Châm Phong Đối Quyết

Chương 104

Cố Thanh Bùi trừng lớn hai mắt, hắn theo bản năng nhìn về phía lái xe. Lái xe kia ngay cả ánh mắt cũng chẳng chút liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh dị thường.

Nguyên Dương giữ lấy cằm hắn,"Tôi muốn nhìn xem, đến thời điểm ông bị làm đến chỉ biết kêu rên kia, còn có thể nói ra mấy lời khó nghe kia nữa hay không."

Cố Thanh Bùi nghiến răng nói: "Tôi nói có điểm nào sai chứ?"

"Ông nói gì cũng đều không sai. Đúng, là Nguyên Dương tôi không nên dây dưa ông, là ba mẹ tôi không quản được thân tôi. Ông hẳn phải rất đắc ý, Cố Thanh Bùi, ông vẫn luôn rất đắc ý phải không?"

Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Tôi chẳng có gì để mà đắc ý cả. Chuyện người Nguyên gia các cậu làm ra với tôi, đủ để tôi ghê tởm cả đời, cậu thực sự tưởng rằng ai cũng thèm muốn cái bộ dạng này của cậu sao?"

"Bất kể ông có ưa thích hay không, cũng không nên nói thẳng trước mặt ba mẹ tôi." Điều Nguyên Dương vốn muốn để ba mẹ y thấy, là hắn cùng Cố Thanh Bùi vấn vương không dứt, căn bản vô pháp tách ra. Y không ngờ rằng Cố Thanh Bùi luôn luôn nói chuyện có chừng có mực, hơn nữa còn có chút sợ sệt ba y, thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, khiến cho một trong những mục đích mang Cố Thanh Bùi tới của y triệt để thất bại.

Y không có cách nào không giận dữ, nghĩ đến Cố Thanh Bùi dùng ngữ khí mỉa mai nói về chuyện giữa bọn họ, y liền tức giận đến toàn thân phát run, hận không thể một hơi cắn chết Cố Thanh Bùi!

Cố Thanh Bùi biết rõ tính cách Nguyên Dương không nên kích động, nhưng lại chẳng thể bảo trì bình tĩnh, hắn sớm đã thấy rõ, từng bước thoái nhượng không đổi được sự thu liễm của Nguyên Dương. Chính là gió bão ấp ủ trong mắt Nguyên Dương vẫn như cũ làm cho hắn kinh hãi.

Thời điểm Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi lôi vào phòng, đẩy ngã lên sofa, Cố Thanh Bùi một chút cũng không hoài nghi Nguyên Dương là thực sự hành động.

Ngọn lửa phẫn nộ bập bùng trong mắt Nguyên Dương càng lúc càng hừng hực, biểu tình có một tia dữ tợn.

Cố Thanh Bùi giận dữ quát: "Nguyên Dương, đừng có làm càn!"

Nguyên Dương giật ca vát, thô bạo đem tay Cố Thanh Bùi trói lêи đỉиɦ đầu, đè nặng lên ngực hắn, cúi đầu dùng sức hôn khóa môi lại.

Cố Thanh Bùi dùng chân liều mạng đạp lên đùi Nguyên Dương mấy cái, song bởi vì vấn đề góc độ, chung quy không có lực mấy. Nguyên Dương duỗi tay, ác ý tóm lấy bảo bối của Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi rên lên một tiếng, chân lập tức mềm nhũn.

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, bức bách hắn mở miệng, bá đạo mà đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Cố Thanh Bùi, càn quét từng tấc trong khoang miệng kia. Bàn tay còn lại kéo khóa quần Cố Thanh Bùi xuống, ngón tay cách qυầи ɭóŧ đùa nghịch phần thịt mềm nơi hạ thân Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi bị hôn đến không thở nổi, hắn mơ hồ không rõ nói: "Nguyên Dương, đồ khốn kiếp, ngoại trừ cương ra, cậu còn có thể làm gì chứ."

Nguyên Dương một phen xé mở áo sơmi hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có thể khiến ông chủ động nâng mông dán sát vào tôi."

"Ư a......" Cố Thanh Bùi khẽ kêu một tiếng, mắt thấy Nguyên Dương đem viên thịt nhỏ trước ngực mình ngậm vào miệng.

Nguyên Dương dùng răng nanh nhẹ nhàng nghiền cắn viên thịt màu nâu, đồng thời sử dụng đầu lưỡi thần tốc quét qua lại. Cố Thanh Bùi mẫn cảm cong thân, nỗ lực muốn vùng khỏi sự đùa bỡn của Nguyên Dương, song lại khiến bản thân hoàn toàn dâng đến miệng Nguyên Dương.

Nguyên Dương đối với đầu ngực đáng thương kia vừa liếʍ lại cắn, tay kia vuốt ve lôi kéo viên thịt còn lại. Hai điểm trước ngực Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương đùa nghịch đến cương lên, sung huyết nở căng, màu nâu mang theo điểm hồng nhạt, nổi bật trên làn da trắng nõn của Cố Thanh Bùi, vô cùng quyến rũ.

Cố Thanh Bùi vặn vẹo thân mình chẳng thể trốn tránh, Nguyên Dương liếʍ ngực hắn đến ướt đẫm, mãi đến đi chơi đủ mới buông hắn ra.

Nguyên Dương đứng dậy, liếʍ liếʍ môi, trêu tức nói: "Cố tổng toàn thân trên dưới đều mẫn cảm như vậy, liếʍ chỗ này thôi mà cũng có phản ứng." Y ác ý dùng đầu ngón tay búng viên thịt dựng đứng sung huyết.

Sắc mặt Cố Thanh Bùi hiện sắc hồng nhạt, lửa dục của hắn đã muốn bị Nguyên Dương nhen nhóm, hơn hai năm qua cho tới bây giờ hắn không được nếm trải tìиɧ ɖu͙© chân chính thỏa mãn tràn trề. Tại phương diện này, hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân, hắn không phải không muốn có trải nghiệm đẹp, cũng không phải chẳng thể tìm được người khác, chỉ vẻn vẹn bởi vì cho dù hắn tìm đến ai, cũng đều không phải là Nguyên Dương.

Lúc này những hình ảnh tình sắc có liên quan đến Nguyên Dương trong đầu hắn, xuất hiện từng hình một, hắn đã hình dung không nổi làʍ t̠ìиɦ cùng Nguyên Dương là tư vị như thế nào, hắn chỉ biết rằng hắn luôn luôn trầm mê đến quên mình.

Thân thể hắn khát vọng Nguyên Dương, khát vọng trải nghiệm tình ái điên cuồng Nguyên Dương mang lại cho hắn, từ trước kia cho đến bây giờ, điểm này hắn chẳng thể lừa được bản thân.

Thế nhưng lý trí nói với hắn làm như vậy là sai lầm, hơn nữa còn mang lại cho hắn phiền toái vô tận. Hơn hai năm trước hắn rời đi, là để tách khỏi Nguyên Dương, chứ không phải vì một màn ngày hôm nay, bằng không lúc trước hắn có đi hay không, còn có nghĩa lý gì nữa?

Song bất kể hắn có nguyện ý hay không, Nguyên Dương hiển nhiên không tính toán buông tha hắn.

Nguyên Dương lột quần hắn, khiến cho tính khí đã muốn cương lên bị qυầи ɭóŧ bao phủ của Cố Thanh Bùi phô bày trước mặt mình.

Nguyên Dương lấy ngón tay chọc chọc tính khí bán cương, lộ ra một nụ cười ác liệt.

Ánh mắt Cố Thanh Bùi có chút đỏ vằn, hắn khàn khàn giọng nói: "Nguyên Dương, muốn làm thì mẹ nó làm nhanh lên, nếu không thì buông tôi ra."

Nguyên Dương từ cao nhìn xuống hắn, "Cố tổng, tôi coi đây như lời mời của ông.", nói xong, chợt giật qυầи ɭóŧ hắn xuống.

Cố Thanh Bùi quay mặt đi, thân thể bởi vì hưng phấn cùng khẩn trương mà khẽ run rẩy.

Nguyên Dương không chút khách khí mở rộng đùi hắn, để một chân hắn gác lên phần tựa lưng trên sofa, kéo gối dựa đến, kê dưới hông Cố Thanh Bùi. Cửa ngõ hạ thân Cố Thanh Bùi mở rộng, cúc huyệt lâu không "Sử dụng" thoáng co rụt lại trong không khí.

Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi mở rộng hai chân nằm trước mặt y, huyết dịch toàn thân đều sôi trào mạnh mẽ, hình ảnh này y đã mơ tưởng hơn hai năm, ngẫm đến hiện tại hận không thể đem Cố Thanh Bùi nuốt từng miếng vào trong bụng.

Y cầm lấy căn thịt của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng ma xát đôi lần, Cố Thanh Bùi bất giác cong thắt lưng cọ vào lòng bàn tay y, bởi vì hai tay bị trói, hắn chỉ có thể dựa vào sự vuốt ve đùa giỡn của Nguyên Dương để tiết hỏa.

Sau khi Nguyên Dương làm cho hắn cương cứng, lại buông lỏng tay ra.

Cố Thanh Bùi khó chịu muốn cuộn thân mình, Nguyên Dương lại đè đùi hắn, không cho hắn khép lại.

Cố Thanh Bùi phẫn nộ nhìn y.

Nguyên Dương từ dưới bàn trà lấy ra một lọ sữa dưỡng, phun một đống vào lòng bàn tay mình. Y từ trên cao nhìn xuống Cố Thanh Bùi, trên mặt lộ ra ý cười xấu xa, "Cố tổng, ngài hôm nay nếu muốn bắn ra, chỉ có thể là bị tôi đâm vào mà bắn ra thôi."

Cố Thanh Bùi cáu giận nói"Nguyên Dương, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, mau thả tay tôi ra."

"Không được." Nguyên Dương đem dịch sữa trong lòng bàn tay bôi hết lên thịt huyệt của Cố Thanh Bùi, y hôn cằm Cố Thanh Bùi, "Tôi muốn thấy ông chỉ bị tôi xuyên vào mông cũng có thể bắn ra, tựa như trước kia vậy."

Ngón giữa thon dài của Nguyên Dương, dồn sức chen vào trong động thịt nhắm chặt kia.

Thân thể Cố Thanh Bùi run rẩy mãnh liệt, đau đớn lâu ngày không gặp lần thứ hai kéo đến, hắn đã muốn hơn hai năm không làm, thân thể nhất thời căn bản thích ứng không được sự xân phạm có chút nóng nảy của Nguyên Dương.

"Vẫn là chặt như vậy......" Nguyên Dương than thở một tiếng, ngón tay tại nơi dũng đạo liều mạng dồn nén bắt đầu đâm rút qua lại.

Cố Thanh Bùi khắc chế không nổi vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn thoát khỏi ngón tay tạo nghiệt kia. Hắn cắn chặt môi, trên trán nổi lên mồ hôi lấm tấm.

"Hơn hai năm nay, có kẻ nào khác đã từng chạm qua nơi này hay không?" Nguyên Dương dùng đầu gối giữ đùi hắn không cho khép lại, ngón tay tùy ý ra vào tại chốn riêng tư nhất của Cố Thanh Bùi.

Cằm Cố Thanh Bùi khẽ nhếch, gắt gao nhắm hai mắt, chỉ riêng chống đỡ cảm giác bất thường khó chịu kia đã muốn đủ vất vả, hắn thật sự lười nói nửa câu cùng Nguyên Dương.

"Có hay không." Nguyên Dương rút ngón giữa ướt đẫm ra, đổi thành ba ngón khép chặt một lần nữa cắm vào, "Đến tột cùng có hay không."

Cố Thanh Bùi cắn răng nói: "Mẹ nó ít nói nhảm thôi."

Nguyên Dương ác ý mô phỏng động tác tính khí bắt đầu cấp tốc đâm rút, hạ thân Cố Thanh Bùi theo động tác của y bị đâm đến không ngừng run rẩy. Xung quanh thịt huyệt non mềm chảy đầy dịch sữa thuần trắng, thịt động khẽ nhếch, đỏ sẫm mê người, Cố Thanh Bùi không thể kiềm nén phát tiếng rên thấp.

Nguyên Dương thấy nơi kia đã được khuếch trương tương đối, liền gỡ khóa quần, móc tính khí cương cứng ra, nhắm thẳng tiểu thịt động khẽ hé mở, không chút do dự cắm vào trong.

"A ——" Cố Thanh Bùi hét to một tiếng, biểu tình bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

Nguyên Dương nghiến răng nhịn xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn đấu đá bừa bãi, y dù rằng muốn cho Cố Thanh Bùi một lần giáo huấn, giáo huấn hắn hôm nay nói bậy bạ trước mặt ba mẹ mình, song cuối cùng vẫn là luyến tiếc làm Cố Thanh Bùi bị thương. Y chỉ có thể thối lui, chậm rãi chậm rãi chen vào trong.

Sắc mặt Cố Thanh Bùi hơi bình thường lại, nhưng vẫn thực khó chịu như cũ, phần hông không ngừng vặn vẹo, lại bị Nguyên Dương chặt chẽ cố định.

"Nói mau, đến tột cùng có kẻ nào đã từng cắm vào đây hay không."

Cố Thanh Bùi cắn chặt răng, không nói một lời.

"Không có phải không, chặt như vậy...... Lại nói, không ai có thể thỏa mãn ông hay sao?" Nguyên Dương rốt cục đem côn th*t cắm vào đến tận gốc, kɧoáı ©ảʍ bị vách tường nóng bỏng bao kín xung quanh không còn kẽ hở, quả thực là hưởng thụ cực hạn, khiến cho y thật muốn rống lớn hai tiếng.

Mặt Cố Thanh Bùi căng đến đỏ bừng, hạ thân một lần nữa tiếp nhận tính khí thô to của Nguyên Dương, ngoại trừ đau buốt khiến người xấu hổ, theo đó còn sản sinh một tia kɧoáı ©ảʍ bí ẩn. Trong thân thể có một giọng nói đang kêu gào: đây là thứ hắn muốn, đây mới là điều hắn muốn.

Nguyên Dương khắc chế không nổi bắt đầu co rút, ngoài miệng vẫn không buông tha hỏi: "Có hay là không, nói mau." Y nặng nề đâm vào một chút, làm cho Cố Thanh Bùi không khắc chế nổi mà buột kêu lớn.

"Cái miệng nhỏ này của ông chỉ thuộc về tôi, chỉ mình tôi có thể chạm, bởi vì không ai có thể thỏa mãn ông, không ai biết Cố tổng thoát y phủ phục dưới thân đàn ông, là bộ dáng dâʍ đãиɠ như thế nào. Nơi này chỉ tôi có thể xâm phạm, hiểu không? Chỉ có mình tôi là có thể thôi."

Cố Thanh Bùi há lớn miệng thở gấp, thân thể bị Nguyên Dương đâm chọc đến không ngừng chấn động, theo động tác lỗ mãng của Nguyên Dương mà run rẩy tựa như lá rơi trong gió. Tiếng thân thể va chạm trộn lẫn cùng tiếng nước, vang vọng trong không khí, tiến vào trong tai.

"Rốt cuộc có hay không! Nói mau!" Nguyên Dương kéo mở đùi Cố Thanh Bùi, thoáng động thân, nặng nề đâm vào, khiến Cố Thanh Bùi thét lớn một tiếng.

"Nguyên Dương...... Chậm...... Chậm một chút...... Mẹ nó, cậu chậm một chút......"

"Trả lời câu hỏi của tôi mau." Nguyên Dương chẳng những không có chậm lại, động tác ngược lại càng nhanh, càng mạnh, dao thịt giống như đóng cọc từng chút chọc vào trong động thịt non mềm của Cố Thanh Bùi, tra tấn Cố Thanh Bùi đến nước mắt cũng bất giác chảy ra.

Cố Thanh Bùi vẫn cứng miệng đáp trả một câu, "Liên quan...... *** gì đến cậu......"

Ánh mắt Nguyên Dương có chút sung huyết, y nắm hai bắp đùi Cố Thanh Bùi đè gập lên ngực, thân thể Cố Thanh Bùi bị bẻ thành hai đoạn, đầu gối cơ hồ dán lên ngực, tư thế này đã muốn đủ khó chịu, không đợi Cố Thanh Bùi mở lời, Nguyên Dương đã liền hung ác đâm rút. Tư thế này làm cho hạ thể Cố Thanh Bùi càng thêm kề sát với côn th*t của Nguyên Dương, cũng khiến cho nơi gắn kết của hai người càng thêm chặt chẽ, xuyên suốt.

"Ông không trả lời, tôi cứ như vậy làm ông cả một tối. Tôi có chính là thể lực, tôi sẽ cưỡng bức ông tại từng góc trong căn phòng này, xâm phạm ông đến không khống chế, đến mức ông bắn không nổi nữa. Nói mau! Đến tột cùng có gã nào đã từng thượng ông hay không, có hay không!"

Cố Thanh Bùi chịu không nổi hét lớn: "Không có! Đ.m chứ không có!"

Nguyên Dương lộ ra nụ cười đắc ý, vặn vẹo, y nắm lấy đùi Cố Thanh Bùi, đầu ngón tay cắm vào trong thịt, bắt đầu biến hóa góc độ xâm phạm vách thịt của Cố Thanh Bùi. Y biết chốn nào có thể làm cho Cố Thanh Bùi thét lên, chốn nào có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cho Cố Thanh Bùi, chốn nào có thể làm cho Cố Thanh Bùi sảng khoái đến không ngừng co rút huyệt khẩu, mang đến cho y kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng mãnh liệt. Y hiểu rõ thân thể này, thân thể này chỉ có thể thuộc về y.

Sau khi đâm rút hơn trăm lần, Nguyên Dương trực tiếp đem chất dịch trắng đặc bắn vào trong thân thể Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi giận dữ trừng y, khàn khàn nói, "Rút..... Rút ra......" Hắn phiền nhất Nguyên Dương bắn trong thân thể mình, song hết lần này đến lần khác Nguyên Dương thích nhất làm như vậy.

Nguyên Dương thích cảm giác tận tình phát tiết trong thân thể Cố Thanh Bùi, y lại càng thích nhìn thấy mỹ cảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân chảy ra từ trong thân thể Cố Thanh Bùi.

Sau khi Nguyên Dương rút côn th*t của mình ra, nhưng không có buông đùi Cố Thanh Bùi, ngược lại vác lên đầu vai mình, nhìn tiểu thịt huyệt chưa thể khép lại của Cố Thanh Bùi đang không ngừng rỉ ra ngoài chất dịch bạch trọc.

Cố Thanh Bùi mệt đến toàn thân toát mồ hôi, sớm đã vô lực phản kháng Nguyên Dương, chính là Nguyên Dương đã xong, hắn còn chưa có bắn, thật sự khó chịu.

Ngón tay Nguyên Dương xấu tính luồn vào tiểu thịt động ướt mềm kia, xoay chuyển quấy nhiễu, đùa giỡn mông Cố Thanh Bùi ướt đẫm một mảnh, nước theo kẽ mông chảy xuống sofa.

Toàn thân Cố Thanh Bùi phiếm hồng, đầu vô lực nghiêng một bên, muốn thu hồi chân, lại bị Nguyên Dương giam cầm, chỉ có thể nhục nhã tùy ý để Nguyên Dương bỡn cợt bộ vị tư mật nhất của hắn.

Nguyên Dương dùng tay còn lại nắm lấy tính khí của Cố Thanh Bùi, y cười nói: "Cố tổng, ngài đã cương thành như vậy rồi, sao còn chưa có bắn vậy, có phải tôi đâm chưa đủ hay không?"

Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn y một cái, giễu cợt nói: "Rõ ràng là cậu quá kém."

Không có người đàn ông nào chịu được người khác nói hắn "Quá kém", Nguyên Dương không giận ngược lại cười, "Xem ra là tôi hầu hạ chưa được chu đáo."

Y cúi người, há miệng đem tính khí của Cố Thanh Bùi ngậm vào trong.

Cố Thanh Bùi khẽ rên một tiếng, há lớn miệng hô hấp.

Nguyên Dương một bên liếʍ tính khí của Cố Thanh Bùi, một bên dùng ngón tay bỡn cợt cúc huyệt của Cố Thanh Bùi, trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Cố Thanh Bùi kém chút nữa phát điên. Hắn không thể khắc chế cất tiếng rêи ɾỉ, thân thể thon dài không ngừng cuộn tròn, duỗi ra, giãy dụa, khuôn mặt cũng vì kɧoáı ©ảʍ dữ dội mà vặn vẹo.

Nguyên Dương không ngừng dùng khoang miệng phun ra nuốt vào tính khí của Cố Thanh Bùi, ngón tay thì thần tốc cắm rút tại nơi thịt động trơn ướt, đặc biệt ra sức đâm vào nơi mẫn cảm của Cố Thanh Bùi.

Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, dày đặc một trước một sau giáp công ý chí của Cố Thanh Bùi, hắn liên tiếp cận kề sụp đổ, rốt cục chịu không nổi sự tra tấn này, ngẩng cổ kêu lớn.

"A —— Nguyên Dương —— a a a ——"

Thanh âm động tình kia quả thực mang đến sự khích lệ lớn lao cho Nguyên Dương, động tác phun nuốt của y càng lúc càng nhanh, động tác của ngón tay cũng càng lúc càng cũng mạnh, Cố Thanh Bùi rốt cục dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này mà tuôn ra.

Nguyên Dương hơi hơi nghiêng đầu, song vẫn bị bắn lên mặt.

Cố Thanh Bùi tựa như con cá rời khỏi mặt nước, thân thể dưới dư vị cao trào run rẩy vài cái, liền xụi xuống tê liệt.

Nguyên Dương quệt đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, hướng về phía Cố Thanh Bùi trêu tức cười.

Thần trí Cố Thanh Bùi có chút không thể tập trung, hắn há miệng, chỉ phát ra tiếng thở gấp trầm thấp.

Nguyên Dương một lần nữa nhấc đùi hắn lên, đao thịt không biết từ khi nào đã muốn dựng đứng, y chọc vào mông Cố Thanh Bùi, "Hẳn là đến lượt tôi chứ, đêm còn dài lắm. Tôi đã nói rồi, tôi hôm nay muốn làm ông đến ngất xỉu!"

Lời vừa dứt, Nguyên Dương liền động thân, côn th*t to lớn bộ dáng dọa người đã muốn cắm vào động thịt không thể khép lại của Cố Thanh Bùi. Phụp một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cả cây vào hết, trong yết hầu Cố Thanh Bùi phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Nguyên Dương như con dã thú động dục, không biết mệt mỏi trên thân thú cái của mình phát tiết du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

Cố Thanh Bùi tại cuộc truy hoan này hôn mê mấy phần, thanh tỉnh mấy phần, theo sự điên cuồng của Nguyên Dương mà chìm chìm nổi nổi, đắm chìm trong bể dục không thể tự kềm chế.

Thời điểm Cố Thanh Bùi tỉnh lại, xương cốt quả thực muốn rời ra từng mảnh. Nguyên Dương tối hôm qua quả thực đáng sợ, quả thực không thể gọi là người.

Hắn đã rất lâu không có mệt như vậy, mỗi tuần hắn cố định có hai lần hoạt động thể thao, chưa bao giờ quá sức, vậy mà vì buông thả mà không dậy nổi khỏi giường, quả thực là nực cười.

Hắn hiện tại ngay cả trở mình cũng đều đau.

Cố Thanh Bùi mở mí mắt sưng phù, nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

Một đêm cực độ điên cuồng hôm qua, làm cho hắn dù chỉ ngẫm lại cũng đều mặt đỏ tai hồng. Hắn không biết có phải nhịn quá lâu hay không, nếu không có lần phát tiết triệt để tối qua, hắn chỉ e sẽ không biết, hắn là cần thư giãn như vậy.

Cố Thanh Bùi xoa xoa mắt, ngửa mặt nằm trên giường, tuy rằng eo đau lưng nhức, song cũng không thể không nói, từ sau khi tách khỏi Nguyên Dương, đây là lần đầu tiên thân thể hắn chân chính đạt được "Thỏa mãn". Mà đối tượng, thế nhưng vẫn là Nguyên Dương.

Là bởi vì đàn ông trẻ tuổi đều hăng hái như vậy, hay bởi vì người kia là Nguyên Dương?

Cố Thanh Bùi không quá muốn rối rắm vấn đề này, hắn đã lâu không thống khoái làʍ t̠ìиɦ như vậy, điều hắn hiện tại duy nhất cần lo lắng, là phải xử lý quan hệ hỗn loạn cùng Nguyên Dương như thế nào.

Hắn nằm trên giường nửa ngày, rốt cục lề mề bò dậy, cố nén thân thể đau nhức, tiến vào phòng tắm tính toán tắm rửa.

Hắn mới vừa mở vòi hoa sen, cửa phòng tắm đã bị mở ra, Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương đứng tại cửa, cũng không trốn tránh, mà trên thực tế cũng chẳng có chỗ để trốn. hắn chỉ liếc Nguyên Dương một cái, "Làm gì đấy."

Tâm tình Nguyên Dương cực tốt, đến mức thái độ lãnh đạm của Cố Thanh Bùi ở trong mắt y cũng đều tản ra sự mê hoặc trí mạng. Ánh mắt y đảo qua toàn thân Cố Thanh Bùi, đối với những dấu tích tình ái bản thân tối hôm qua cố ý lưu lại, phi thường vừa lòng. Y chọc tức nói: "Quả nhiên chỉ có làm ông đến thư thái, thì miệng của ông mới có thể thành thật."

Cố Thanh Bùi cười cười, một bước cũng không nhường, "Xem ra tôi còn phải cảm tạ Nguyên tổng một chút, cảm tạ đã tiết hỏa giúp tôi." Hắn tắt nước, vươn tay lấy khăn tắm.

Nguyên Dương lại giành trước một bước cầm lấy khăn tắm, choàng lên người hắn, nhẹ nhàng chà lau bọt nước trên thân hắn.

Lưng Cố Thanh Bùi cơ hồ dán vào ngực Nguyên Dương, toàn bộ vạt áo trước của y ẩm ướt, song lại chẳng buồn để tâm. Bàn tay ấm áp cách khăn tắm dao động trên thân Cố Thanh Bùi, thi thoảng cố ý đυ.ng chạm đến những chỗ mẫn cảm, khiến cho một sự việc đơn giản trở nên tràn ngập hương vị tình sắc.

Trên mặt Cố Thanh Bùi không có biểu tình gì, cũng lười phản kháng, thậm chí phối hợp khẽ nâng tay lên.

Nguyên Dương cúi đầu, liếʍ lỗ tai hắn, "Nếu sớm biết ông sẽ an phận như vậy, tôi hẳn là nên sớm một chút lột sạch ông ra. Ông dù rằng tuổi có chút lớn, nhưng cái động phía dưới này vẫn là chặt đến tê tái như vậy."

Cố Thanh Bùi khẽ kéo khóe miệng, "Cậu nguyện ý hầu hạ tôi, thì tôi liền vui lòng nhận thôi. Tôi bình thường dùng tiền cũng không có kiếm được người như cậu, nói ra lại còn có lãi chán."

Động tác của Nguyên Dương thoáng khựng lại, thanh âm lạnh giá vang lên trên đỉnh đầu Cố Thanh Bùi, "Ông đã từng bao trai ở Singapore sao?"

Cố Thanh Bùi ha ha cười hai tiếng, "Liên quan gì đến cậu chứ." Hắn cào phần tóc ướt đẫm trước trán ra sau đầu, lộ ra sườn mặt đường nét hoàn mỹ, nắm lấy áo choàng tắm phủ lên người, chẳng hề quay đầu rời khỏi phòng tắm.

Bữa sáng nóng hổi quả nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, thời gian qua đã quá lâu, hắn cơ hồ sắp quên mất, thời điểm chung sống cùng Nguyên Dương, hắn có bao nhiêu "Cơm áo không lo".

Hắn ngồi vào trước bàn, ăn một thìa cháo, cháo hoa trơn mềm tản mát hương vị thịt cá, là loại cháo cá miếng mà hắn vẫn luôn thích ăn.

Mới vừa ăn một ngụm, ánh mắt hắn đã bị tờ báo trên bàn hấp dẫn.

Đó là tin đưa về buổi họp Liên hội doanh nghiệp tối qua.

Hắn lật mở tờ báo xem, đại bộ phận là ca công tụng đức, tuyên dương quá trình phát triển tám năm trở lại đây của Liên hội doanh nghiệp, cùng sự hỗ trợ đa phương đối với hội viên doanh nghiệp. Chuyện quỹ tín dụng lại một chữ cũng không đề cập, đó rõ ràng là sự kiện lớn nhất tối qua.

Hắn không biết Nguyên Lập Giang là đang toan tính gì, cũng có thể là chưa đến thời điểm.

Cố Thanh Bùi tiếp tục đọc xuống, đột nhiên phát hiện góc dưới trang báo này, mở ra một khu vực rộng, bên trên in hình Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn.

Tiêu đề là Nguyên gia Đại công tử cùng tiểu thư của ông tổng chứng khoán Diệu Tín như hình với bóng, cảm tình nồng đượm, cuối năm khả năng sẽ có tin đính hôn.

Ngón tay Cố Thanh Bùi thoáng có chút cứng ngắc.

Bài báo kia viết phi thường tỉ mỉ xác thực, tràn ngập lời khen ngợi đối với cặp trai tài gái sắc môn đăng hộ đối này, hơn nữa những chi tiết gặp gỡ đều viết đến vô cùng kỳ diệu, giống như vị phóng viên này đang chăm chăm nhìn hai người nói chuyện yêu đương vậy.

Nguyên Dương tối qua mang Lưu Tư Văn tham dự, đến tột cùng có mục đích gì?

Thời điểm Cố Thanh Bùi trở về mặc dù đã từ miệng Vương Tấn biết được chuyện Nguyên Dương, song quan hệ của bọn họ khi ấy còn chưa có lộ ra ngoài sáng, đây là lần đầu tiên hai người công khai lộ diện, hơn nữa còn chọn nơi yến hội hội tụ nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị thương trường, vẻn vẹn chỉ là để công khai bạn gái cho mọi người sao?

Hoặc giả, là để cho cha mẹ y xem?

Trong lòng Cố Thanh Bùi dâng lên cảm giác bực bội. Một bên kết giao bạn gái một bên lên giường với hắn, đàn ông mà, phần lớn đều là loại như vậy.

Kɧoáı ©ảʍ của thân thể cùng giới hạn nguyên tắc làm cho hắn cảm thấy một tia ghê tởm đối với chuyện phát sinh tối qua.

Nguyên Dương vươn tay ra từ sau lưng hắn, lấy tờ báo, nhìn lướt qua bản tin kia, khẽ cười nói: "Ghen tị sao?"

Sắc mặt Cố Thanh Bùi như thường, tiếp tục ăn cơm của hắn, "Nguyên Dương, cậu tự biết thân biết phận chút đi được không."

Nguyên Dương đi đến đối diện hắn, trong con người bắn ra tinh quang sắc bén, "Cố tổng thật đúng là chẳng hề thay đổi. Cởϊ qυầи mặc sức làʍ t̠ìиɦ, miệng chỉ biết rêи ɾỉ, mặc quần vào lập tức biến sắc mặt, không phải là chứng minh ông chỉ thích hợp trần trụi nằm ngửa trên giường hay sao?"

Cố Thanh Bùi lạnh lùng cười, "Nguyên Dương, tối hôm qua là cậu lôi tôi vào nhà, chớ có nói như thể tôi cầu xin cậu ngủ với tôi, trên giường đôi bên tuân theo ham muốn, xuống giường quan hệ của chúng ta không có nửa điểm thay đổi. Cậu cậy vào một đêm trên giường liền mong tôi ngoan ngoãn phục tùng cậu, đầu óc cậu không phải bị nhúng nước rồi chứ."

Nguyên Dương giận dữ cười, "Không hổ là Cố Thanh Bùi, thực không làm cho tôi thất vọng."

Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, "Cậu cũng không để cho tôi thất vọng, một tay ôm bạn gái, một tay lôi tôi lên giường, còn ảo tưởng dựa vào ba món kỹ thuật giường chiếu tệ hại kia chế ngự tôi. Sự ngu ngốc của cậu quả không khác biệt nhiều lắm so với tưởng tượng của tôi."

Ánh mắt Nguyên Dương lạnh như băng, "Cố Thanh Bùi, cái miệng này của ông, tôi sớm muộn gì cũng sẽ chặn kín lại."

Cố Thanh Bùi cúi đầu ăn cơm, ánh mắt thường xuyên liếc đến tấm hình Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn ôm nhau cười, trong lòng nổi lên đau đớn không thôi.

Hai người trầm mặc dùng bữa, không khí lưu động trong không gian lại chẳng hề hòa hoãn đi bao nhiêu.

Cố Thanh Bùi ăn xong, hỏi: " Quần áo tôi đâu."

"Trong máy giặt."

"Cho tôi mượn một bộ quần áo."

"Tôi còn chưa nói là ông có thể đi."

"Sao hả? Lại muốn nhốt tôi nữa ư?"

"Chuyện quỹ tín dụng, tôi muốn nói chuyện với ông."

Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống, "Cậu nói đi."

"Ngày mai tôi sẽ đem tư liệu chi tiết hơn gửi cho ông, ông chỉ cần xem thôi, cứ biết là tôi không có lừa ông. Hơn hai ngàn mẫu đất kia của ông, chí ít có thể đảm nhiệm 20%

cổ phần công ty, lại thêm tôi bên này bỏ vốn, chúng ta liên hợp lại có thể nắm được cổ phần khống chế."

Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Thứ nhất, tôi hiện tại thiếu tiền, nếu đem khối đất này sung vào cổ phần công ty, thì lại phải dùng tài sản khác điều vốn một lần nữa, như vậy sẽ kéo dài thời gian rất lâu, đối với đầu tư sau này của tôi sẽ bất lợi. Thứ hai, cậu muốn thông qua thủ đoạn gì để lấy được quyền khống chế cổ phần từ trong tay Nguyên đổng vậy?"

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho ông vay tiền, phần hợp đồng chỉ cần ông ký, bốn trăm vạn buổi chiều sẽ vào tài khoản, số còn lại, ông có thể tiếp tục nghĩ biện pháp, tôi tin ông sẽ không bị chút khó khăn ấy gây khó dễ.

Còn về vấn đề thứ hai, ông không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp." Biểu tình của Nguyên Dương thực tự tin, cơ hội ngàn năm có một như vậy, y không cho rằng Cố Thanh Bùi sẽ cự tuyệt, Cố Thanh Bùi là người làm ăn thành công, chuyện riêng cho tới bây giờ chưa từng ngăn cản được bước chân của hắn, giả như không có sự kiên quyết này, hai người chỉ e đã chẳng thể đi đến ngày hôm nay.

Nguyên Dương nghĩ đến đây, trong l*иg ngực trào lên bi thương.

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Điển này không thảo luận trước, tôi hỏi cậu vấn đề thứ hai, là vì cái gì lại muốn tìm tôi hợp tác."

Nguyên Dương nhìn hắn thật sâu, "Ông cho là vì gì đây."

"Tôi không biết, cậu nói rõ ràng coi." Cố Thanh Bùi chẳng hề chớp mắt nhìn y.

Nguyên Dương vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, "Tôi muốn cùng với ông nắm cổ phần khống chế sản nghiệp mà ba tôi một tay lập nên, ông nói là vì sao đây."

Trái tim Cố Thanh Bùi run rẩy, "Nguyên Dương, nói rõ đi."

Nguyên Dương xoay mặt đi, trong mắt mang thất vọng nồng đậm, song không muốn để Cố Thanh Bùi nhìn được, "Nếu ngay cả điều này ông cũng nghĩ không thông, vậy ông hiện tại không cần biết, tôi sớm muộn gì cũng sẽ khiến ông biết."

Y sẽ không nói cho Cố Thanh Bùi biết, bản thân trong lòng có bao nhiêu khát vọng, cho đến tận khi y có thể quét sạch tất cả chướng ngại của con đường phía trước, khiến Cố Thanh Bùi một ngày nào đó rốt cuộc tìm không ra lý do nào cự tuyệt y nữa mới thôi.

Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, rốt cục nhịn không được hỏi: "Trên báo nói cậu cuối năm sẽ đính hôn, thật sự chúc mừng cậu."

Nguyên Dương nhíu mày, yên lặng nhìn hắn, rốt cục thành công bắt giữ được một tia dị sắc trong ánh mắt Cố Thanh Bùi, trong lòng vui sướиɠ, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, cười khẽ nói: "Nếu thời điểm tôi đính hôn có mời ông, thì ông sẽ dự tiệc chứ."

Cố Thanh Bùi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đâu chỉ đính hôn, tiệc kết hôn, tiệc mừng con đầy tháng, chỉ cần cậu mời, tôi nhất định tham dự, còn tặng cậu cả bao lì xì lớn nữa." Hắn nói xong liền đứng lên, "Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây."

Nguyên Dương kéo cánh tay hắn lại, xoay bờ vai hắn, nhìn ánh mắt hắn.

Hai mắt Cố Thanh Bùi thực bình tĩnh, cảm xúc che dấu đến vô cùng tốt.

Nguyên Dương nhìn hồi lâu, giễu cợt

nói: "Sẽ có một ngày, nhất định ông không thoát được đâu."

Cố Thanh Bùi hất tay y ra, vào nhà tìm một bộ quần áo của Nguyên Dương, hơi có chút rộng, bất quá miễn cưỡng mặc được. Hắn thay quần áo, cầm lấy đồ của mình, đi về phía cửa.

Nguyên Dương theo hắn đi tới cửa, nhịn không được từ sau lưng ôm lấy hắn, tỏ vẻ lẳиɠ ɭơ nói bên tai Cố Thanh Bùi: "Nếu Cố tổng tối qua cũng rất thích, vậy chúng ta có thể giống như trước đây, giải quyết một chút cho nhau hay không."

Cố Thanh Bùi nhớ lại hai ba năm trước, bọn họ cũng là bắt đầu từ " Giải quyết cho nhau", kết quả sau lại diễn biến thành cái gì đó, người thông minh, không nên để lịch sử tái diễn.

Hắn đẩy tay Nguyên Dương, nhàn nhạt nói: "Không thể." Nói xong mở cửa bước đi.

Nguyên Dương dõi theo bóng dáng Cố Thanh Bùi rời đi, âm thầm xiết chặt nắm tay.