*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ngăn kép dây chuyền có đặt một mảnh giấy cói được gấp ngay ngắn, Nam Cung Cẩu Thặng cẩn cẩn thận thận lấy nó ra, sau khi mở ra thấy được một trang giấy lớn chừng lòng bàn tay. Lần này trên giấy không có bản đồ, chỉ có một đoạn thơ như câu đố. Nam Cung Cẩu Thặng nhíu mày nhìn một lúc, Lý Yêu Yêu dán tới hỏi: “Sư phụ, trên đó viết cái gì vậy?”
Nam Cung Cẩu Thặng nhìn nửa phút không trả lời, đột nhiên nói: “Đưa giấy bút cho sư phụ.”
Lý Yêu Yêu quay về phòng lấy đồ, vừa hay tất cả mọi người trong phòng đều đã tỉnh ngủ, tò mò đi ra xem.
Nam Cung Cẩu Thặng đưa bút cho Tô Di nói: “Sao chép lại.”
Tô Di nhận lấy bút, nhanh chóng vẽ chữ tượng hình trên giấy cói xuống, những chữ tượng hình phức tạp được anh sao chép lại giống y như đúc.
Sau khi vẽ xong, Nam Cung Cẩu Thặng nhận lấy bút, viết dưới chữ tượng hình những chữ cái tiếng Anh.
Sau khi viết xong, trên giấy loạn lên một loạt chữ cái tiếng Anh. Năm ấy Nam Cung Cẩu Thặng học chữ Ai Cập cổ từ trong cuốn Book of the dead, sau đó lại lục tung rất nhiều tư liệu, nhưng phần lớn đều liên quan tới mộ táng, các câu chuyện thần thoại. Chữ tượng hình là một loại văn tự vô cùng phức tạp, cho tới nay không có ai thuần thục nắm chắc nó, nếu không phát hiện ra Book of the dead, có lẽ ngôn ngữ này gần như thất lạc không ai giải thích được.
Hôm nay đột nhiên lấy được một tờ giấy chẳng biết nói về cái gì, tuy có Nam Cung Cẩu Thặng, nhưng để dịch được nó cũng rất đau đầu.
Từ đơn đầu tiên trên giấy là “Ta-saty”, Nam Cung Cẩu Thặng nhìn chằm chằm nó một lát, chần chừ nói: “Từ này rất quen, hẳn ta đã xem qua ở nơi nào.” Nhưng đến tột cùng nó mang nghĩa gì, gã nghĩ mãi mà không ra.
Lý Yêu Yêu bế mèo mun lên lắc lắc: “Diều Hâu số 2, mau nói đi, rốt cuộc trên này viết cái gì?”
Mèo mun bị hắn lắc cho đầu quay cuồng, kêu meo meo một tiếng, ngoẹo đầu giả chết.
Tô Di chỉ vào một chữ tượng hình nói: “Không phải đây là bảng tên của Ramses II sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng gật đầu, dùng ngón tay vẽ quanh mấy chữ: “Đoạn này nói về ngôi đền của Ramses II.”
TÔ Di trầm ngâm: “Ngôi đền của Ramses II có phải ở Abu Simbel[1]
hay không?”
Nam Cung Cẩu Thặng hơi ngẩn ra. Gã chú ý tới từ này, thế nhưng nhất thời không ý thức được nó tượng trưng cho một dấu hiệu cụ thể, mà cho rằng nó đề cập tới việc Ramses II cho xây dựng nhiều ngôi đền. Trên thực tế, ở Abu Simbel có một ngôi đền lớn của Ramses II, nó được khởi công xây dựng vào thế kỷ thứ III trước công nguyên, nằm ở phía tây hồ Nasser.
Nam Cung Cẩu Thặng bỗng nhiên hiểu ra, chỉ vào từ “Ta-saty” này nói: “Từ ngày nghĩa là “Quê hương người bắn cung”, chính là Nubia!”
Nubia là một cương vực kéo dài từ Aswan tới Khartoum, thác nước lớn nhất Ai Cập chính là đường ranh giới giữa Ai Cập và Nubia. Trải qua hơn năm ngàn năm, Ai Cập không ngừng chiến tranh với Nubia, nhưng phần lớn thời gian đều là Ai Cập chiếm thượng phong, ở trong thời kỳ Tân vương quốc, người Ai Cập chia Nubia ra làm năm châu, mỗi châu phái một tổng đốc thay mặt Pharaoh cai quản. Đến thời cận đại, năm 1955, toàn bộ người dân Nubia phản đối sát nhập với Ai Cập, đến năm 1956, Sudan độc lập, địa giới Nubia được chia cho hai quốc gia Ai Cập và Sudan.
Tìm được điểm mấu chốt rồi, cho dù có nhiều từ Nam Cung Cẩu Thặng không đọc hiểu, nhưng vẫn có thể dịch ra phần lớn nội dung trên mảnh giấy cói: “Tọa lạc ở Nubia, cách ngôi đền vua Ramses II 600 mét về phía đông…” Từ cuối cùng là NBW, chỉ vàng trong ngôn ngữ Ai Cập cổ, Nam Cung Cẩu Thặng liền dịch nó thành bảo tàng, “Có một bảo tàng.”
Lý Yêu Yêu ôm lấy Diều Hâu số 2, hôn chụt nó một cái, sau đó nhổ lông dính trên miệng ra: “Cục cưng! Em quá tuyệt vời!”
Dư Ngư và Xa Xà cũng tranh nhau ‘sủng hạnh’ Diều Hâu số 2, Xa Xà hôn lên trán nó một cái, Dư Ngư chu mỏ lại gần, chẳng may đυ.ng trúng Xa Xà vừa hôn xong, hai người môi chạm môi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“….”
Xa Xà bình tĩnh lui lại mà nhổ ra: “Xì!”
Trong nháy mắt Dư Ngư phát điên lên.
Mấy đồ đệ lại náo loạn, Nam Cung Cẩu Thặng vừa lắc đầu than thở, vừa cười híp mắt cất giấy cói vào trong mặt dây hình mặt trời, nhét tờ giấy đã dịch vào trong túi.
Kiều Du hưng phấn mà hỏi: “Chúng ta đi Nubia sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Đừng ôm quá nhiều hy vọng, thế kỷ 20 chính phủ Ai Cập tu sửa đập Aswan thành một con đập lớn, giờ đại bộ phận khu Nubia đều ngập trong nước.”
Tô Di nói: “Trong khoảng thời gian từ năm 1964 tới năm 1968, để tránh ngôi đền của Ramses II bị nước lũ xâm hại, UNESCO đã cho tháo dỡ và lắp ráp lại nó lên trên núi.. Giờ di chỉ của ngôi đền cổ đã bị ngập trong hồ Nasser phải không?”
Nam Cung Cẩu Thặng gật đầu.
Dư Ngư đang mải đánh nhau với Xa Xà nghe vậy thì dừng động tác, mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Cẩu Thặng: “Cái gì?! Không còn bảo vật sao?!”
Nam Cung Cẩu Thặng ngẩn ra ba giây, khẽ mỉm cười: “Thì nhanh nhanh tới xem đi. Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lên đường.”
Buổi tối, mọi người cơm nước xong nghỉ ngơi, Lý Yêu Yêu lại lên cơn thèm thuốc lá, ra ngoài hút thuốc.
Buổi tối mùa hè ở ốc đảo mát mẻ dị thường, gió đêm thổi mạnh, thổi đi cảm giác khô nóng lúc ban ngày.
Lý Yêu Yêu đi ra ngoài cửa, trông thấy Dư Ngư đang ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay là một điếu thuốc cháy dở, dưới đất vô số tàn thuốc.
Lý Yêu Yêu hơi giật mình, cau mày đi lên trước: “Lão Dư, đang làm cái gì vậy?”
Dư Ngư thâm trầm hút một hơi thuốc, tóc bị gió thổi bay về phía sau, có chút cảm giác tiêu sái: “Anh đang nghĩ về nhân sinh.”
Khóe miệng Lý Yêu Yêu giật giật: “Anh nghĩ ra cái gì?”
Dư Ngư nửa rực rỡ nửa ưu thương mà ngẩng mặt lên, điếu thuốc trong tay dựng thẳng lên, dưới cơn gió to đầu thuốc lấp lánh tia lửa: “Chú xem, thuốc ra gió cháy rõ nhanh. Bình thường anh phải hút hai mươi lần, giờ mới hút bảy tám lần thuốc đã cháy rụi.”
Lý Yêu Yêu liếc mắt, ngồi xuống bên cạnh anh: “Này, anh không sao chứ, sao hút nhiều như vậy?”
Dư Ngư khẽ cười khổ khó nhận ra, ném điếu thuốc đã cháy đến tàn xuống, lấy chân nghiền nát: “Lão Tam.. trước đây em với Tô Di đến với nhau kiểu gì?”
Chân mày Lý Yêu Yêu nhướn lên một cái, qua vài giây không khỏi đắc ý mà nói: “Thật ra Tô Di đã gặp em từ nhiều năm trước rồi. Anh có nhớ bảy tám năm trước chúng ta ở quận Áp Bắc không, cách đấy mấy con phố có một khu dân cư cao cấp, còn có một trường trung học? Tô Di nói khi đó học ở đấy, còn kể có một lần tan học bị một thằng lưu manh cướp, em đã cứu Tô Di.” Nói rồi gãi gãi ót, cười rộ lên đến là ngốc nghếch: “Thật ra em quên béng vụ này rồi.”
Dư Ngư hỏi: “Hai người ở chung với nhau thế nào?”
Lý Yêu Yêu cười ha hả: “Cứ như vậy thôi, không phải lúc ấy em ra quảng trường nhân dân đi quyên sao, ngày nào Tô Di cũng ngồi vẽ em, em biết Tô Di có tâm tư với mình, cứ như vậy thuận theo thôi.”
Dư Ngư bĩu môi, hâm mộ mà than thở một tiếng.
Lý Yêu Yêu đốt một điếu thuốc, đưa cho Dư Ngư một điếu, hít một hơi thuốc dài: “Thật ra, Tô Di nói em là mối tình đầu của Tô Di, nói trước đấy Tô Di chưa từng thích đàn ông, em không tin. Em quen Tô Di đến ngày thứ hai muốn theo anh ấy về nhà, anh ấy liền dẫn em về. Em vốn cho rằng anh ấy muốn chơi trò tình một đêm với mình, em còn nghĩ một cậu ấm như vậy mà cảnh giác thấp thế, không sợ em nhân lúc anh ấy ngủ mà trộm đồ trong nhà à. Bọn em đến với nhau chưa được hai tuần em đã lừa Tô Di lên giường, Tô Di cũng không từ chối. Nói đấy là lần đầu tiên của Tô Di, em không tin.”
Dư Ngư cười xùy một tiếng: “Này lão Tam, nên tự vừa lòng đi. Chú thích chim non à?”
“Không.” Lý Yêu Yêu nói: “Em thật sự thích Tô Di, chỉ là em không thể tin lời Tô Di nói. Thật ra Tô Di thông minh hơn vẻ bề ngoài, không đơn thuần như vậy.”
Dư Ngư cười cười lắc đầu.
Hai người hút xong thuốc, Lý Yêu Yêu phủi mông muốn quay về phòng, hắn xoay người lại, chỉ thấy một bóng đen không nhúc nhích đứng bên ngoài cửa, không khỏi giật mình hoảng sợ.
Dư Ngư xoay người, cũng sững sờ theo: “… Tô Di?”
Tô Di bình thản mà nhìn Lý Yêu Yêu, không nói lấy một lời.
Lý Yêu Yêu nhớ tới lời ban nãy mình vừa nói, đoán rằng Tô Di đã nghe thấy được, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Dư Ngư đảo mắt nhìn qua hai người, vội vàng hóa giải bầu không khí: “Em dâu cũng không ngủ được à.”
Tô Di cúi đầu tiến lên trước, nhẹ giọng nói: “Cho em một điếu thuốc.” Từ trước đến nay anh không hề hút thuốc lá.
Lý Yêu Yêu chau mày, đứng bất động mấy giây, hất cằm ra hiệu với Dư Ngư, Dư Ngư liền nhún vai quay trở về phòng.
Hai người ngồi xuống tảng đá, Tô Di lặp lại một lần nữa: “Cho em một điếu thuốc đi.”
“Khụ.” Lý Yêu Yêu hắng giọng một cái, thử ôm vai Tô Di, Tô Di không từ chối, chỉ vươn tay lấy bao thuốc từ trong túi hắn ra, cầm một điếu ngậm lên miệng, lại lấy bật lửa trên người Lý Yêu Yêu.
Lý Yêu Yêu không dám ngăn cản anh, dè dặt hỏi: “Em đứng bao lâu rồi?”
Tô Di không thạo mà đốt thuốc, hút một hơi, nhíu mày lại, chịu đựng không nhả ra, Lý Yêu Yêu vội nói: “Đừng nuốt vào trong, em vừa hút thì nhả khói ra miệng là được rồi.”
Qua một lúc lâu, Tô Di bình tĩnh nói: “Trước anh em chưa từng thích người nào khác.”
“Khụ..” Lý Yêu Yêu lúng túng liếʍ môi một cái: “Anh, anh biết.”
Tô Di cười tự giễu, lại hút một hơi thuốc, khói sặc ra khỏi lỗ mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh không ngừng ho khan, mắt cũng bị hun đỏ.
“Bất kể chuyện gì đi chăng nữa, em cũng chưa từng lừa gạt anh.” Tô Di nói như vậy.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thu dọn đồ lên xe, lái xe đi về phía Abu Simbel, tức khu Nubia thời cổ đại.
Kiều Du ngồi trên xe, cầm bản đồ hỏi: “Chúng ta đi xem đập Aswan sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Không đi men xuống theo sông Nile, quay lại ốc đảo Kharga rồi đi từ sa mạc phía đông bắc xuống, tới Abu Simbel.”
Kiều Du hơi lấy làm kinh hãi: “Vì sao? Đi trong sa mạc ít hơn mấy ngày sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười cười lắc đầu: “Người ngoại quốc đi qua Abu Simbel đều được chính phủ phái cảnh sát đưa xuống. Muốn trốn cảnh sát kiểm tra, chỉ có thể đi từ sa mạc.”
Kiều Du ngây thơ gật đầu, ngượng ngùng nở nụ cười —— Đây là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm qua anh phải chột dạ mà ẩn núp cảnh sát.
Abu Simbel nằm ở góc đông nam Ai Cập, giáp giới với Sudan; mà ốc đảo Siwa ở sa mạc Tây, ở góc xa nhất tây bắc, giáp giới với Lybia. Đám Nam Cung Cẩu Thặng đi chuyến này gần như tương đương với lái xe xuyên qua toàn bộ Ai Cập.
Dọc đường đi Tô Di vẫn rầu rĩ không vui, Lý Yêu Yêu muốn lấy lòng anh, anh cũng không từ chối, nhưng nét mặt mang theo vài phần xa cách. Tình huống như vậy khiến Lý Yêu Yêu buồn bực mãi không thôi: Nếu Tô Di không để ý tới hắn, chỉ cần dụ được Tô Di nói chuyện với hắn liền xong; nếu Tô Di không tính toán tới chuyện ngày hôm ấy nói, như vậy là hay nhất; nhưng Tô Di bây giờ không trên không dưới, thật khiến hắn phải hao hết tâm sức suy nghĩ mà vẫn không biết làm thế nào cho phải.
Buổi tối ngày đầu tiên, mọi người dừng chân nghỉ ngơi ở một ốc đảo, Lý Yêu Yêu nhân lúc Tô Di đi tắm mà vội tìm tới Nam Cung Cẩu Thặng, khổ sở xin lãnh giáo sư phụ.
Nam Cung Cẩu Thặng hỏi rõ ngọn nguồn, lắc đầu hừ nói: “Cái thằng nhóc chết bầm, con nói cho vi sư nghe con có cái gì tốt?”
Lý Yêu Yêu già mồm nói: “Còn không phải đều là sư phụ dạy hay sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng nhướn mày một cái: “Nói láo! Vi sư không có tên đồ đệ không có tiền đồ như nhà ngươi!”
Lý Yêu Yêu bĩu môi.
Nam Cung Cẩu Thặng vừa thở dài vừa xoa đầu tiểu đồ đệ: “Đi xin lỗi đồng chí Tiểu Tô đi rồi giải thích hết lời. Ta thấy đồ tức phụ rất tốt, cái thằng nhóc con này sao cứ phải giày vò người ta như vậy?”
Lý Yêu Yêu còn muốn mạnh miệng: “Con không..”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Hai người ở với nhau, kiêng kị nhất là không tin tưởng. Được rồi, ta thấy đồ tức phụ rất toàn tâm toàn ý với con, đi xin lỗi một tiếng, kiên trì dỗ vài ngày là hết rồi. Bao tuổi rồi còn gây chuyện!”
Lý Yêu Yêu quay trở lại phòng, Tô Di đã tắm xong đi ra.
Lý Yêu Yêu tiến lên trước, ôm lấy anh từ phía sau: “Vợ yêu à, em đừng giận anh nữa.”
Tô Di trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Em không tức giận.”
Lý Yêu Yêu hôn gáy anh, bàn tay từ từ luồn lên ngực anh: “Mợ! Cả ngày em bày ra bản mặt thối, còn nói không tức giận!”
“Em không có tâm tình.” Tô Di không nặng không nhẹ kéo tay hắn ra, dừng lại vài giây, khe khẽ thở dài: “Em không tức giận, em chỉ thấy lòng nguội lạnh.”
Động tác của Lý Yêu Yêu khựng lại.
Một giây sau, hắn đá giày chui vào chăn, che kín đầu lại, mất hứng nói: “Ngủ!”
[1] Abu Simbel:
là một khu khảo cổ bao gồm hai ngôi đền lớn tạc từ đá nằm tại phía Nam Ai Cập.
Pharaông Ramses II, trị vì Ai Cập từ năm 1279 đến 1213 trước Công nguyên, đã cho dựng các công trình dọc theo sông Nil để ghi lại những chiến công của mình.
Hồ Nasser