn chị tới bên

em, giải nỗi khổ tương tư, tiểu Chiêu, em đừng nên phụ tấm lòng son của

chị mà!”

“Ngươi nói xằng nói bậy gì vậy!” Đệ Ngũ Chiêu cáu thẹn,

tránh thoát khỏi sự giam nhốt của cô, vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói,

“Tuy rằng ta rất chán ghét ngươi, nhưng đừng quên, ngươi là đại tẩu ta!

Những lời chết tiệt này nếu để người khác nghe thấy được, không biết

chừng sẽ truyền thành cái dạng gì! Một nữ tử như ngươi sao có thể không

biết xấu hổ vậy hả!”

“Rồi rồi…” Thất Thất đáp lời qua loa, kéo

cái ghế ở bên, ngồi xuống, gục xuống bàn, bốc cao điểm cho vào mồm,

thỉnh thoảng cảm thấy hơi khô nghẹn, không khách khí chút nào cầm lấy

cái chén bên cạnh cứ thế uống.

Đệ Ngũ Chiêu nhìn môi cô chạm vào

thành chén, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc với miệng sứ trắng, hắn

vẫn nhớ, đó là cái chén hắn chuyên dùng, hơn nữa trước đó hắn cũng nhấp

qua một ngụm. Nghĩ tới nghĩ lui, mặt không nhịn được bắt đầu đỏ lên,

nhưng không biết xuất phát từ cái gì trong lòng, nhưng hắn không lên

tiếng, cũng không ngăn cản.

(Nghe bé miêu tả khiến chị cũng đỏ mặt theo >v