Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tô Nhiên

Chương 8: Cùng đi du lịch

"Tích tích" Không biết đã là lần thứ mấy tin nhắn tới, Hứa Đường Đường bị chọc đến sắp phát điên rồi, "Làm ơn, cho dù ngài tính gả cho người tốt, cũng không cần khoe khoang như vậy, dù gì cũng có thể chăm sóc cô gái nhỏ đáng thương vừa mới thất tình như mình được hay không? Từ sáng sớm tin nhắn gửi đến không dưới 100 tin, tức chết được."

"Cậu mà tính là cô gái nhỏ đáng thương vừa mới thất tình sao? Là cậu đá nam sinh nhỏ vô tội người ta cũng không phải là bị đá mà? Ác nhân eren bóp méo sự thật," Tô Nhiên cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn —— sói đuôi dài thân yêu, Đường Đường nhà chúng ta rõ ràng đang ghen tỵ!

"Tích tích" —— ghen tỵ cái gì? Có phải ghen tỵ em có một ông xã tốt như vậy hay không? Nhiên bảo bối, tin tưởng anh, về sau cô ấy sẽ càng ghen tỵ hơn, ha ha, hôn hôn......

—— em hiểu rõ, bây giờ cô ấy thuộc dạng cô đơn thành hoạ, thời kỳ oán phụ phòng không, có lẽ qua không bao lâu nữa sẽ đi vào thời kỳ ghen tỵ thành hoạ, hôn, làm việc cho giỏi, đừng quấy rầy em học tập nữa!

"Tích tích" —— nghe lời bà xã, ma, học tập tốt, ngày mai được nghỉ, trung thu chúng ta cùng đi Thái Sơn ngắm trăng, hôn, ngàn vạn lần không được quên. Còn có nhớ nhớ tới anh.

—— biết rõ. Dài dòng. Diễn đàn l, ê [q] úy đ. ôn

"Mình nói, cậu đủ rồi chứ! Còn gửi,? Cố ý mà, khi dễ mình không ai quan tâm." Hứa Đường Đường nước mắt lưng tròng nháy mắt nhìn Tô Nhiên. "Tỷ, cậu thật sự muốn bỏ lại mình cùng tỷ phu (anh rể) song túc song tê* sao? Thế thì mình thật đáng thương mà."

(* Chỉ đôi tình nhân yêu nhau gắn bó không rời)

"Tỷ phu cậu nói rồi, trở lại mua đồ ăn ngon cho cậu." Cũng biết cô có ý tứ gì cho nên vội vàng lấy đồ ăn ngon chặn miệng của cô lại.

"Thật, tốt quá, đúng rồi, cái này cho cậu." Hứa Đường Đường thần thần bí bí kín đáo đưa cho Tô Nhiên một hộp đồ, Tô Nhiên vừa mở ra xem đầu đầy vạch đen, ai có thể nói cho tôi biết con bé này có phải phụ nữ hay không? Thuốc bôi trơn tan trong nước Kiệt Sĩ...... Đây là thứ gì vậy! "Tỷ, đây là đồ mình mua qua mạng, đã dùng qua đều nói tốt, khen ngợi 100% đó… thân yêu, cậu và tỷ phu cũng ở cùng nhau hai tháng rồi, haiz, chuyện như vậy mình cũng gấp thay cậu, may mà Đái Nham nhịn được! Đừng kìm nén đến xảy ra sự cố, thừa dịp lần này đi ra ngoài mau làm đi, cố gắng lên!"

Tô Nhiên im lặng, thật ra thì anh ấy cũng rất kỳ quái, cũng đã hai tháng, hiện tại mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào, chủ nhật cũng sẽ hẹn hò, có lúc Đái Nham thật sự nhớ anh cũng sẽ chạy tới trường học tìm anh, nhưng hai người không có xảy ra quan hệ, anh xoay xoay vặn vặn như vậy Đái Nham có thể nhàm chán hay không? Con bé này điên thì điên, nhưng nói cũng có đạo lý, không bằng cầm trước xem thử, có lẽ, có một số việc cũng không thể tránh khỏi......

—— tỷ phu, Trung thu trăng tròn cố gắng lên, tôi đã chuẩn bị xong đồ cho tỷ tôi rồi, đừng để cho tôi thất vọng đó. Ha ha......

"Tích tích" —— không lời nào cám tạ hết được đại ân, yên tâm!

......

"Tách tách" Tô Nhiên đẩy đẩy tên gia hỏa giống như một đứa trẻ lớn xác bên cạnh ra "Làm gì vậy, trên xe nhiều người như vậy."

"Chụp tấm hình người yêu, ha ha, đẹp mắt lắm," Đái Nham đưa điện thoại di động cho Tô Nhiên, trong hình hai người con trai mặc áo khoác màu vàng giống nhau, ánh mặt trời chiếu vào xem ra rất ấm áp.

Tô Nhiên vội vàng gửi qua điện thoại di động của mình, "Được rồi, mọi người đều nhìn." "Nhìn thì nhìn, không có việc gì, dù sao cũng không nhận ra chúng ta. Tiểu Nhiên, thoải mái, đúng rồi em từng đi đến Thái Sơn chưa?"

"Từng đi một lần."

"A, vậy mà lần đầu tiên không phải là em đi cùng anh! Cùng ai nói mau, bằng không phạt em ở đây hôn anh."

Tô Nhiên im lặng, làm sao có thể ồn ào như vậy chứ "Hứa Đường Đường, đi ngày mùng một tháng năm, mệt chết người ta, trở về đã nói sẽ không bao giờ đi nữa, đi bộ mấy ngày làm hại chân em rất đau."

"Vậy mà em còn đi với anh?"

"...... Nếu không, một mình anh đi?"

"Không, lúc mệt mỏi anh cõng em, em đó chính là bình thường không vận động, về sau nhất định phải kéo em vận động nhiều hơn." Đái Nham cười như kẻ trộm, vận động trên giường, ha ha.

"Đừng cười, đến, chúng ta xuống xe thôi, mua cây gậy giúp leo núi." "Không cần đâu, vẫn còn cái này, anh mới không cần, em cũng không được mua, mệt mỏi anh làm gậy cho em."

.......

Tô Nhiên nhìn phía trước, một dãy bậc thang không nhìn thấy đầu, lặng lẽ uống miếng nước, tiếp tục leo lên trên.

......

Tô Nhiên lại nhìn phía trước, vẫn một dãy dài bậc thang không nhìn thấy đầu như cũ, xoa xoa mồ hôi, tám giờ tối trời đã tối đen rồi, Đái Nham chu đáo tìm tảng đá, lấy bánh bao bánh bích quy trong ba lô ra mở ra đưa cho Tô Nhiên, Tô Nhiên leo chậm, hai giờ chỉ leo được một chút, giữa đường đã nghỉ ngơi mấy lần, theo như tốc độ này tính toán nhanh nhất nhanh nhất cũng phải leo bốn giờ nữa mới có thể đến Nam Thiên Môn.

Trong lòng Tô Nhiên ân hận lúc đầu đã tính sai, còn tưởng rằng có kinh nghiệm lần trước lần này sẽ tốt hơn, không nghĩ tới vẫn mệt như vậy!

"Tiểu Nhiên, một hồi leo đến nơi có cáp treo chúng ta lên xe cáp treo đi lên đi," Thật ra thì anh rất muốn từng bước từng bước leo lên, nhưng mà Tô Nhiên đã rất mệt mỏi, leo tiếp nữa, đến chỗ nhìn mặt trời mọc cũng sẽ không còn tinh thần, càng không cần nói là muốn làm chuyện gì khác, có lẽ đã mệt đến mức không muốn xoay người......

"Ừm. Luôn leo bậc thang, không có ý nghĩa."

......

Tối Trung thu trăng cực kỳ sáng, ngắm trăng ở giữa núi rừng lại càng thêm sáng tỏ, một vòng tròn trịa treo trên đỉnh núi, chiếu sáng đường nhỏ, có vẻ cực kì yên tĩnh, nếu như xem nhẹ từng đợt rồi lại từng đợt đầu người chuyển động, Tô Nhiên nghĩ tâm trạng của bọn họ sẽ tốt hơn.

Đã đến Nam Thiên Môn, Tô Nhiên nhìn phía dưới dày đặc đều là người mặc áo khoác ngoài cố gắng leo núi, bởi vì là ngồi xe tới, bọn họ hoàn toàn không mệt mỏi, đến nơi này vẫn còn rất hăng hái, chẳng qua còn lâu mới đến mười giờ, cách rạng sáng năm giờ rưỡi xem mặt trời mọc vô cùng sớm, đỉnh núi trống trơn trừ người chính là lều, bây giờ cũng không có cái gì để chơi, Tô Nhiên đề nghị mướn một cái lều ít hôm nữa trả, Đái Nham vội vàng kéo Tô Nhiên chạy, đi tới nhà khách duy nhất trên đỉnh núi, vừa mờ tối đã thuê được một căn phòng rất tốt.

"Lều rất tốt mà, còn tiện nghi nữa,"

"Tốt cái gì chứ, mới vừa rồi có một trận gió lớn anh nhìn thấy có hai cái bị thổi đi rồi."

"Đó là do bên trong không có ai, có người sẽ không bị thổi đi." Tô Nhiên căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.

"Dù như vậy cũng không ở được, đi vào nhanh một chút. Mệt chết đi được, tắm rửa ngủ giường mềm không tốt sao." Đái Nham vỗ vỗ giường lớn dưới người, lấy giường mềm ra triển lãm. "Em đi tắm trước đi, xem em chảy rất nhiều mồ hôi, anh giúp em nấu chút nước uống."

"Ừm" Tô Nhiên đỏ mặt lặng lẽ lấy quần áo để thay đi vào tắm rửa......