Editor: Thư
Từ Trường An đến Túc Châu, mỗi trạm đều đổi dịch mã nhanh nhất, năm ngày có thể đến được.
Khi dịch đinh mang phong thơ khẩn cấp từ trong kinh đến được Túc Châu thì trời còn chưa sáng, trong ngoài thành đều nổi cơn mưa lớn, cứ thế dập tắt khí nóng mấy ngày liên tiếp. Cửa thành khép chặt, Mã dịch dịch ngẩng đầu nhìn, trên tầng cao nguy nga không nhìn thấy bóng dáng một ai, nước mưa rơi đầy cả mặt.
Hắn vuốt nước mưa trên mặt xuống, nhìn về phía mấy vị Phủ Binh đi theo sau lưng: "Đây là thứ khẩn cấp, xin phiền quân gia đi thông báo một tiếng."
Trong ngày thường chỉ có tấu chương truyền đến mới phái binh hộ vệ, lần này vì để an toàn đưa thư đến nơi cũng phá cách vận dụng lực lượng quân đội. Thủ lĩnh Phủ Binh nhảy xuống ngựa bước nhanh về hướng cửa thành, vừa nói thầm "Sao lại kỳ quái như vật, ngay cả ngoài cửa mà cũng không có người nào", vừa vỗ cửa gọi người.
Gió lớn mưa to, tiếng gõ cửa cũng muốn chìm trong đó, sau cửa thành vẫn không có động tĩnh gì. Phủ Binh này có chút không nhịn được, nghiêng đầu la ầm lên với người phía sau: "Thêm mấy người cùng nhau đến đây!" Mấy người còn lại nghe tiếng liền rối rít nhảy xuống ngựa, gom lại trước cửa nắm lấy vòng treo trước cửa vừa thống nhất gõ mạnh.
Dịch đinh nọ nghe câu này trong lòng chợt thấy nóng nảy, bất giác lại ngẩng đầu nhìn khuyết lâu một chút, mơ hồ nhìn thấy có người ghé đầu ngắm nhìn, đang muốn kêu hắn, lại thấy đầu người kia nhanh chóng rụt trở về. Trong lòng dịch đinh cảm thấy quái dị, nhưng còn chưa kịp ngẫm nghĩ, phía sau cửa đã có động tĩnh.
Binh lính bên trong cẩn thận mở cửa, chỉ để cửa hé mở tỏ vẻ nghi vấn về thân phận người tới, nghe được là Trường An đưa tin gấp đến, liền đem nửa cánh cửa hoàn toàn mở ra cho đi vào.
Phủ Binh vừa mệt mỏi vội vàng, vô cùng không nhịn được dắt ngựa kêu dịch đinh một đường cùng vào thành. Đoàn người vừa vào cửa, mấy thủ thành binh lính lại nhanh chóng đóng cửa thành lại, dịch đinh nghe tiếng lập tức nghiêng đầu nhìn, lại thấy Phủ Binh đi theo sau mình đột nhiên ngã xuống đất!
"Cẩn thận!" Dịch đinh kêu lên sợ hãi, những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, liền lại có mấy chục mũi tên nhọn đáp xuống, đầu mâu chính là nhắm ngay vào tên dịch đinh mang theo phong thơ quan trọng giữa đám Phủ Binh.
Ngựa hí lên trong làn gió đêm, nhưng nhanh chóng mất mạng dưới lưỡi dao sắc bén bị. Thi thể lặng yên không một tiếng động bị lấy đi, máu nhanh chóng bị mưa rào xóa sạch, bình minh đến nhưng thành Túc Châu còn đang ngủ say, chỉ nửa nén hương mà thôi, tất cả dấu vết liền mất hết. Đầu thú bằng đồng trước cửa thành trừng mắt, nó biết được tất cả, nhưng cái gì cũng nói không được.
Chỉ có một phong thơ khẩn cấp từ trong cung có dấu hiệu "Lập tức phi như bay chuyển đến" bị gián tiếp đưa đến trong tay một kẻ nào đó trong quân, nội dung phía trên viết chính là bảo Võ Viên không nên vọng động, an tĩnh chờ đợi quân Quan Trung đến.
Dĩ nhiên phong thơ khẩn cấp còn chưa đưa được đến trong tay Võ Viên cũng đã hóa thành bụi, ngược lại tin tức" đại quân Quan Trung tiến tới gần Lũng Tây" lại lan truyền nhanh chóng trong quân, ngay cả binh đinh trong bếp cũng biết Lý Thuần Nhất tự mình dẫn Phủ Binh xuất quan đến Tây Bắc.
Ở Túc Châu mưa không ngừng, trong quân xôn xao, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói được.
"Lúc trước Tông tướng công trở về Trường An, không phải là cầu xin được bổ nhiệm làm Đô Đốc sao? Sao đến bây giờ còn không trở lại?", "Làm sao còn trở về nữa! Tiên đế vừa đi, Thái nữ vừa chết, còn không phải là Lão Yêu thượng vị sao? Theo mỗ thấy, nàng mới là nhân vật thâm tàng bất lộ lợi hại, lừa cả tướng công xoay quanh, lại không thả hắn trở lại, không phải là muốn vững vàng chộp Lũng Tây trong tay sao!", "Rất không có khả năng đi......", "Không tin thì ngươi nhìn kết quả của Sơn Đông đi! Nàng chỉ đi chẩn tai một chút, quậy cả Sơn Đông thành dạng gì, gϊếŧ được cả tên hung ác nổi danh kia! Ngày khác đến phiên chúng ta, lại có ai thoát khỏi được đây?"
Nghị luận thế này đương nhiên cũng truyền đến tai Võ Viên, nguyên bản hắn muốn chờ Tông Đình đến nhưng cũng không nhịn được, vào lúc này hỏa khí càng dâng cao hơn, ở trong phòng đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức chạy đến Trường An tìm Lý Thuần Nhất đòi một lời giải thích. A Ly dựa bàn luyện chữ
ở một bên thấy biểu huynh nóng nảy như vậy, nhỏ giọng nói: "Không nên gấp không nên gấp...... Tông ca ca luôn nói mọi việc phải bảo trì bình thản, phải đợi huynh ấy trở lại."
Võ Viên nghiêng đầu phản bác cậu bé: "Con nít thì biết cái gì, bọn nữ nhân ác độc dựa thế lòng dạ độc ác trước sau như một, Tông ca ca của đệ rơi vào trong tay nàng, tự thân đều khó bảo toàn! Không được không được, ta phải nhập quan nhìn một chút đi!" Hắn nói được là làm được, dời khôi giáp sang liền định mang vào người. A ly lập tức xông lên ngăn trở, ôm chặt lấy bắp đùi hắn: "Ca ca không nên đi, không nên đi!"
Lúc này chợt có một liêu tá thất kinh xông tới nói: "Không được rồi! Mới vừa rồi tai mắt ở Quan Trung truyền tin tức, nói tướng công bị Ngô Vương giam rồi! Ngô Vương muốn cầm tướng công làm con tin ép Quan Lũng đi vào khuôn khổ đấy!"
"Cái gì?!" Võ Viên trợn to mắt, "A nữ nhân độc ác kia, lòng dạ thật là đủ ác độc! Ta muốn đi gϊếŧ nàng!" Hắn nói xong vươn tay bắt lấy A Ly đang quấn lấy mình, lúc này A Ly lại lớn tiếng khóc thét.
"Khóc lóc cái gì! Cùng lắm thì lưới rách cá chết! Nơi này không an toàn, ca ca để cho người đưa đệ đến Tây Châu lánh nạn trước!"
"Đệ không đi Tây Châu! Tây Châu cũng đang đánh giặc!" Cậu bé quẹt nước mắt nước mũi nghiêm nghị cự tuyệt, chuyển hướng về phía liêu tá báo tin, nói: "Ta không tin! Là kẻ nào nói, gọi hắn đến, gọi hắn đến chính miệng mà nói!" Đứa nhỏ thút thít nhanh chóng bôi nước mắt hết mặt, rồi lập tức ôm chặt bắp đùi Võ Viên.
Dù sao Võ Viên cũng thương biểu đệ, liền bảo liêu tá này đi ra ngoài trước, muốn thu xếp ổn thỏa cho cậu bé. Nhưng liêu tá kia vừa xoay người đi ra ngoài, cậu bé liền luống cuống tay chân từ trong lòng ngực lấy ra cái túi vải, vẫn cứ thút thít: "Tông ca ca, Tông ca ca bảo đệ giấu, cho, cho ——"
Lại còn đưa lại cái túi gấm cho A Ly! Ở trong mắt Tông Đình hắn lại vẫn không đáng tin bằng một đứa con nít sao?! Võ Viên căm giận nghĩ tới, đem túi vải xé ra liếc nhìn, chân mày nhất thời nhíu chặt, sau đó nhét túi vải vào trong ngực, chỉ nói một câu với A Ly "Đệ lập tức vào mật thất đợi, ta sẽ bảo Diêu Tư Mã đưa đồ cho đệ ăn, ngàn vạn đừng ra ngoài" liền ra cửa.
Bên ngoài mưa đã tạnh, Võ Viên một đường vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu tất cả đều là những gì túi gấm trong túi gấm Tông Đình ghi ra. Một mặt hắn tin tưởng Tông Đình, mặt khác hắn lại trung thành với vui buồn của mình, vì vậy quyết định này cũng trở nên khó khăn. Cho đến khi hắn gặp liêu tá mới vừa báo tin này, đối phương hỏi hắn có muốn giới nghiêm hay không thì hắn mới phục hồi tinh thần lại nói: "Ta đã cho người đưa A Ly đi Tây Châu rồi, ngươi nhanh chóng đi tụ họp nhân mã, ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố!"
Liêu tá này thấy thái độ của hắn thế kia, liền nhận định hắn là muốn quyết chiến một phen với Lý Thuần Nhất, vì vậy lập tức đi tụ họp quân đội trước. Đồng thời, một chiếc xe ngựa giả bộ chở A Ly cũng được mấy thân binh hộ vệ đi Tây Châu.
Trong thành Túc Châu động tĩnh không ngừng, chỉ một lát, đoàn xe của Nguyên Tín mới đến được Hạ Lan Sơn. Một bên là Hoàng Hà cuồn cuộn, một bên là sa mạc mênh mông, tráng cảnh Tây Bắc nhìn không sót thứ gì, nhưng mà giờ phút này không có người nào thưởng thức cũng không có người nào thèm dò xét.
Binh lực ngầm Tông Đình an bài vẫn một mực theo đuôi đoàn xe của Nguyên Tín, dọc theo đường đi phụ trách báo hành tung cho quân Quan Trung phía sau. Lý Thuần Nhất tự mình dẫn kỵ binh Quan Trung tinh nhuệ lên đường, lúc đến Lũng Châu binh lại chia hai lối, một đường đi Hạ Lan Sơn, một đường chạy thẳng tới thành Túc Châu.
Thành Túc Châu đã chuẩn bị nghênh chiến xong, quân kỳ bị gió thổi bay phấp phới, giống như đang chờ Lý thuần Nhất cùng quân Quan Trung đánh đến tận cửa. Nửa đêm nọ, Diêu Tư Mã vội vàng chạy tới Đô Đốc Phủ tìm Võ Viên: "Tuyến báo mới nhất, quân Quan Trung còn cách ba mươi dặm nữa, người của chúng ta đều đã tập hợp đông đủ rồi."
"Lý Thuần Nhất cũng tới sao?" Võ Viên không chút kiêng kỵ gọi thẳng tên huý. Diêu Tư Mã đáp: "Không có."
"Nàng ta ở đâu?", "Thuộc hạ không biết."
Trong lòng Võ Viên nhất thời nổi lửa, lại đè xuống hỏi: "Chuyện bảo ngươi làm thì sao?"
Diêu Tư Mã giản lược đáp lại: "Thỏa đáng ạ."
Xét thấy thơ trong túi gấm, Tông Đình hoài nghi trong số liêu tá cùng binh đinh Quan Lũng có nội gian, vì vậy ai Võ Viên cũng không dám tin, đành phải giao hết tất cả mọi chuyện cho tên thân tín Tông Đình một tay đề bạt lên Diêu Tư Mã này.
"A Ly ở trong mật thất không khóc không náo chứ?", "Tiểu Lang quân vẫn luôn tốt."
Lúc này Võ Viên không có gánh nặng nào nữ, trong lòng thở phào một cái, nhảy dựng lên bước nhanh ra bên ngoài: "Đi, điểm binh đi!"
Diêu Tư Mã theo sát phía sau, hai người một đường đến giáo trường. Cây đuốc chiếu sáng khắp cả nơi rộng lớn như thế, liếc mắt nhìn qua một đống người đứng chen chúc, khôi giáp chớp động tia sáng, thế trận hết sức dọa người. Võ Viên dẫn Diêu Tư Mã lên đài, cao giọng nói: "Ngô Vương lấy tánh mạng tướng công uy hϊếp Quan Lũng, sắp lập tức mang theo quân Quan Trung đánh tới rồi! Vết xe đổ của Sơn Đông ở đó, bọn ta không thể ngồi mà đợi đánh chết, nên làm như thế nào?!"
"Buộc nàng giao tướng công ra!", "Giao tướng công ra!"
Phía dưới cùng hòa những câu nói giống nhau và liên tiếp nhau, như một cây đuốc hừng hực đốt lên, chỉ có Diêu Tư Mã ở một bên mắt lạnh nhìn.
Lúc này Võ Viên nói: "Được lắm! Nếu các ngươi đã tích cực như vậy, có thể có ai xung phong làm tiên phong?!"
Vốn là một nhóm người đang hăng say hô hào trong nháy mắt động tĩnh lại nhỏ đi, Võ Viên "phi" một tiếng: "Thật muốn làm con rùa đen rúc đầu trong thành sao? Mới vừa rồi nói cái gì!" Nói qua liền quay đầu nói với Diêu Tư Mã: "Người nào nhảy lên nhảy xuống lợi hại nhất mấy ngày nay thì để cho người đó lên! Từng người một điểm tên lên!"
Diêu Tư Mã vẫn luôn nghiêm mặt đột nhiên lấy sổ ghi chép đọc tên ra, phía dưới dần dần có người phát giác có cái gì không đúng.
Lúc trước tên liêu tá báo tin nói Tông Đình bị Lý Thuần Nhất giam lại là kẻ lo lắng nhất lúc này, bởi vì Diêu Tư Mã điểm danh cơ hồ đều là "người mình"! Vẻ mặt hắn co giật mấy lần, nhưng không dám vọng động, chỉ liếc mắt về phía một người trong đội ngũ. Tên quân tướng vẫn trầm tĩnh bình ổn, vẫn nghe nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ có con mắt càng trở nên sâu thăm thẳm.
Lúc này chợt có một binh báo tình báo chạy tới: "Báo —— quân Quan Trung cách nơi đây còn không tới mười dặm!"
Kỵ binh nhanh nhẹn, mười dặm chẳng qua chỉ là nháy mắt liền tới! Nhóm người không khỏi nổi lên xôn xao, lúc này Diêu Tư Mã cũng vừa vặn điểm hết tên trong sổ ghi chép, Võ Viên đang muốn mở miệng, bên cạnh lại đột nhiên đường ngang tới một thanh đại đao. Hắn còn chưa kịp né tránh, chợt bị người đè ngã xuống đất! Võ Viên có ý thức đoạt đao lại, đồng thời cũng thấy rõ ràng kẻ đánh bất ngờ chính là tên binh báo tình báo đứng bên cạnh, mắng to một tiếng "Ngươi quả thật là gian tế", hai chân khóa đối phương lại, cậy mạnh bẻ cổ tay hắn, ngược lại đem tên kia đè trên mặt đất.
Nhóm quân xảy ra tao loạn, một liêu tá hô to "liều cá chết lưới rách với bọn chúng", bên dẫn binh đinh chém gϊếŧ người bên cạnh, thậm chí xông lên đài cao, chạy thẳng tới đám người Võ Viên Diêu Tư Mã.
Diêu Tư Mã là một quan văn, gϊếŧ không nổi liền chạy trối chết; Võ Viên thẳng tính, gϊếŧ chết kẻ cẩm đầu, giơ đại đao lên liền gϊếŧ người; trong lúc nhất thời đuốc ném loạn, máu tươi vẩy ra, lửa nhiệt liếʍ lên áo giáp quân kỳ, mùi máu tanh bay khắp trong gió đêm ——
trong khoang bụng khổng lồ của đêm tối chỉ còn là chém gϊếŧ không rõ chân tướng kẻ nào.
Bên cạnh không phân rõ được bằng hữu, không gϊếŧ người thì sẽ bị gϊếŧ.
Diêu Tư Mã dùng hết hơi sức chạy đến cổng thành, sau vai đã bị tên lạc bắn trúng, thấy hắn không qua được, bắt được thủ hạ dồn dập chạy tới trước mặt dặn
dò nói: "Có nội loạn, nhanh, mau mở cửa thành, nghênh quân Quan Trung vào ——"
"Mở —— cửa —— thành ——", "Nhanh chóng —— mở —— cửa —— thành ——" chỉ thị theo miệng này truyền sang miệng kia, càng gần cửa thành càng cao vυ't rõ ràng, giống như vạch ra mây mù hỗn độn nghênh đón người đến.
Diêu Tư Mã bởi vì mệt lả mà đọt nhiên ngã xuống đất, trong thoáng chốc lại nghe được tiếng vó sắt như dời núi lấp bể.
Sắp rồi, sắp rồi......
Lúc này một cái đội kỵ binh Quan Trung do Lý Thuần Nhất suất binh đã đến Hạ Lan Sơn, vắt ngang trước mặt bọn họ chính là dãy núi trải dài, đi vòng qua chính là đại mạc Vô Tình, xa hơn về phía Bắc, là địa giới Đột Quyết.
Không có được mệnh lệnh, không có ai tiếp tục đi tới. Bọn họ lấy được tin tức cuối cùng có liên quan đến đoàn xe của Nguyên Tín ngưng lại ở đây, cũng liền có nghĩa là đám người Nguyên Tín biến mất ở nơi này.
Đêm dài cực kì, thành Trường An cũng khó ngủ. Tóm lại côn trùng mùa hạ chắc chắn sẽ không mệt mỏi, Hạ Lan Khâm đi xe mệt nhọc mấy ngày đến được kinh thành cũng không ngủ, cả đêm lao tới Chính Sự đường, cùng mấy vị cựu thần cùng ngồi bàn bạc.
Một tấm bản đồ to lớn trải trên bàn chính, tin tình báo mới nhất đặt ở bên kia, Hạ Lan Khâm vừa vào bàn, Tông Quốc Công liền ngẩng đầu lên khỏi tấm bản đồ, ho khan một hồi nói: "Xem trước đi, xem đi rồi lại nói."
Hạ Lan Khâm không chút ngoài ý muốn về hành động lần này của Lý Thuần Nhất, nàng rất dám làm, lúc ở Sơn Đông nàng cũng đã cho người ta lãnh giáo rồi. Lúc thấy tình báo tinh binh chia thành hai lối thì Hạ Lan Khâm hơi thu mắt lại, nghe được Tông Quốc Công ngồi xéo xéo đối diện nói: "Thấy thế nào?"
Ngón tay Hạ Lan Khâm nhanh chóng xẹt qua Tây Bắc: "Nhất định là Quan Lũng, viện binh An Tây ——" lại chợt hướng về Đông Bắc, xẹt qua Hạ Lan Sơn: "Trấn Bắc quan vì phòng Đột Quyết thừa lúc vắng mà vào." Hắn nói xong ngẩng đầu lên: "Điện hạ suy nghĩ coi như chu đáo, nhưng có thể mang Tông tướng công còn sống mang về hay không, cũng phải xem vận số."
Tông Quốc Công mắt đối mắt với hắn, Hạ Lan Khâm bình tĩnh không chút tư lự nói: "Nguyên Tín muốn lưới rách cá chết đi, hắn cũng biết Quan Trung nhất định sẽ dấy binh, lúc này một nhóm người ngựa bé tí lại chạy đến Quan Lũng tầm quan trọng không lớn, trận đánh cuối cùng này chính là ——"
Hắn cúi đầu, ngón tay vẫn đặt tại vị trí Hạ Lan Sơn, lại đột nhiên hướng về phương Bắc, xâm nhập qua sa mạc: "Đánh bất ngờ nơi này mà đi, nếu có thể đi qua này đại mạc, có thể giao Tông tướng công cho Đột Quyết, vậy thì không chỉ
tặng nhân tình cho Đột Quyết, càng là uy hϊếp lớn lao với Điện hạ."
Đôi con ngươi già nua của Tông Quốc Công không có chút thả lỏng, âm thanh vẫn còn ổn định: "Không đi qua được thì sao?"
"Không đi qua được, xác định phải xem mệnh tướng công cứng rắn, hay là mệnh Nguyên Tín cứng rắn."